Minh Nguyệt Thương Mang 【 Dịch Full 】
Chương 45: Bảo Vệ Quốc Sư Đại Nhân 45
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
09/11/2024
Mấy ngày nay, Phùng Diệu Quân cũng hiểu được tính cách của bà ấy, vì thế bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện của Phùng gia đã bị kiện lên nha môn rồi, ai ai cũng biết. Mấy ngày nay buôn bán không tốt, hay là chúng ta dẹp tiệm đi?”
Vụ án Vương bà náo loạn rất lớn, không chỉ bị xét xử ở nha môn, mà còn kinh động đến cả Vương tử Tiêu Diễn, khiến cho rất nhiều người chú ý. Tuy nói cuối cùng hung thủ bị bắt là Triệu Đại Triệu, mọi người cũng đồng tình với hai mẹ con Từ thị “vô tội”, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy bảng hiệu của Phùng Ký, lập tức sẽ liên tưởng đến án mạng kia.
Đối với một thương hiệu mà nói, đây là ấn tượng rất khó để xóa bỏ. Càng tệ hơn là, nếu như Phùng Ký kinh doanh mặt hàng khác thì không sao,đây bọn họ lại buôn bán lương thực, thứ phải ăn vào bụng lại bị người ta liên tưởng đến án mạng đẫm máu, khiến cho người ta không muốn mua. Đây là do tiềm thức của con người, không liên quan đến việc thích hay không thích, cũng không có cách nào thay đổi, vì vậy mà sau vụ án đó, việc buôn bán của Phùng Ký vô cùng ế ẩm, Từ thị đã đau đầu rất nhiều ngày rồi.
Nhưng mà người ta cũng rất dễ quên chuyện, chỉ cần qua một, hai tháng nữa thôi, dân chúng sẽ quên vụ án Vương bà đi, việc buôn bán của Phùng Ký lại có thể khôi phục lại như trước. Có điều đúng như lời Phùng Diệu Quân nói, bọn họ không có thời gian để chờ đợi. Hơn nữa chuyện này so với phiền phức mà bọn họ gặp phải lúc này căn bản là không đáng để nhắc đến.
Từ thị ngẩng đầu lên, nhìn kỹ gương mặt của con gái, đột nhiên thở dài: “Là ta hồ đồ rồi, chỉ muốn giữ lấy cơ ngơi của Phùng gia, lại quên mất con càng ngày càng lớn.”
“??” Phùng Diệu Quân tỏ vẻ khó hiểu.
“Những người đàn ông ở cái nơi này, làm sao xứng với An An nhà chúng ta chứ?” Từ thị mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tự giễu: “Người có thể lấy An An, nhất định phải là nam tử giống như thần tiên. Ta thấy vị Vân đại quốc sư kia cũng không tệ, chỉ tiếc là thân thể không tốt lắm, lỡ như gả cho hắn, sau này có chuyện gì xảy ra thì An An nhà chúng ta phải làm sao đây...” Nói đến đây, bà ấy lại lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Ha ha, ai muốn gả cho tên sát tinh kia chứ... Phùng Diệu Quân vội vàng ho một tiếng, kéo Từ thị từ trong mộng đẹp trở về hiện thực, cho dù Vân Nhai có tốt đến đâu thì cũng không liên quan gì đến nàng, bọn họ chính là hai đường thẳng song song.
Từ thị hoàn hồn, mặt không đổi sắc nói: “... Dù sao thì, Phu quân của con cũng không thể là loại người thô lỗ ở nông thôn, hay là thương nhân được.”
Dù sao nương con,bà ấy cũng từng là Vương phi, còn con cũng là Công chúa cao quý, sao bà ấy có thể để cho con gái yêu quý của mình ở cái nơi nông thôn nhỏ bé này, gả cho một tên nhà quê thô lỗ, sống một cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác chứ? “Con nói đúng, chúng ta nên đổi chỗ ở.”
“Ơ?” Phùng Diệu Quân hơi bất ngờ, không ngờ suy nghĩ của Từ thị lại nhảy từ chuyện sống chết của cả nhà sang chuyện chung thân đại sự của nàng nhanh như vậy. Nhưng chỉ cần có thể thuyết phục được Từ thị, nàng có thể mặt dày nhận: “Nương nói đúng lắm, những người đàn ông ở đây đều không xứng với con!”
Bồng Bái bị bỏ quên ở một bên: “...”
Từ thị lại giật mình: "Con... Con gọi ta là gì?" Bà không nghe lầm chăng? Trường Nhạc công chúa nhận bà làm dưỡng mẫu hai năm qua, cho dù có thị nữ ở đây cũng chưa từng gọi bà một tiếng "nương", lúc riêng tư cũng chỉ xưng hô "Từ phu nhân". Bà chưa từng nghĩ tới Phùng Diệu Quân lại có thể thay đổi cách xưng hô.
"Mẫu thân à." Phùng Diệu Quân thần thái tự nhiên, thừa dịp Từ thị còn đang kinh ngạc, nhanh chóng ôm nàng một cái thật nhanh rồi buông ra, "Con đói rồi, hình như ngửi thấy mùi cơm tối." Giờ này, nhà người thường đều ăn hai bữa một ngày, sáng và trưa, gọi là "quá ngọ bất thực", nhà giàu có điều kiện sẽ mở thêm một bếp nhỏ cho con cái đang tuổi ăn tuổi lớn. Phùng Diệu Quân từ nhỏ đã được cha mẹ yêu chiều, trong nhà vẫn luôn giữ thói quen dùng cơm tối.
Từ thị đối xử với nàng rất tốt, đổi giọng xưng hô cũng là chuyện nên làm. Bản thân Phùng Diệu Quân trước kia khó mở lời, vậy thì để nàng làm. Chỉ là nàng ít khi thân cận với người khác, cái ôm nhẹ nhàng vừa rồi đã là giới hạn của nàng.
Vụ án Vương bà náo loạn rất lớn, không chỉ bị xét xử ở nha môn, mà còn kinh động đến cả Vương tử Tiêu Diễn, khiến cho rất nhiều người chú ý. Tuy nói cuối cùng hung thủ bị bắt là Triệu Đại Triệu, mọi người cũng đồng tình với hai mẹ con Từ thị “vô tội”, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy bảng hiệu của Phùng Ký, lập tức sẽ liên tưởng đến án mạng kia.
Đối với một thương hiệu mà nói, đây là ấn tượng rất khó để xóa bỏ. Càng tệ hơn là, nếu như Phùng Ký kinh doanh mặt hàng khác thì không sao,đây bọn họ lại buôn bán lương thực, thứ phải ăn vào bụng lại bị người ta liên tưởng đến án mạng đẫm máu, khiến cho người ta không muốn mua. Đây là do tiềm thức của con người, không liên quan đến việc thích hay không thích, cũng không có cách nào thay đổi, vì vậy mà sau vụ án đó, việc buôn bán của Phùng Ký vô cùng ế ẩm, Từ thị đã đau đầu rất nhiều ngày rồi.
Nhưng mà người ta cũng rất dễ quên chuyện, chỉ cần qua một, hai tháng nữa thôi, dân chúng sẽ quên vụ án Vương bà đi, việc buôn bán của Phùng Ký lại có thể khôi phục lại như trước. Có điều đúng như lời Phùng Diệu Quân nói, bọn họ không có thời gian để chờ đợi. Hơn nữa chuyện này so với phiền phức mà bọn họ gặp phải lúc này căn bản là không đáng để nhắc đến.
Từ thị ngẩng đầu lên, nhìn kỹ gương mặt của con gái, đột nhiên thở dài: “Là ta hồ đồ rồi, chỉ muốn giữ lấy cơ ngơi của Phùng gia, lại quên mất con càng ngày càng lớn.”
“??” Phùng Diệu Quân tỏ vẻ khó hiểu.
“Những người đàn ông ở cái nơi này, làm sao xứng với An An nhà chúng ta chứ?” Từ thị mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tự giễu: “Người có thể lấy An An, nhất định phải là nam tử giống như thần tiên. Ta thấy vị Vân đại quốc sư kia cũng không tệ, chỉ tiếc là thân thể không tốt lắm, lỡ như gả cho hắn, sau này có chuyện gì xảy ra thì An An nhà chúng ta phải làm sao đây...” Nói đến đây, bà ấy lại lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Ha ha, ai muốn gả cho tên sát tinh kia chứ... Phùng Diệu Quân vội vàng ho một tiếng, kéo Từ thị từ trong mộng đẹp trở về hiện thực, cho dù Vân Nhai có tốt đến đâu thì cũng không liên quan gì đến nàng, bọn họ chính là hai đường thẳng song song.
Từ thị hoàn hồn, mặt không đổi sắc nói: “... Dù sao thì, Phu quân của con cũng không thể là loại người thô lỗ ở nông thôn, hay là thương nhân được.”
Dù sao nương con,bà ấy cũng từng là Vương phi, còn con cũng là Công chúa cao quý, sao bà ấy có thể để cho con gái yêu quý của mình ở cái nơi nông thôn nhỏ bé này, gả cho một tên nhà quê thô lỗ, sống một cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác chứ? “Con nói đúng, chúng ta nên đổi chỗ ở.”
“Ơ?” Phùng Diệu Quân hơi bất ngờ, không ngờ suy nghĩ của Từ thị lại nhảy từ chuyện sống chết của cả nhà sang chuyện chung thân đại sự của nàng nhanh như vậy. Nhưng chỉ cần có thể thuyết phục được Từ thị, nàng có thể mặt dày nhận: “Nương nói đúng lắm, những người đàn ông ở đây đều không xứng với con!”
Bồng Bái bị bỏ quên ở một bên: “...”
Từ thị lại giật mình: "Con... Con gọi ta là gì?" Bà không nghe lầm chăng? Trường Nhạc công chúa nhận bà làm dưỡng mẫu hai năm qua, cho dù có thị nữ ở đây cũng chưa từng gọi bà một tiếng "nương", lúc riêng tư cũng chỉ xưng hô "Từ phu nhân". Bà chưa từng nghĩ tới Phùng Diệu Quân lại có thể thay đổi cách xưng hô.
"Mẫu thân à." Phùng Diệu Quân thần thái tự nhiên, thừa dịp Từ thị còn đang kinh ngạc, nhanh chóng ôm nàng một cái thật nhanh rồi buông ra, "Con đói rồi, hình như ngửi thấy mùi cơm tối." Giờ này, nhà người thường đều ăn hai bữa một ngày, sáng và trưa, gọi là "quá ngọ bất thực", nhà giàu có điều kiện sẽ mở thêm một bếp nhỏ cho con cái đang tuổi ăn tuổi lớn. Phùng Diệu Quân từ nhỏ đã được cha mẹ yêu chiều, trong nhà vẫn luôn giữ thói quen dùng cơm tối.
Từ thị đối xử với nàng rất tốt, đổi giọng xưng hô cũng là chuyện nên làm. Bản thân Phùng Diệu Quân trước kia khó mở lời, vậy thì để nàng làm. Chỉ là nàng ít khi thân cận với người khác, cái ôm nhẹ nhàng vừa rồi đã là giới hạn của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.