Minh Nhật Tinh Trình

Chương 29

Kim Cương Quyển

27/07/2020

Sau khi kết thúc lần quay đầu tiên, Hà Chinh cũng chẳng nói là có cần quay lại lần nữa hay không.

Hạ Tinh Trình cúi đầu, khom lưng ngồi trong góc, trên lưng khoác một cái khăn lông rất lớn. Thật ra nhiệt độ trong studio rất cao, hơn nữa cả người cậu đều là mồ hôi, không cần đến thứ này, nhưng cậu chỉ muốn dùng thứ gì đó để bọc mình lại, nếu không không khí trống rỗng xung quanh sẽ làm cậu cảm thấy khó chịu.

Cậu dùng dư quang bên khóe mắt nhìn Dương Du Minh, thấy anh cũng đang ngồi im lặng, chẳng nói một câu nào, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, giống như không mang theo chút cảm xúc nào.

Phản ứng của thân thể, nếu như bạn không quan tâm đến nó, thì nó sẽ từ từ trở lại bình thường, chỉ có khoảng trống ở trong lòng, cho dù bạn có ngồi đây bao lâu đi chăng nữa, thì e là cũng chẳng có cách nào giúp chính mình hồi phục.

Hà Chinh đang điều chỉnh ánh đèn và phương hướng của máy quay, xem ra còn phải quay thêm mấy đoạn nữa.

Staff ban nãy rời trường quay đều đã quay lại hết, chuyên gia trang điểm bắt đầu makeup lại cho Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh, staff phụ trách đạo cụ khiêng một tấm gỗ qua, bổ sung vách tường thứ tư cho gian phòng riêng, máy quay được nâng lên, ống kính từ trên phòng riêng quay thẳng vào bên trong.

Lúc Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh cùng ở riêng trong một không gian khép kín, cảm giác chân thực lại càng trở nên mãnh liệt.

Hạ Tinh Trình vốn vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc của cảnh quay trước đó, rõ ràng chưa bắt đầu quay chính thức, ánh mắt cậu đã nhìn chằm chằm vào môi Dương Du Minh, hơi mong chờ tư vị hôn môi với anh thêm một lần nữa.

Dương Du Minh giống như vỗ về cảm xúc của cậu mà giơ tay lên vuốt ve cổ cậu, lớn tiếng hỏi Hà Chinh: "Anh muốn quay một lần hoàn chỉnh hả?"

Hà Chinh nói: "Không cần đâu, quay bổ sung một số đoạn thôi. Ban nãy Tinh Trình có một cảnh ngẩng đầu lên rất tốt, lát nữa cậu cứ nhìn thẳng vào cái máy quay kia nhé."

Hạ Tinh Trình gật đầu, một lúc sau mới nhận ra Hà Chinh chỉ có thể nhìn thấy cậu qua camera giám sát, nên nói: "Vâng ạ." Lúc cậu mở miệng, mới phát hiện ra giọng mình rất khàn.

Dương Du Minh nhìn vào mắt cậu, bỗng nhiên nói: "Đợi chút." Anh đẩy cửa phòng riêng đi ra ngoài, từ bên ngoài cầm một chai nước đi vào, vặn nắp ra đưa cho Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình nhận lấy uống một ngụm lớn, lúc đưa lại cho Dương Du Minh, cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."



Bắt đầu quay chính thức, lúc Dương Du Minh hôn lên cổ Hạ Tinh Trình, cậu ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào ống kính của máy quay ở trên đỉnh đầu, hai gò má nóng lên, đôi môi hơi hé thở ra hơi thở nóng rực.

Một quãng thời gian rất dài sau này, Hạ Tinh Trình vẫn không dám xem mình trên màn ảnh lúc đó, thậm chí còn không dám xem bộ phim này. Mãi cho đến rất lâu về sau, Dương Du Minh ngồi ở bên cạnh xem cùng cậu, cậu mới biết cảnh ngẩng đầu lên ở trong phòng vệ sinh, trong mắt mình tràn ngập tình yêu và tình dục, đây là cảnh mà một diễn viên như cậu vào lúc ấy, hoàn toàn không có cách nào diễn ra được.

Ngày mẹ Phương hồi phục sức khỏe xuất viện, Dương Du Minh nói để hắn xuống bếp, nấu một bữa cơm cho Phương Tiệm Viễn và mẹ cậu.

Thật ra mẹ Phương có rất nhiều thứ phải kiêng, chỉ có thể ăn chút đồ ăn thanh đạm, hơn nữa bà ngồi trong phòng bếp một lúc cảm thấy không thoải mái, nên lên lầu trước, trước khi lên lầu, bà bảo Phương Tiệm Viễn ăn cơm thì gọi mình.

Dư Hải Dương nói: "Chị không cần phải xuống nữa đâu, lát nữa để Tiểu Viễn mang lên cho chị, chị cứ ăn ở trong phòng đi."

Mẹ Phương vội vàng nói: "Vậy thì ngại lắm, vất vả cho cậu rồi, chị nhất định phải xuống để ăn cơm cùng nhau mới được."

Dư Hải Dương mỉm cười: "Lâu nay em đem lại cho hai người không ít phiền phức, cũng ăn ké mấy bữa, chị còn khách sáo với em như vậy, thì chẳng nói đạo lý rồi."

Mẹ Phương bèn cười nói: "Được, vậy thì không khách sáo với cậu nữa, Tiểu Dư cậu đừng nấu nhiều quá, chỉ có Tiểu Viễn với cậu sợ ăn không hết."

Dư Hải Dương nói: "Tiểu Viễn vẫn đang lớn mà, có thể ăn hết đó."

Phương Tiệm Viễn không nhịn được lườm hắn một cái, thấy mẹ Phương đứng lên đi ra ngoài, vội vã đi qua đỡ bà.

Đợi tới lúc đỡ mẹ Phương lên lầu, Phương Tiệm Viễn lại nhẹ chân chạy xuống tầng một, quay lại trong phòng bếp.

Dư Hải Dương đang bỏ củ cải trắng đã cắt nhỏ vào nồi nước nóng hổi, đó là canh hầm riêng cho mẹ Phương, tiếp đó dùng muôi khuấy đều những thứ trong nồi.

Phương Tiệm Viễn đi qua, từ phía sau ôm lấy eo hắn, đầu tựa trên lưng hắn.



Dư Hải Dương chỉnh lửa bếp ga hơi lớn lên một chút, chùi tay lên tạp dề, rồi xoay người bế Phương Tiệm Viễn lên, thả cậu ngồi lên bàn ăn ở trong phòng, nói: "Đợi một lát nữa là được ăn tối rồi."

Nói xong, Dư Hải Dương quay người định đi tới cạnh kệ bếp.

Phương Tiệm Viễn không nhịn được dùng chân móc lấy chân hắn, đợi tới lúc Dư Hải Dương quay đầu lại, cậu giả bộ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, mới nhận ra phần trần nhà gần bếp ga đã bị khói dầu hun thành màu đen rồi.

Dư Hải Dương mỉm cười giang tay ôm lấy cậu, dịu dàng hôn lên môi cậu, rồi giơ hai tay chống sang hai bên người cậu, nhìn cậu nói: "Em không cho tôi nấu ăn, lát nữa mẹ em ăn gì đây?"

Phương Tiệm Viễn nói: "Gần đây mẹ em cũng đâu thể nấu cơm được, làm sao đây?"

Lúc Dư Hải Dương mỉm cười khóe mắt hơi cong xuống, hắn nói: "Ngày nào tôi cũng nấu cơm cho em được chưa? Mỗi ngày lúc tan tầm, tôi sẽ chạy trước về nhà nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn gì thì tối hôm trước nói với tôi."

Tay phải Phương Tiệm Viễn đan lấy ngón tay của tay trái, cúi đầu nói: "Anh phải xã giao nhiều vậy mà."

Dư Hải Dương nghe vậy, giả vờ thở dài một hơi, phiền não nói: "Đúng vậy." Rồi lại nhanh chóng nói với Phương Tiệm Viễn: "Nhưng chẳng có gì quan trọng hơn bảo bối của tôi, đói quá thì phải làm sao bây giờ?"

Phương Tiệm Viễn thật sự không nhịn cười được.

Dư Hải Dương hôn lên khóe miệng cậu: "Được rồi, để chú nấu cơm cho em."

Phương Tiệm Viễn nhìn bóng lưng bận rộn của hắn bên kệ bếp, nói: "Ai là chú chứ? Anh mới lớn hơn em 14 tuổi thôi."

Dư Hải Dương thấy canh trong nồi bắt đầu nhừ, bèn giảm gas lại, cầm can dầu hạt cải lên đổ dầu vào trong nồi, đồng thời nói: "Tôi gọi mẹ em là chị, em không gọi tôi là chú thì gọi là gì? À, em cũng có thể gọi tôi là cậu."

Phương Tiệm Viễn mỉm cười: "Anh mơ đẹp quá! Bớt chiếm tiện nghi của em đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Nhật Tinh Trình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook