Chương 11: Phiên ngoại: Năm ấy gặp nhau (Lãnh Lâm)
Nam Quân
13/08/2020
Liên tiếp mấy ngày, trời đều lờ mờ, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng sấm rền, mưa nhỏ rơi tí tách, khiến cho tâm tình người ta cũng theo đó mà buồn bực đi xuống, sờ không rõ phương hướng, cũng không có tinh thần, giống như Thẩm Minh Tư lúc này đây, đôi mắt không gợn sóng lẳng lặng nhìn nước mưa táp vào khung cửa sổ ngẩn người.
“Thẩm.” Kiệt Lý nhặt quyển sách Thẩm Minh Tư ngồi lên, quơ quơ trước mặt cậu, “Tỉnh hồn.”
Vốn đang ‘toàn tâm toàn ý’ ngẩn người, đột nhiên bị dọa một trận, Minh Tư hoàn toàn khôi phục trạng thái, ánh mắt chuyển sang hướng Kiệt Lý đang đứng cạnh bàn học của mình, đó là một bạn học ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, “Xin lỗi, vừa rồi thất thần.”
Kiệt Lý giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Minh Tư, đây cũng là động tác theo thói quen của hắn, bởi vì Thẩm Minh Tư đi học tương đối sớm, nên sau khi thi vào đại học, so với tất cả bạn học cùng lớp nhỏ hơn ba tuổi. Kiệt Lý là người ngoại quốc, lớn lên lại cao to cường tráng, cho nên đối với đứa bé trai ‘nhỏ nhắn’ như Thẩm Minh Tư, tự nhiên đối xử khác biệt hơn nhiều, “Sắp tốt nghiệp rồi, cậu có tính toán gì không?”
Tóc bị Kiệt Lý vò có chút loạn, Minh Tư cũng không tức giận, chỉ giơ tay vuốt vuốt, “Hẳn là tiếp tục con đường phiên dịch.” Lúc đi học cậu thường xuyên nhận một vài công việc phiên dịch, nhà xuất bản rất thích phần phiên dịch của cậu, cậu cũng rất thích công việc này.
Kiệt Lý gật đầu tán đồng, “Ừm, công việc này đúng là tương đối thích hợp với cậu.” Giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, Kiệt Lý từ trong túi áo lấy ra một vé xem ca nhạc, “Cái này cho cậu.”
“Gì vậy?” Minh Tư nhìn tấm vé được nhét vào trong tay, có chút nghi ngờ.
“Buổi biểu diễn của ca sĩ Lãnh Lâm đang nổi dạo gần đây, 8 giờ tối nay.” Kiệt Lý lại lấy ra một tấm vé khác từ trong túi áo của mình, “Chúng ta gặp mặt ở đó.”
“Nhưng mà…” Cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng chú ý tới ca nhạc hay nghệ sĩ gì, tự nhiên cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với cái vị ca sĩ đang ăn khách này.
“Đừng có nhưng mà, tuần tới tớ trở về Anh quốc rồi, coi như chúng ta tụ tập một chút đi.” Nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Giáo sư Mạc tìm tớ, tớ đi trước đây.” Vừa đi vừa quơ quơ vé ca nhạc trong tay, “Không gặp không về.”
Nhìn Kiệt Lý rời đi, Minh Tư mỉm cười thở dài, cúi đầu nhìn tấm vé trong tay, thu dọn đồ đạc xong, tiếp tục ngẩn người…
Bảy giờ rưỡi tối, Minh Tư đã vào sân chờ đợi, nhìn nhìn vé, lại nhìn nhìn vị trí, là hàng đầu tiên cũng là khu vực có tầm nhìn tốt nhất, ngồi vào chỗ, điện thoại di động liền đổ chuông, nhìn dãy số hiện ra, Minh Tư đặt điện thoại lên tai, “Kiệt Lý.”
“Thẩm, xin lỗi, xin lỗi, vạn phần xin lỗi, tớ bị giáo sư Mạc túm đến phòng thí nghiệm giúp ông ấy làm thí nghiệm rồi, nhất thời không đến được.”
Đối với áy náy của Kiệt Lý, Minh Tư ngược lại dịu dàng an ủi, “Không sao, chuyện của cậu tương đối quan trọng hơn.”
“Cậu đợi tớ một tiếng, tớ rất nhanh sẽ thoát thân.”
“Ừm.” Minh Tư cười cười, dường như cậu nghe thấy giọng nói oang oang của thầy Mạc réo gọi Kiệt Lý, “Cậu đi làm việc đi, tớ chờ cậu.”
“Cứ quyết định thế nhé.”
“Được.” Buông xuống điện thoại, Minh Tư vốn muốn đi lần nữa ngồi về vị trí, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Minh Tư kéo lại ngay ngắn quần áo trên người, bắt đầu quan sát xung quanh. Đập vào mắt là một sân vận động lộ thiên, có thể chứa rất nhiều người, người bên cạnh cũng rất nhiệt huyết mà gào tên thần tượng, điên cuồng thét chói tai, mang theo hưng phấn kích động. Đây là thứ mà Minh Tư cho tới bây giờ chưa từng có qua, cậu là một cô nhi, từ nhỏ đã cô độc một mình, bởi vì lúc được đưa đến cô nhi viện đã hiểu chuyện và có trí nhớ, nên rất ít gia đình nguyện ý nhận nuôi, một đường trắc trở, thứ duy nhất trong trí nhớ của Minh Tư chính là cô độc.
Trời lại bắt đầu đổ mưa, Minh Tư lẳng lặng ngửa đầu nhìn trời, bốn phía kêu la cùng giai điệu ca khúc giống như bị ngăn cách khỏi đầu cậu, trong mắt Minh Tư chỉ có nước mưa lạnh lẽo, giống như nước mắt ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong cõi lòng, lẳng lặng, lẳng lặng…
Không biết buổi biểu diễn kết thúc lúc nào, mọi người xung quanh đều đã bỏ ra ngoài vây kín xe của thần tượng, Minh Tư vẫn lẳng lặng ngồi đó, tự giễu cười một tiếng, trong tay cầm dù, lại không che, khiến cả người từ trên xuống dưới đều bị nước mưa làm ướt đẫm.
Đem tầm mắt chuyển trở về trên đài, cả buổi biểu diễn Minh Tư đều không có đặt ánh mắt lên trên khán đài, không khỏi bật cười, đến xem minh tinh ca hát, nhưng ngay cả ngôi sao gọi là Lãnh Lâm kia hình dạng thế nào cậu cũng không biết, bất giác cảm thấy thật có lỗi với ý tốt của Kiệt Lý.
Gió thổi sau cơn mưa khiến không khí buổi tối càng thêm rét lạnh, Minh Tư cả người ẩm ướt đứng dậy, vừa muốn rời khỏi, lại đụng phải một người đàn ông đeo kính đội mũ lưỡi trai, đối phương không hề hấn gì, ngược lại Minh Tư thì ngã trên mặt đất.
Người đàn ông cúi xuống, đem Minh Tư kéo dậy, quan sát Minh Tư một chút, liền tháo xuống kính mát trên sống mũi đùa giỡn trong tay.
Minh Tư gật đầu nói xin lỗi cộng thêm cảm ơn, dù sao cũng là cậu thất thần nên mới lỗ mãng đụng trúng người ta, “Mới vừa rồi thật xin lỗi, còn có cảm ơn anh.”
Áy náy và tạ lỗi xong, Minh Tư muốn xoay người rời đi, lại bị người đàn ông kia kéo lại, một thanh âm dễ nghe xen lẫn bá đạo vang lên, “Cậu không nhận ra tôi à?”
Minh Tư lắc đầu, “Xin lỗi.” Nhìn người nọ vẫn nắm lấy cổ tay cậu, “Tiên sinh, có thể buông tôi ra trước hay không?”
Trong mắt của đối phương thoáng qua một tia nghiền ngẫm, “Tôi là Lãnh Lâm.”
Trí nhớ của Minh Tư trong tích tắc kết nối lại mọi thứ, buổi hòa nhạc, Lãnh Lâm, ca sĩ, ngôi sao sáng, mấy chữ mấu chốt tổ hợp chung một chỗ, Minh Tư đã biết người trước mặt rốt cuộc là ai, bất quá không nhận ra cũng rất bình thường, Minh Tư không cảm thấy có gì thất lễ, khẽ gật đầu, “Chào anh.”
Lãnh Lâm hơi nhíu mày, biểu tình của người trước mặt chẳng những nằm ngoài dự liệu của hắn, mà còn khiến cho hắn vô cùng không vui, bất quá cũng dẫn tới hứng thú của hắn, “Chào cậu.”
Minh Tư nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, vốn là lôi kéo cổ tay, vòng vo phương hướng, lại trở thành mười ngón giao triền, chưa bao giờ thân mật nắm tay người khác như vậy, khiến cho bàn tay lạnh như băng của Minh Tư có chút ấm áp, nhưng mà, “Lãnh tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cũng không quen biết gì, cho nên có thể buông tôi ra trước hay không? Quần áo của tôi bị ướt, tôi cần phải đi về thay quần áo.”
Lãnh Lâm cười một tiếng, bước chân thon dài đi về phía sau đài, tự nhiên cũng không có buông ra tay Minh Tư, “Trong phòng thay đồ có quần áo, tôi mang cậu đi đổi.”
Giãy giụa cũng tốt, mở miệng từ chối cũng được, Lãnh Lâm giống như không có nghe thấy, lôi kéo Minh Tư đi vào phòng thay đồ.
Bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, lại bằng cách không thể tưởng tượng nổi mà đụng phải nhau, từ cái ngày ấy, Lãnh Lâm thường xuyên không thông báo trước mà hẹn Minh Tư cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi xem phim, mặc dù Minh Tư đều là bị động, bởi vì lời cự tuyệt ở trước mặt Lãnh Lâm tương đương với mất đi hiệu lực.
Bất tri bất giác hai người trở nên quen thuộc, vừa lấy được bằng tốt nghiệp đại học, Minh Tư liền mướn một căn hộ 40 mét vuông, thanh toán tiền nhà một năm, còn chưa kịp vào ở, đã bị Lãnh Lâm đơn phương thoái lui. Bởi vì Minh Tư ký hợp đồng, cho nên chỉ có thể lấy lại mười phần trăm tiền mướn.
Giá cả năm tiền nhà chính là số tiền mà Minh Tư tiết kiệm được trong bốn năm đại học trừ đi học phí cùng tiền cơm, đang suy nghĩ mướn nhà, tiền trên tay còn thừa lại gom góp thế nào cũng không đủ. Không đợi Minh Tư lộ ra bất mãn đối với Lãnh Lâm, hành lý của cậu đã bị đưa về nhà hắn.
Minh Tư không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn lấy danh nghĩa bạn cùng phòng mà vào ở với nhau.
Minh Tư phát hiện ngôi sao bề ngoài hoa lệ này thật ra cũng có một mặt không muốn người khác biết, hắn không thích bất kỳ người nào tiến vào ‘lãnh địa’ của hắn. Minh Tư đối với chuyện bản thân có thể vào ở cũng có chút kinh ngạc, bất quá kinh ngạc xong, nhìn nhà cửa tràn đầy bụi bậm cũng chỉ đành thở dài, xắn lên tay áo, bắt đầu sửa sang lại ngôi nhà giống như bị bao phủ bởi bụi bậm này.
Lãnh Lâm quay trở về nhà, nhìn thấy ngôi nhà chừng trăm mét vuông của mình rực rỡ đổi mới hoàn toàn, trong lòng càng thêm khẳng định lựa chọn Minh Tư quả không sai, ý muốn vẫn luôn che giấu càng thêm rõ ràng, có lẽ chỉ là một câu trả lời, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*, hai người liền tự nhiên mà đến với nhau.
[*lâu đài ở gần bờ nước thì được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, ý tứ:ở gần thì sẽ được ưu tiên.]
Thật ra thì Minh Tư không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, không phải cậu thiếu phần tình cảm kia, mà là vì còn chưa có gặp được ‘người ấy’, nhưng lúc Lãnh Lâm tỏ tình với cậu đã nói một câu, đánh động thật sâu vào lòng cậu, “Minh Tư, anh yêu em, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.” Lời nói rất phổ thông cũng rất phổ biến, nhưng vẫn gõ vào cõi lòng phủ bụi nhiều năm của Minh Tư.
Cuộc sống là thời gian tích lũy từng giây từng phút một, thời điểm Lãnh Lâm không có công tác sẽ ở nhà, nhìn Minh Tư nấu cơm nấu canh cho hắn, luôn hô to mình rất hạnh phúc, sau đó sẽ nghiêng người hôn lên gương mặt của Minh Tư, tiếp theo trở về phòng khách nhìn tiết mục âm nhạc. Minh Tư đối với cuộc sống như vậy đã cảm thấy rất đủ, dẫu sao cả đời là một loại tương thủ.
Lãnh Lâm có lúc sẽ thông báo rất khuya mới về nhà, Minh Tư cũng sẽ vừa lật dịch văn kiện, vừa hâm nóng thức ăn, chờ đợi người kia trở về.
Cuộc sống bình thản, nhưng là cuộc sống, Lãnh Lâm nhận sáng tác, tiền kiếm nhiều, nhà cũng đổi thành một căn biệt thự rộng lớn hai tầng. Minh Tư không thích, bởi vì nơi ở cũ mặc dù nhỏ, nhưng lại có mùi vị của nhà, mà căn biệt thự trước mắt này, lại mang lãnh ý sâu đậm, giống như một lâu đài hoa lệ không người ở. Nhưng cuộc sống vẫn phải trôi qua, Minh Tư phiên dịch một quyển tiểu thuyết trung thiên, nhận được nhiều khen ngợi, vốn danh tiếng của cậu không lớn, nay cũng có được thành tựu nho nhỏ trong nghề phiên dịch.
Từng bó lớn công việc cứ thế xông tới trước mặt, nhưng Lãnh Lâm thường xuyên sáng tác và diễn xuất, chỗ ở hiện tại so với trước kia càng khiến cậu tiêu tốn thời gian gấp hai lần để dọn dẹp. Minh Tư đột nhiên phát hiện, cuộc sống so với trong tưởng tượng của cậu khó khăn hơn rất nhiều, bởi vì cậu phải lựa chọn giữa sự nghiệp và Lãnh Lâm.
Cuối cùng cậu buông tha sự nghiệp, chỉ nhận một ít văn kiện nhỏ không quan trọng, dành thời gian để chiếu cố Lãnh Lâm.
Bất luận mười năm sau bọn họ có như thế nào, năm ấy cuộc sống của hai người cũng đã vô cùng hạnh phúc, Lãnh Lâm năm ấy còn chưa có đem Minh Tư trở thành thói quen, Minh Tư năm ấy khát vọng có một mái nhà…
“Thẩm.” Kiệt Lý nhặt quyển sách Thẩm Minh Tư ngồi lên, quơ quơ trước mặt cậu, “Tỉnh hồn.”
Vốn đang ‘toàn tâm toàn ý’ ngẩn người, đột nhiên bị dọa một trận, Minh Tư hoàn toàn khôi phục trạng thái, ánh mắt chuyển sang hướng Kiệt Lý đang đứng cạnh bàn học của mình, đó là một bạn học ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, “Xin lỗi, vừa rồi thất thần.”
Kiệt Lý giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Minh Tư, đây cũng là động tác theo thói quen của hắn, bởi vì Thẩm Minh Tư đi học tương đối sớm, nên sau khi thi vào đại học, so với tất cả bạn học cùng lớp nhỏ hơn ba tuổi. Kiệt Lý là người ngoại quốc, lớn lên lại cao to cường tráng, cho nên đối với đứa bé trai ‘nhỏ nhắn’ như Thẩm Minh Tư, tự nhiên đối xử khác biệt hơn nhiều, “Sắp tốt nghiệp rồi, cậu có tính toán gì không?”
Tóc bị Kiệt Lý vò có chút loạn, Minh Tư cũng không tức giận, chỉ giơ tay vuốt vuốt, “Hẳn là tiếp tục con đường phiên dịch.” Lúc đi học cậu thường xuyên nhận một vài công việc phiên dịch, nhà xuất bản rất thích phần phiên dịch của cậu, cậu cũng rất thích công việc này.
Kiệt Lý gật đầu tán đồng, “Ừm, công việc này đúng là tương đối thích hợp với cậu.” Giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, Kiệt Lý từ trong túi áo lấy ra một vé xem ca nhạc, “Cái này cho cậu.”
“Gì vậy?” Minh Tư nhìn tấm vé được nhét vào trong tay, có chút nghi ngờ.
“Buổi biểu diễn của ca sĩ Lãnh Lâm đang nổi dạo gần đây, 8 giờ tối nay.” Kiệt Lý lại lấy ra một tấm vé khác từ trong túi áo của mình, “Chúng ta gặp mặt ở đó.”
“Nhưng mà…” Cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng chú ý tới ca nhạc hay nghệ sĩ gì, tự nhiên cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với cái vị ca sĩ đang ăn khách này.
“Đừng có nhưng mà, tuần tới tớ trở về Anh quốc rồi, coi như chúng ta tụ tập một chút đi.” Nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Giáo sư Mạc tìm tớ, tớ đi trước đây.” Vừa đi vừa quơ quơ vé ca nhạc trong tay, “Không gặp không về.”
Nhìn Kiệt Lý rời đi, Minh Tư mỉm cười thở dài, cúi đầu nhìn tấm vé trong tay, thu dọn đồ đạc xong, tiếp tục ngẩn người…
Bảy giờ rưỡi tối, Minh Tư đã vào sân chờ đợi, nhìn nhìn vé, lại nhìn nhìn vị trí, là hàng đầu tiên cũng là khu vực có tầm nhìn tốt nhất, ngồi vào chỗ, điện thoại di động liền đổ chuông, nhìn dãy số hiện ra, Minh Tư đặt điện thoại lên tai, “Kiệt Lý.”
“Thẩm, xin lỗi, xin lỗi, vạn phần xin lỗi, tớ bị giáo sư Mạc túm đến phòng thí nghiệm giúp ông ấy làm thí nghiệm rồi, nhất thời không đến được.”
Đối với áy náy của Kiệt Lý, Minh Tư ngược lại dịu dàng an ủi, “Không sao, chuyện của cậu tương đối quan trọng hơn.”
“Cậu đợi tớ một tiếng, tớ rất nhanh sẽ thoát thân.”
“Ừm.” Minh Tư cười cười, dường như cậu nghe thấy giọng nói oang oang của thầy Mạc réo gọi Kiệt Lý, “Cậu đi làm việc đi, tớ chờ cậu.”
“Cứ quyết định thế nhé.”
“Được.” Buông xuống điện thoại, Minh Tư vốn muốn đi lần nữa ngồi về vị trí, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Minh Tư kéo lại ngay ngắn quần áo trên người, bắt đầu quan sát xung quanh. Đập vào mắt là một sân vận động lộ thiên, có thể chứa rất nhiều người, người bên cạnh cũng rất nhiệt huyết mà gào tên thần tượng, điên cuồng thét chói tai, mang theo hưng phấn kích động. Đây là thứ mà Minh Tư cho tới bây giờ chưa từng có qua, cậu là một cô nhi, từ nhỏ đã cô độc một mình, bởi vì lúc được đưa đến cô nhi viện đã hiểu chuyện và có trí nhớ, nên rất ít gia đình nguyện ý nhận nuôi, một đường trắc trở, thứ duy nhất trong trí nhớ của Minh Tư chính là cô độc.
Trời lại bắt đầu đổ mưa, Minh Tư lẳng lặng ngửa đầu nhìn trời, bốn phía kêu la cùng giai điệu ca khúc giống như bị ngăn cách khỏi đầu cậu, trong mắt Minh Tư chỉ có nước mưa lạnh lẽo, giống như nước mắt ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong cõi lòng, lẳng lặng, lẳng lặng…
Không biết buổi biểu diễn kết thúc lúc nào, mọi người xung quanh đều đã bỏ ra ngoài vây kín xe của thần tượng, Minh Tư vẫn lẳng lặng ngồi đó, tự giễu cười một tiếng, trong tay cầm dù, lại không che, khiến cả người từ trên xuống dưới đều bị nước mưa làm ướt đẫm.
Đem tầm mắt chuyển trở về trên đài, cả buổi biểu diễn Minh Tư đều không có đặt ánh mắt lên trên khán đài, không khỏi bật cười, đến xem minh tinh ca hát, nhưng ngay cả ngôi sao gọi là Lãnh Lâm kia hình dạng thế nào cậu cũng không biết, bất giác cảm thấy thật có lỗi với ý tốt của Kiệt Lý.
Gió thổi sau cơn mưa khiến không khí buổi tối càng thêm rét lạnh, Minh Tư cả người ẩm ướt đứng dậy, vừa muốn rời khỏi, lại đụng phải một người đàn ông đeo kính đội mũ lưỡi trai, đối phương không hề hấn gì, ngược lại Minh Tư thì ngã trên mặt đất.
Người đàn ông cúi xuống, đem Minh Tư kéo dậy, quan sát Minh Tư một chút, liền tháo xuống kính mát trên sống mũi đùa giỡn trong tay.
Minh Tư gật đầu nói xin lỗi cộng thêm cảm ơn, dù sao cũng là cậu thất thần nên mới lỗ mãng đụng trúng người ta, “Mới vừa rồi thật xin lỗi, còn có cảm ơn anh.”
Áy náy và tạ lỗi xong, Minh Tư muốn xoay người rời đi, lại bị người đàn ông kia kéo lại, một thanh âm dễ nghe xen lẫn bá đạo vang lên, “Cậu không nhận ra tôi à?”
Minh Tư lắc đầu, “Xin lỗi.” Nhìn người nọ vẫn nắm lấy cổ tay cậu, “Tiên sinh, có thể buông tôi ra trước hay không?”
Trong mắt của đối phương thoáng qua một tia nghiền ngẫm, “Tôi là Lãnh Lâm.”
Trí nhớ của Minh Tư trong tích tắc kết nối lại mọi thứ, buổi hòa nhạc, Lãnh Lâm, ca sĩ, ngôi sao sáng, mấy chữ mấu chốt tổ hợp chung một chỗ, Minh Tư đã biết người trước mặt rốt cuộc là ai, bất quá không nhận ra cũng rất bình thường, Minh Tư không cảm thấy có gì thất lễ, khẽ gật đầu, “Chào anh.”
Lãnh Lâm hơi nhíu mày, biểu tình của người trước mặt chẳng những nằm ngoài dự liệu của hắn, mà còn khiến cho hắn vô cùng không vui, bất quá cũng dẫn tới hứng thú của hắn, “Chào cậu.”
Minh Tư nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, vốn là lôi kéo cổ tay, vòng vo phương hướng, lại trở thành mười ngón giao triền, chưa bao giờ thân mật nắm tay người khác như vậy, khiến cho bàn tay lạnh như băng của Minh Tư có chút ấm áp, nhưng mà, “Lãnh tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cũng không quen biết gì, cho nên có thể buông tôi ra trước hay không? Quần áo của tôi bị ướt, tôi cần phải đi về thay quần áo.”
Lãnh Lâm cười một tiếng, bước chân thon dài đi về phía sau đài, tự nhiên cũng không có buông ra tay Minh Tư, “Trong phòng thay đồ có quần áo, tôi mang cậu đi đổi.”
Giãy giụa cũng tốt, mở miệng từ chối cũng được, Lãnh Lâm giống như không có nghe thấy, lôi kéo Minh Tư đi vào phòng thay đồ.
Bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, lại bằng cách không thể tưởng tượng nổi mà đụng phải nhau, từ cái ngày ấy, Lãnh Lâm thường xuyên không thông báo trước mà hẹn Minh Tư cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi xem phim, mặc dù Minh Tư đều là bị động, bởi vì lời cự tuyệt ở trước mặt Lãnh Lâm tương đương với mất đi hiệu lực.
Bất tri bất giác hai người trở nên quen thuộc, vừa lấy được bằng tốt nghiệp đại học, Minh Tư liền mướn một căn hộ 40 mét vuông, thanh toán tiền nhà một năm, còn chưa kịp vào ở, đã bị Lãnh Lâm đơn phương thoái lui. Bởi vì Minh Tư ký hợp đồng, cho nên chỉ có thể lấy lại mười phần trăm tiền mướn.
Giá cả năm tiền nhà chính là số tiền mà Minh Tư tiết kiệm được trong bốn năm đại học trừ đi học phí cùng tiền cơm, đang suy nghĩ mướn nhà, tiền trên tay còn thừa lại gom góp thế nào cũng không đủ. Không đợi Minh Tư lộ ra bất mãn đối với Lãnh Lâm, hành lý của cậu đã bị đưa về nhà hắn.
Minh Tư không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn lấy danh nghĩa bạn cùng phòng mà vào ở với nhau.
Minh Tư phát hiện ngôi sao bề ngoài hoa lệ này thật ra cũng có một mặt không muốn người khác biết, hắn không thích bất kỳ người nào tiến vào ‘lãnh địa’ của hắn. Minh Tư đối với chuyện bản thân có thể vào ở cũng có chút kinh ngạc, bất quá kinh ngạc xong, nhìn nhà cửa tràn đầy bụi bậm cũng chỉ đành thở dài, xắn lên tay áo, bắt đầu sửa sang lại ngôi nhà giống như bị bao phủ bởi bụi bậm này.
Lãnh Lâm quay trở về nhà, nhìn thấy ngôi nhà chừng trăm mét vuông của mình rực rỡ đổi mới hoàn toàn, trong lòng càng thêm khẳng định lựa chọn Minh Tư quả không sai, ý muốn vẫn luôn che giấu càng thêm rõ ràng, có lẽ chỉ là một câu trả lời, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*, hai người liền tự nhiên mà đến với nhau.
[*lâu đài ở gần bờ nước thì được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, ý tứ:ở gần thì sẽ được ưu tiên.]
Thật ra thì Minh Tư không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, không phải cậu thiếu phần tình cảm kia, mà là vì còn chưa có gặp được ‘người ấy’, nhưng lúc Lãnh Lâm tỏ tình với cậu đã nói một câu, đánh động thật sâu vào lòng cậu, “Minh Tư, anh yêu em, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.” Lời nói rất phổ thông cũng rất phổ biến, nhưng vẫn gõ vào cõi lòng phủ bụi nhiều năm của Minh Tư.
Cuộc sống là thời gian tích lũy từng giây từng phút một, thời điểm Lãnh Lâm không có công tác sẽ ở nhà, nhìn Minh Tư nấu cơm nấu canh cho hắn, luôn hô to mình rất hạnh phúc, sau đó sẽ nghiêng người hôn lên gương mặt của Minh Tư, tiếp theo trở về phòng khách nhìn tiết mục âm nhạc. Minh Tư đối với cuộc sống như vậy đã cảm thấy rất đủ, dẫu sao cả đời là một loại tương thủ.
Lãnh Lâm có lúc sẽ thông báo rất khuya mới về nhà, Minh Tư cũng sẽ vừa lật dịch văn kiện, vừa hâm nóng thức ăn, chờ đợi người kia trở về.
Cuộc sống bình thản, nhưng là cuộc sống, Lãnh Lâm nhận sáng tác, tiền kiếm nhiều, nhà cũng đổi thành một căn biệt thự rộng lớn hai tầng. Minh Tư không thích, bởi vì nơi ở cũ mặc dù nhỏ, nhưng lại có mùi vị của nhà, mà căn biệt thự trước mắt này, lại mang lãnh ý sâu đậm, giống như một lâu đài hoa lệ không người ở. Nhưng cuộc sống vẫn phải trôi qua, Minh Tư phiên dịch một quyển tiểu thuyết trung thiên, nhận được nhiều khen ngợi, vốn danh tiếng của cậu không lớn, nay cũng có được thành tựu nho nhỏ trong nghề phiên dịch.
Từng bó lớn công việc cứ thế xông tới trước mặt, nhưng Lãnh Lâm thường xuyên sáng tác và diễn xuất, chỗ ở hiện tại so với trước kia càng khiến cậu tiêu tốn thời gian gấp hai lần để dọn dẹp. Minh Tư đột nhiên phát hiện, cuộc sống so với trong tưởng tượng của cậu khó khăn hơn rất nhiều, bởi vì cậu phải lựa chọn giữa sự nghiệp và Lãnh Lâm.
Cuối cùng cậu buông tha sự nghiệp, chỉ nhận một ít văn kiện nhỏ không quan trọng, dành thời gian để chiếu cố Lãnh Lâm.
Bất luận mười năm sau bọn họ có như thế nào, năm ấy cuộc sống của hai người cũng đã vô cùng hạnh phúc, Lãnh Lâm năm ấy còn chưa có đem Minh Tư trở thành thói quen, Minh Tư năm ấy khát vọng có một mái nhà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.