Chương 16: Chảy máu mũi
Nhất Độ Quân Hoa
20/11/2019
Edit & Beta: Pianvy Kim –
Thần Ma điên cuồng chửi bậy, Húc Họa cũng không biết – thần trí nàng rất suy yếu, cùng phàm nhân không mấy khác biệt.
Phàn Quỳnh Chi ở nhà thêu một bức sĩ nữ du xuân, Húc Họa cắp rổ ra ngoài mua thức ăn. Thị trấn đối với nàng vẫn còn lạ lẫm, các quầy hàng rong san sát nhau. Nàng xoay người ngắm một cái túi thơm, đột nhiên nghe sau lưng có tiếng hô: “Họa Họa?”
Húc Họa quay đầu lại, nàng biết người này – Không ngờ lại là Kỷ Hàn Chương!
Nàng không hiểu, ông ta muốn nhân cơ hội trả thù nàng sao? Nàng hỏi: “Có chuyện gì?”
Kỷ Hàn Chương thân thiết nói: “Đã lên trấn sao không ghé qua gia môn một chút?”
Húc Họa càng nghĩ không ra: “Gia môn? Nơi nào cơ?”
Kỷ Hàn Chương đưa tay kéo áo nàng, Húc Họa lập tức tránh né. Kỷ Hàn Chương có chút xấu hổ nhưng vẫn nói: “Nhà ta chính là nhà con a. Đi, chúng ta trở về, nãi nãi cũng rất nhớ con. Lần trước nếu nãi nãi không vì quá nhớ nhung hai mẹ con các ngươi, sự tình cũng đã không phát sinh đến mức như vậy…”
Húc Họa trên mặt ý cười mềm mại, đồng thời hiện lên u ám thâm thúy. Thiên Cù Tử mơ hồ thấy không ổn, lại nghe nàng nói: “Phụ thân đã nói vậy, chúng ta đến cùng cũng là máu mủ ruột thịt, ta cũng nên đến thăm nãi nãi một chút.”
Kỷ Hàn Chương lập tức thở phào một hơi, thân thiết nói: “Chính là đạo lý này. Ngươi đọc sách ít, nên biết xưa nay thân là nữ tử, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Chúng ta là cha con, qua một đêm chẳng lẽ còn ghi thù hay sao?”
Húc Họa tỏ vẻ vâng lời, nói: “Phụ thân dạy rất đúng.”
Kỷ Hàn Chương đem nàng một đường tiến vào Kỷ gia, trước tiên đưa nàng đến trước mặt lão thái thái. Lão thái thái tựa hồ sớm biết nàng sẽ đến, trên mặt mang mấy phần cười cười, lôi kéo nàng nói: “Cháu gái ta mấy ngày nay gầy đi không ít, xem ra cũng có tinh thần lắm.”
Húc Họa không để lại dấu vết lánh đi tay bà: “Nãi nãi cùng phụ thân gọi ta tới là có chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt lão thái thái càng thêm hiền từ: “Đương nhiên là có rồi. Họa Họa, mẫu thân ngươi từ nhỏ đã mang theo ngươi rời khỏi Kỷ gia, nó bụng đầy oán hận, nhất định buông không ít lời dèm pha ta cùng cha ngươi. Nhưng ngươi chỉ cần ở đây, liền sẽ biết những lời ấy chỉ do oán giận mà ra thôi, không tin được. Ngươi thân là nữ nhi Kỷ gia, dù sớm hay muộn cũng nên nhận tổ quy tông. Nếu không, bên ngoài đàm tiếu, sau này sao có thể tìm được nhà chồng tốt? Ngươi tuổi không còn nhỏ nữa, cũng nên vì chính mình cân nhắc. Đừng để nương ngươi làm lỡ việc chung thân đại sự.”
Húc Họa đảo mắt, nói: “Hai người chỉ là muốn ta nhận tổ quy tông?”
Kỷ lão thái thái trong mắt lóe lên tia khôn khéo: “Đây là lẽ tự nhiên. Bất quá Họa Họa, nhiều năm qua, chi phí trong nhà đều do phụ thân ngươi dạy học mà có. Một nhà đầy người ăn uống ngủ nghỉ, cái gì cũng cần đến bạc. Họa Họa, ngươi bây giờ ở lại với chúng ta, nãi nãi thật sự rất vui mừng, nhưng cũng có phần khó xử. Ta sợ ngươi đi theo chúng ta không quen chịu khổ a.”
Húc Họa lập tức hiểu lão thái thái có ý gì, quả nhiên bà ta lại tiếp tục: “Chuyện nương ngươi học được thêu kỹ của thần tiên, mẹ con các ngươi ở chung, nhất định ngươi biết nguyên do chứ?”
Húc Họa cười khẽ trả lời: “Ta đương nhiên biết, không chỉ biết, ta còn có thể đem phương pháp đó dạy cho phụ thân nữa.”
Kỷ lão thái thái hai mắt rực sáng: “Cháu gái tốt, nãi nãi biết ngươi là một cái hảo hài tử mà! Đúng là ông trời có mắt, không uổng công ta ngày đêm ăn chay niệm Phật, hành thiện tích đức.”
Húc Họa trên mặt cười cười, con ngươi lại phủ một tầng băng lạnh: “Cha không giỏi thêu thùa, nhưng lại vẽ tranh rất giỏi. Chi bằng đổi thành họa tác, có được không?”
Kỷ Hàn Chương đương nhiên càng thêm hài lòng, lập tức đồng ý: “Nữ nhi ngoan, ta đã chuẩn bị xong bút mực, chúng ta liền bắt đầu đi.”
Hắn sử dụng châm pháp quý giá này có thể khác biệt so với Phàn Quỳnh Chi bao nhiêu a? Nếu hắn đem họa phẩm tới kinh đô dâng tặng cho hoàng thượng, mai sau tuổi già còn phải sầu lo công danh lợi lộc nữa ư?
Húc Họa thật sự dạy cho ông khẩu quyết, Thiên Cù Tử chau mày. Phàn Quỳnh Chi thì thôi đi, bà hoài thai Húc Họa ba năm, thân thể tự nhiên có linh khí thẩm thấu, sau này lại được Húc Họa đổ thêm linh lực vào người. Chút linh lực hao tốn cho châm pháp với bà ảnh hưởng không lớn.
Nhưng Kỷ Hàn Chương toàn thân là xác phàm, những năm này còn không cần cù học tập, trên người linh khí ít đến đáng thương, làm sao chịu được tiêu hao lớn như vậy?
Kỷ Hàn Chương có được khẩu quyết, không hề trì hoãn liền lập tức xoay người vào thư phòng. Lúc này Kỷ lão thái thái mới gọi tôn nhi ra. Ban đầu bà thấy Húc Họa là điềm xấu, nên không định để nàng gặp cháu trai bảo bối của mình. Nhưng sau một hồi cuồng hỉ, bà ta cảm thấy mình cũng nên hào phóng một lần, liền đưa bảo bối này trưng ra.
Kỷ Phong Lâm thường nghe mẫu thân kể về vị tỷ tỷ này, trong lòng vốn có ác cảm. Nó vừa mở mắt ra nhìn nàng, liền lập tức thấp giọng hừ một tiếng: “Heo mập.”
Kỷ lão thái thái nghe thấy được liền ho một tiếng chặn lại, sau đó bảo: “Phong Lâm, còn không mau gọi tỷ tỷ.”
Kỷ Phòng Lâm nào chịu nghe lời, Húc Họa cũng không cần. Nhưng lão thái thái trái lại đem một khối bánh ngọt đến trước mặt tôn nhi, dụ dỗ nói: “Bảo bối ngoan, chờ sau này ngươi gặp tiên nhân, học được tiên pháp, Kỷ gia chúng ta coi như có chỗ dựa rồi.”
Húc Họa lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Tiên nhân nào vậy?”
Lão thái thái tâm tình không tệ, nghe vậy đáp: “Mười lăm tháng bảy hàng năm, sẽ có tiên nhân đến đây tuyển chọn đệ tử. Hài tử có căn cốt khỏe mạnh đều có thể tham gia. Phong Lâm nhà ta vừa nhìn vào liền biết là linh khí dư thừa, nhất định có thể lọt vào mắt tiên nhân. Chỉ cần nó được gia nhập vào tiên tông, Kỷ gia chúng ta liền là gia quyến của thần tiên, đến lúc đó…”
Bà ta liên miên lải nhải mãi không xong, Húc Họa lập tức đánh gãy: “Ý ta là tiên nhân tông môn nào vậy?”
Kỷ lão thái thái vội nói: “Không có quy củ gì cả, tiên nhân đến thăm, phàm nhân chúng ta sao dám hỏi?”
Húc Họa hỏi: “Tuyển chọn ở nơi nào?”
Bà ta đáp: “Ngay tại linh tuyền trên núi.”
Húc Họa nghe xong đứng dậy, không nói nhiều lời, trực tiếp rời khỏi Kỷ gia. Lão thái thái bất mãn: “Đến cùng cũng chỉ là một con nha đầu thiếu giáo dưỡng, không biết lễ phép, không có cấp bậc lễ nghĩa gì hết.” Nhưng con trai mình đã được nó dạy cho khẩu quyết, học xong “thần tiên thêu pháp” rồi, sau này còn để ý nó làm chi nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta lại thấy thoải mái, vội đến thư phòng tìm Kỷ Hàn Chương.
Kỷ Hàn Chương vốn còn lo Húc Họa lừa hắn, nhanh chóng nâng bút vẽ một bức hoa mẫu đơn. Bởi thời gian gấp gáp nên nét bút có hơi lộn xộn. Họa tác hoàn thành xong, nhưng chưa đến ban đêm, nhất thời không biết có hiệu quả hay chưa. Ông cuộn bức tranh đem ra ngoài, đang muốn tìm Húc Họa thì đụng phải Kỷ lão thái thái.
“Nương.” Ông nhanh chóng mở tranh ra, “Nha đầu kia đâu, nhanh gọi nó đến xem.”
Nhưng lão thái thái trước mặt lại sợ hãi như thấy quỷ, lui lại mấy bước: “Ngươi… ngươi là ai?”
Kỷ Hàn Chương khó hiểu: “Nương, ta là Hàn Chương a. Nương sao vậy?”
Lão thái thái một mặt hãi hùng, Kỷ Hàn Chương nhịn không được sờ lên mặt mình, một lát sau ngây cả người. Ông mặt mũi nhanh nheo, rõ ràng đang ba mươi mấy tuổi, sức khỏe dồi dào, vậy mà lúc này lại trông như lão già bảy mươi!
Cái này… Sao lại như vậy? Ông sầu thảm la lên: “Nương! Là con tiện tỳ kia hại ta! Nó nhất định là yêu quái, nhất định là yêu quái!”
Thế nhưng khối thân thể này đã quá già rồi, chỉ là kêu vài tiếng thảm thiết đã thở không ra hơi, trong lòng lại lần nữa hoảng sợ, nửa ngày sau ngửa mặt lên trời ngất đi.
Húc Họa về đến nhà liền đốc thúc Phàn Quỳnh Chi mau chóng hoàn thành bức nữ sĩ du xuân, lại dạy bà cách hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Phàn Quỳnh Chi y theo khẩu quyết của nàng mà thêu xong.
Nhưng không có gì thay đổi, bà có chút bận tâm: “Họa Họa, nương làm sai chỗ nào sao?”
Húc Họa cầm nước nhẹ nhàng rảy lên bức vẽ, Phàn Quỳnh Chi phát hiện, bên trong bức vẽ, trời trong mưa phun, sinh động như thật.
Bà ôm ngực lẩm bẩm: “Họa Họa.”
Húc Họa khẽ đặt tay lên vai bà: “Loại tranh vẽ này cần đánh đổi một số thứ. Nương phải nhớ, trong vòng một năm không được làm bức thứ hai, nếu không sẽ hại thân, không thể cứu chữa được.”
Phàn Quỳnh Chi liên tục gật đầu: “Họa Họa, ngươi nói ta có phải đang mơ không? Ta luôn cảm thấy mọi thứ…”
Húc Họa đưa tay chặn lại: “Nương, Chu lão gia không phải người xấu. Sau này nương gặp chuyện có thể cùng hắn thương lượng. Còn Kỷ gia vô luận phát sinh chuyện gì cũng không cần xen vào nữa.”
Phàn Quỳnh Chi nghe trong lời nói của nàng có điều khác thường, không khỏi hỏi lại: “Họa Họa, vì sao đột nhiên nói những lời này?”
Nàng cười nói: “Mấy ngày nữa ở linh tuyền trên núi có tiên nhân đến chọn đồ đệ, ta muốn qua đó nhìn một chút.”
Phàn Quỳnh Chi ngoài ý muốn. Ở Tiên Trà trấn này, việc tiên nhân đến linh tuyền chọn đồ đệ được đã lưu truyền nhiều năm. Nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa từng thấy con cái nhà ai được tuyển chọn cả.
Mọi người cũng chỉ xem như lời đồn.
Phàn Quỳnh Chi hốc mắt nong nóng, miễn cưỡng cười nói: “Nương biết ngươi không phải phàm nhân. Ta hy vọng sau này ngươi được tiên nhân nhìn trúng, sau này cá chép hóa rồng, đằng vân giá vũ, nhưng cũng muốn tiên nhân nhìn lầm, để ngươi trở lại bên cạnh ta, hai mẹ con gắn bó làm bạn.”
Húc Họa nhẹ ôm vai bà, nói: “Sao lại không bỏ được, thế giới nhân sinh này giống như cây tùng cây bách, mọc ra rễ hoa lá quả, vốn chính là vì cuộc sống của nó thôi.”
Phàn Quỳnh Chi lệ quang dịu dàng, nhưng vẫn còn cắn môi: “Nương biết rồi.”
Chạng vạng tối, Húc Họa mang theo Phàn Quỳnh Chi vào trấn, đưa bức họa thêu nữ sĩ du xuân đến cho Chu lão gia. Chu lão gia lần trước bán bức Lạc Dương Mẫu Đơn, trong lòng vẫn còn tiếc nuối, lần này thật sự cười đến mắt híp cả lại.
Phàn Quỳnh Chi không biết vì sao Húc Họa lại tặng không bức họa, nhưng đối với hành vi của nàng cũng không dị nghị gì. Bà vốn là một nữ nhân dễ dàng thỏa mãn, hoàn toàn tin tưởng nữ nhi của mình.
Thấy sắc trời đã tối, Chu lão gia mời hai mẹ con bà ở lại phủ nghỉ chân, mở tiệc chiêu đãi.
Húc Họa mặt mày không vui, bộ dáng như có tâm sự. Chu lão gia thấy vậy nên hỏi: “Kỷ cô nương gặp khó khăn gì sao?”
Húc Họa thở dài một hơi, đáp: “Không lừa Chu lão gia, đêm qua ta mơ thấy một tiên nhân đến, nói gia phụ trước vứt bỏ thê nữ, nay lại có ý đồ mưu đoạt thêu pháp, làm cho thần tiên phải nổi giận. Ta nghe xong tâm rất bất an.”
Chu lão gia có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn nói: “Kỷ gia cách nơi này không xa, cô nương đã lo lắng, ta sẽ phái người đến chỗ họ xem qua vậy.”
Vừa định ra lệnh cho gia đinh, đã nghe thấy náo động ngoài cửa.
Thì ra người nhà Kỷ Hàn Chương về thôn tìm mẹ con Húc Họa, lại nghe nói hai người đã lên trấn, lúc này mới vòng về, một đường đến Chu gia.
Chu lão gia vừa ra khỏi cửa liền nhíu mày, chỉ thấy một Kỷ Hàn Chương đầu tóc trắng xóa. Nếu không phải lúc nãy nghe Húc Họa kể chuyện, quả thực khó mà nhận ra người trước mặt chính là Kỷ tú tài.
Ông đang muốn mở miệng, Kỷ lão thái thái đã bước đến, tóm lấy Húc Họa muốn đánh đập. Chu lão gia sắc mặt trầm xuống, cho gia đinh đến ép bà ngã xuống đất. Sau không kiên nhẫn nhìn cảnh bà ta khóc lóc lăn lộn om sòm, ông trực tiếp cho người đuổi bọn họ ra khỏi cửa.
Phàn Quỳnh Chi chấn kinh, do dự nói: “Họa Họa?”, Húc Họa quay đầu lại, bà hỏi: “Sao hắn lại bị như thế?”
Húc Họa so với bà càng có vẻ giật mình hơn: “Hóa ra thần tiên trong mộng nói tức giận là như thế này! Đáng sợ quá. Nương, phụ thân cùng nãi nãi lần trước đã đến nhà chúng ta tranh giành, bây giờ chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Phải làm sao đây nương?”
Nhìn nàng điềm đạm đáng yêu, Chu lão gia không khỏi nói: “Phàn nương tử, Kỷ cô nương, nhà không nên về, hai người ở tạm Chu phủ đi.”
Húc Họa quay đầu: “Đa tạ Chu lão gia.” Nói tới nói lui chính là chờ câu này mà thôi.
Thiên Cù Tử mở bức thêu Lạc Dương Mẫu Đơn, bức thêu như ẩn ẩn mùi thơm, nhiều ngày như vậy vẫn chưa phiêu tán.
Người con gái kia trông như vô hại, khiến hắn đôi khi quên mất, Ma Khôi cũng là Ma. Lệ khí của Ma rất tàn nhẫn, từ lâu đã hòa tan trong huyết mạch của nàng.
Nhưng dù vậy cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn làm hắn như phát hiện trên người nàng có một điểm sáng, chỉ cảm thấy thú vị.
(Motip quen thuộc: Cô gái này thiệt thú dị:))) )
Hắn cuốn lại bức thêu, bỏ vào ngăn kéo dưới cùng thư án. Hoa dù sao cũng không sinh động như người. Hắn lần nữa đánh thức Thần Ma, nó một mặt cảnh giác hắn: “Lão già vợ góa con côi kia, sao ngươi có thể vào lúc này…”
Nhưng dưới trói buộc của khế ước, nó phản kháng vô dụng. Thiên Cù Tử bỗng thấy sau lưng nó một hình ảnh, lập tức sửng sốt – Nàng đang tắm!!!
Hắn nhanh chóng quay mặt đi, Thần Ma chi tức nổi giận: “Ta biết ngươi không có ý tốt gì mà! Tên biến thái! Đồ nhìn trộm! Ước gì Khôi Thủ mau biến ngươi thành thuốc, rồi cho ngươi vào nước sôi mà khuấy khuấy đi, ô ô ô…”
Thiên Cù Tử đưa tay cắt đứt hình ảnh, tĩnh tọa thật lâu.
Cuối cùng, chảy máu mũi.
Thần Ma điên cuồng chửi bậy, Húc Họa cũng không biết – thần trí nàng rất suy yếu, cùng phàm nhân không mấy khác biệt.
Phàn Quỳnh Chi ở nhà thêu một bức sĩ nữ du xuân, Húc Họa cắp rổ ra ngoài mua thức ăn. Thị trấn đối với nàng vẫn còn lạ lẫm, các quầy hàng rong san sát nhau. Nàng xoay người ngắm một cái túi thơm, đột nhiên nghe sau lưng có tiếng hô: “Họa Họa?”
Húc Họa quay đầu lại, nàng biết người này – Không ngờ lại là Kỷ Hàn Chương!
Nàng không hiểu, ông ta muốn nhân cơ hội trả thù nàng sao? Nàng hỏi: “Có chuyện gì?”
Kỷ Hàn Chương thân thiết nói: “Đã lên trấn sao không ghé qua gia môn một chút?”
Húc Họa càng nghĩ không ra: “Gia môn? Nơi nào cơ?”
Kỷ Hàn Chương đưa tay kéo áo nàng, Húc Họa lập tức tránh né. Kỷ Hàn Chương có chút xấu hổ nhưng vẫn nói: “Nhà ta chính là nhà con a. Đi, chúng ta trở về, nãi nãi cũng rất nhớ con. Lần trước nếu nãi nãi không vì quá nhớ nhung hai mẹ con các ngươi, sự tình cũng đã không phát sinh đến mức như vậy…”
Húc Họa trên mặt ý cười mềm mại, đồng thời hiện lên u ám thâm thúy. Thiên Cù Tử mơ hồ thấy không ổn, lại nghe nàng nói: “Phụ thân đã nói vậy, chúng ta đến cùng cũng là máu mủ ruột thịt, ta cũng nên đến thăm nãi nãi một chút.”
Kỷ Hàn Chương lập tức thở phào một hơi, thân thiết nói: “Chính là đạo lý này. Ngươi đọc sách ít, nên biết xưa nay thân là nữ tử, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Chúng ta là cha con, qua một đêm chẳng lẽ còn ghi thù hay sao?”
Húc Họa tỏ vẻ vâng lời, nói: “Phụ thân dạy rất đúng.”
Kỷ Hàn Chương đem nàng một đường tiến vào Kỷ gia, trước tiên đưa nàng đến trước mặt lão thái thái. Lão thái thái tựa hồ sớm biết nàng sẽ đến, trên mặt mang mấy phần cười cười, lôi kéo nàng nói: “Cháu gái ta mấy ngày nay gầy đi không ít, xem ra cũng có tinh thần lắm.”
Húc Họa không để lại dấu vết lánh đi tay bà: “Nãi nãi cùng phụ thân gọi ta tới là có chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt lão thái thái càng thêm hiền từ: “Đương nhiên là có rồi. Họa Họa, mẫu thân ngươi từ nhỏ đã mang theo ngươi rời khỏi Kỷ gia, nó bụng đầy oán hận, nhất định buông không ít lời dèm pha ta cùng cha ngươi. Nhưng ngươi chỉ cần ở đây, liền sẽ biết những lời ấy chỉ do oán giận mà ra thôi, không tin được. Ngươi thân là nữ nhi Kỷ gia, dù sớm hay muộn cũng nên nhận tổ quy tông. Nếu không, bên ngoài đàm tiếu, sau này sao có thể tìm được nhà chồng tốt? Ngươi tuổi không còn nhỏ nữa, cũng nên vì chính mình cân nhắc. Đừng để nương ngươi làm lỡ việc chung thân đại sự.”
Húc Họa đảo mắt, nói: “Hai người chỉ là muốn ta nhận tổ quy tông?”
Kỷ lão thái thái trong mắt lóe lên tia khôn khéo: “Đây là lẽ tự nhiên. Bất quá Họa Họa, nhiều năm qua, chi phí trong nhà đều do phụ thân ngươi dạy học mà có. Một nhà đầy người ăn uống ngủ nghỉ, cái gì cũng cần đến bạc. Họa Họa, ngươi bây giờ ở lại với chúng ta, nãi nãi thật sự rất vui mừng, nhưng cũng có phần khó xử. Ta sợ ngươi đi theo chúng ta không quen chịu khổ a.”
Húc Họa lập tức hiểu lão thái thái có ý gì, quả nhiên bà ta lại tiếp tục: “Chuyện nương ngươi học được thêu kỹ của thần tiên, mẹ con các ngươi ở chung, nhất định ngươi biết nguyên do chứ?”
Húc Họa cười khẽ trả lời: “Ta đương nhiên biết, không chỉ biết, ta còn có thể đem phương pháp đó dạy cho phụ thân nữa.”
Kỷ lão thái thái hai mắt rực sáng: “Cháu gái tốt, nãi nãi biết ngươi là một cái hảo hài tử mà! Đúng là ông trời có mắt, không uổng công ta ngày đêm ăn chay niệm Phật, hành thiện tích đức.”
Húc Họa trên mặt cười cười, con ngươi lại phủ một tầng băng lạnh: “Cha không giỏi thêu thùa, nhưng lại vẽ tranh rất giỏi. Chi bằng đổi thành họa tác, có được không?”
Kỷ Hàn Chương đương nhiên càng thêm hài lòng, lập tức đồng ý: “Nữ nhi ngoan, ta đã chuẩn bị xong bút mực, chúng ta liền bắt đầu đi.”
Hắn sử dụng châm pháp quý giá này có thể khác biệt so với Phàn Quỳnh Chi bao nhiêu a? Nếu hắn đem họa phẩm tới kinh đô dâng tặng cho hoàng thượng, mai sau tuổi già còn phải sầu lo công danh lợi lộc nữa ư?
Húc Họa thật sự dạy cho ông khẩu quyết, Thiên Cù Tử chau mày. Phàn Quỳnh Chi thì thôi đi, bà hoài thai Húc Họa ba năm, thân thể tự nhiên có linh khí thẩm thấu, sau này lại được Húc Họa đổ thêm linh lực vào người. Chút linh lực hao tốn cho châm pháp với bà ảnh hưởng không lớn.
Nhưng Kỷ Hàn Chương toàn thân là xác phàm, những năm này còn không cần cù học tập, trên người linh khí ít đến đáng thương, làm sao chịu được tiêu hao lớn như vậy?
Kỷ Hàn Chương có được khẩu quyết, không hề trì hoãn liền lập tức xoay người vào thư phòng. Lúc này Kỷ lão thái thái mới gọi tôn nhi ra. Ban đầu bà thấy Húc Họa là điềm xấu, nên không định để nàng gặp cháu trai bảo bối của mình. Nhưng sau một hồi cuồng hỉ, bà ta cảm thấy mình cũng nên hào phóng một lần, liền đưa bảo bối này trưng ra.
Kỷ Phong Lâm thường nghe mẫu thân kể về vị tỷ tỷ này, trong lòng vốn có ác cảm. Nó vừa mở mắt ra nhìn nàng, liền lập tức thấp giọng hừ một tiếng: “Heo mập.”
Kỷ lão thái thái nghe thấy được liền ho một tiếng chặn lại, sau đó bảo: “Phong Lâm, còn không mau gọi tỷ tỷ.”
Kỷ Phòng Lâm nào chịu nghe lời, Húc Họa cũng không cần. Nhưng lão thái thái trái lại đem một khối bánh ngọt đến trước mặt tôn nhi, dụ dỗ nói: “Bảo bối ngoan, chờ sau này ngươi gặp tiên nhân, học được tiên pháp, Kỷ gia chúng ta coi như có chỗ dựa rồi.”
Húc Họa lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Tiên nhân nào vậy?”
Lão thái thái tâm tình không tệ, nghe vậy đáp: “Mười lăm tháng bảy hàng năm, sẽ có tiên nhân đến đây tuyển chọn đệ tử. Hài tử có căn cốt khỏe mạnh đều có thể tham gia. Phong Lâm nhà ta vừa nhìn vào liền biết là linh khí dư thừa, nhất định có thể lọt vào mắt tiên nhân. Chỉ cần nó được gia nhập vào tiên tông, Kỷ gia chúng ta liền là gia quyến của thần tiên, đến lúc đó…”
Bà ta liên miên lải nhải mãi không xong, Húc Họa lập tức đánh gãy: “Ý ta là tiên nhân tông môn nào vậy?”
Kỷ lão thái thái vội nói: “Không có quy củ gì cả, tiên nhân đến thăm, phàm nhân chúng ta sao dám hỏi?”
Húc Họa hỏi: “Tuyển chọn ở nơi nào?”
Bà ta đáp: “Ngay tại linh tuyền trên núi.”
Húc Họa nghe xong đứng dậy, không nói nhiều lời, trực tiếp rời khỏi Kỷ gia. Lão thái thái bất mãn: “Đến cùng cũng chỉ là một con nha đầu thiếu giáo dưỡng, không biết lễ phép, không có cấp bậc lễ nghĩa gì hết.” Nhưng con trai mình đã được nó dạy cho khẩu quyết, học xong “thần tiên thêu pháp” rồi, sau này còn để ý nó làm chi nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta lại thấy thoải mái, vội đến thư phòng tìm Kỷ Hàn Chương.
Kỷ Hàn Chương vốn còn lo Húc Họa lừa hắn, nhanh chóng nâng bút vẽ một bức hoa mẫu đơn. Bởi thời gian gấp gáp nên nét bút có hơi lộn xộn. Họa tác hoàn thành xong, nhưng chưa đến ban đêm, nhất thời không biết có hiệu quả hay chưa. Ông cuộn bức tranh đem ra ngoài, đang muốn tìm Húc Họa thì đụng phải Kỷ lão thái thái.
“Nương.” Ông nhanh chóng mở tranh ra, “Nha đầu kia đâu, nhanh gọi nó đến xem.”
Nhưng lão thái thái trước mặt lại sợ hãi như thấy quỷ, lui lại mấy bước: “Ngươi… ngươi là ai?”
Kỷ Hàn Chương khó hiểu: “Nương, ta là Hàn Chương a. Nương sao vậy?”
Lão thái thái một mặt hãi hùng, Kỷ Hàn Chương nhịn không được sờ lên mặt mình, một lát sau ngây cả người. Ông mặt mũi nhanh nheo, rõ ràng đang ba mươi mấy tuổi, sức khỏe dồi dào, vậy mà lúc này lại trông như lão già bảy mươi!
Cái này… Sao lại như vậy? Ông sầu thảm la lên: “Nương! Là con tiện tỳ kia hại ta! Nó nhất định là yêu quái, nhất định là yêu quái!”
Thế nhưng khối thân thể này đã quá già rồi, chỉ là kêu vài tiếng thảm thiết đã thở không ra hơi, trong lòng lại lần nữa hoảng sợ, nửa ngày sau ngửa mặt lên trời ngất đi.
Húc Họa về đến nhà liền đốc thúc Phàn Quỳnh Chi mau chóng hoàn thành bức nữ sĩ du xuân, lại dạy bà cách hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Phàn Quỳnh Chi y theo khẩu quyết của nàng mà thêu xong.
Nhưng không có gì thay đổi, bà có chút bận tâm: “Họa Họa, nương làm sai chỗ nào sao?”
Húc Họa cầm nước nhẹ nhàng rảy lên bức vẽ, Phàn Quỳnh Chi phát hiện, bên trong bức vẽ, trời trong mưa phun, sinh động như thật.
Bà ôm ngực lẩm bẩm: “Họa Họa.”
Húc Họa khẽ đặt tay lên vai bà: “Loại tranh vẽ này cần đánh đổi một số thứ. Nương phải nhớ, trong vòng một năm không được làm bức thứ hai, nếu không sẽ hại thân, không thể cứu chữa được.”
Phàn Quỳnh Chi liên tục gật đầu: “Họa Họa, ngươi nói ta có phải đang mơ không? Ta luôn cảm thấy mọi thứ…”
Húc Họa đưa tay chặn lại: “Nương, Chu lão gia không phải người xấu. Sau này nương gặp chuyện có thể cùng hắn thương lượng. Còn Kỷ gia vô luận phát sinh chuyện gì cũng không cần xen vào nữa.”
Phàn Quỳnh Chi nghe trong lời nói của nàng có điều khác thường, không khỏi hỏi lại: “Họa Họa, vì sao đột nhiên nói những lời này?”
Nàng cười nói: “Mấy ngày nữa ở linh tuyền trên núi có tiên nhân đến chọn đồ đệ, ta muốn qua đó nhìn một chút.”
Phàn Quỳnh Chi ngoài ý muốn. Ở Tiên Trà trấn này, việc tiên nhân đến linh tuyền chọn đồ đệ được đã lưu truyền nhiều năm. Nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa từng thấy con cái nhà ai được tuyển chọn cả.
Mọi người cũng chỉ xem như lời đồn.
Phàn Quỳnh Chi hốc mắt nong nóng, miễn cưỡng cười nói: “Nương biết ngươi không phải phàm nhân. Ta hy vọng sau này ngươi được tiên nhân nhìn trúng, sau này cá chép hóa rồng, đằng vân giá vũ, nhưng cũng muốn tiên nhân nhìn lầm, để ngươi trở lại bên cạnh ta, hai mẹ con gắn bó làm bạn.”
Húc Họa nhẹ ôm vai bà, nói: “Sao lại không bỏ được, thế giới nhân sinh này giống như cây tùng cây bách, mọc ra rễ hoa lá quả, vốn chính là vì cuộc sống của nó thôi.”
Phàn Quỳnh Chi lệ quang dịu dàng, nhưng vẫn còn cắn môi: “Nương biết rồi.”
Chạng vạng tối, Húc Họa mang theo Phàn Quỳnh Chi vào trấn, đưa bức họa thêu nữ sĩ du xuân đến cho Chu lão gia. Chu lão gia lần trước bán bức Lạc Dương Mẫu Đơn, trong lòng vẫn còn tiếc nuối, lần này thật sự cười đến mắt híp cả lại.
Phàn Quỳnh Chi không biết vì sao Húc Họa lại tặng không bức họa, nhưng đối với hành vi của nàng cũng không dị nghị gì. Bà vốn là một nữ nhân dễ dàng thỏa mãn, hoàn toàn tin tưởng nữ nhi của mình.
Thấy sắc trời đã tối, Chu lão gia mời hai mẹ con bà ở lại phủ nghỉ chân, mở tiệc chiêu đãi.
Húc Họa mặt mày không vui, bộ dáng như có tâm sự. Chu lão gia thấy vậy nên hỏi: “Kỷ cô nương gặp khó khăn gì sao?”
Húc Họa thở dài một hơi, đáp: “Không lừa Chu lão gia, đêm qua ta mơ thấy một tiên nhân đến, nói gia phụ trước vứt bỏ thê nữ, nay lại có ý đồ mưu đoạt thêu pháp, làm cho thần tiên phải nổi giận. Ta nghe xong tâm rất bất an.”
Chu lão gia có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn nói: “Kỷ gia cách nơi này không xa, cô nương đã lo lắng, ta sẽ phái người đến chỗ họ xem qua vậy.”
Vừa định ra lệnh cho gia đinh, đã nghe thấy náo động ngoài cửa.
Thì ra người nhà Kỷ Hàn Chương về thôn tìm mẹ con Húc Họa, lại nghe nói hai người đã lên trấn, lúc này mới vòng về, một đường đến Chu gia.
Chu lão gia vừa ra khỏi cửa liền nhíu mày, chỉ thấy một Kỷ Hàn Chương đầu tóc trắng xóa. Nếu không phải lúc nãy nghe Húc Họa kể chuyện, quả thực khó mà nhận ra người trước mặt chính là Kỷ tú tài.
Ông đang muốn mở miệng, Kỷ lão thái thái đã bước đến, tóm lấy Húc Họa muốn đánh đập. Chu lão gia sắc mặt trầm xuống, cho gia đinh đến ép bà ngã xuống đất. Sau không kiên nhẫn nhìn cảnh bà ta khóc lóc lăn lộn om sòm, ông trực tiếp cho người đuổi bọn họ ra khỏi cửa.
Phàn Quỳnh Chi chấn kinh, do dự nói: “Họa Họa?”, Húc Họa quay đầu lại, bà hỏi: “Sao hắn lại bị như thế?”
Húc Họa so với bà càng có vẻ giật mình hơn: “Hóa ra thần tiên trong mộng nói tức giận là như thế này! Đáng sợ quá. Nương, phụ thân cùng nãi nãi lần trước đã đến nhà chúng ta tranh giành, bây giờ chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Phải làm sao đây nương?”
Nhìn nàng điềm đạm đáng yêu, Chu lão gia không khỏi nói: “Phàn nương tử, Kỷ cô nương, nhà không nên về, hai người ở tạm Chu phủ đi.”
Húc Họa quay đầu: “Đa tạ Chu lão gia.” Nói tới nói lui chính là chờ câu này mà thôi.
Thiên Cù Tử mở bức thêu Lạc Dương Mẫu Đơn, bức thêu như ẩn ẩn mùi thơm, nhiều ngày như vậy vẫn chưa phiêu tán.
Người con gái kia trông như vô hại, khiến hắn đôi khi quên mất, Ma Khôi cũng là Ma. Lệ khí của Ma rất tàn nhẫn, từ lâu đã hòa tan trong huyết mạch của nàng.
Nhưng dù vậy cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn làm hắn như phát hiện trên người nàng có một điểm sáng, chỉ cảm thấy thú vị.
(Motip quen thuộc: Cô gái này thiệt thú dị:))) )
Hắn cuốn lại bức thêu, bỏ vào ngăn kéo dưới cùng thư án. Hoa dù sao cũng không sinh động như người. Hắn lần nữa đánh thức Thần Ma, nó một mặt cảnh giác hắn: “Lão già vợ góa con côi kia, sao ngươi có thể vào lúc này…”
Nhưng dưới trói buộc của khế ước, nó phản kháng vô dụng. Thiên Cù Tử bỗng thấy sau lưng nó một hình ảnh, lập tức sửng sốt – Nàng đang tắm!!!
Hắn nhanh chóng quay mặt đi, Thần Ma chi tức nổi giận: “Ta biết ngươi không có ý tốt gì mà! Tên biến thái! Đồ nhìn trộm! Ước gì Khôi Thủ mau biến ngươi thành thuốc, rồi cho ngươi vào nước sôi mà khuấy khuấy đi, ô ô ô…”
Thiên Cù Tử đưa tay cắt đứt hình ảnh, tĩnh tọa thật lâu.
Cuối cùng, chảy máu mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.