Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!
Chương 13
Daughter Of Gray
22/12/2015
Tối hôm đó, Long không nhắn tin chúc ngủ ngon cho Chi Anh làm cô hơi băn khoăn:
-Lạ thế! Ngày nào cũng nhắn tin cho mình mà! Đang muốn kể chuyện hôm nay cho anh ấy! Chắc anh ấy làm việc nên mệt quá rồi! Mai mình gọi cho anh ấy vậy!
Nói rồi cô bước lên giường ngủ. Bỗng nhiên điện thoại có tin nhắn.
Cầm điện thoại lên, không phải số của Long mà là một số lạ. Cô mở mục tin nhắn: “Ngủ ngon nhé!” kèm theo đó là tên Nhật Minh. Cô không ghét Nhật Minh nhưng thực sự cô không quen việc này, liền nhắn lại: “ Cảm ơn nhưng từ nay không cần vậy nữa! Tôi thấy rất phiền! Đọc xong cũng đừng nhắn lại cho tôi! Có gì mai tới trường rồi nói!”
Nhắn xong, Chi Anh đặt điện thoại xuống bàn rồi bước đến bên cửa sổ. Bầu trời ban đêm thật đẹp. Hôm nay sao rất nhiều và sáng, cô không kìm được mà thốt lên:
-Đẹp quá!!!
Nhớ lại nhiều năm trước khi còn bên Nhật, cô cũng thường ngắm sao. Một lần tham gia lễ hội đêm với anh Thắng và Long, bầu trời cũng dày sao sáng. Cô đã rất vui, kéo Long và anh Thắng đến một ngọn đồi và ngắm sao đến tận khuya. Anh Thắng thấy cô thích thú như vậy, mỉm cười rồi đi đâu đó. Khi quay lại, anh đưa cho cô một bộ kính thiên văn, dịu dàng nói:
-Sao đẹp thế thì phải biết tận hưởng. Mà đã ngắm sao thì phải có kính thiên văn chứ!
Cô cười trả lời:
-Đương nhiên rồi! Mà anh đi mua kính này cho em sao?
-Cái này do chú Trương tặng anh lúc nhỏ đấy!!! - Anh Thắng xoa đầu cô cười.
Tối hôm đó, Long và cô cứ tranh nhau chiếc kính, anh Thắng ngồi bên cạnh nhìn hai người mà phát cười. Nhớ lại ngày hôm đó, cô lại thấy vui.
Cô bước tới bên tủ đồ, lục lọi gì đó rồi cuối cùng lấy ra một chiếc kính thiên văn.
-Cũng mấy năm rồi nhỉ! Cuối cùng tao vẫn phải lôi mày ra!
Chi Anh nhẹ nhàng xếp từng bộ phận của kính vào túi rồi cầm lên bước ra cửa. Nhìn đồng hồ bây giờ đã 11 giờ, một thời điểm thích hợp để quan sát các vì sao. Vừa ra đến cửa điện thoại cô lại reo lên.
-Là Quân gọi?!
Cô nghe máy:
-Có chuyện gì sao?
-Cậu đang ngủ à? Mình có làm phiền cậu không?- Quân hỏi.
-À không sao! Mình còn thức! Đang chuẩn bị ra ngoài!
-Khuya như vậy còn ra ngoài sao? Cậu đi đâu thế?- Quân hỏi, giọng hơi lo lắng.
Chi Anh cười:
-Không sao! Lâu lắm rồi mới lôi đước cái thiên văn anh trai mình tặng, hôm nay trời đẹp thế mình muốn đi ngắm sao!
-Vậy…mình đi chung được không?- Quân hỏi vẻ hơi thiếu tự nhiên.
-Không sao! Cậu đi cùng mình cho vui!
-Vậy cậu ở cổng đợi mình, mình sẽ tới đón!
-OK!
Chi Anh cầm chiếc túi bước xuống nhà. Chị Linh vẫn đang dọn dẹp vài thứ trong bếp thấy cô đi ra liền nói:
-Chi Anh!!! Khuya vậy rồi em còn đi đâu? Mà cái túi gì thế?
-Em đi ngắm sao! Đây là kính thiên văn anh Thắng tặng em! Lâu rồi mới lôi ra nên thử chút!- Cô nói rồi chỉ vào chiếc túi đang cầm.
-Đi khuya vậy nguy hiểm lắm!- Chị Linh lo lắng.
-Chị yên tâm! Có ai dám đụng vào em chứ! Với lại bạn em sẽ đi cùng nên chị không phải lo! Chắc em về muộn nên chị cứ khóa cửa, em có chìa khóa rồi!
-Thế cẩn thận nhé!- Chị Linh nói.
Chi Anh gật đầu rồi bước ra ngoài. Vừa mở cổng đã thấy Quân đứng cạnh xe. Thấy cô, Quân cười nói:
-Đi chứ?
Cô gật đầu rồi bước vào trong xe. Đi được một lát cô mới để ý thấy một chiếc túi lớn đặt ở hàng ghế sau, bèn hỏi:
-Túi gì lớn thế?
Quân cười:
-Ngắm sao mà! Phải có kính thiên văn chứ nhỉ?!
-Ừ!- Cô nói. - Đến bãi cỏ bên bờ sông nhé!
Quân gật đầu rồi cho xe chạy đến bên bờ sông. Bước xuống xe, cảnh tượng cô thấy chính là một bầu trời đầy sao sáng lung linh, bên cạnh là mặt trăng lưỡi liềm soi xuống mặt sông làm làn nước lấp lánh. Khung cảnh thực sự rất đẹp.
Quân bước đến bên cạnh cô, mắt hướng lên bầu trời, khẽ nói:
-Đẹp lắm phải không?
Chi Anh gật đầu. Thành phố đã chìm vào màn đêm nên vô cùng yên tĩnh. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng xe hoặc tiếng bồ câu gù. Đèn điện sáng trưng, nhưng nếu không có điện thì đêm nay cũng sẽ sáng lắm.
Cô lấy bộ kính ra, cẩn thận lắp ghép từng bộ phận. Quân nhìn cô rồi nhìn chiếc kính, nói:
-Kính viễn vọng knous start à? Giồng mình lắm!!!
Cô ngước lên thấy Quân cũng đang lắp chiếc kính giống y hệt mình, hỏi:
-Cậu cũng có nó à?
-Ừ!!! Cái này là mình mua ba năm trước!!!- Quân cười.
-Còn chiếc kính này là anh trai mình tặng vào dịp lễ hội mùa xuân bên Nhật vài năm trước!
-Cậu cũng ở Nhật về?
-Ừ!!! Mình bắt đầu sống bên Nhật vào năm bảy tuổi!
-Bảy sao?
Chi Anh ngước mắt lên nhìn những vì sao, cười nhẹ:
-Đúng vậy! Đó cũng là quãng thời gian đẹp của mình!!!
-Quãng thời gian đẹp? Tại sao?- Quân hỏi tiếp.
Cô nhìn Quân, mỉm cười:
-Vào một ngày mưa, mình đã gặp được “hoàng hôn” của cuộc đới, trong lúc mình buồn nhất, ngôi sao đó là khiến mình cười!
Quân nhìn cô, rồi cũng cười:
-“Hoàng hôn” của cậu à…?- Quân hỏi vẻ hơi ngại ngùng.
Ngước mắt nhìn dòng sông một lát, cô nói:
-Đúng vậy, hoàng hôn của mình! Nhưng là hoàng hôn dịu dàng, vui vẻ chứ không buồn như hoàng hôn bây giờ đâu! Có điều…người đó đã xa mình rồi!
Giọng nói nhè nhẹ, trong vắt, du dương pha lẫn một nỗi buồn khó tả, đôi mắt xanh biếc của cô trong màn đêm yên tĩnh trở nên sâu thẳm biết mấy. Nụ cười buồn, nhè nhẹ ấy đi thẳng vào trái tim Quân. Cô cứ đứng nhìn mặt nước, còn Quân nhìn cô không biết bao lâu.
Hoàng hôn à?
-Người đó vẫn là “hoàng hôn” của cậu chứ?- Quân hỏi.
Chi Anh nhìn Quân ngạc nhiên, Quân vội nói:
-À không có gì! Mình chỉ …muốn biết thôi!!!
Chi Anh mỉm cười:
-Đúng!!! Người đó với mình vẫn luôn là hoàng hôn!
Vẫn là hoàng hôn, kỉ niệm êm đềm gắn kết hai người.
Kỉ niệm bắt đầu từ một lời hứa…
“ Mình sẽ là kì tích, đưa cậu chạm tới hoàng hôn!”
Quân lặng người nhìn cô, thi thoảng lại khẽ mỉm cười. Cô cũng đứng nhìn dòng sông, cứ như vậy không biết bao lâu.
-A! Lắp kính đi! Mình ngắm sao nhé!!!- Quân nói.
Chi Anh sực tỉnh liền cười:
-A đúng rồi!!! Mau ngắm sao thôi còn về! Sáng mai phải lên trường chuẩn bị cho lễ hội tiếp!!!
Hai người đặt kính xuống một chỗ rất rộng rãi, quỳ chân xuống nền cỏ xanh mượt và ngắm nhìn những vì sao qua chiếc kính viễn vọng.
Quả thực bầu trời đêm nay rất đẹp, các vì sao vô cùng tuyệt vời. Qua chiếc kính, những vì sao trở nên to và sáng hơn, hình ảnh vô cùng nét và chuẩn. Chi Anh thấy rất vui, cảm giác như được quay lại thời gian vài năm năm về trước, khi mà cô được cùng Long và anh Thắng ngắm sao. Bây giờ, người bên cạnh cô, cùng ngắm sao với cô là Quân, một người khiến cô có cảm giác vô cùng ấm áp quen thuộc. Không ai nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát các vì sao.
Một lát sau, Chi Anh khẽ gỡ các bộ phận ra rồi lại nhẹ nhàng xếp vào trong túi. Quân cũng cất đi vì nếu quan sát quá lâu sẽ dễ gây cháy các bộ phận nhựa của kính.
Hai người nằm trên cỏ và cùng ngắm bầu trời. Quân nhìn vào đồng hồ, đã hơn 12 giờ.
-Cậu muốn về không?- Quân hỏi.
-Ở thêm lát nhé! Cố gắng xem có thể nhìn rõ dải ngân hà không?!
-Hay quá nhỉ!?
Họ cứ nằm trên cỏ nhìn bầu trời rất lâu. Dần dần, khi cả hai đã thấy hơi mệt, hình ảnh dải ngân hà đã hiện ra.
Chi Anh như quên cơ buồn ngủ, ngồi bật dậy:
-Tuyệt quá!
-Đúng là tuyệt thật! Không ngờ mình có thể tận mắt dải ngân hà như vậy!!!- Quân cũng thốt lên.
Chi Anh quay lại nhìn Quân, vui vẻ nói:
-Muốn quan sát dải ngân hà không nhất thiết phải dùng kính thiên văn!!! Chỉ cần chúng ta biết cách quan sát là sẽ thấy thôi!!!
-Có cách quan sát sao?- Quân tò mò.
Cô nói:
-Đúng vậy!!! Chúng ta quan sát bầu trời khá lâu để mắt có thể có thích nghi với bóng tối, có thể thấy những ngôi sao còn mờ nhạt khác trên bầu trời!!!
-Thật vậy sao?
Chi Anh cười:
-Ừ!!! Chắc cậu cũng biết rồi!!! Trên trời có rất nhiều vì sao, nhưng không chỉ như chúng ta thấy. Thậm chí còn có những ngôi sao cách chúng ta rất xa nên phải mất một khoảng thời gian mới thấy hết được!!! Dải ngân hà cũng vậy, bình thường bầu trời tối không thấy được đâu!!! Cần quen dần với bóng đêm mới thấy được!!!
-Tuyệt quá!
Chi Anh cười vui vẻ, quay lên nhìn bầu trời và dải ngân hà trong đêm. Trông cô lúc này giống hệt một đứa trẻ con có đồ chơi mới, nụ cười của cô vô cùng đáng yêu. Cô cũng nhận ra rằng mình đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
Hai người nằm trên cỏ, nhìn trời mãi không chán. Khung cảnh lúc này còn đẹp hơn so với khi họ mới đến. Dải ngân hà đẹp đến mê hồn. Nó không giống như trong các bức ảnh có những ánh sáng đặc biệt, mà chỉ là một vệt trắng mờ mờ, trải dài một hình vòng cung lớn. Nó cũng giống như một con sông sáng rực long lanh, như mọi người gọi đó là Sông Ngân hay Dòng sông bạc. Cô rất thích được ngắm nhìn dải ngân hà hiện ra, vì nó vô cùng thú vị. Nó đẹp lung linh, nó là những ngôi sao rực sáng. Nó không buồn hay u uất như buổi hoàng hôn. Nó tĩnh lặng mang lại cảm giác yên bình.
Ngắm mãi, ngắm mãi quên cả thời gian, hai người ngủ ngay trên nền cỏ bên bờ sông. Chi Anh và Quân đều ngủ rất say, trên môi ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Màn đêm yên tĩnh, từng cơ gió nhẹ thoảng qua, lay động từng ngọc cỏ xanh mượt, mái tóc vàng óng của cô cũng khẽ bay nhẹ theo gió. Một buổi tối vô cùng đáng nhớ.
Khẽ mở mắt, Chi Anh thấy trời đã hửng sáng. Mở điện thoại ra, đã là gần năm giờ. Cô nhìn sang Quân, thấy anh vẫn đang ngủ rất say. Gương mặt Quân lúc này thật đẹp, dịu dàng y như những vì sao đêm hôm qua.
Cô lấy headphone ra nghe nhạc. Cô cố đi thật khẽ để không làm ảnh hưởng đến Quân. Thành phố lúc này vẫn thật yên tĩnh, gió xào xạc thổi làm cô có cảm giác hơi lạnh. Cô ngồi xuống, nhẹ ôm lấy hai vai. Bỗng một chiếc áo khoác đặt lên người cô, mang theo một hơi ấm quen thuộc.
-Dậy rồi à? Sao không gọi mình dậy?- Quân ngồi bên cạnh, khẽ nói.
Cô cười:
-Nhìn cậu ngủ như thế, mình không muốn làm phiền!
Hai người yên lặng nhìn bầu trời đang hửng sáng. Những đám mây vẫn mang màu đen nhạt, bầu trời vẫn mang màu xám, màu mà Chi Anh vô cùng thích.
-Cùng ngắm mặt trời mọc nhé! Rồi chúng ta cùng về chuẩn bị đến trường!- Quân nói.
-OK!
Phía đông, các vì sao đã tắt. Nhưng vẫn còn một ngôi sao rực sáng.
-Sao Mai kìa!!!- Chi Anh nói.
Quân nhìn cô, rồi lại nhìn lên bầu trời, nơi có một đốm sáng lung linh, một vì sao vẫn sáng dù cho xung quanh không còn ngôi sao nào khác.
-Dù các ngôi sao khác đã tắt hẳn, sao Mai vẫn còn sáng!- Chi Anh nói tiếp, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Quân cười:
-Thời gian này là của ngôi sao này! Không gì có thể thay thế ngôi sao ấy tỏa sáng trên trời!!!
Chi Anh đưa mắt nhìn Quân, nói nhỏ:
-Có lẽ thế!!!
Mặt trời dần nhô lên, những đám mây xám cũng khoác trên mình màu trắng tuyệt đẹp. Cô đứng lên, nói:
-Chúng ta nên về thôi!!! Còn đến trường nữa! Hôm nay mình cùng luyện tập nhé!
Quân đứng dậy gật đầu. Bước lên xe, Chi Anh vẻ hơi ngại ngùng, nói:
-Cho mình xin lỗi chuyện hồi trước!
Quân ngạc nhiên, hỏi:
-Vì chuyện gì?
Chi Anh ngước mắt nhìn Quân:
-Khi cậu mới chuyển đến, mình có đối xử với cậu không đúng!!! Cho mình xin lỗi!!!
Quân cười:
-Không vấn đề gì! Chuyện qua lâu rồi mà! Với lại cậu bây giờ đã không còn lạnh lùng như trước nữa, tốt quá rồi!!!
Chi Anh cũng nhận ra rằng, mình đâu còn lạnh lùng như trước nữa. Cô giờ đây đã biết mỉm cười, nói chuyện vui vẻ với mọi người, đã có những người bạn thật sự quan tâm cô. Cô cũng nhận ra người quan trọng với cô vẫn là “hoàng hôn” của cô.
-Ừ nhỉ!- Chi Anh cười.
Suốt dọc đường, không ai nói gì cả, chỉ yên lặng suy nghĩ về điều gì đó. Về tới nhà, trời cũng sáng hẳn. Bước xuống xe, Chi Anh nói:
-Hôm qua cảm ơn cậu!
Quân gật đầu, tạm biệt cô rồi chạy xe đi. Chi Anh ngước lên nhìn bầu trời, thật trong xanh. Nắng vàng nhẹ chiếu xuống mái tóc vàng óng của cô, cơn gió dìu dịu lướt qua da thịt, cảm giác thật dễ chịu. Những chú chim cất tiếng hót líu lo thật vui tai. Bước vào trong nhà, chị Linh lo lắng hỏi:
-Em đi đâu vậy? Suốt đêm qua không về?
-Em… đi ngắm sao với bạn! Muộn quá nên em ngủ lại nhà cậu ấy!
Bác quản gia từ trong bước ra,nói:
-Thôi không sao là được rồi! Lần sau không về nhớ gọi điện cho cả nhà!
-Vâng cháu nhớ rồi! Cháu xin lỗi làm mọi người lo lắng! Bây giờ cháu xin phép đi chuẩn bị còn đến trường ạ!
Nói rồi Chi Anh bước lên phòng. Mấy bông hoa chi anh nhỏ vẫn đang nở trên góc bàn học cô. Ngồi xuống, nhìn mấy cánh hoa khẽ rung rinh.
Nhìn điện thoại, Chi Anh sực nhớ tới Long sáng nay vẫn chưa gọi điện cho cô. Cô liền gọi cho Long.
Một lát sau, đầu dây bên kia trả lời:
-Ai thế? Có chuyện gì không?- Là giọng của anh Thắng.
-A…Anh hai?
Anh Thắng nhận ra giọng nói trong vắt này, chính là cô em gái nhỏ của anh.
-Chi Anh?- Anh hỏi lại.
-Em đây! Em nhớ anh quá!!! Sao suốt mấy tháng không gọi điện cho em?
Anh Thắng cười:
-Gọi cho em chắc anh nhớ em chết quá!!!
Chi Anh nghe vậy, mỉm cười vui vẻ:
-Em cũng nhớ anh hai lắm!!!
Anh Thắng cười. Rồi như nhớ ra cái gì đó, anh hỏi:
-À em gọi cho thằng Long có việc gì sao?
Nhắc tới Long cô mới để ý đến mục đích cô gọi cho Long, liền hỏi:
-Đúng rồi anh hai!!! Long đâu sao hôm nay không gọi hay nhắn tin cho em gì cả?
Anh Thắng ngập ngừng một lát, nói:
-Nó vừa bị xe đụng! Đang trong bệnh viện!
-Lạ thế! Ngày nào cũng nhắn tin cho mình mà! Đang muốn kể chuyện hôm nay cho anh ấy! Chắc anh ấy làm việc nên mệt quá rồi! Mai mình gọi cho anh ấy vậy!
Nói rồi cô bước lên giường ngủ. Bỗng nhiên điện thoại có tin nhắn.
Cầm điện thoại lên, không phải số của Long mà là một số lạ. Cô mở mục tin nhắn: “Ngủ ngon nhé!” kèm theo đó là tên Nhật Minh. Cô không ghét Nhật Minh nhưng thực sự cô không quen việc này, liền nhắn lại: “ Cảm ơn nhưng từ nay không cần vậy nữa! Tôi thấy rất phiền! Đọc xong cũng đừng nhắn lại cho tôi! Có gì mai tới trường rồi nói!”
Nhắn xong, Chi Anh đặt điện thoại xuống bàn rồi bước đến bên cửa sổ. Bầu trời ban đêm thật đẹp. Hôm nay sao rất nhiều và sáng, cô không kìm được mà thốt lên:
-Đẹp quá!!!
Nhớ lại nhiều năm trước khi còn bên Nhật, cô cũng thường ngắm sao. Một lần tham gia lễ hội đêm với anh Thắng và Long, bầu trời cũng dày sao sáng. Cô đã rất vui, kéo Long và anh Thắng đến một ngọn đồi và ngắm sao đến tận khuya. Anh Thắng thấy cô thích thú như vậy, mỉm cười rồi đi đâu đó. Khi quay lại, anh đưa cho cô một bộ kính thiên văn, dịu dàng nói:
-Sao đẹp thế thì phải biết tận hưởng. Mà đã ngắm sao thì phải có kính thiên văn chứ!
Cô cười trả lời:
-Đương nhiên rồi! Mà anh đi mua kính này cho em sao?
-Cái này do chú Trương tặng anh lúc nhỏ đấy!!! - Anh Thắng xoa đầu cô cười.
Tối hôm đó, Long và cô cứ tranh nhau chiếc kính, anh Thắng ngồi bên cạnh nhìn hai người mà phát cười. Nhớ lại ngày hôm đó, cô lại thấy vui.
Cô bước tới bên tủ đồ, lục lọi gì đó rồi cuối cùng lấy ra một chiếc kính thiên văn.
-Cũng mấy năm rồi nhỉ! Cuối cùng tao vẫn phải lôi mày ra!
Chi Anh nhẹ nhàng xếp từng bộ phận của kính vào túi rồi cầm lên bước ra cửa. Nhìn đồng hồ bây giờ đã 11 giờ, một thời điểm thích hợp để quan sát các vì sao. Vừa ra đến cửa điện thoại cô lại reo lên.
-Là Quân gọi?!
Cô nghe máy:
-Có chuyện gì sao?
-Cậu đang ngủ à? Mình có làm phiền cậu không?- Quân hỏi.
-À không sao! Mình còn thức! Đang chuẩn bị ra ngoài!
-Khuya như vậy còn ra ngoài sao? Cậu đi đâu thế?- Quân hỏi, giọng hơi lo lắng.
Chi Anh cười:
-Không sao! Lâu lắm rồi mới lôi đước cái thiên văn anh trai mình tặng, hôm nay trời đẹp thế mình muốn đi ngắm sao!
-Vậy…mình đi chung được không?- Quân hỏi vẻ hơi thiếu tự nhiên.
-Không sao! Cậu đi cùng mình cho vui!
-Vậy cậu ở cổng đợi mình, mình sẽ tới đón!
-OK!
Chi Anh cầm chiếc túi bước xuống nhà. Chị Linh vẫn đang dọn dẹp vài thứ trong bếp thấy cô đi ra liền nói:
-Chi Anh!!! Khuya vậy rồi em còn đi đâu? Mà cái túi gì thế?
-Em đi ngắm sao! Đây là kính thiên văn anh Thắng tặng em! Lâu rồi mới lôi ra nên thử chút!- Cô nói rồi chỉ vào chiếc túi đang cầm.
-Đi khuya vậy nguy hiểm lắm!- Chị Linh lo lắng.
-Chị yên tâm! Có ai dám đụng vào em chứ! Với lại bạn em sẽ đi cùng nên chị không phải lo! Chắc em về muộn nên chị cứ khóa cửa, em có chìa khóa rồi!
-Thế cẩn thận nhé!- Chị Linh nói.
Chi Anh gật đầu rồi bước ra ngoài. Vừa mở cổng đã thấy Quân đứng cạnh xe. Thấy cô, Quân cười nói:
-Đi chứ?
Cô gật đầu rồi bước vào trong xe. Đi được một lát cô mới để ý thấy một chiếc túi lớn đặt ở hàng ghế sau, bèn hỏi:
-Túi gì lớn thế?
Quân cười:
-Ngắm sao mà! Phải có kính thiên văn chứ nhỉ?!
-Ừ!- Cô nói. - Đến bãi cỏ bên bờ sông nhé!
Quân gật đầu rồi cho xe chạy đến bên bờ sông. Bước xuống xe, cảnh tượng cô thấy chính là một bầu trời đầy sao sáng lung linh, bên cạnh là mặt trăng lưỡi liềm soi xuống mặt sông làm làn nước lấp lánh. Khung cảnh thực sự rất đẹp.
Quân bước đến bên cạnh cô, mắt hướng lên bầu trời, khẽ nói:
-Đẹp lắm phải không?
Chi Anh gật đầu. Thành phố đã chìm vào màn đêm nên vô cùng yên tĩnh. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng xe hoặc tiếng bồ câu gù. Đèn điện sáng trưng, nhưng nếu không có điện thì đêm nay cũng sẽ sáng lắm.
Cô lấy bộ kính ra, cẩn thận lắp ghép từng bộ phận. Quân nhìn cô rồi nhìn chiếc kính, nói:
-Kính viễn vọng knous start à? Giồng mình lắm!!!
Cô ngước lên thấy Quân cũng đang lắp chiếc kính giống y hệt mình, hỏi:
-Cậu cũng có nó à?
-Ừ!!! Cái này là mình mua ba năm trước!!!- Quân cười.
-Còn chiếc kính này là anh trai mình tặng vào dịp lễ hội mùa xuân bên Nhật vài năm trước!
-Cậu cũng ở Nhật về?
-Ừ!!! Mình bắt đầu sống bên Nhật vào năm bảy tuổi!
-Bảy sao?
Chi Anh ngước mắt lên nhìn những vì sao, cười nhẹ:
-Đúng vậy! Đó cũng là quãng thời gian đẹp của mình!!!
-Quãng thời gian đẹp? Tại sao?- Quân hỏi tiếp.
Cô nhìn Quân, mỉm cười:
-Vào một ngày mưa, mình đã gặp được “hoàng hôn” của cuộc đới, trong lúc mình buồn nhất, ngôi sao đó là khiến mình cười!
Quân nhìn cô, rồi cũng cười:
-“Hoàng hôn” của cậu à…?- Quân hỏi vẻ hơi ngại ngùng.
Ngước mắt nhìn dòng sông một lát, cô nói:
-Đúng vậy, hoàng hôn của mình! Nhưng là hoàng hôn dịu dàng, vui vẻ chứ không buồn như hoàng hôn bây giờ đâu! Có điều…người đó đã xa mình rồi!
Giọng nói nhè nhẹ, trong vắt, du dương pha lẫn một nỗi buồn khó tả, đôi mắt xanh biếc của cô trong màn đêm yên tĩnh trở nên sâu thẳm biết mấy. Nụ cười buồn, nhè nhẹ ấy đi thẳng vào trái tim Quân. Cô cứ đứng nhìn mặt nước, còn Quân nhìn cô không biết bao lâu.
Hoàng hôn à?
-Người đó vẫn là “hoàng hôn” của cậu chứ?- Quân hỏi.
Chi Anh nhìn Quân ngạc nhiên, Quân vội nói:
-À không có gì! Mình chỉ …muốn biết thôi!!!
Chi Anh mỉm cười:
-Đúng!!! Người đó với mình vẫn luôn là hoàng hôn!
Vẫn là hoàng hôn, kỉ niệm êm đềm gắn kết hai người.
Kỉ niệm bắt đầu từ một lời hứa…
“ Mình sẽ là kì tích, đưa cậu chạm tới hoàng hôn!”
Quân lặng người nhìn cô, thi thoảng lại khẽ mỉm cười. Cô cũng đứng nhìn dòng sông, cứ như vậy không biết bao lâu.
-A! Lắp kính đi! Mình ngắm sao nhé!!!- Quân nói.
Chi Anh sực tỉnh liền cười:
-A đúng rồi!!! Mau ngắm sao thôi còn về! Sáng mai phải lên trường chuẩn bị cho lễ hội tiếp!!!
Hai người đặt kính xuống một chỗ rất rộng rãi, quỳ chân xuống nền cỏ xanh mượt và ngắm nhìn những vì sao qua chiếc kính viễn vọng.
Quả thực bầu trời đêm nay rất đẹp, các vì sao vô cùng tuyệt vời. Qua chiếc kính, những vì sao trở nên to và sáng hơn, hình ảnh vô cùng nét và chuẩn. Chi Anh thấy rất vui, cảm giác như được quay lại thời gian vài năm năm về trước, khi mà cô được cùng Long và anh Thắng ngắm sao. Bây giờ, người bên cạnh cô, cùng ngắm sao với cô là Quân, một người khiến cô có cảm giác vô cùng ấm áp quen thuộc. Không ai nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát các vì sao.
Một lát sau, Chi Anh khẽ gỡ các bộ phận ra rồi lại nhẹ nhàng xếp vào trong túi. Quân cũng cất đi vì nếu quan sát quá lâu sẽ dễ gây cháy các bộ phận nhựa của kính.
Hai người nằm trên cỏ và cùng ngắm bầu trời. Quân nhìn vào đồng hồ, đã hơn 12 giờ.
-Cậu muốn về không?- Quân hỏi.
-Ở thêm lát nhé! Cố gắng xem có thể nhìn rõ dải ngân hà không?!
-Hay quá nhỉ!?
Họ cứ nằm trên cỏ nhìn bầu trời rất lâu. Dần dần, khi cả hai đã thấy hơi mệt, hình ảnh dải ngân hà đã hiện ra.
Chi Anh như quên cơ buồn ngủ, ngồi bật dậy:
-Tuyệt quá!
-Đúng là tuyệt thật! Không ngờ mình có thể tận mắt dải ngân hà như vậy!!!- Quân cũng thốt lên.
Chi Anh quay lại nhìn Quân, vui vẻ nói:
-Muốn quan sát dải ngân hà không nhất thiết phải dùng kính thiên văn!!! Chỉ cần chúng ta biết cách quan sát là sẽ thấy thôi!!!
-Có cách quan sát sao?- Quân tò mò.
Cô nói:
-Đúng vậy!!! Chúng ta quan sát bầu trời khá lâu để mắt có thể có thích nghi với bóng tối, có thể thấy những ngôi sao còn mờ nhạt khác trên bầu trời!!!
-Thật vậy sao?
Chi Anh cười:
-Ừ!!! Chắc cậu cũng biết rồi!!! Trên trời có rất nhiều vì sao, nhưng không chỉ như chúng ta thấy. Thậm chí còn có những ngôi sao cách chúng ta rất xa nên phải mất một khoảng thời gian mới thấy hết được!!! Dải ngân hà cũng vậy, bình thường bầu trời tối không thấy được đâu!!! Cần quen dần với bóng đêm mới thấy được!!!
-Tuyệt quá!
Chi Anh cười vui vẻ, quay lên nhìn bầu trời và dải ngân hà trong đêm. Trông cô lúc này giống hệt một đứa trẻ con có đồ chơi mới, nụ cười của cô vô cùng đáng yêu. Cô cũng nhận ra rằng mình đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
Hai người nằm trên cỏ, nhìn trời mãi không chán. Khung cảnh lúc này còn đẹp hơn so với khi họ mới đến. Dải ngân hà đẹp đến mê hồn. Nó không giống như trong các bức ảnh có những ánh sáng đặc biệt, mà chỉ là một vệt trắng mờ mờ, trải dài một hình vòng cung lớn. Nó cũng giống như một con sông sáng rực long lanh, như mọi người gọi đó là Sông Ngân hay Dòng sông bạc. Cô rất thích được ngắm nhìn dải ngân hà hiện ra, vì nó vô cùng thú vị. Nó đẹp lung linh, nó là những ngôi sao rực sáng. Nó không buồn hay u uất như buổi hoàng hôn. Nó tĩnh lặng mang lại cảm giác yên bình.
Ngắm mãi, ngắm mãi quên cả thời gian, hai người ngủ ngay trên nền cỏ bên bờ sông. Chi Anh và Quân đều ngủ rất say, trên môi ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Màn đêm yên tĩnh, từng cơ gió nhẹ thoảng qua, lay động từng ngọc cỏ xanh mượt, mái tóc vàng óng của cô cũng khẽ bay nhẹ theo gió. Một buổi tối vô cùng đáng nhớ.
Khẽ mở mắt, Chi Anh thấy trời đã hửng sáng. Mở điện thoại ra, đã là gần năm giờ. Cô nhìn sang Quân, thấy anh vẫn đang ngủ rất say. Gương mặt Quân lúc này thật đẹp, dịu dàng y như những vì sao đêm hôm qua.
Cô lấy headphone ra nghe nhạc. Cô cố đi thật khẽ để không làm ảnh hưởng đến Quân. Thành phố lúc này vẫn thật yên tĩnh, gió xào xạc thổi làm cô có cảm giác hơi lạnh. Cô ngồi xuống, nhẹ ôm lấy hai vai. Bỗng một chiếc áo khoác đặt lên người cô, mang theo một hơi ấm quen thuộc.
-Dậy rồi à? Sao không gọi mình dậy?- Quân ngồi bên cạnh, khẽ nói.
Cô cười:
-Nhìn cậu ngủ như thế, mình không muốn làm phiền!
Hai người yên lặng nhìn bầu trời đang hửng sáng. Những đám mây vẫn mang màu đen nhạt, bầu trời vẫn mang màu xám, màu mà Chi Anh vô cùng thích.
-Cùng ngắm mặt trời mọc nhé! Rồi chúng ta cùng về chuẩn bị đến trường!- Quân nói.
-OK!
Phía đông, các vì sao đã tắt. Nhưng vẫn còn một ngôi sao rực sáng.
-Sao Mai kìa!!!- Chi Anh nói.
Quân nhìn cô, rồi lại nhìn lên bầu trời, nơi có một đốm sáng lung linh, một vì sao vẫn sáng dù cho xung quanh không còn ngôi sao nào khác.
-Dù các ngôi sao khác đã tắt hẳn, sao Mai vẫn còn sáng!- Chi Anh nói tiếp, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Quân cười:
-Thời gian này là của ngôi sao này! Không gì có thể thay thế ngôi sao ấy tỏa sáng trên trời!!!
Chi Anh đưa mắt nhìn Quân, nói nhỏ:
-Có lẽ thế!!!
Mặt trời dần nhô lên, những đám mây xám cũng khoác trên mình màu trắng tuyệt đẹp. Cô đứng lên, nói:
-Chúng ta nên về thôi!!! Còn đến trường nữa! Hôm nay mình cùng luyện tập nhé!
Quân đứng dậy gật đầu. Bước lên xe, Chi Anh vẻ hơi ngại ngùng, nói:
-Cho mình xin lỗi chuyện hồi trước!
Quân ngạc nhiên, hỏi:
-Vì chuyện gì?
Chi Anh ngước mắt nhìn Quân:
-Khi cậu mới chuyển đến, mình có đối xử với cậu không đúng!!! Cho mình xin lỗi!!!
Quân cười:
-Không vấn đề gì! Chuyện qua lâu rồi mà! Với lại cậu bây giờ đã không còn lạnh lùng như trước nữa, tốt quá rồi!!!
Chi Anh cũng nhận ra rằng, mình đâu còn lạnh lùng như trước nữa. Cô giờ đây đã biết mỉm cười, nói chuyện vui vẻ với mọi người, đã có những người bạn thật sự quan tâm cô. Cô cũng nhận ra người quan trọng với cô vẫn là “hoàng hôn” của cô.
-Ừ nhỉ!- Chi Anh cười.
Suốt dọc đường, không ai nói gì cả, chỉ yên lặng suy nghĩ về điều gì đó. Về tới nhà, trời cũng sáng hẳn. Bước xuống xe, Chi Anh nói:
-Hôm qua cảm ơn cậu!
Quân gật đầu, tạm biệt cô rồi chạy xe đi. Chi Anh ngước lên nhìn bầu trời, thật trong xanh. Nắng vàng nhẹ chiếu xuống mái tóc vàng óng của cô, cơn gió dìu dịu lướt qua da thịt, cảm giác thật dễ chịu. Những chú chim cất tiếng hót líu lo thật vui tai. Bước vào trong nhà, chị Linh lo lắng hỏi:
-Em đi đâu vậy? Suốt đêm qua không về?
-Em… đi ngắm sao với bạn! Muộn quá nên em ngủ lại nhà cậu ấy!
Bác quản gia từ trong bước ra,nói:
-Thôi không sao là được rồi! Lần sau không về nhớ gọi điện cho cả nhà!
-Vâng cháu nhớ rồi! Cháu xin lỗi làm mọi người lo lắng! Bây giờ cháu xin phép đi chuẩn bị còn đến trường ạ!
Nói rồi Chi Anh bước lên phòng. Mấy bông hoa chi anh nhỏ vẫn đang nở trên góc bàn học cô. Ngồi xuống, nhìn mấy cánh hoa khẽ rung rinh.
Nhìn điện thoại, Chi Anh sực nhớ tới Long sáng nay vẫn chưa gọi điện cho cô. Cô liền gọi cho Long.
Một lát sau, đầu dây bên kia trả lời:
-Ai thế? Có chuyện gì không?- Là giọng của anh Thắng.
-A…Anh hai?
Anh Thắng nhận ra giọng nói trong vắt này, chính là cô em gái nhỏ của anh.
-Chi Anh?- Anh hỏi lại.
-Em đây! Em nhớ anh quá!!! Sao suốt mấy tháng không gọi điện cho em?
Anh Thắng cười:
-Gọi cho em chắc anh nhớ em chết quá!!!
Chi Anh nghe vậy, mỉm cười vui vẻ:
-Em cũng nhớ anh hai lắm!!!
Anh Thắng cười. Rồi như nhớ ra cái gì đó, anh hỏi:
-À em gọi cho thằng Long có việc gì sao?
Nhắc tới Long cô mới để ý đến mục đích cô gọi cho Long, liền hỏi:
-Đúng rồi anh hai!!! Long đâu sao hôm nay không gọi hay nhắn tin cho em gì cả?
Anh Thắng ngập ngừng một lát, nói:
-Nó vừa bị xe đụng! Đang trong bệnh viện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.