Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 2: Bé Con Ham Ăn Ngoan Ngoãn (2)
Nhĩ Hữu
18/11/2024
Edit + Beta: Phương Linh
Hơn nữa còn gặp được một “hoàng tử nhỏ” kiêu ngạo, cùng một đại minh tinh xinh đẹp và dịu dàng.
Quả thực tất cả điều này quá sức bất ngờ đối với cậu bé.
Sau khi trải qua cảm giác chấn động mãnh liệt, nỗi sợ hãi không biết tại sao lại dần dần bao trùm tâm trí — đối với những điều vượt quá khả năng tưởng tượng, nỗi sợ hãi là phản ứng bản năng của trẻ nhỏ.
Mãi đến khi tiểu thiếu gia nhà họ Lục - Lục Thời Kỳ lại 'hừ' một tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng của hắn kéo Bùi Mạn Mạn trở lại hiện thực.
Lăng Nguyệt lập tức quay đầu ngăn cản hắn : “Tiểu Kỳ, con không được phép như vậy nữa.”
Lục Thời Kỳ có vẻ không vui, khuôn mặt tỏ rõ sự khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, cuối cùng cậu cũng nghe lời, không phát ra bất kỳ tiếng kêu bất mãn nào nữa.
Lăng Nguyệt lại quay sang Bùi Mạn Mạn.
“Chào mừng con đến nhà của chúng ta. Sau này, dì sẽ là người chăm sóc con. Con có biết là con sẽ sống ở đây không?”
Đôi mắt xinh đẹp và lấp lánh của Bùi Mạn Mạn chớp chớp đầy bối rối, cậu khẽ gật đầu: “Con biết… con, con sẽ sống ở đây.”
Khả năng diễn đạt của Bùi Mạn Mạn có chút không tốt.
Thứ nhất, vì tuổi của cậu còn nhỏ nhưng đã trải qua nhiều nhiều sự lạnh nhạt, thờ ơ của mọi ngươi xung quanh khiến cậu trở nên rụt rè, nhút nhát.
Thứ hai, cậu thiếu cơ hội giao tiếp và học hỏi. Cậu chưa từng đi học mẫu giáo, gần như không có cơ hội tiếp xúc với các bạn cùng trang lứa.
Thực ra trước đây, cậu cũng từng được học mẫu giáo.
Nhưng vì phải sống qua lại trong các gia đình họ hàng thân thích,thay đổi nơi ở liên tục nên việc đưa đón dần trở nên bất tiện.
Cuối cùng mọi người thống nhất rằng không cho cậu đi học cũng chẳng sao, hơn nữa lại còn tiết kiệm được học phí.
Thế là ngay cả cơ hội nói chuyện cũng ít đi, khả năng giao tiếp của cậu ngày càng kém.
Nhiều lúc, cậu hiểu rõ mọi chuyện nhưng không biết cách diễn đạt chính xác, thậm chí đôi khi nói câu từ còn lộn xộn, khiến người khác có cảm giác cậu chậm chạp và ngốc nghếch.
Nhưng chính nét ngây ngô, đáng yêu này lại rất hợp với tên của cậu, sự ngây thơ, dễ thương của cậu khiến người ta không khỏi yêu mến.
Hôm đó, giữa rất nhiều đứa trẻ, chính gương mặt này đã lọt vào mắt xanh của Lăng Nguyệt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã ngay lập tức quyết định chọn cậu.
“Đúng rồi, con sẽ sống ở đây.” Lăng Nguyệt xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của cậu bé, khẽ cười: “Những ngày ở đây, dì sẽ chăm sóc con.”
Lý do Lăng Nguyệt chọn cậu bé rất đơn giản. Cô muốn cậu đóng vai phụ trong bộ phim sắp tới của mình.
Việc đón cậu về sống cùng là vì cô phát hiện hoàn cảnh gia đình của cậu khá phức tạp, người thân không ai muốn chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cậu vì sợ sẽ tốn chi phí nuôi cậu.
Lăng Nguyệt tin rằng Bùi Mạn Mạn là người phù hợp nhất cho vai diễn này, và tất nhiên cô không muốn thay đổi quyết định của mình.
Hơn nữa cô cũng thấy tội cho hoàn cảnh đáng thương của cậu bé nên dứt khoát đưa ra quyết định này.
Coi như giúp cậu quen thuộc dần, thuận tiện hơn cho việc quay phim sau này.
Hơn nữa còn gặp được một “hoàng tử nhỏ” kiêu ngạo, cùng một đại minh tinh xinh đẹp và dịu dàng.
Quả thực tất cả điều này quá sức bất ngờ đối với cậu bé.
Sau khi trải qua cảm giác chấn động mãnh liệt, nỗi sợ hãi không biết tại sao lại dần dần bao trùm tâm trí — đối với những điều vượt quá khả năng tưởng tượng, nỗi sợ hãi là phản ứng bản năng của trẻ nhỏ.
Mãi đến khi tiểu thiếu gia nhà họ Lục - Lục Thời Kỳ lại 'hừ' một tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng của hắn kéo Bùi Mạn Mạn trở lại hiện thực.
Lăng Nguyệt lập tức quay đầu ngăn cản hắn : “Tiểu Kỳ, con không được phép như vậy nữa.”
Lục Thời Kỳ có vẻ không vui, khuôn mặt tỏ rõ sự khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, cuối cùng cậu cũng nghe lời, không phát ra bất kỳ tiếng kêu bất mãn nào nữa.
Lăng Nguyệt lại quay sang Bùi Mạn Mạn.
“Chào mừng con đến nhà của chúng ta. Sau này, dì sẽ là người chăm sóc con. Con có biết là con sẽ sống ở đây không?”
Đôi mắt xinh đẹp và lấp lánh của Bùi Mạn Mạn chớp chớp đầy bối rối, cậu khẽ gật đầu: “Con biết… con, con sẽ sống ở đây.”
Khả năng diễn đạt của Bùi Mạn Mạn có chút không tốt.
Thứ nhất, vì tuổi của cậu còn nhỏ nhưng đã trải qua nhiều nhiều sự lạnh nhạt, thờ ơ của mọi ngươi xung quanh khiến cậu trở nên rụt rè, nhút nhát.
Thứ hai, cậu thiếu cơ hội giao tiếp và học hỏi. Cậu chưa từng đi học mẫu giáo, gần như không có cơ hội tiếp xúc với các bạn cùng trang lứa.
Thực ra trước đây, cậu cũng từng được học mẫu giáo.
Nhưng vì phải sống qua lại trong các gia đình họ hàng thân thích,thay đổi nơi ở liên tục nên việc đưa đón dần trở nên bất tiện.
Cuối cùng mọi người thống nhất rằng không cho cậu đi học cũng chẳng sao, hơn nữa lại còn tiết kiệm được học phí.
Thế là ngay cả cơ hội nói chuyện cũng ít đi, khả năng giao tiếp của cậu ngày càng kém.
Nhiều lúc, cậu hiểu rõ mọi chuyện nhưng không biết cách diễn đạt chính xác, thậm chí đôi khi nói câu từ còn lộn xộn, khiến người khác có cảm giác cậu chậm chạp và ngốc nghếch.
Nhưng chính nét ngây ngô, đáng yêu này lại rất hợp với tên của cậu, sự ngây thơ, dễ thương của cậu khiến người ta không khỏi yêu mến.
Hôm đó, giữa rất nhiều đứa trẻ, chính gương mặt này đã lọt vào mắt xanh của Lăng Nguyệt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã ngay lập tức quyết định chọn cậu.
“Đúng rồi, con sẽ sống ở đây.” Lăng Nguyệt xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của cậu bé, khẽ cười: “Những ngày ở đây, dì sẽ chăm sóc con.”
Lý do Lăng Nguyệt chọn cậu bé rất đơn giản. Cô muốn cậu đóng vai phụ trong bộ phim sắp tới của mình.
Việc đón cậu về sống cùng là vì cô phát hiện hoàn cảnh gia đình của cậu khá phức tạp, người thân không ai muốn chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cậu vì sợ sẽ tốn chi phí nuôi cậu.
Lăng Nguyệt tin rằng Bùi Mạn Mạn là người phù hợp nhất cho vai diễn này, và tất nhiên cô không muốn thay đổi quyết định của mình.
Hơn nữa cô cũng thấy tội cho hoàn cảnh đáng thương của cậu bé nên dứt khoát đưa ra quyết định này.
Coi như giúp cậu quen thuộc dần, thuận tiện hơn cho việc quay phim sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.