Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất

Chương 5: Mặc Quần Áo Mới Đáng Yêu(2)

Nhĩ Hữu

21/11/2024

Thì ra ăn no rồi ngủ trưa thoải mái như vậy.

Mặc dù trong lòng cậu vẫn hơi cảm thấy không quen và căng thẳng với môi trường xa lạ, nhưng tất cả những gì Lăng Nguyệt mang đến cho cậu đều là sự dịu dàng và bao dung, trước khi nhắm mắt, cậu bé nhìn thấy Lăng Nguyệt ở ngay bên cạnh, vì vậy Bùi Mạn Mạn ngủ rất ngon lành.

Cơ thể nhỏ bé gánh chịu quá nhiều gánh nặng, cuối cùng cũng được trút bỏ trong khoảnh khắc này.

Nhắm mắt là cậu bé liền chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí không mơ, cứ thế ngủ thẳng ba tiếng đồng hồ.

Tỉnh dậy nhìn thấy căn phòng được trang trí như cung điện, nhóc vẫn còn mơ màng, cứ ngỡ đây mới là giấc mơ của mình.

"Mạn Mạn dậy rồi à?"

Nghe thấy giọng nói của Lăng Nguyệt, ý thức của cậu dần trở nên rõ ràng, những ký ức của buổi sáng hiện lên trong đầu.

Khi vừa mới ngủ dậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều yếu ớt, cậu quay đầu nhìn thấy Lăng Nguyệt đang mỉm cười với mình, nhóc con bỗng nhiên muốn bật khóc.

Nỗi ấm ức không nói nên lời dâng lên trong lòng, trước mắt cũng nhanh chóng phủ một màn sương mờ.

Nhưng không được.

Không thể khóc.

Khóc sẽ mang đến xui xẻo.

Trẻ ngoan không được dễ dàng rơi nước mắt.

Bùi Mạn Mạn không muốn mang đến xui xẻo cho Lăng Nguyệt, nhóc cố gắng kiềm chế, cuối cùng cũng nuốt ngược nước mắt vào trong.

Cậu bé chớp chớp mắt, để che giấu, cậu nói chuyện với Lăng Nguyệt một cách cứng nhắc: "... Con, con vừa ngủ, giờ con dậy rồi."

Nhưng vì cách nói chuyện quá đáng yêu, Lăng Nguyệt lại không để ý đến những điều khác.

"Vậy Mạn Mạn ngủ có ngon không, có mơ thấy ác mộng không?"

Bùi Mạn Mạn vội vàng lắc đầu.

Nhóc muốn nói rằng mình ngủ rất ngon, không mơ thấy ác mộng, nhưng vì cũng không mơ thấy giấc mơ đẹp nào, thậm chí là không mơ, nên nhất thời không biết diễn đạt như thế nào.

“Dậy rồi thì chúng ta đi tắm trước nhé, rồi thử quần áo mới nào. Dì đã chuẩn bị cho Mạn Mạn một vài bộ quần áo mới, muốn xem Mạn Mạn mặc vào trông như thế nào đấy.”

Tranh thủ lúc cậu bé ngủ trưa, Lăng Nguyệt đã sai người nhanh chóng mua quần áo mới về giặt giũ và sấy khô.

Nhưng nhóc con cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước đã.

Sợ Bùi Mạn Mạn suy nghĩ lung tung, cô vội vàng nói tiếp: “Tắm xong, thử quần áo xong chúng ta sẽ ăn chút bánh ngọt nhé.”



“Ngủ lâu như vậy, Mạn Mạn chắc cũng đói rồi nhỉ? Ăn bánh ngọt, một miếng bánh gato được không? Không được ăn nhiều quá đâu, tối còn phải ăn cơm nữa.”

Quả nhiên cậu bé không nắm bắt được trọng điểm trong cả đống lời nói, chỉ ngây thơ gật đầu đồng ý, sau đó được Lăng Nguyệt dắt đi tắm.

Trong phòng tắm đã bật sẵn máy sưởi, nước ấm cũng được đổ đầy vào bồn tắm gấp gọn, nhỏ thêm hai ống tinh dầu mùi trái cây, thả vào vài món đồ chơi nhỏ, Lăng Nguyệt tự tay kì cọ cho Bùi Mạn Mạn từ đầu đến chân.

Đứa trẻ ngoan ngoãn ngay cả khi tắm cũng vô cùng hợp tác.

Lăng Nguyệt đã lâu không tắm cho trẻ con, có vài lần cô không kiểm soát được lực tay, khiến da Bùi Mạn Mạn bị đỏ lên.

Nhưng cậu bé không hề thay đổi sắc mặt, mặc cho Lăng Nguyệt xoay sở chà xát, không hề kêu ca một tiếng.

Tắm xong, sấy khô tóc, cậu bé đã được “lột xác” hoàn toàn, so với lúc mới vào cửa buổi sáng quả thực khác nhau một trời một vực.

Quả nhiên người đẹp vì lụa, ngay cả trẻ con cũng vậy.

Thay bộ quần áo mới vào, vẻ ngoài đáng yêu vốn bị che khuất bởi bộ quần áo cũ cùng tính cách nhút nhát rụt rè cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trắng hồng phơn phớt, giống hệt một quả đào tiên màu hồng nhạt, chỉ là hơi gầy, chưa được tròn trịa lắm.

Bộ đồ là bộ quần áo mặc ở nhà màu vàng ngỗng, màu sắc dịu nhẹ, không ngờ lại rất hợp với màu da của nhóc, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng trẻo.

Chất liệu lại còn là lông mềm mại giữ ấm, càng khiến bé thêm đáng yêu gấp bội.

Quan trọng nhất là, sau nửa ngày tiếp xúc, Bùi Mạn Mạn không còn cảnh giác nhút nhát như lúc mới đến nữa, bây giờ nhóc đã thoải mái hơn nhiều, cả người cũng trở nên tươi sáng hơn.

Bởi vì Lăng Nguyệt luôn khen ngợi cậu.

Ăn cơm được khen, ngủ được khen, ngay cả tắm cũng được khen, thay quần áo mới xong, lại càng được khen đến mức sắp bay lên trời.

Cho dù là đứa trẻ tự ti đến đâu cũng không thể chịu nổi những lời khen có cánh như vậy.

Bùi Mạn Mạn được khen đến mức có chút tự tin, sau khi mặc quần áo mới vào, nhóc hiếm khi soi gương một lúc.

“Dì ơi, là thỏ con.”

Trên bộ quần áo màu vàng ngỗng in hình những chú thỏ trắng, Bùi Mạn Mạn cố gắng đếm, nhưng số lượng quá nhiều, cậu không thể đếm hết được.

Cậu dùng những ngón tay nhỏ xíu chọc chọc một hồi, đếm từng con một, nhưng chưa được mấy giây nhóc đã rối trí, cuối cùng chỉ còn một câu.

“Nhiều thỏ con quá.”

Lăng Nguyệt mỉm cười, vừa thoa kem dưỡng da cho trẻ em cho cậu vừa nói: “Đúng rồi, nhiều thỏ con quá… Thỏ con rất đáng yêu, phải không nào?”

“Vâng, đáng yêu ạ.”



Bùi Mạn Mạn thích thỏ, nhóc nhìn bộ quần áo, rồi lại nhìn đôi dép lê đều là những chú thỏ con mà cậu thích, khiến nhóc có một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Nhưng đột nhiên má cậu bé nhói đau.

Bùi Mạn Mạn chưa từng thoa kem dưỡng da, ban đầu ngửi thấy mùi kem, nhóc còn cảm thấy mùi rất thơm, ai ngờ bên trong hình như có giấu kim nhỏ, lại còn châm chích vào mặt cậu.

“Dì ơi… đau, hơi đau.”

Mặc dù vậy cậu vẫn không hề có động tác né tránh, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, chỉ nhỏ giọng bày tỏ cảm nhận của mình.

Lăng Nguyệt lập tức thổi thổi cho cậu bé, tuy không có tác dụng giảm đau là mấy, sau đó cô giải thích: “Cái này gọi là kem dưỡng, dùng để bảo vệ da.”

“Gió bên ngoài rất lạnh phải không? Mặt của Mạn Mạn bị gió làm khô, nên thoa lên mới hơi đau.”

“Thoa nhiều lần sẽ không đau nữa, sau này có gió thổi cũng không đau nữa, con đừng lo lắng nhé.”

Bùi Mạn Mạn chớp chớp mắt.

Tuy cậu bé không thích bị đau, nhưng cậu nguyện ý tin tưởng Lăng Nguyệt.

“Xong rồi, chúng ta đi ăn bánh gato thôi, hôm nay có bánh gato dâu tây, Mạn Mạn có thích không?”

Vừa nghe đến bánh gato dâu tây, cơn đau trên má lập tức tan biến hơn một nửa, đôi mắt long lanh đang chớp chớp của nhóc có thêm vài phần mong đợi, Bùi Mạn Mạn ngượng ngùng nhưng vẫn kiên định gật đầu.

“Vâng… thích ạ.”

“Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ chúng ta đi ăn bánh gato thôi.”

Lăng Nguyệt dắt Bùi Mạn Mạn ra khỏi phòng tắm, vừa lúc lại chạm mặt Lục Thời Kỳ đang đi xuống lầu.

Lục Thời Kỳ hờn dỗi cả buổi chiều, đến giờ cậu vẫn cau có, vẻ mặt mang đầy sự khinh thường.

Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Bùi Mạn Mạn, vẻ mặt kia ngay lập tức bị sự kinh ngạc không thể che giấu thay thế.

Cậu nhóc nghèo khó nhút nhát buổi sáng đã biến mất.

Lúc này cặp má hồng của Bùi Mạn Mạn trắng nõn, nhóc sạch sẽ sáng sủa giống như một quả đào tiên.

Cậu bé mặc bộ đồ mới màu vàng ngỗng lông mềm mại, đôi mắt đen láy long lanh, vẻ mặt tự nhiên thoải mái, có nét đáng yêu ngây thơ.

Lục Thời Kỳ suýt chút nữa không nhận ra.

[Tác giả có lời muốn nói]

Nhóc con Kỳ: Xin chào bé con đáng yêu, chúng ta làm quen lại nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook