Chương 42
Nam Quân
13/08/2020
Cách năm mới càng lúc càng gần, những người già thuộc thế hệ của Sở Chấn Bác đều cực kỳ coi trọng năm mới. Bất luận bề ngoài nghiêm túc cỡ nào, cũng muốn những ngày đầu năm vui vẻ náo nhiệt một chút. Cho nên vào ngày cuối cùng của năm cũ, những thành viên Sở gia mà Minh Tư chưa bao giờ thấy qua, đều lần lượt trở về tổ trạch.
Chú hai của Sở Khanh Hàm là Sở Cảnh Thần, thím hai là Lưu Lệ Hà, em họ Sở Khuynh Vân ôn nhu văn nhã cùng vợ là Chu Uyển Nghiên, còn có đứa cháu nhỏ năm tuổi rưỡi là Sở Ngạn Kỳ, em họ nhỏ của Sở Khanh Hàm là Sở Khuynh Dương cao lớn đẹp trai, còn có cháu trai của Sở gia gia là Sở Dực Kỳ cùng vợ là Chân Lâm. Số người không nhiều, nhưng chỉ thiếu mỗi cha mẹ Sở Khanh Hàm vẫn còn đang du lịch thế giới.
Sở gia làm ăn rộng rãi, Sở gia gia trải qua bao nhiêu thăng trầm, cũng biết người thân dễ bị tiền tài rút đi linh hồn mà dẫn đến tranh đoạt, cho nên từ sau khi hai con trai trưởng thành, Sở Chấn Bác liền chia công ty làm hai nửa, mỗi người phát huy tiềm năng của riêng mình, người ta thường nói ‘Con cháu tự có phúc của con cháu, chớ làm cho chúng xa cách buồn bã’, Sở Chấn Bác cũng bỏ đi không ít tâm tư lo nghĩ.
Trên phương diện làm ăn, hai người con trai của Sở Chấn Bác đều không phải quá tài giỏi, mặc dù cũng coi như kinh doanh vững vàng, nhưng thủy chung không có bước tiến gì. Thế nhưng sau khi con trai lớn giao chuyện làm ăn cho cháu trai Sở Khanh Hàm, cục diện lại hoàn toàn thay đổi. Sở thị nhanh chóng phát triển, hoàn toàn vượt qua thời kỳ hoàng kim của ông nội hắn, sự lớn mạnh của công ty đã hoàn toàn bước lên một tầm cao mới.
Cho nên chú cháu thuộc hai công ty khác nhau cũng không thường xuyên gặp mặt, có thể nói rằng người chú Sở Cảnh Thần sợ hãi người cháu Sở Khanh Hàm từ tận đáy lòng, đỉnh điểm của sự sự hãi này không chỉ giới hạn ở tuổi tác hay bối phận, mà còn là khí thế phát ra từ mỗi người. Nhưng thân là chú, Sở Cảnh Thần vẫn tận lực che giấu nỗi sợ hãi của bản thân, vốn đã rất ít gặp mặt, cũng liền tỏ ra càng hời hợt.
Vì vậy Sở Khanh Hàm cùng Minh Tư vừa bước xuống lầu, mặt không biểu tình nhìn lướt qua một cái, sau đó không nói lời nào, ngược lại kéo Minh Tư ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Minh Tư vỗ cái tay Sở Khanh Hàm đặt trên eo cậu, lần nữa đứng dậy, cười xin lỗi một tiếng, sau đó tự giới thiệu mình, “Chào mọi người, con là Thẩm Minh Tư.”
Toàn bộ người Sở gia vừa mới trở về tụ hợp trong phòng khách đều ngây ngốc mà nhìn Minh Tư. Dẫu sao trong ấn tượng của bọn họ, Sở Khanh Hàm giống như kẻ không có sinh mệnh, cho dù có trí tuệ vô cùng cao, nhưng vẫn không có nhân khí. Thế nhưng một màn mới vừa rồi, khiến cho bất luận là chú thím hay em họ, đều phải há hốc mồm, bởi vì Sở Khanh Hàm luôn khiến bọn họ sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng, lại dịu dàng ôm lấy một người đàn ông, vầng sáng ôn nhu bao phủ khắp từ đầu đến chân.
“Chào anh, em là Sở Khuynh Vân.” Người hoàn hồn đầu tiên là em họ của Sở Khanh Hàm, mỉm cười nho nhã mang theo phong độ trí thức, đẩy cặp mắt kính, toát ra vẻ tươi mát, “Em là em họ lớn của anh cả Khanh Hàm.”
“Chào em.”
Những người khác đều lần lượt tự giới thiệu, Minh Tư đi đến trước mặt Sở Cảnh Thần, khẽ mỉm cười, đưa tay ra, “Chú hai, chào chú.”
Sở Cảnh Thần nhíu mày, mặc dù hắn đã nghe cha nói qua, nhưng hắn không có tư tưởng cởi mở giống cha, bất luận như thế nào, hắn cũng không tiếp thu nổi chuyện dâu nam này. Sở Cảnh Thần không tiếp lời, nhưng ánh mắt đã trở nên lãnh đạm.
Sở Khanh Hàm vốn đang ngồi trên ghế sô pha, thấy thái độ của chú hai, vẻ không vui liền tụ lại giữa hai đầu chân mày, đứng dậy, kéo lấy tay Minh Tư, rồi ôm lấy bả vai Minh Tư, ánh mắt lạnh như băng dừng trên người chú hai Sở Cảnh Thần, đang muốn mở miệng, lại bị Minh Tư kéo một cái trong bóng tối. Sở Khanh Hàm cúi đầu nhìn ánh mắt Minh Tư, sau đó quả thật không có mở miệng, nhưng vẫn như cũ dịu dàng ôm lấy Minh Tư.
“Khanh Hàm này, không phải thím hai nói con, nhiều danh gia khuê tú như vậy con không muốn, tại sao phải tìm một người đồng tính kết hôn, có phải bởi vì chứng dị ứng của con, chỉ có thể chạm vào người này hay không?” Chanh chua cay nghiệt, rất khó tưởng tượng những lời như thế lại được thốt ra từ miệng của một phu nhân cao quý, sự khinh thường nơi khóe miệng đã hoàn toàn kéo hình tượng của bà vào cõi trần tục.
Ánh mắt ôn nhu của Sở Khanh Hàm rời khỏi người Minh Tư, sau đó chỉ còn lại sự lạnh lẽo chưa bao giờ có, giống như hàn băng ngàn năm, lạnh tới thấu xương. Lưu Lệ Hà không khỏi rùng mình một cái, không tiếp tục mở miệng nói chuyện, mà ngồi xuống ghế sô pha, vuốt vuốt quần áo của mình.
Sở Cảnh Thần đi tới ngồi xuống chỗ đối diện Lưu Lệ Hà, nhìn Sở Khanh Hàm, “Thím hai con nói khó nghe, nhưng cũng vì tốt cho con.”
“Chuyện nhà mình, còn không hiểu rõ, thì không nên can thiệp cuộc sống vợ chồng của người khác.” Thanh âm trung khí mười phần truyền đến từ trên thang lầu, song song với lời nói, là Sở Chấn Bác chống gậy, từng bước từng bước đi xuống lầu.
“Cha.” Sở Cảnh Thần cùng Lưu Lệ Hà nhanh chóng đứng dậy, trong giọng nói mang theo cung kính.
“Gia gia.”
“Thái gia gia.”
Từ lớn đến nhỏ, toàn bộ đều thưa một tiếng. Sở Chấn Bác ngồi xuống ghế sô pha, không để ý đến những đứa con cháu một năm mới trở về một lần kia, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Minh Tư, tới đây ngồi cạnh gia gia.”
“Dạ.” Nụ cười của Minh Tư vẫn đạm mạc, gật đầu một cái, kéo lấy tay Sở Khanh Hàm, liền đi qua ngồi. Giây phút Minh Tư dắt tay Sở Khanh Hàm, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn cũng cởi bỏ không ít.
Không cần nhiều lời, chẳng qua chỉ một câu này, đã khiến cho tất cả mọi người ở đây hiểu rõ, địa vị tại Sở gia của chàng trai tên Thẩm Minh Tư đã không cách nào dao động, toàn bộ thu hồi thanh âm, đứng ở một bên.
Minh Tư đưa chén trà sâm cho Sở Chấn Bác, “Gia gia, mọi người ngồi xe vất vả suốt cả chặng đường, chắc cũng mệt lắm rồi, để cho bọn họ đi thay quần áo nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Cầm lấy chén trà Minh Tư tự tay bào chế, hết sức hợp khẩu vị Sở Chấn Bác, uống một ngụm, ấm áp lan tỏa, khiến cho tâm tình không vui mới vừa rồi của ông cũng bình phục trở lại, “Đi lên lầu rửa mặt rồi hẳn xuống.”
“Dạ, cha.”
“Gia gia, chúng cháu đi lên trước.”
Sau khi mọi người đều lên lầu, phòng khách vốn đang đông đúc cũng yên tĩnh trở lại. Sở Chấn Bác buông xuống chén trà, nhìn về phía Minh Tư, “Cháu không cần để ý lời nói của bọn họ, nếu có chỗ nào không vui cứ nói với gia gia, gia gia giúp cháu hả giận.”
“Chú hai và thím hai chỉ là có chút không tiếp thu nổi tình cảm giữa những người đồng tính, cháu biết bọn họ không có ác ý.”
“Đứa bé ngoan.” Nhìn nhìn Minh Tư, Sở Chấn Bác lộ ra mỉm cười hiền hòa, đứng dậy chống gậy trở lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Minh Tư dựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, cùng mười ngón tay của đối phương quấn quít lấy nhau, “Em biết vừa nãy anh rất tức giận, nhưng dù sao đó cũng là người thân, sắp sửa bước sang năm mới, không nên gây gổ khiến mọi người không vui, để cho gia gia đã lớn tuổi còn phải bận tâm vì tiểu bối chúng ta.”
Kề sát vào Minh Tư, hai mắt nhìn nhau, trán chạm trán, hô hấp hòa vào nhau chung một chỗ, Sở Khanh Hàm nhẹ nhàng ghé môi vào môi Minh Tư, hồi lâu mới chậm rãi rời đi, nhìn gò má ửng đỏ của Minh Tư, Sở Khanh Hàm mang theo ôn nhu xen lẫn áy náy, “Ừm.”
Chú hai của Sở Khanh Hàm là Sở Cảnh Thần, thím hai là Lưu Lệ Hà, em họ Sở Khuynh Vân ôn nhu văn nhã cùng vợ là Chu Uyển Nghiên, còn có đứa cháu nhỏ năm tuổi rưỡi là Sở Ngạn Kỳ, em họ nhỏ của Sở Khanh Hàm là Sở Khuynh Dương cao lớn đẹp trai, còn có cháu trai của Sở gia gia là Sở Dực Kỳ cùng vợ là Chân Lâm. Số người không nhiều, nhưng chỉ thiếu mỗi cha mẹ Sở Khanh Hàm vẫn còn đang du lịch thế giới.
Sở gia làm ăn rộng rãi, Sở gia gia trải qua bao nhiêu thăng trầm, cũng biết người thân dễ bị tiền tài rút đi linh hồn mà dẫn đến tranh đoạt, cho nên từ sau khi hai con trai trưởng thành, Sở Chấn Bác liền chia công ty làm hai nửa, mỗi người phát huy tiềm năng của riêng mình, người ta thường nói ‘Con cháu tự có phúc của con cháu, chớ làm cho chúng xa cách buồn bã’, Sở Chấn Bác cũng bỏ đi không ít tâm tư lo nghĩ.
Trên phương diện làm ăn, hai người con trai của Sở Chấn Bác đều không phải quá tài giỏi, mặc dù cũng coi như kinh doanh vững vàng, nhưng thủy chung không có bước tiến gì. Thế nhưng sau khi con trai lớn giao chuyện làm ăn cho cháu trai Sở Khanh Hàm, cục diện lại hoàn toàn thay đổi. Sở thị nhanh chóng phát triển, hoàn toàn vượt qua thời kỳ hoàng kim của ông nội hắn, sự lớn mạnh của công ty đã hoàn toàn bước lên một tầm cao mới.
Cho nên chú cháu thuộc hai công ty khác nhau cũng không thường xuyên gặp mặt, có thể nói rằng người chú Sở Cảnh Thần sợ hãi người cháu Sở Khanh Hàm từ tận đáy lòng, đỉnh điểm của sự sự hãi này không chỉ giới hạn ở tuổi tác hay bối phận, mà còn là khí thế phát ra từ mỗi người. Nhưng thân là chú, Sở Cảnh Thần vẫn tận lực che giấu nỗi sợ hãi của bản thân, vốn đã rất ít gặp mặt, cũng liền tỏ ra càng hời hợt.
Vì vậy Sở Khanh Hàm cùng Minh Tư vừa bước xuống lầu, mặt không biểu tình nhìn lướt qua một cái, sau đó không nói lời nào, ngược lại kéo Minh Tư ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Minh Tư vỗ cái tay Sở Khanh Hàm đặt trên eo cậu, lần nữa đứng dậy, cười xin lỗi một tiếng, sau đó tự giới thiệu mình, “Chào mọi người, con là Thẩm Minh Tư.”
Toàn bộ người Sở gia vừa mới trở về tụ hợp trong phòng khách đều ngây ngốc mà nhìn Minh Tư. Dẫu sao trong ấn tượng của bọn họ, Sở Khanh Hàm giống như kẻ không có sinh mệnh, cho dù có trí tuệ vô cùng cao, nhưng vẫn không có nhân khí. Thế nhưng một màn mới vừa rồi, khiến cho bất luận là chú thím hay em họ, đều phải há hốc mồm, bởi vì Sở Khanh Hàm luôn khiến bọn họ sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng, lại dịu dàng ôm lấy một người đàn ông, vầng sáng ôn nhu bao phủ khắp từ đầu đến chân.
“Chào anh, em là Sở Khuynh Vân.” Người hoàn hồn đầu tiên là em họ của Sở Khanh Hàm, mỉm cười nho nhã mang theo phong độ trí thức, đẩy cặp mắt kính, toát ra vẻ tươi mát, “Em là em họ lớn của anh cả Khanh Hàm.”
“Chào em.”
Những người khác đều lần lượt tự giới thiệu, Minh Tư đi đến trước mặt Sở Cảnh Thần, khẽ mỉm cười, đưa tay ra, “Chú hai, chào chú.”
Sở Cảnh Thần nhíu mày, mặc dù hắn đã nghe cha nói qua, nhưng hắn không có tư tưởng cởi mở giống cha, bất luận như thế nào, hắn cũng không tiếp thu nổi chuyện dâu nam này. Sở Cảnh Thần không tiếp lời, nhưng ánh mắt đã trở nên lãnh đạm.
Sở Khanh Hàm vốn đang ngồi trên ghế sô pha, thấy thái độ của chú hai, vẻ không vui liền tụ lại giữa hai đầu chân mày, đứng dậy, kéo lấy tay Minh Tư, rồi ôm lấy bả vai Minh Tư, ánh mắt lạnh như băng dừng trên người chú hai Sở Cảnh Thần, đang muốn mở miệng, lại bị Minh Tư kéo một cái trong bóng tối. Sở Khanh Hàm cúi đầu nhìn ánh mắt Minh Tư, sau đó quả thật không có mở miệng, nhưng vẫn như cũ dịu dàng ôm lấy Minh Tư.
“Khanh Hàm này, không phải thím hai nói con, nhiều danh gia khuê tú như vậy con không muốn, tại sao phải tìm một người đồng tính kết hôn, có phải bởi vì chứng dị ứng của con, chỉ có thể chạm vào người này hay không?” Chanh chua cay nghiệt, rất khó tưởng tượng những lời như thế lại được thốt ra từ miệng của một phu nhân cao quý, sự khinh thường nơi khóe miệng đã hoàn toàn kéo hình tượng của bà vào cõi trần tục.
Ánh mắt ôn nhu của Sở Khanh Hàm rời khỏi người Minh Tư, sau đó chỉ còn lại sự lạnh lẽo chưa bao giờ có, giống như hàn băng ngàn năm, lạnh tới thấu xương. Lưu Lệ Hà không khỏi rùng mình một cái, không tiếp tục mở miệng nói chuyện, mà ngồi xuống ghế sô pha, vuốt vuốt quần áo của mình.
Sở Cảnh Thần đi tới ngồi xuống chỗ đối diện Lưu Lệ Hà, nhìn Sở Khanh Hàm, “Thím hai con nói khó nghe, nhưng cũng vì tốt cho con.”
“Chuyện nhà mình, còn không hiểu rõ, thì không nên can thiệp cuộc sống vợ chồng của người khác.” Thanh âm trung khí mười phần truyền đến từ trên thang lầu, song song với lời nói, là Sở Chấn Bác chống gậy, từng bước từng bước đi xuống lầu.
“Cha.” Sở Cảnh Thần cùng Lưu Lệ Hà nhanh chóng đứng dậy, trong giọng nói mang theo cung kính.
“Gia gia.”
“Thái gia gia.”
Từ lớn đến nhỏ, toàn bộ đều thưa một tiếng. Sở Chấn Bác ngồi xuống ghế sô pha, không để ý đến những đứa con cháu một năm mới trở về một lần kia, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Minh Tư, tới đây ngồi cạnh gia gia.”
“Dạ.” Nụ cười của Minh Tư vẫn đạm mạc, gật đầu một cái, kéo lấy tay Sở Khanh Hàm, liền đi qua ngồi. Giây phút Minh Tư dắt tay Sở Khanh Hàm, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn cũng cởi bỏ không ít.
Không cần nhiều lời, chẳng qua chỉ một câu này, đã khiến cho tất cả mọi người ở đây hiểu rõ, địa vị tại Sở gia của chàng trai tên Thẩm Minh Tư đã không cách nào dao động, toàn bộ thu hồi thanh âm, đứng ở một bên.
Minh Tư đưa chén trà sâm cho Sở Chấn Bác, “Gia gia, mọi người ngồi xe vất vả suốt cả chặng đường, chắc cũng mệt lắm rồi, để cho bọn họ đi thay quần áo nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Cầm lấy chén trà Minh Tư tự tay bào chế, hết sức hợp khẩu vị Sở Chấn Bác, uống một ngụm, ấm áp lan tỏa, khiến cho tâm tình không vui mới vừa rồi của ông cũng bình phục trở lại, “Đi lên lầu rửa mặt rồi hẳn xuống.”
“Dạ, cha.”
“Gia gia, chúng cháu đi lên trước.”
Sau khi mọi người đều lên lầu, phòng khách vốn đang đông đúc cũng yên tĩnh trở lại. Sở Chấn Bác buông xuống chén trà, nhìn về phía Minh Tư, “Cháu không cần để ý lời nói của bọn họ, nếu có chỗ nào không vui cứ nói với gia gia, gia gia giúp cháu hả giận.”
“Chú hai và thím hai chỉ là có chút không tiếp thu nổi tình cảm giữa những người đồng tính, cháu biết bọn họ không có ác ý.”
“Đứa bé ngoan.” Nhìn nhìn Minh Tư, Sở Chấn Bác lộ ra mỉm cười hiền hòa, đứng dậy chống gậy trở lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Minh Tư dựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, cùng mười ngón tay của đối phương quấn quít lấy nhau, “Em biết vừa nãy anh rất tức giận, nhưng dù sao đó cũng là người thân, sắp sửa bước sang năm mới, không nên gây gổ khiến mọi người không vui, để cho gia gia đã lớn tuổi còn phải bận tâm vì tiểu bối chúng ta.”
Kề sát vào Minh Tư, hai mắt nhìn nhau, trán chạm trán, hô hấp hòa vào nhau chung một chỗ, Sở Khanh Hàm nhẹ nhàng ghé môi vào môi Minh Tư, hồi lâu mới chậm rãi rời đi, nhìn gò má ửng đỏ của Minh Tư, Sở Khanh Hàm mang theo ôn nhu xen lẫn áy náy, “Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.