Chương 40
Nam Quân
13/08/2020
Sau giờ ngọ, Sở Khanh Hàm trở về công ty, chân trước mới vừa đi, Đường Tư Tiệp liền đúng hẹn xuất hiện trong phòng khách chờ đợi Minh Tư.
Hai tay nhàn nhã cắm vào túi quần, mang theo nụ cười sáng sủa dựa vào khung cửa, “Tư Tư, anh không quên ước định ngày hôm qua của chúng ta đó chứ?”
Khóe môi Minh Tư cong lên, cười nhạt, “Dĩ nhiên không quên.” Quay đầu dặn dò quản gia nhớ canh chừng nồi canh trong bếp, liền lên lầu thay đổi quần áo, cùng Đường Tư Tiệp một đường đi đến tiệm sách lớn nhất thành phố.
Xe dừng, bất quá chỉ mất khoảng ba mười phút, trò chuyện với nhau về một vài vấn đề trong sách, trước sau đều duy trì bầu không khí vui vẻ. Sau đó Minh Tư nhận điện thoại của Sở Khanh Hàm, báo vị trí của mình, rồi cùng Đường Tư Tiệp bước vào một quán cà phê.
Đường Tư Tiệp bắt đầu thao thao bất tuyệt về những quyển sách tâm đắc, Minh Tư tỉ mỉ lắng nghe, có lúc chen vào mấy câu, thời gian còn lại đều mỉm cười, uống cà phê, nghe Đường Tư Tiệp huyên thuyên trời cao biển rộng.
Không biết từ lúc nào, đề tài dần dần chuyển đến Sở Khanh Hàm, Đường Tư Tiệp vẫn nở nụ cười, giống như đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, “Sở đại ca đối với anh thật tốt.”
Một câu nói không đầu không đuôi, khiến cho Minh Tư sửng sốt giây lát, ngay sau đó mỉm cười tựa gió xuân, “Khanh Hàm rất chu đáo, anh ấy đối với bất kỳ ai đều rất tốt, chỉ là không biết biểu đạt.”
Chống cằm, Đường Tư Tiệp khuấy khuấy ly cà phê, “Em nghe anh trai nói, lúc em còn bé, tiếng thứ nhất gọi không phải ba mẹ anh hai, mà là Sở ca, một đứa trẻ con mà phát âm ra hai chữ ấy, quả thật rất khó, nhưng không biết tại sao em lại muốn gọi ra hai chữ ấy. Tư Tư, anh nói xem, chuyện này có phải là duyên phận kiếp trước hay không?”
Đường Tư Tiệp mở to đôi mắt tròn xoe, toét miệng cười, “Nói không chừng em cùng Sở đại ca kiếp trước là tình nhân.”
Nụ cười trên môi Minh Tư vẫn không đổi, khẽ nhấp một ngụm cà phê, vẫn không tiếp lời.
Đường Tư Tiệp cảm thấy không thú vị, nhún vai một cái, “Tư Tư thật nhàm chán, em đã nói đến vậy, mà anh vẫn không tức giận sao?” Tay tiếp tục khuấy ly cà phê đã nguội lạnh, bưng lên miệng, lại bị Minh Tư giữ lấy, đem ly nước cam bên cạnh mình thả vào trong tay Đường Tư Tiệp, “Cà phê lạnh, đối với dạ dày không tốt.”
Nhìn chất lỏng màu cam trong ly, Đường Tư Tiệp cười, không phải rạng rỡ như ánh mặt trời, mà là vươn chút khổ sở, “Từ nhỏ em đã thích đi theo sau lưng Sở đại ca, anh ấy đi đâu, em liền theo đến đó. Lần đầu tiên trong đời em thật sự thích một người đến như vậy, nhưng cuối cùng lại thua đến chật vật.”
Đường Tư Tiệp không phải muốn gây chia rẽ, chẳng qua là không cam lòng, không cam lòng người cậu yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại trở thành chồng của người khác, chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà không thể tận tay săn sóc.
Minh Tư đem ly cà phê đã lạnh kia để lên bàn, “Tư Tiệp, tình yêu nảy sinh khi con người gặp nhau thuở ban đầu, nhưng lại tồn tại muôn thuở về sau, thề non hẹn biển không chỉ là cảm xúc nhất thời, theo thời gian dời đổi, tình yêu liền lớn lên thành tình thân.” Gắn bó làm bạn…
Xuyên qua cửa kính, một chiếc xe riêng màu đen ngừng trước cửa quán cà phê, nam nhân bước xuống, thân hình thon dài mà cao ngất, ngũ quan tinh xảo mà anh tuấn, khiến người đi đường liên tục ghé mắt, nhưng sau khi cảm nhận được khí thế cường đại lộ ra, liền quay mặt đi.
Nam nhân đẩy cửa quán cà phê, tìm kiếm người mình muốn tìm, gương mặt không biểu tình, khi nhìn thấy Minh Tư, sự ôn nhu nhàn nhạt liền quét sạch toàn bộ lạnh lùng.
“Anh về trước cùng Sở đại ca đi, em muốn ngồi đây một lát.” Vùi mặt vào trong khuỷu tay, thanh âm Đường Tư Tiệp vẫn trong sáng trước sau như một.
Có một số việc phải tự mình bước ra, trường hợp này của Đường Tư Tiệp, cậu không tiện nói nhiều. Minh Tư gật đầu một cái, mặc lên áo khoác, liền cùng Sở Khanh Hàm tới đón cậu trở về.
Nào ngờ trong ngõ hẻm đối diện quán cà phê, một người đàn ông đang đứng, từ sau khi Minh Tư bước vào quán, người đó liền chưa từng di chuyển bước chân. Nhìn hai người tay trong tay, chân mày người đàn ông nọ nhuốm thần sắc bi thương.
Lãnh Lâm đặt điếu thuốc lên môi, hung hăng hít một hơi, tựa vào bức tường lạnh như băng, ngước nhìn trời, điện thoại di động trong túi áo ong ong vang lên, hồi lâu sau vẫn không dứt, Lãnh Lâm móc ra điện thoại, đặt lên tai.
“Thiếu gia, thiếu nãi nãi sắp sinh rồi.” Thanh âm của quản gia, khô khan cứng ngắc. Lãnh Lâm ‘Ừm’ một tiếng rồi buông điện thoại, nhìn điếu thuốc giữa hai ngón tay dần dần cháy hết, mới ném xuống đất, dùng đế giày nghiền nát…
Trở về nhà, hai tay Lãnh Lâm cắm vào túi quần, bộ dáng nhàn nhã chậm rãi đi lên lầu, nhìn cha hắn ngồi trong phòng khách lầu hai, chỉ khẽ gật đầu, “Cha.” Âm thanh vang vọng trong căn phòng sinh được chuẩn bị tốt từ sáng sớm.
Người vợ trên danh nghĩa của hắn đang nằm trên giường gào thét tê tâm liệt phế, không còn đoan trang xinh đẹp, cũng không còn ghen tị oán hận, chỉ chìm ngập trong đau đớn thống khổ. Lãnh Lâm ngồi ở một bên, ánh mắt lãnh đạm nhìn người phụ nữ mặt đầy mồ hôi, vươn tay về phía hắn, kêu tên của hắn, không phải vì tình yêu mà giống như đang ôm lấy một khúc gỗ cứu mạng.
Lúc tiếng oa oa của đứa trẻ vang lên, đã là chuyện của ba giờ sau. Trên khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ mang theo mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng mở mắt, nhìn sinh mệnh mà cô mới vừa dùng toàn bộ sức lực sinh ra, “Lâm, là con trai, hay con gái?” Thanh âm vô cùng yếu ớt, nhưng lại hoàn toàn xóa tan đi sự thương tiếc mới vừa dấy lên trong lòng Lãnh Lâm, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua đứa trẻ, mùi máu tanh tràn ngập phòng sinh.
“Cha, Thượng Quan Tuệ sinh con trai, con đã sắp xếp bác sĩ làm xét nghiệm DNA cho đứa trẻ.”
“Ừm.” Lãnh lão gật đầu, chống gậy đứng dậy, nhìn nhìn khuôn mặt lúng phúng râu của con trai, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, “Đi theo ta tới phòng sách.”
“Dạ.”
Cha con hai người vừa bước lên nấc thang đầu tiên, một nữ y tá trẻ tuổi liền hốt hoảng chạy đến, “Lãnh tiên sinh, thái thái của ngài không ngừng chảy máu…”
Cắt đứt tiếng ồn ào giống như chim sẻ kia, Lãnh Lâm cau mày, “Đưa đi bệnh viện.” Nói xong, liền theo cha Lãnh vào phòng sách ở ba lầu. Lãnh Lâm đứng trước bàn đọc sách, ngọn đèn lớn trên mặt bàn tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
Lãnh lão lấy ra một xấp hình từ trong ngăn kéo, vứt xuống trước mặt Lãnh Lâm. Mỗi một tấm đều là hình được chụp lén, mà nhân vật trong hình đều cùng một người, đó chính là hắn. Đứng trong ngõ hẻm nhìn bóng lưng Minh Tư, đứng ngoài cửa tiệm sách chờ Minh Tư xuất hiện, núp cạnh nhà xuất bản, chỉ vì muốn lén nhìn Minh Tư một cái.
Lãnh lão gia tử ngang dọc trên thương trường mấy chục năm, điều ông hài lòng nhất không phải là những vụ làm ăn kia, mà là ông có một đứa con trai ưu tú, khí phách, cõi lòng đầy mơ ước, tuổi còn trẻ mà đã trở thành thiên tài trong giới âm nhạc. Nhưng hiện tại thì sao, gương mặt lổm chổm đầy râu, khắp người đều là mùi thuốc lá, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đây là đứa con trai khiến ông kiêu ngạo đó sao?
“Mày nhìn lại bộ dạng của chính mình đi, còn ra cái thể thống gì, chẳng lẽ tên Thẩm Minh Tư đó thật sự đáng giá để mày biến thành bộ dạng hiện tại hay sao?”
“Đáng giá.” Nhớ đến cử chỉ tao nhã, nụ cười dịu dàng của Minh Tư, tim Lãnh Lâm có chút đau nhói, “Suốt mười năm, quan tâm chăm sóc không cầu hồi báo, cậu ấy là người duy nhất cho con điều đó.”
Hắn không thích người khác tiến vào nhà của bọn họ, cho nên lúc Minh Tư đặt mua bộ máy giặt tự động về, cậu đã tự tay đem cái máy to đùng kia vào nhà, một mình tự gắn. Minh Tư luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn khi hắn lên cơn sốt, trắng đêm không ngủ mà bầu bạn…
Rất nhiều thứ, không cần con trai nói, ông cũng điều tra được một ít. Thẩm Minh Tư đối xử vô cùng tốt với con trai ông, ông biết. Lãnh lão đứng dậy, vỗ vỗ bả vai con trai, “Con muốn cái gì, ba cũng có thể cho con, duy chỉ có Thẩm Minh Tư là không thể.”
Lãnh lão gia tử thở dài, “Lãnh gia đã tổn thất hơn hai mươi phần trăm sản nghiệp, con không thể bởi vì một người đàn ông, mà đem sáu mươi năm cơ nghiệp của nhà chúng ta hủy hoại trong chốc lát.”
Sở Khanh Hàm trả thù đã nằm trong dự liệu của ông, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, đã khiến cho công việc làm ăn vững chắc của Lãnh gia tổn thất đến thảm trọng, mà đây chẳng qua chỉ là một chút cảnh cáo…
Hai tay nhàn nhã cắm vào túi quần, mang theo nụ cười sáng sủa dựa vào khung cửa, “Tư Tư, anh không quên ước định ngày hôm qua của chúng ta đó chứ?”
Khóe môi Minh Tư cong lên, cười nhạt, “Dĩ nhiên không quên.” Quay đầu dặn dò quản gia nhớ canh chừng nồi canh trong bếp, liền lên lầu thay đổi quần áo, cùng Đường Tư Tiệp một đường đi đến tiệm sách lớn nhất thành phố.
Xe dừng, bất quá chỉ mất khoảng ba mười phút, trò chuyện với nhau về một vài vấn đề trong sách, trước sau đều duy trì bầu không khí vui vẻ. Sau đó Minh Tư nhận điện thoại của Sở Khanh Hàm, báo vị trí của mình, rồi cùng Đường Tư Tiệp bước vào một quán cà phê.
Đường Tư Tiệp bắt đầu thao thao bất tuyệt về những quyển sách tâm đắc, Minh Tư tỉ mỉ lắng nghe, có lúc chen vào mấy câu, thời gian còn lại đều mỉm cười, uống cà phê, nghe Đường Tư Tiệp huyên thuyên trời cao biển rộng.
Không biết từ lúc nào, đề tài dần dần chuyển đến Sở Khanh Hàm, Đường Tư Tiệp vẫn nở nụ cười, giống như đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, “Sở đại ca đối với anh thật tốt.”
Một câu nói không đầu không đuôi, khiến cho Minh Tư sửng sốt giây lát, ngay sau đó mỉm cười tựa gió xuân, “Khanh Hàm rất chu đáo, anh ấy đối với bất kỳ ai đều rất tốt, chỉ là không biết biểu đạt.”
Chống cằm, Đường Tư Tiệp khuấy khuấy ly cà phê, “Em nghe anh trai nói, lúc em còn bé, tiếng thứ nhất gọi không phải ba mẹ anh hai, mà là Sở ca, một đứa trẻ con mà phát âm ra hai chữ ấy, quả thật rất khó, nhưng không biết tại sao em lại muốn gọi ra hai chữ ấy. Tư Tư, anh nói xem, chuyện này có phải là duyên phận kiếp trước hay không?”
Đường Tư Tiệp mở to đôi mắt tròn xoe, toét miệng cười, “Nói không chừng em cùng Sở đại ca kiếp trước là tình nhân.”
Nụ cười trên môi Minh Tư vẫn không đổi, khẽ nhấp một ngụm cà phê, vẫn không tiếp lời.
Đường Tư Tiệp cảm thấy không thú vị, nhún vai một cái, “Tư Tư thật nhàm chán, em đã nói đến vậy, mà anh vẫn không tức giận sao?” Tay tiếp tục khuấy ly cà phê đã nguội lạnh, bưng lên miệng, lại bị Minh Tư giữ lấy, đem ly nước cam bên cạnh mình thả vào trong tay Đường Tư Tiệp, “Cà phê lạnh, đối với dạ dày không tốt.”
Nhìn chất lỏng màu cam trong ly, Đường Tư Tiệp cười, không phải rạng rỡ như ánh mặt trời, mà là vươn chút khổ sở, “Từ nhỏ em đã thích đi theo sau lưng Sở đại ca, anh ấy đi đâu, em liền theo đến đó. Lần đầu tiên trong đời em thật sự thích một người đến như vậy, nhưng cuối cùng lại thua đến chật vật.”
Đường Tư Tiệp không phải muốn gây chia rẽ, chẳng qua là không cam lòng, không cam lòng người cậu yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại trở thành chồng của người khác, chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà không thể tận tay săn sóc.
Minh Tư đem ly cà phê đã lạnh kia để lên bàn, “Tư Tiệp, tình yêu nảy sinh khi con người gặp nhau thuở ban đầu, nhưng lại tồn tại muôn thuở về sau, thề non hẹn biển không chỉ là cảm xúc nhất thời, theo thời gian dời đổi, tình yêu liền lớn lên thành tình thân.” Gắn bó làm bạn…
Xuyên qua cửa kính, một chiếc xe riêng màu đen ngừng trước cửa quán cà phê, nam nhân bước xuống, thân hình thon dài mà cao ngất, ngũ quan tinh xảo mà anh tuấn, khiến người đi đường liên tục ghé mắt, nhưng sau khi cảm nhận được khí thế cường đại lộ ra, liền quay mặt đi.
Nam nhân đẩy cửa quán cà phê, tìm kiếm người mình muốn tìm, gương mặt không biểu tình, khi nhìn thấy Minh Tư, sự ôn nhu nhàn nhạt liền quét sạch toàn bộ lạnh lùng.
“Anh về trước cùng Sở đại ca đi, em muốn ngồi đây một lát.” Vùi mặt vào trong khuỷu tay, thanh âm Đường Tư Tiệp vẫn trong sáng trước sau như một.
Có một số việc phải tự mình bước ra, trường hợp này của Đường Tư Tiệp, cậu không tiện nói nhiều. Minh Tư gật đầu một cái, mặc lên áo khoác, liền cùng Sở Khanh Hàm tới đón cậu trở về.
Nào ngờ trong ngõ hẻm đối diện quán cà phê, một người đàn ông đang đứng, từ sau khi Minh Tư bước vào quán, người đó liền chưa từng di chuyển bước chân. Nhìn hai người tay trong tay, chân mày người đàn ông nọ nhuốm thần sắc bi thương.
Lãnh Lâm đặt điếu thuốc lên môi, hung hăng hít một hơi, tựa vào bức tường lạnh như băng, ngước nhìn trời, điện thoại di động trong túi áo ong ong vang lên, hồi lâu sau vẫn không dứt, Lãnh Lâm móc ra điện thoại, đặt lên tai.
“Thiếu gia, thiếu nãi nãi sắp sinh rồi.” Thanh âm của quản gia, khô khan cứng ngắc. Lãnh Lâm ‘Ừm’ một tiếng rồi buông điện thoại, nhìn điếu thuốc giữa hai ngón tay dần dần cháy hết, mới ném xuống đất, dùng đế giày nghiền nát…
Trở về nhà, hai tay Lãnh Lâm cắm vào túi quần, bộ dáng nhàn nhã chậm rãi đi lên lầu, nhìn cha hắn ngồi trong phòng khách lầu hai, chỉ khẽ gật đầu, “Cha.” Âm thanh vang vọng trong căn phòng sinh được chuẩn bị tốt từ sáng sớm.
Người vợ trên danh nghĩa của hắn đang nằm trên giường gào thét tê tâm liệt phế, không còn đoan trang xinh đẹp, cũng không còn ghen tị oán hận, chỉ chìm ngập trong đau đớn thống khổ. Lãnh Lâm ngồi ở một bên, ánh mắt lãnh đạm nhìn người phụ nữ mặt đầy mồ hôi, vươn tay về phía hắn, kêu tên của hắn, không phải vì tình yêu mà giống như đang ôm lấy một khúc gỗ cứu mạng.
Lúc tiếng oa oa của đứa trẻ vang lên, đã là chuyện của ba giờ sau. Trên khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ mang theo mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng mở mắt, nhìn sinh mệnh mà cô mới vừa dùng toàn bộ sức lực sinh ra, “Lâm, là con trai, hay con gái?” Thanh âm vô cùng yếu ớt, nhưng lại hoàn toàn xóa tan đi sự thương tiếc mới vừa dấy lên trong lòng Lãnh Lâm, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua đứa trẻ, mùi máu tanh tràn ngập phòng sinh.
“Cha, Thượng Quan Tuệ sinh con trai, con đã sắp xếp bác sĩ làm xét nghiệm DNA cho đứa trẻ.”
“Ừm.” Lãnh lão gật đầu, chống gậy đứng dậy, nhìn nhìn khuôn mặt lúng phúng râu của con trai, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, “Đi theo ta tới phòng sách.”
“Dạ.”
Cha con hai người vừa bước lên nấc thang đầu tiên, một nữ y tá trẻ tuổi liền hốt hoảng chạy đến, “Lãnh tiên sinh, thái thái của ngài không ngừng chảy máu…”
Cắt đứt tiếng ồn ào giống như chim sẻ kia, Lãnh Lâm cau mày, “Đưa đi bệnh viện.” Nói xong, liền theo cha Lãnh vào phòng sách ở ba lầu. Lãnh Lâm đứng trước bàn đọc sách, ngọn đèn lớn trên mặt bàn tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
Lãnh lão lấy ra một xấp hình từ trong ngăn kéo, vứt xuống trước mặt Lãnh Lâm. Mỗi một tấm đều là hình được chụp lén, mà nhân vật trong hình đều cùng một người, đó chính là hắn. Đứng trong ngõ hẻm nhìn bóng lưng Minh Tư, đứng ngoài cửa tiệm sách chờ Minh Tư xuất hiện, núp cạnh nhà xuất bản, chỉ vì muốn lén nhìn Minh Tư một cái.
Lãnh lão gia tử ngang dọc trên thương trường mấy chục năm, điều ông hài lòng nhất không phải là những vụ làm ăn kia, mà là ông có một đứa con trai ưu tú, khí phách, cõi lòng đầy mơ ước, tuổi còn trẻ mà đã trở thành thiên tài trong giới âm nhạc. Nhưng hiện tại thì sao, gương mặt lổm chổm đầy râu, khắp người đều là mùi thuốc lá, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đây là đứa con trai khiến ông kiêu ngạo đó sao?
“Mày nhìn lại bộ dạng của chính mình đi, còn ra cái thể thống gì, chẳng lẽ tên Thẩm Minh Tư đó thật sự đáng giá để mày biến thành bộ dạng hiện tại hay sao?”
“Đáng giá.” Nhớ đến cử chỉ tao nhã, nụ cười dịu dàng của Minh Tư, tim Lãnh Lâm có chút đau nhói, “Suốt mười năm, quan tâm chăm sóc không cầu hồi báo, cậu ấy là người duy nhất cho con điều đó.”
Hắn không thích người khác tiến vào nhà của bọn họ, cho nên lúc Minh Tư đặt mua bộ máy giặt tự động về, cậu đã tự tay đem cái máy to đùng kia vào nhà, một mình tự gắn. Minh Tư luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn khi hắn lên cơn sốt, trắng đêm không ngủ mà bầu bạn…
Rất nhiều thứ, không cần con trai nói, ông cũng điều tra được một ít. Thẩm Minh Tư đối xử vô cùng tốt với con trai ông, ông biết. Lãnh lão đứng dậy, vỗ vỗ bả vai con trai, “Con muốn cái gì, ba cũng có thể cho con, duy chỉ có Thẩm Minh Tư là không thể.”
Lãnh lão gia tử thở dài, “Lãnh gia đã tổn thất hơn hai mươi phần trăm sản nghiệp, con không thể bởi vì một người đàn ông, mà đem sáu mươi năm cơ nghiệp của nhà chúng ta hủy hoại trong chốc lát.”
Sở Khanh Hàm trả thù đã nằm trong dự liệu của ông, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, đã khiến cho công việc làm ăn vững chắc của Lãnh gia tổn thất đến thảm trọng, mà đây chẳng qua chỉ là một chút cảnh cáo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.