Minh Nguyệt Thương Mang 【 Dịch Full 】
Chương 49: Bảo Vệ Quốc Sư Đại Nhân 49
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
09/11/2024
Phùng Diệu Quân liếc hắn một cái, gật đầu.
Nàng không hề sợ hãi, nhịp tim cũng dần ổn định trở lại, có vẻ rất bình tĩnh. Mạc Đề Chuẩn dời tay, chỉ vào bọc quần áo trên bàn: "Ngươi muốn trốn đi đâu?"
Nàng lắc đầu: "Mẫu thân dẫn con đi du ngoạn."
Hắn nhếch miệng cười: "Đi du ngoạn mà phải mang theo vàng sao?"
Thì ra hắn đã nhìn thấy năm lượng vàng được cất giấu trong bọc quần áo, ngoài trang sức ra, đây là toàn bộ gia sản của nàng. Phùng Diệu Quân bĩu môi: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Mạc đại quốc sư nửa đêm lẻn vào phòng khuê nữ của ta, không biết có chuyện gì muốn chỉ giáo?"
Tiểu nha đầu này vừa mở miệng đã nhắc nhở hắn chú ý thân phận, chú ý thời gian. Mạc Đề Chuẩn dựa người vào lưng ghế: "Ta muốn ở chỗ ngươi mấy ngày."
"Cái gì?" Phùng Diệu Quân kinh ngạc thốt lên, "Không được!"
Sắc mặt Mạc Đề Chuẩn lập tức sa sầm. Thân phận tôn quý như hắn, xưa nay chưa từng có ai dám cự tuyệt thẳng thừng như vậy, huống hồ nàng chỉ là một tiểu nha đầu nhà bình dân?
Phùng Diệu Quân cũng ý thức được điểm này, cười gượng gạo nói: "Mạc quốc sư ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, sao có thể lãng phí thời gian ở chỗ của ta?"
Mạc Đề Chuẩn hừ lạnh một tiếng: "Lần này coi như ta có việc muốn nhờ ngươi. Sau khi xong việc, ta nhất định sẽ hậu tạ."
Nghe trong lời hắn, sao lại có chút mùi vị hổ lạc đồng bằng? Phùng Diệu Quân khẽ liếc mắt, dò xét trên người hắn không ngừng, rốt cuộc phát hiện dưới xương sườn hắn có một mảng lớn ẩm ướt, chỉ là áo màu xám tro, ban nãy nàng không nhìn ra.
Lại tinh tế ngửi ngửi, trong không khí phảng phất có mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Bị thương?" Bên cạnh nàng có thuốc cầm máu, nhưng không định lấy lòng mà băng bó cho hắn. Cứ để nguyên như vậy, rất tốt, có thể thúc đẩy tuần hoàn, quốc sư ngày thường e là cũng chẳng có mấy cơ hội chảy máu, "Ngươi quả nhiên đánh không lại Vân Nhai!"
"Nói hươu nói vượn!" Mạc Đề Chuẩn trừng lớn hai mắt, "Ngươi lại chưa gặp Vân Nhai, sao biết hắn không bị thương?"
Phùng Diệu Quân lúc này mới phát hiện sắc mặt Mạc Đề Chuẩn ảm đạm như ánh trăng đêm nay, nhìn thế nào cũng không ổn, hiển nhiên thương thế nặng hơn so với tưởng tượng. Hơn nữa ấn đường hắn đen kịt, khóe mắt lại đầy tơ máu, giống như còn nhiễm bệnh, hoặc là... trúng độc?
Nàng nghiêng đầu: "Thương thế của hắn nặng bằng ngươi sao?" Hoá ra Vân Nhai còn dùng độc?
"..." Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao tiểu cô nương này không được người ta yêu thích, mỗi câu mỗi chữ đều có thể đâm thẳng vào lòng người ta. "Ta bị thương một chút, cũng có biện pháp chữa trị nhanh chóng, nhưng trong thời gian vận chuyển Niết Bàn thuật sẽ mất đi lục thức, không nói không động, như người chết, mãi đến hai mươi canh giờ sau tu vi mới khôi phục lại như lúc ban đầu."
Vậy nên, hắn phải tìm nơi an toàn ngủ đông hai ngày?
Đây mà gọi là bị thương "Một chút"? Chắc là thương thế thập tử nhất sinh mới khiến hắn phải liều lĩnh như vậy?
Phùng Diệu Quân vẻ mặt kỳ quái: "Ngươi tùy tiện đào một cái động ở nơi hoang dã rồi tự chôn mình hai ngày không được sao? Đào sâu thêm một chút là được." Cho dù hắn bị thương nặng, đường đường là quốc sư muốn đào một cái động cũng dễ dàng hơn người khác chứ?
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, có sơn tinh thuỷ quái theo dõi ta, sẽ báo cáo hành tung của ta ở bên ngoài."
Cái gọi là sơn tinh thuỷ quái, nói theo cách dân dã chính là thổ địa, hà bá. Những tiểu yêu quái này vốn đều có chút đạo hạnh, sau này may mắn được điểm hoá, có thể hưởng hương hoả của dân chúng, nhưng phải canh giữ một phương. Trên núi phía sau Phùng gia trang cũng có miếu thờ sơn thần, Phùng Diệu Quân cũng từng nghe không ít truyền thuyết, nhưng đến tối nay mới biết quốc sư vậy mà có thể sai khiến sơn tinh thuỷ quái.
Nghĩ lại cũng đúng, chúng có thể công khai hoạt động trên địa bàn của loài người, bản thân chính là bị chiêu an, vậy thì phải làm việc cho người ta.
Vậy nên, Mạc Đề Chuẩn đối đầu với Vân Nhai, lại chật vật như vậy sao?
Phùng Diệu Quân sắp tức điên rồi.
Thế giới này xe ngựa bất tiện, nàng vất vả lắm mới trốn được trăm dặm, đến cả kinh thành cũng cũng không dám tới, cứ tưởng từ nay về sau trời cao mặc chim bay, ai ngờ Mạc Đề Chuẩn lại dẫn theo Vân Nhai đến trước mặt nàng!
Rốt cuộc nàng đã gây ra nghiệp chướng gì, cớ sao không thoát khỏi số mệnh này? "Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, khiến Vân Nhai phải đuổi giết ngươi như vậy?"
Nàng không hề sợ hãi, nhịp tim cũng dần ổn định trở lại, có vẻ rất bình tĩnh. Mạc Đề Chuẩn dời tay, chỉ vào bọc quần áo trên bàn: "Ngươi muốn trốn đi đâu?"
Nàng lắc đầu: "Mẫu thân dẫn con đi du ngoạn."
Hắn nhếch miệng cười: "Đi du ngoạn mà phải mang theo vàng sao?"
Thì ra hắn đã nhìn thấy năm lượng vàng được cất giấu trong bọc quần áo, ngoài trang sức ra, đây là toàn bộ gia sản của nàng. Phùng Diệu Quân bĩu môi: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Mạc đại quốc sư nửa đêm lẻn vào phòng khuê nữ của ta, không biết có chuyện gì muốn chỉ giáo?"
Tiểu nha đầu này vừa mở miệng đã nhắc nhở hắn chú ý thân phận, chú ý thời gian. Mạc Đề Chuẩn dựa người vào lưng ghế: "Ta muốn ở chỗ ngươi mấy ngày."
"Cái gì?" Phùng Diệu Quân kinh ngạc thốt lên, "Không được!"
Sắc mặt Mạc Đề Chuẩn lập tức sa sầm. Thân phận tôn quý như hắn, xưa nay chưa từng có ai dám cự tuyệt thẳng thừng như vậy, huống hồ nàng chỉ là một tiểu nha đầu nhà bình dân?
Phùng Diệu Quân cũng ý thức được điểm này, cười gượng gạo nói: "Mạc quốc sư ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, sao có thể lãng phí thời gian ở chỗ của ta?"
Mạc Đề Chuẩn hừ lạnh một tiếng: "Lần này coi như ta có việc muốn nhờ ngươi. Sau khi xong việc, ta nhất định sẽ hậu tạ."
Nghe trong lời hắn, sao lại có chút mùi vị hổ lạc đồng bằng? Phùng Diệu Quân khẽ liếc mắt, dò xét trên người hắn không ngừng, rốt cuộc phát hiện dưới xương sườn hắn có một mảng lớn ẩm ướt, chỉ là áo màu xám tro, ban nãy nàng không nhìn ra.
Lại tinh tế ngửi ngửi, trong không khí phảng phất có mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Bị thương?" Bên cạnh nàng có thuốc cầm máu, nhưng không định lấy lòng mà băng bó cho hắn. Cứ để nguyên như vậy, rất tốt, có thể thúc đẩy tuần hoàn, quốc sư ngày thường e là cũng chẳng có mấy cơ hội chảy máu, "Ngươi quả nhiên đánh không lại Vân Nhai!"
"Nói hươu nói vượn!" Mạc Đề Chuẩn trừng lớn hai mắt, "Ngươi lại chưa gặp Vân Nhai, sao biết hắn không bị thương?"
Phùng Diệu Quân lúc này mới phát hiện sắc mặt Mạc Đề Chuẩn ảm đạm như ánh trăng đêm nay, nhìn thế nào cũng không ổn, hiển nhiên thương thế nặng hơn so với tưởng tượng. Hơn nữa ấn đường hắn đen kịt, khóe mắt lại đầy tơ máu, giống như còn nhiễm bệnh, hoặc là... trúng độc?
Nàng nghiêng đầu: "Thương thế của hắn nặng bằng ngươi sao?" Hoá ra Vân Nhai còn dùng độc?
"..." Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao tiểu cô nương này không được người ta yêu thích, mỗi câu mỗi chữ đều có thể đâm thẳng vào lòng người ta. "Ta bị thương một chút, cũng có biện pháp chữa trị nhanh chóng, nhưng trong thời gian vận chuyển Niết Bàn thuật sẽ mất đi lục thức, không nói không động, như người chết, mãi đến hai mươi canh giờ sau tu vi mới khôi phục lại như lúc ban đầu."
Vậy nên, hắn phải tìm nơi an toàn ngủ đông hai ngày?
Đây mà gọi là bị thương "Một chút"? Chắc là thương thế thập tử nhất sinh mới khiến hắn phải liều lĩnh như vậy?
Phùng Diệu Quân vẻ mặt kỳ quái: "Ngươi tùy tiện đào một cái động ở nơi hoang dã rồi tự chôn mình hai ngày không được sao? Đào sâu thêm một chút là được." Cho dù hắn bị thương nặng, đường đường là quốc sư muốn đào một cái động cũng dễ dàng hơn người khác chứ?
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, có sơn tinh thuỷ quái theo dõi ta, sẽ báo cáo hành tung của ta ở bên ngoài."
Cái gọi là sơn tinh thuỷ quái, nói theo cách dân dã chính là thổ địa, hà bá. Những tiểu yêu quái này vốn đều có chút đạo hạnh, sau này may mắn được điểm hoá, có thể hưởng hương hoả của dân chúng, nhưng phải canh giữ một phương. Trên núi phía sau Phùng gia trang cũng có miếu thờ sơn thần, Phùng Diệu Quân cũng từng nghe không ít truyền thuyết, nhưng đến tối nay mới biết quốc sư vậy mà có thể sai khiến sơn tinh thuỷ quái.
Nghĩ lại cũng đúng, chúng có thể công khai hoạt động trên địa bàn của loài người, bản thân chính là bị chiêu an, vậy thì phải làm việc cho người ta.
Vậy nên, Mạc Đề Chuẩn đối đầu với Vân Nhai, lại chật vật như vậy sao?
Phùng Diệu Quân sắp tức điên rồi.
Thế giới này xe ngựa bất tiện, nàng vất vả lắm mới trốn được trăm dặm, đến cả kinh thành cũng cũng không dám tới, cứ tưởng từ nay về sau trời cao mặc chim bay, ai ngờ Mạc Đề Chuẩn lại dẫn theo Vân Nhai đến trước mặt nàng!
Rốt cuộc nàng đã gây ra nghiệp chướng gì, cớ sao không thoát khỏi số mệnh này? "Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, khiến Vân Nhai phải đuổi giết ngươi như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.