Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 2: Bé Con Ham Ăn Ngoan Ngoãn(1)
Nhĩ Hữu
18/11/2024
Rõ ràng đây không phải là một màn chào hỏi thân thiện.
Dù đây không phải là lần đầu tiên Bùi Mạn Mạn cảm nhận sự ngang ngược trắng trợn như vậy, nhưng cho dù đã trải qua biết bao lần thì cậu vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng và bối rối.
Chẳng lẽ thật sự là lỗi của cậu sao?
Cậu nên làm gì bây giờ?
Cậu bé rụt rè cúi đầu, thân hình gầy gò nhỏ bé co rúm lại như muốn thu nhỏ thành một khối, không dám nhìn đối phương.
Tài xế thấy vậy liền vội vàng nói: “Là tôi sơ suất, rất xin lỗi.”
Trong lòng thì lại nghĩ: Đấy, đây chính là tiểu thiếu gia nhà họ Lục, thông minh nhưng lại ngang ngược,kiêu ngạo, là tiểu tổ tông của nhà họ Lục, từ nhỏ đã khó hầu hạ.
Quả nhiên, cậu chủ nhỏ khó hầu hạ này cũng không nể mặt tài xế, Lục Thời Kỳ hẽ "hừ" lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói nữ tính dịu dàng, nghiêm nghị vang lên, mạnh mẽ ngăn lại: “Tiểu Kỳ, im miệng, không được phép vô lễ như vậy.”
Giọng nói từ từ tiến lại gần, cuối cùng dừng ngay trước mặt Bùi Mạn Mạn.
Cậu nhìn thoáng qua liền thấy một đôi dép lông trắng, gấu váy dệt kim màu sen nhạt lượn sóng, cùng hương thơm dịu nhẹ nhưng vô cùng dễ chịu thoang thoảng xung quanh.
Đây có phải là chủ nhân của ngôi nhà này không?
Là người sẽ chăm sóc cậu sau này sao?
Bùi Mạn Mạn cẩn thận ngước đầu lên, lén nhìn, ngay lúc đó, Lăng Nguyệt cũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt Bùi Mạn Mạn lập tức tròn xoe, trong lòng cậu đầy kinh ngạc và sửng sốt, đến mức não bộ nhỏ bé của cậu như bị lấp đầy bởi cảm xúc này.
Hiển nhiên, một đại minh tinh nổi tiếng ai ai cũng biết như Lăng Nguyệt, ngay cả một cậu nhóc 5 tuổi như cậu cũng có thể nhận ra ngay.
Lăng Nguyệt có ngũ quan tinh xảo, gương mặt rạng rỡ, khí chất dịu dàng ôn hòa, trước một cậu bé nhỏ nhắn, đang căng thẳng và bất an như vậy, cô khẽ mỉm cười, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Chào con, Mạn Mạn, rất vui vì được gặp con.”
Đây là lần đầu tiên cậu bé được tiếp xúc gần gũi với một đại minh tinh như vậy, cơ thể cậu hoàn toàn đơ ra, ngỡ ngàng như mình đang mơ.
Nếu không thì làm sao cậu lại được đến ở trong một ngôi nhà giống như lâu đài như vậy.
Dù đây không phải là lần đầu tiên Bùi Mạn Mạn cảm nhận sự ngang ngược trắng trợn như vậy, nhưng cho dù đã trải qua biết bao lần thì cậu vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng và bối rối.
Chẳng lẽ thật sự là lỗi của cậu sao?
Cậu nên làm gì bây giờ?
Cậu bé rụt rè cúi đầu, thân hình gầy gò nhỏ bé co rúm lại như muốn thu nhỏ thành một khối, không dám nhìn đối phương.
Tài xế thấy vậy liền vội vàng nói: “Là tôi sơ suất, rất xin lỗi.”
Trong lòng thì lại nghĩ: Đấy, đây chính là tiểu thiếu gia nhà họ Lục, thông minh nhưng lại ngang ngược,kiêu ngạo, là tiểu tổ tông của nhà họ Lục, từ nhỏ đã khó hầu hạ.
Quả nhiên, cậu chủ nhỏ khó hầu hạ này cũng không nể mặt tài xế, Lục Thời Kỳ hẽ "hừ" lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói nữ tính dịu dàng, nghiêm nghị vang lên, mạnh mẽ ngăn lại: “Tiểu Kỳ, im miệng, không được phép vô lễ như vậy.”
Giọng nói từ từ tiến lại gần, cuối cùng dừng ngay trước mặt Bùi Mạn Mạn.
Cậu nhìn thoáng qua liền thấy một đôi dép lông trắng, gấu váy dệt kim màu sen nhạt lượn sóng, cùng hương thơm dịu nhẹ nhưng vô cùng dễ chịu thoang thoảng xung quanh.
Đây có phải là chủ nhân của ngôi nhà này không?
Là người sẽ chăm sóc cậu sau này sao?
Bùi Mạn Mạn cẩn thận ngước đầu lên, lén nhìn, ngay lúc đó, Lăng Nguyệt cũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt Bùi Mạn Mạn lập tức tròn xoe, trong lòng cậu đầy kinh ngạc và sửng sốt, đến mức não bộ nhỏ bé của cậu như bị lấp đầy bởi cảm xúc này.
Hiển nhiên, một đại minh tinh nổi tiếng ai ai cũng biết như Lăng Nguyệt, ngay cả một cậu nhóc 5 tuổi như cậu cũng có thể nhận ra ngay.
Lăng Nguyệt có ngũ quan tinh xảo, gương mặt rạng rỡ, khí chất dịu dàng ôn hòa, trước một cậu bé nhỏ nhắn, đang căng thẳng và bất an như vậy, cô khẽ mỉm cười, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Chào con, Mạn Mạn, rất vui vì được gặp con.”
Đây là lần đầu tiên cậu bé được tiếp xúc gần gũi với một đại minh tinh như vậy, cơ thể cậu hoàn toàn đơ ra, ngỡ ngàng như mình đang mơ.
Nếu không thì làm sao cậu lại được đến ở trong một ngôi nhà giống như lâu đài như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.