Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 5: Mặc Quần Áo Mới Đáng Yêu
Nhĩ Hữu
21/11/2024
Sau cùng, bữa cơm đó trở thành bữa ăn mà Lục Thời Kỳ ăn nhiều nhất trong thời gian gần đây.
Sau khi Lục Thời Kỳ thật sự ăn hết ba miếng gà, Lăng Nguyệt cũng giữ lời hứa, trả lại đĩa gà rán cho cậu.
Tính xấu trẻ con của Lục Thời Kỳ đã hoàn toàn lấn át lý trí.
Tuy cậu không thích ăn, không muốn ăn, nhưng để Bùi Mạn Mạn khó chịu, cậu đã cố gắng hết sức, không chỉ ăn gần hết đĩa gà rán mà còn ăn thêm vài miếng thịt bò và mấy cái cánh gà.
Nhưng tính xấu thì không có kết cục tốt đẹp.
Lục Thời Kỳ ăn nhiều quá rồi.
Bao tử chứa quá nhiều thứ, cảm giác như cả não bộ đều đang tiết dầu, toàn thân vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, cậu chẳng khiến Bùi Mạn Mạn cảm thấy khó chịu gì cả.
Người khó chịu chỉ có mỗi mình cậu.
Cậu cứ tưởng khi mình giành lại gà rán, Bùi Mạn Mạn sẽ không cam lòng, có khi còn khóc lóc ăn vạ, mất mặt nữa chứ.
Không ngờ Bùi Mạn Mạn lại vô cùng ngoan ngoãn, nhóc con không hề phản kháng, cứ thế dễ dàng giao nộp thứ đã thuộc về mình.
Đôi mắt ngây thơ đáng thương nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, ai cũng có thể nhận ra cậu bé không nỡ.
Nhưng nhóc không hề oán trách, cam chịu, dường như bản thân Bùi Manh Mạn đã quen với chuyện này rồi.
Lục Thời Kỳ cảm thấy như vậy rất nhạt nhẽo.
Nếu đối phương không phản kháng thì đó đâu thể gọi là cuộc đấu, chưa kể đến dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của Bùi Mạn Mạn, cứ như thể cậu đang bắt nạt nhóc vậy.
Bắt nạt một đứa trẻ nhà nghèo như vậy cũng chẳng khiến Lục Thời Kỳ thấy tự hào gì.
Trừ khi đây là chiêu trò của trà xanh?
Nếu vậy thì phải xem xét lại, cần phải quan sát thêm.
Đương nhiên, điều đáng ghét nhất là đầu bếp lại phản bội cậu.
Sau khi cậu ăn nhiều như vậy, cứ tưởng ít nhất cũng có thể dập tắt ý định ăn gà rán của Bùi Mạn Mạn thì đầu bếp lại đứng bên cạnh, trên mặt anh ấy nở nụ cười hiếm hoi, nói: "Trong bếp còn nữa, để tôi đi lấy thêm."
Lục Thời Kỳ: "..."
Vài phút sau, đầu bếp bưng đĩa gà rán thứ hai ra.
Vì Lục Thời Kỳ chưa ăn hết đĩa đầu tiên nên đầu bếp cũng không hỏi cậu nữa, lần này cậu trực tiếp đặt trước mặt Bùi Mạn Mạn.
Cậu bé lập tức chuyển từ gương mặt u ám sang nụ cười tươi sáng, cuối cùng nhóc con không chỉ được ăn tất cả những món mình muốn mà còn nhận được sự yêu thương, thiện cảm của Lăng Nguyệt và đầu bếp.
Quả nhiên là tiểu trà xanh tâm cơ!
Lục Thời Kỳ khó chịu nghĩ, trước khi tình thế gia đình trở nên bất lợi hơn cho mình, cậu nhất định phải nghĩ cách đuổi đứa trà xanh này ra khỏi nhà!
...
Sau khi ăn uống no nê, Bùi Mạn Mạn cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Rồi cơ thể cậu bé bắt đầu mệt rã rời, muốn đi ngủ rồi.
Lúc này, cơ thể nhóc con đã hoàn toàn ấm lên, đôi bàn tay luôn lạnh ngắt cũng bắt đầu được tuần hoàn máu, lòng bàn tay nóng ran.
Chỉ là những vết nứt nẻ của nhóc vì vậy mà ngứa ngáy khó chịu, khiến cậu không nhịn được muốn gãi.
Lăng Nguyệt đã bảo người đi mua thuốc mỡ trị nứt nẻ về, sau khi rửa mặt rửa tay cho cậu bé xong, cô cẩn thận bôi thuốc cho cậu: "Bôi thuốc mỡ này sẽ không còn ngứa nữa, Mạn Mạn phải nhịn nhé, nhất định không được gãi, nếu gãi xước thì không tốt đâu."
Lăng Nguyệt thêm mắm dặm muối nói: "Nếu gãi xước, da sẽ bị lở loét, sẽ rất đau rất đau đấy!"
Bùi Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu, tin sái cổ: "... Con, con biết rồi, không gãi tay!"
Cách diễn đạt của cậu bé thật đặc biệt, nghe mấy lần rồi, Lăng Nguyệt đều thấy rất thú vị.
Nhưng quen rồi thì tốt, thật ra cũng có thể hiểu được.
"Đúng rồi, nhất định không được gãi tay." Lăng Nguyệt nói: "Lát nữa Mạn Mạn ngủ trưa ở đây nhé, dì sẽ ở bên cạnh con."
Phòng khách ấm áp, trải thêm đệm là có thể ngủ được.
Chủ yếu là Lăng Nguyệt muốn tận mắt trông chừng cậu bé, không yên tâm để cậu ngủ một mình trong phòng.
Lúc ăn cơm, Bùi Mạn Mạn đã cởi chiếc áo bông cũ không vừa người ra.
Bên trong là một chiếc áo len màu nâu cũ kỹ, nhiều chỗ đã bị xù lông.
Hình in trên ngực cũng quê mùa, in hình một con sư tử hoạt hình trông hơi ngốc nghếch.
Nhưng chất lượng của chiếc áo này cũng không tệ, sờ vào thấy không quá xấu, chỉ là không biết Bùi Mạn Mạn đã mặc bao lâu rồi, cổ tay và gấu áo đã bẩn đến mức đổi màu.
Lăng Nguyệt đã sớm không chịu nổi nữa, cô chỉ muốn vo tròn chiếc áo lại rồi ném đi thật xa.
Nhưng cô sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu bé, cô cố gắng nhịn đến giờ ngủ trưa, vội vàng cởi áo len và cả áo trong ra, sau đó thay cho cậu một bộ đồ cũ của Lục Thời Kỳ.
Tuy cũng hơi rộng, nhưng chất liệu vải mềm mại ấm áp, thoải mái hơn bộ đồ mà Bùi Mạn Mạn mặc trước đó gấp trăm lần.
Thêm vào đó, trong nhà ấm áp, chăn đệm êm ái, Bùi Mạn Mạn cảm thấy khắp người mình đều ấm áp, không lâu sau cậu bé đã chìm vào giấc ngủ.
Thì ra mùa đông có thể ấm áp như vậy.
Sau khi Lục Thời Kỳ thật sự ăn hết ba miếng gà, Lăng Nguyệt cũng giữ lời hứa, trả lại đĩa gà rán cho cậu.
Tính xấu trẻ con của Lục Thời Kỳ đã hoàn toàn lấn át lý trí.
Tuy cậu không thích ăn, không muốn ăn, nhưng để Bùi Mạn Mạn khó chịu, cậu đã cố gắng hết sức, không chỉ ăn gần hết đĩa gà rán mà còn ăn thêm vài miếng thịt bò và mấy cái cánh gà.
Nhưng tính xấu thì không có kết cục tốt đẹp.
Lục Thời Kỳ ăn nhiều quá rồi.
Bao tử chứa quá nhiều thứ, cảm giác như cả não bộ đều đang tiết dầu, toàn thân vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, cậu chẳng khiến Bùi Mạn Mạn cảm thấy khó chịu gì cả.
Người khó chịu chỉ có mỗi mình cậu.
Cậu cứ tưởng khi mình giành lại gà rán, Bùi Mạn Mạn sẽ không cam lòng, có khi còn khóc lóc ăn vạ, mất mặt nữa chứ.
Không ngờ Bùi Mạn Mạn lại vô cùng ngoan ngoãn, nhóc con không hề phản kháng, cứ thế dễ dàng giao nộp thứ đã thuộc về mình.
Đôi mắt ngây thơ đáng thương nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, ai cũng có thể nhận ra cậu bé không nỡ.
Nhưng nhóc không hề oán trách, cam chịu, dường như bản thân Bùi Manh Mạn đã quen với chuyện này rồi.
Lục Thời Kỳ cảm thấy như vậy rất nhạt nhẽo.
Nếu đối phương không phản kháng thì đó đâu thể gọi là cuộc đấu, chưa kể đến dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của Bùi Mạn Mạn, cứ như thể cậu đang bắt nạt nhóc vậy.
Bắt nạt một đứa trẻ nhà nghèo như vậy cũng chẳng khiến Lục Thời Kỳ thấy tự hào gì.
Trừ khi đây là chiêu trò của trà xanh?
Nếu vậy thì phải xem xét lại, cần phải quan sát thêm.
Đương nhiên, điều đáng ghét nhất là đầu bếp lại phản bội cậu.
Sau khi cậu ăn nhiều như vậy, cứ tưởng ít nhất cũng có thể dập tắt ý định ăn gà rán của Bùi Mạn Mạn thì đầu bếp lại đứng bên cạnh, trên mặt anh ấy nở nụ cười hiếm hoi, nói: "Trong bếp còn nữa, để tôi đi lấy thêm."
Lục Thời Kỳ: "..."
Vài phút sau, đầu bếp bưng đĩa gà rán thứ hai ra.
Vì Lục Thời Kỳ chưa ăn hết đĩa đầu tiên nên đầu bếp cũng không hỏi cậu nữa, lần này cậu trực tiếp đặt trước mặt Bùi Mạn Mạn.
Cậu bé lập tức chuyển từ gương mặt u ám sang nụ cười tươi sáng, cuối cùng nhóc con không chỉ được ăn tất cả những món mình muốn mà còn nhận được sự yêu thương, thiện cảm của Lăng Nguyệt và đầu bếp.
Quả nhiên là tiểu trà xanh tâm cơ!
Lục Thời Kỳ khó chịu nghĩ, trước khi tình thế gia đình trở nên bất lợi hơn cho mình, cậu nhất định phải nghĩ cách đuổi đứa trà xanh này ra khỏi nhà!
...
Sau khi ăn uống no nê, Bùi Mạn Mạn cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Rồi cơ thể cậu bé bắt đầu mệt rã rời, muốn đi ngủ rồi.
Lúc này, cơ thể nhóc con đã hoàn toàn ấm lên, đôi bàn tay luôn lạnh ngắt cũng bắt đầu được tuần hoàn máu, lòng bàn tay nóng ran.
Chỉ là những vết nứt nẻ của nhóc vì vậy mà ngứa ngáy khó chịu, khiến cậu không nhịn được muốn gãi.
Lăng Nguyệt đã bảo người đi mua thuốc mỡ trị nứt nẻ về, sau khi rửa mặt rửa tay cho cậu bé xong, cô cẩn thận bôi thuốc cho cậu: "Bôi thuốc mỡ này sẽ không còn ngứa nữa, Mạn Mạn phải nhịn nhé, nhất định không được gãi, nếu gãi xước thì không tốt đâu."
Lăng Nguyệt thêm mắm dặm muối nói: "Nếu gãi xước, da sẽ bị lở loét, sẽ rất đau rất đau đấy!"
Bùi Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu, tin sái cổ: "... Con, con biết rồi, không gãi tay!"
Cách diễn đạt của cậu bé thật đặc biệt, nghe mấy lần rồi, Lăng Nguyệt đều thấy rất thú vị.
Nhưng quen rồi thì tốt, thật ra cũng có thể hiểu được.
"Đúng rồi, nhất định không được gãi tay." Lăng Nguyệt nói: "Lát nữa Mạn Mạn ngủ trưa ở đây nhé, dì sẽ ở bên cạnh con."
Phòng khách ấm áp, trải thêm đệm là có thể ngủ được.
Chủ yếu là Lăng Nguyệt muốn tận mắt trông chừng cậu bé, không yên tâm để cậu ngủ một mình trong phòng.
Lúc ăn cơm, Bùi Mạn Mạn đã cởi chiếc áo bông cũ không vừa người ra.
Bên trong là một chiếc áo len màu nâu cũ kỹ, nhiều chỗ đã bị xù lông.
Hình in trên ngực cũng quê mùa, in hình một con sư tử hoạt hình trông hơi ngốc nghếch.
Nhưng chất lượng của chiếc áo này cũng không tệ, sờ vào thấy không quá xấu, chỉ là không biết Bùi Mạn Mạn đã mặc bao lâu rồi, cổ tay và gấu áo đã bẩn đến mức đổi màu.
Lăng Nguyệt đã sớm không chịu nổi nữa, cô chỉ muốn vo tròn chiếc áo lại rồi ném đi thật xa.
Nhưng cô sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu bé, cô cố gắng nhịn đến giờ ngủ trưa, vội vàng cởi áo len và cả áo trong ra, sau đó thay cho cậu một bộ đồ cũ của Lục Thời Kỳ.
Tuy cũng hơi rộng, nhưng chất liệu vải mềm mại ấm áp, thoải mái hơn bộ đồ mà Bùi Mạn Mạn mặc trước đó gấp trăm lần.
Thêm vào đó, trong nhà ấm áp, chăn đệm êm ái, Bùi Mạn Mạn cảm thấy khắp người mình đều ấm áp, không lâu sau cậu bé đã chìm vào giấc ngủ.
Thì ra mùa đông có thể ấm áp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.