Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 2: Bé Con Ham Ăn Ngoan Ngoãn(4)
Nhĩ Hữu
19/11/2024
Nhìn dáng vẻ diễn đạt khó khăn của cậu bé, Lăng Nguyệt nghĩ rằng sau này phải mời một giáo viên ngôn ngữ riêng cho cậu. Nếu không ngay cả khi đóng phim, việc nói thoại thôi cũng sẽ là một thử thách lớn.
“Dì biết mà, không phải là Mạn Mạn muốn ăn.” Lăng Nguyệt nhẹ giọng nói: “Đây là dì muốn mời Mạn Mạn ăn. Nếu con chịu ăn thì dì sẽ rất vui.”
“…”
Một lúc sau, trứng đã được hâm nóng, người giúp việc nhanh chóng mang tới.
Mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng, không ngừng kích thích con sâu đói trong bụng Bùi Mạn Mạn.
Đây không phải là một quả trứng chiên thông thường.
Đầu bếp đã rắc một lớp phô mai dày dưới đáy chảo trước khi đập trứng lên.
Trứng được chiên trên lửa nhỏ đến khi chín kỹ, phần phô mai bên dưới trở nên vàng giòn, thơm nức mũi.
Vì phô mai có vị mặn tự nhiên nên trứng không cần nêm nếm thêm. Khi nắp chảo được mở ra, mùi thơm béo ngậy lan tỏa.
Vốn Lục Thời Kỳ rất kén ăn, món này không ăn, món kia cũng không. Dù đầu bếp trong nhà có tốn bao nhiêu tâm huyết, làm ra những món ngon đến mức nào, hắn cũng thể không động đũa lấy một lần.
Món trứng chiên phô mai này chính là món ăn sáng hắn để thừa lại.
Nói là để lại, thực ra thiếu gia nhỏ nhà họ Lục chỉ liếc mắt qua một cái, thậm chí ngay cả mép đĩa cũng chưa chạm tới. Trứng chiên lại được đưa xuống khỏi bàn ăn trong tình trạng hoàn toàn nguyên vẹn.
Lần nữa hâm nóng rồi mang lên, nó vẫn như buổi sáng, màu sắc, hương thơm, và hương vị đều không chê vào đâu được.
Thử hỏi có cậu nhóc đang đói bụng nào mà có thể từ chối được món trứng chiên phô mai thơm lừng thế này được chứ?
Khi món ăn được đặt trước mặt, đôi mắt Bùi Mạn Mạn mở tròn xoe.
Cậu chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm nào như thế, không thể tưởng tượng được vị của nó sẽ ngon đến nhường nào.
“Được rồi, ăn thử đi. Nếu Mạn Mạn thích, dì sẽ rất vui.”
Bùi Mạn Mạn bất giác nuốt nước miếng.
Cậu nhìn Lăng Nguyệt rồi lại cúi đầu nhìn món trứng, lần này không thể nói lời chối từ nữa.
Vì Lăng Nguyệt quá dịu dàng, cũng vì sự cám dỗ của đồ ăn vặt trên xe đã vắt kiệt tất cả kiên nhẫn của cậu. Đứa trẻ năm tuổi như cậu đã cố gắng hết sức.
“Con, con ăn nhé…”
“Ừ, ăn đi nào.”
Món trứng đã được cắt sẵn, Bùi Mạn Mạn trực tiếp dùng tay nhón một miếng.
Ngay khi vừa đưa vào miệng, hương vị béo ngậy của phô mai lan tỏa khắp khoang miệng.
Hầu như không cảm nhận được vị của trứng, cũng không cần phải nhai nhiều, cậu dễ dàng nuốt xuống.
Chỉ một miếng mà như mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.
Cảm giác thèm ăn lập tức trỗi dậy.
Bản năng lấn át tất cả, Bùi Mạn Mạn tiếp tục ăn từng miếng, say mê và vui vẻ.
“…Ngon, ngon quá ạ!”
Lăng Nguyệt bất giác bật cười, bà ấy đã quen nhìn Tiểu Kỳ không chịu ăn, giờ được thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn và ăn uống ngon lành như vậy, hình ảnh này đúng là vô cùng thỏa mãn.
“Nếu Mạn Mạn thích thì tốt rồi. Còn sữa nữa này, con uống một ngụm nhé?”
“Dì ơi, dì cũng ăn đi ạ…”
Dù mình đang đói lả nhưng cậu vẫn nghĩ đến việc chia sẻ cho người khác. Như vậy càng khiến người ta quý mến cậu hơn.
“Dì không ăn, dì ăn rồi. Những món này là của Mạn Mạn hết.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Ai lại không yêu một bé con ngoan ngoãn và mê ăn cơ chứ? Dù sao thì mình cũng mê rồi!
Nếu bạn cũng yêu thích, hãy nhấn theo dõi nhé~ (Mắt lấp lánh như Mạn Mạn.jpg)
“Dì biết mà, không phải là Mạn Mạn muốn ăn.” Lăng Nguyệt nhẹ giọng nói: “Đây là dì muốn mời Mạn Mạn ăn. Nếu con chịu ăn thì dì sẽ rất vui.”
“…”
Một lúc sau, trứng đã được hâm nóng, người giúp việc nhanh chóng mang tới.
Mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng, không ngừng kích thích con sâu đói trong bụng Bùi Mạn Mạn.
Đây không phải là một quả trứng chiên thông thường.
Đầu bếp đã rắc một lớp phô mai dày dưới đáy chảo trước khi đập trứng lên.
Trứng được chiên trên lửa nhỏ đến khi chín kỹ, phần phô mai bên dưới trở nên vàng giòn, thơm nức mũi.
Vì phô mai có vị mặn tự nhiên nên trứng không cần nêm nếm thêm. Khi nắp chảo được mở ra, mùi thơm béo ngậy lan tỏa.
Vốn Lục Thời Kỳ rất kén ăn, món này không ăn, món kia cũng không. Dù đầu bếp trong nhà có tốn bao nhiêu tâm huyết, làm ra những món ngon đến mức nào, hắn cũng thể không động đũa lấy một lần.
Món trứng chiên phô mai này chính là món ăn sáng hắn để thừa lại.
Nói là để lại, thực ra thiếu gia nhỏ nhà họ Lục chỉ liếc mắt qua một cái, thậm chí ngay cả mép đĩa cũng chưa chạm tới. Trứng chiên lại được đưa xuống khỏi bàn ăn trong tình trạng hoàn toàn nguyên vẹn.
Lần nữa hâm nóng rồi mang lên, nó vẫn như buổi sáng, màu sắc, hương thơm, và hương vị đều không chê vào đâu được.
Thử hỏi có cậu nhóc đang đói bụng nào mà có thể từ chối được món trứng chiên phô mai thơm lừng thế này được chứ?
Khi món ăn được đặt trước mặt, đôi mắt Bùi Mạn Mạn mở tròn xoe.
Cậu chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm nào như thế, không thể tưởng tượng được vị của nó sẽ ngon đến nhường nào.
“Được rồi, ăn thử đi. Nếu Mạn Mạn thích, dì sẽ rất vui.”
Bùi Mạn Mạn bất giác nuốt nước miếng.
Cậu nhìn Lăng Nguyệt rồi lại cúi đầu nhìn món trứng, lần này không thể nói lời chối từ nữa.
Vì Lăng Nguyệt quá dịu dàng, cũng vì sự cám dỗ của đồ ăn vặt trên xe đã vắt kiệt tất cả kiên nhẫn của cậu. Đứa trẻ năm tuổi như cậu đã cố gắng hết sức.
“Con, con ăn nhé…”
“Ừ, ăn đi nào.”
Món trứng đã được cắt sẵn, Bùi Mạn Mạn trực tiếp dùng tay nhón một miếng.
Ngay khi vừa đưa vào miệng, hương vị béo ngậy của phô mai lan tỏa khắp khoang miệng.
Hầu như không cảm nhận được vị của trứng, cũng không cần phải nhai nhiều, cậu dễ dàng nuốt xuống.
Chỉ một miếng mà như mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.
Cảm giác thèm ăn lập tức trỗi dậy.
Bản năng lấn át tất cả, Bùi Mạn Mạn tiếp tục ăn từng miếng, say mê và vui vẻ.
“…Ngon, ngon quá ạ!”
Lăng Nguyệt bất giác bật cười, bà ấy đã quen nhìn Tiểu Kỳ không chịu ăn, giờ được thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn và ăn uống ngon lành như vậy, hình ảnh này đúng là vô cùng thỏa mãn.
“Nếu Mạn Mạn thích thì tốt rồi. Còn sữa nữa này, con uống một ngụm nhé?”
“Dì ơi, dì cũng ăn đi ạ…”
Dù mình đang đói lả nhưng cậu vẫn nghĩ đến việc chia sẻ cho người khác. Như vậy càng khiến người ta quý mến cậu hơn.
“Dì không ăn, dì ăn rồi. Những món này là của Mạn Mạn hết.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Ai lại không yêu một bé con ngoan ngoãn và mê ăn cơ chứ? Dù sao thì mình cũng mê rồi!
Nếu bạn cũng yêu thích, hãy nhấn theo dõi nhé~ (Mắt lấp lánh như Mạn Mạn.jpg)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.