Chương 1
Nam Quân
13/08/2020
Đem quần áo phơi khô ngoài ban công vào trong phòng, quần áo thơm mùi nắng khiến gương mặt dịu dàng của Minh Tư lộ ra nụ cười ấm áp, giống như dung hợp cùng ánh sáng mặt trời tràn ngập trong phòng ngủ. Ngũ quan của Minh Tư rất tinh xảo, hấp dẫn nhất chính là đôi mắt trong vắt dịu dàng giống như đóa hoa bách hợp. Dánh người mặc dù nhỏ nhắn, nhưng sẽ không bị nhầm lẫn với phái nữ.
Gấp xong quần áo, Minh Tư nhìn về phía chiếc đồng hồ quả lắc Hermle* sang trọng mà Lãnh Lâm mới mua không lâu, kim đồng hồ chỉ ngay thời gian phát lại buổi hòa nhạc mấy hôm trước của Lãnh Lâm, mở ti vi, đúng lúc nhân vật chính bước ra sân khấu, thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, cùng với chất giọng trầm thấp tuyệt vời, giai điệu êm ái, cái vẻ mặt đó, cái giọng điệu đó, khiến cho người ta có ảo giác như đang nằm mơ, Minh Tư cười nhạt, đem quần áo bỏ vào trong tủ, tắt ti vi, cắt ngang giai điệu tình yêu kia, bước vào nơi dọn dẹp tiếp theo.
[*một thương hiệu đồng hồ cao cấp của Đức.]
Mở ra cửa phòng sách của Lãnh Lâm, khắp nơi bừa bãi, Minh Tư chỉ có thể thở dài, mỗi lần Lãnh Lâm dùng qua phòng sách, đều là tình trạng thế này, cúi người nhặt lên nhạc phổ, điện thoại trong túi áo reo lên, số điện thoại di động của Minh Tư chỉ có hai người biết, mà người sẽ gọi điện thoại cho cậu, chỉ có một.
Điện thoại di động vừa kết nối, một giọng nói trong trẻo liền truyền ra, “Minh Tư, gần đây có một quyển sách bán chạy cần tìm người phiên dịch, mình đã đề cử cậu với tổng biên tập.”
Than nhẹ một tiếng, “Tiêu Viễn, cậu cũng biết, mình không có nhiều thời gian để phiên dịch một quyển sách.”
“Lại là vì Lãnh Lâm có phải không, cậu đó! Mình phải nói thế nào với cậu đây, uổng phí tài năng phiên dịch của bản thân vì một người không xứng đáng như vậy, chỉ nhận vài cái phiên dịch nhỏ lẻ, cậu có biết cậu đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội thành danh hay không?”
Khẽ mỉm cười, nhặt lên mấy quyển sách tán loạn trên mặt đất, “Mình không qua tâm mấy thứ đó.”
“Cậu khiến mình tức chết rồi, cái tên Lãnh Lâm kia tính tình không tốt, ở bên ngoài là một đại minh tinh sáng chói đẹp đẽ, nhưng ở nhà lại đối với cậu thế nào, chính cậu cũng tự biết.” Tiêu Viễn thở dài, hắn cảm thấy đau lòng cho sự ôn nhu cùng kiên trì của bạn tốt, “Minh Tư, lẽ ra cậu nên có được một người tốt hơn và một cuộc sống hạnh phúc hơn.”
“…” Minh Tư dừng lại động tác, giờ phút này cậu không biết nên dùng lời gì để phản bác, nói là Lãnh Lâm thỉnh thoảng nóng nảy, hay là nói Lãnh Lâm thỉnh thoảng lãnh đạm, hóa ra qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thật sự tìm được bất kỳ lý do nào có thể khiến cho người khác hoặc là chính cậu tin phục, cậu hạnh phúc sao? Cậu không biết, nhưng mà… “Anh ấy là người đầu tiên nói yêu mình, nói muốn bầu bạn với mình cả đời.”
“Minh Tư, cậu ở chung với hắn hạnh phúc sao? Thật sự hạnh phúc sao? Hai câu nói kia, thật có thể chống đỡ cả đời cho cậu ở bên hắn sao?”
Giọng của Minh Tư dần dần trầm xuống, ngay cả chính cậu cũng mất lòng tin, “Sẽ… Hẳn sẽ được.” Chốt cửa phát ra tiếng chuyển động, Minh Tư thu lại tâm tình, “Tiêu Viễn, Lãnh Lâm trở về, lát nữa mình gọi cho cậu sau.”
“Minh Tư, mình hy vọng cậu hạnh phúc.”
“Ừ, mình biết.” Sự quan tâm của bạn bè, khiến Minh Tư thấy ấm áp trong lòng, nụ cười cũng trở lại trên khóe miệng, buông xuống điện thoại bên tai, tầm mắt liền đối diện với đôi mắt của Lãnh Lâm.
“Trở về rồi à, em mới vừa nấu xong canh xương hầm, em đi lấy cho anh.” Minh Tư thả mấy quyển sách lên giá sách, xoay người muốn bước ra khỏi phòng thì bị Lãnh Lâm đứng bất động ở cửa từ nãy tới giờ kéo lại, lực tay mạnh mẽ giống như kềm sắt, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Minh Tư.
Minh Tư có chút đau, nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Lâm, quả thực không biết cơn tức giận của hắn từ đâu tới…
Tay dần buông lỏng, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, Lãnh Lâm đi tới bên bàn đọc sách, cầm lên một quyển còn đang xem dở, tiếp tục lật xem.
Minh Tư nhìn vết bầm trên cổ tay mình, bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi Minh Tư rời khỏi phòng sách, Lãnh Lâm mới nâng mắt lên, vừa rồi người nói chuyện điện thoại cùng Minh Tư là ai, nụ cười chỉ thuộc về riêng mình lại nở rộ vì người khác, quyển sách trên tay, bất tri bất giác bị siết đến thay hình đổi dạng, nụ cười của Minh Tư chỉ thuộc về hắn, chỉ thuộc về riêng hắn…
Gấp xong quần áo, Minh Tư nhìn về phía chiếc đồng hồ quả lắc Hermle* sang trọng mà Lãnh Lâm mới mua không lâu, kim đồng hồ chỉ ngay thời gian phát lại buổi hòa nhạc mấy hôm trước của Lãnh Lâm, mở ti vi, đúng lúc nhân vật chính bước ra sân khấu, thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, cùng với chất giọng trầm thấp tuyệt vời, giai điệu êm ái, cái vẻ mặt đó, cái giọng điệu đó, khiến cho người ta có ảo giác như đang nằm mơ, Minh Tư cười nhạt, đem quần áo bỏ vào trong tủ, tắt ti vi, cắt ngang giai điệu tình yêu kia, bước vào nơi dọn dẹp tiếp theo.
[*một thương hiệu đồng hồ cao cấp của Đức.]
Mở ra cửa phòng sách của Lãnh Lâm, khắp nơi bừa bãi, Minh Tư chỉ có thể thở dài, mỗi lần Lãnh Lâm dùng qua phòng sách, đều là tình trạng thế này, cúi người nhặt lên nhạc phổ, điện thoại trong túi áo reo lên, số điện thoại di động của Minh Tư chỉ có hai người biết, mà người sẽ gọi điện thoại cho cậu, chỉ có một.
Điện thoại di động vừa kết nối, một giọng nói trong trẻo liền truyền ra, “Minh Tư, gần đây có một quyển sách bán chạy cần tìm người phiên dịch, mình đã đề cử cậu với tổng biên tập.”
Than nhẹ một tiếng, “Tiêu Viễn, cậu cũng biết, mình không có nhiều thời gian để phiên dịch một quyển sách.”
“Lại là vì Lãnh Lâm có phải không, cậu đó! Mình phải nói thế nào với cậu đây, uổng phí tài năng phiên dịch của bản thân vì một người không xứng đáng như vậy, chỉ nhận vài cái phiên dịch nhỏ lẻ, cậu có biết cậu đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội thành danh hay không?”
Khẽ mỉm cười, nhặt lên mấy quyển sách tán loạn trên mặt đất, “Mình không qua tâm mấy thứ đó.”
“Cậu khiến mình tức chết rồi, cái tên Lãnh Lâm kia tính tình không tốt, ở bên ngoài là một đại minh tinh sáng chói đẹp đẽ, nhưng ở nhà lại đối với cậu thế nào, chính cậu cũng tự biết.” Tiêu Viễn thở dài, hắn cảm thấy đau lòng cho sự ôn nhu cùng kiên trì của bạn tốt, “Minh Tư, lẽ ra cậu nên có được một người tốt hơn và một cuộc sống hạnh phúc hơn.”
“…” Minh Tư dừng lại động tác, giờ phút này cậu không biết nên dùng lời gì để phản bác, nói là Lãnh Lâm thỉnh thoảng nóng nảy, hay là nói Lãnh Lâm thỉnh thoảng lãnh đạm, hóa ra qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thật sự tìm được bất kỳ lý do nào có thể khiến cho người khác hoặc là chính cậu tin phục, cậu hạnh phúc sao? Cậu không biết, nhưng mà… “Anh ấy là người đầu tiên nói yêu mình, nói muốn bầu bạn với mình cả đời.”
“Minh Tư, cậu ở chung với hắn hạnh phúc sao? Thật sự hạnh phúc sao? Hai câu nói kia, thật có thể chống đỡ cả đời cho cậu ở bên hắn sao?”
Giọng của Minh Tư dần dần trầm xuống, ngay cả chính cậu cũng mất lòng tin, “Sẽ… Hẳn sẽ được.” Chốt cửa phát ra tiếng chuyển động, Minh Tư thu lại tâm tình, “Tiêu Viễn, Lãnh Lâm trở về, lát nữa mình gọi cho cậu sau.”
“Minh Tư, mình hy vọng cậu hạnh phúc.”
“Ừ, mình biết.” Sự quan tâm của bạn bè, khiến Minh Tư thấy ấm áp trong lòng, nụ cười cũng trở lại trên khóe miệng, buông xuống điện thoại bên tai, tầm mắt liền đối diện với đôi mắt của Lãnh Lâm.
“Trở về rồi à, em mới vừa nấu xong canh xương hầm, em đi lấy cho anh.” Minh Tư thả mấy quyển sách lên giá sách, xoay người muốn bước ra khỏi phòng thì bị Lãnh Lâm đứng bất động ở cửa từ nãy tới giờ kéo lại, lực tay mạnh mẽ giống như kềm sắt, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Minh Tư.
Minh Tư có chút đau, nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Lâm, quả thực không biết cơn tức giận của hắn từ đâu tới…
Tay dần buông lỏng, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, Lãnh Lâm đi tới bên bàn đọc sách, cầm lên một quyển còn đang xem dở, tiếp tục lật xem.
Minh Tư nhìn vết bầm trên cổ tay mình, bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi Minh Tư rời khỏi phòng sách, Lãnh Lâm mới nâng mắt lên, vừa rồi người nói chuyện điện thoại cùng Minh Tư là ai, nụ cười chỉ thuộc về riêng mình lại nở rộ vì người khác, quyển sách trên tay, bất tri bất giác bị siết đến thay hình đổi dạng, nụ cười của Minh Tư chỉ thuộc về hắn, chỉ thuộc về riêng hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.