Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài (Quật Ngã Ánh Trăng)

Chương 7

Nhất Khỏa La Bặc

19/06/2020

Lục Hoài Dữ đã từng này tuổi rồi nhưng trong tình huống này còn suýt chút nữa không khống chế được mình, hạ thân trướng đến khó chịu, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố đè nén dục vọng đang tăng vọt.

Thẩm Minh Duyệt che lại gương mặt hồng hồng xinh đẹp của mình, hơi thở như lan, côn thịt cứng rắn thúc vào mông nhỏ của nàng vài cái với lực rất mạnh khiến mông nàng hơi đau.

Bộ ngực bị hắn ăn đến ướt đầm đìa, lại có chút khó chịu, nàng trộm xoa nhẹ vài cái cách một lớp áo, không ngờ bị người đàn ông thấy.

“Lại đây, anh giúp em làm.”

Thẩm Minh Duyệt thấy Lục Hoài Dữ gọi liền dịch người lại gần, nhìn đến ánh mắt người đàn ông lại rụt rụt thân mình, ngoan ngoãn xoay người qua, đưa phần lưng đối với mặt hắn, vén đồng phục lên.

Lục Hoài Dữ kéo áo ngực, hỏi: “Muốn kéo đến nấc nào?”

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Minh Duyệt đỏ bừng, nhỏ giọng trả lời, “Cái trong cùng ạ.”

“Ha ha.”

Tấm lưng bé gái tuyệt đẹp, làn da trắng nõn, ham muốn Lục Hoài Dữ mới vừa đè xuống lại bùng nổ.

Còn đang cố kìm nén, xe đã về đến dưới lầu của tòa nhà.

Tiểu Dương không biết giám đốc có cần không, nên không dám đi xuống giúp hắn mở cửa, sợ phá hỏng chuyện của hắn, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Minh Duyệt xuống trước, hắn mới dám đi giúp giám đốc mở cửa xe.

Rũ đầu đứng ở một bên, thoáng nhìn thấy quần áo trên người giám đốc vẫn chỉnh tề, chỉ là áo sơmi có hơi nhăn, hắn cũng không ngửi thấy có mùi gì kì quái.

Vừa vào nhà, Lục Hoài Dữ lập tức bế cô bé đi vào phòng ngủ.

Thẩm Minh Duyệt lại được hắn một lần nữa, không giống như lần đầu tiên bị kinh hãi, hai cánh tay như ngó sen vòng quanh cổ hắn, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực người đàn ông .

Trên người hắn tỏa ra mùi thuốc lá nhàn nhạt, dung hợp với hơi thở của hắn tạo thành một loại mùi hương độc đáo, riêng biệt. Thẩm Minh Duyệt lặng lẽ hít sâu một hơi.

Lục Hoài Dữ thả nàng lên giường, tự mình cởi cúc áo, hôm nay hắn không đeo cà vạt, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây, mang phong thái tuấn tú, sâu sắc, đĩnh đạc và thành thục của một người đàn ông trưởng thành. Từng cái nhấc tay nâng chân đều toát ra mị lực.



Chỉ một tay cởi bỏ áo sơmi đã làm cho bé gái mê muội đến thất điên bát đảo.

Ngón tay hắn rất thon dài với những khớp xương rõ ràng lại trắng nõn, đặt trên nền trắng của áo sơmi lại càng có loại hương vị cấm dục, yết hầu hơi hơi chuyển động. Thẩm Minh Duyệt âm thầm nuốt nước miếng.

Lục Hoài Dữ tất nhiên cũng thấy bé gái đang nhìn hắn đến ngơ ngác.

Mỉm cười nói, “Duyệt Duyệt tới đây, giúp anh cởi quần áo đi.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, Thẩm Minh Duyệt cảm thấy, hai từ “Duyệt Duyệt” này từ trong miệng hắn phát ra cảm giác hoàn toàn không giống người khác.

Dịu dàng, trầm thấp, mang theo ý cưng chìu ngầm.

Đầu quả tim nàng run lên, một nửa cơ thể đều mềm nhũn.

Ngoan ngoãn nghiêng người qua, quỳ gối trên giường, tay run rẩy giúp hắn cởi đồ, một cúc rồi lại tiếp một cúc, khi chỉ còn lại duy nhất một chiếc cúc áo phía dưới, nàng nghĩ nên dừng tay thì lại bị hắn cầm tay đưa lại phía mép quần, dừng trên thắt lưng của hắn. Thẩm Minh Duyệt ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

Lục Hoài Dữ khóe miệng hơi kéo lên: “Còn quần nữa.”

Thẩm Minh Duyệt bị nụ cười của hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng đáp: “Vâng.”

Cúi đầu, tay chân luống cuống giúp hắn tháo dây thắt lưng, nhưng lại không được như mong muốn, loay hoay hồi lâu đều không cách nào tháo ra.

Lục Hoài Dữ đè lại bàn tay hơi run của nàng, tay cầm tay dạy nàng cách tháo.

Tay nàng nho nhỏ, vừa mềm mại lại vừa ấm áp, tay hắn thì to lớn, mạnh mẽ, nóng ấm cầm tay nàng.

Cởi quần âu thì còn lại độc quần lót, thông qua quần lót có thể thấy được vật kia phình to, như sắp nhảy xổ ra vậy.

Mặt nàng càng đỏ hơn, chân tay luống cuống nhìn hắn.

Lục Hoài Dữ xoa xoa trán của nàng, đôi mắt bé gái thanh khiết, giống như một hồ nước sạch sẽ trong veo, không hề có tạp chất, trong vắt, lúc này trong mắt nàng phản chiếu lại thân hình hắn, Lục Hoài Dữ làm sao lại không nhìn ra, trên khuôn mặt nhỏ của nàng tất cả đều là ỷ lại và nhu thuận.

Dùng lòng bàn tay chạm chạm mí mắt nàng, nàng chớp chớp đôi mắt, lông mi như cây quạt nhỏ quét qua ngón tay hắn.



Lục Hoài Dữ cười một tiếng, “Cô bé ngốc.”

Không để nàng thấy khó xử, hắn tự cởi quần, thân thể đè xuống người nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng, vừa dịu dàng lại vừa thương tiếc.

Thẩm Minh Duyệt nhắm hai mắt, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, nàng không biết nàng vì sao lại muốn khóc, nàng chỉ biết lúc ở bên người đàn ông này khiến nàng cảm thấy an toàn, khiến nàng không tự chủ được ỷ lại hắn.

Cha mất, mẹ mắc bệnh ung thư nằm viện, nàng bỏ học, đôi vai nhỏ bắt đầu phải gánh vác toàn bộ áp lực, tâm tình suốt ngày hoảng loạn bây giờ lại giống như tìm được điểm để dựa vào.

Ở bên người đàn ông này, nàng không hề thấy sợ hãi.

Nàng ôm cổ hắn, đôi mắt mở to, ngẩng đầu vụng về hôn hắn, nhẹ nhàng khắc trên đôi môi mỏng của hắn, thấy hắn không có động tác gì, nàng trở nên mạnh dạn, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm cánh môi của hắn một chút, thấy lạnh lạnh thì lại run run lùi về, bàn tay hắn vuốt ve vòng eo như cổ vũ nàng, nàng khẽ duỗi đầu lưỡi nhỏ liếm liếm môi hắn, rồi nhắm đúng khe hở giữa đôi môi, đầu lưỡi nhỏ mềm nhanh nhẹn chui vào.

Chạm được đầu lưỡi của hắn, nhẹ nhàng liếm một chút, khơi lên dục vọng của hắn, đẩy đầu lưỡi nhỏ vào trong miệng hắn, từ hôn môi dịu dàng lại dần dần trở nên thô bạo, người đàn ông nảy sinh ác độc cắn đầu lưỡi nhỏ của nàng.

Giúp nàng cởi quần áo, nàng phối hợp giơ tay rút chân ra, hai chân non mịn ôm lấy eo người đàn ông, giống như đêm đó.

Nàng ngoan ngoãn, dâng mình lên cho hắn.

Lục Hoài Dữ cuốn đầu lưỡi nhỏ của nàng ăn thật lâu mới buông ra, bé gái hô hấp dồn dập, bộ ngực không ngừng phập phồng, đầu vú như có như không sượt qua khuôn ngực trần của hắn.

Hắn khẽ nhéo nhéo, cô bé dưới thân liền run rẩy, đẩy vú nhỏ vào trong tay cho hắn cầm, Lục Hoài Dữ nắm bầu vú trơn mềm khẽ vân vê xoa nắn, núm vú phía bị hắn ăn đến sưng đỏ, hắn tiếp tục duỗi lưỡi liếm dọc xuống.

Tay nhỏ của Thẩm Minh Duyệt bắt lấy chăn, thấp giọng nức nở, “A ưm……”

Một cái tay khác của hắn sờ đến giữa hai chân nàng, bé gái nhỏ đã sớm động tình, chảy ra mật dịch thơm ngọt, hắn duỗi một ngón tay đi vào, hơi dùng sức đẩy hai mép thịt khép chặt ra hai bên.

Thân mình bé gái còn non nớt, đã lâu không có làm, tiểu huyệt nhỏ đã khôi phục độ khít và nhỏ hẹp.

Lục Hoài Dữ kéo dài màn dạo đầu, ngón tay dùng mọi cách đùa bỡn tiểu

huyệt nhỏ non nớt, chọc cho tiểu hoa huyệt chảy ra một đợt rồi một đợt mật dịch, drap giường bên dưới bị làm cho ướt một mảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài (Quật Ngã Ánh Trăng)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook