Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!
Chương 22
Daughter Of Gray
08/01/2016
Chi Anh vô cùng tức giận trước thái độ vô tư ngông nghênh này, giật
phắt tay mình lại rồi cũng đẩy Khánh Phong ra xa mình bằng một lực thật
mạnh khiến Phong cũng hơi đau. Cô nhìn Khánh Phong nói bằng giọng khinh
khỉnh:
-Tôi không hề muốn gặp lại cậu chút nào! Mong cậu tôn trọng tôi và cả ngôi trường này!
Ngừng lại nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Khánh Phong, Chi Anh nói, giọng lớn hơn:
-Hoàng Khánh Phong!!! Mong cậu xem xét lại những hành động vừa rồi! Nếu không tôi nhất định không để cậu yên!!!
Cả trường vì tiếng nói lạnh như băng của cô bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, rồi thi thoảng lại có tiếng xì xào nhỏ.
Mỉm cười, Khánh Phong lại bước đến sát cạnh cô, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc mà u buồn của Chi Anh.
-Đây là điểm tôi thích nhất ở cô!
Thực ra lúc này, Khánh Phong mỉm cười rất dịu dàng, ánh mắt cũng dịu nhẹ nhìn Chi Anh nhưng cô không hề hay biết. Hất mạnh bàn tay Phong ra, cô trừng mắt:
-Tôi cảnh cáo cậu rồi đấy!!!
Ánh mắt dịu dàng của Khánh Phong ban nãy cũng có một người nhìn thấy, nhưng Chi Anh thì lại hành xử rất tuyệt tình. Đó cũng là điểm Khánh Phong thích ở cô: hoàn toàn không chịu khuất phục trước những sự cám dỗ, là người con gái ngay thẳng, trong sáng, thuần khiết và mạnh mẽ.
Khánh Phong không hề muốn cô biết mục đích thật sự của mình, tiếp tục nói bằng giọng đùa cợt:
-Tôi quên rồi!
BỐP!!!
Lời nói của Khánh Phong vừa dứt, một phát tát đầy nội lực giáng thẳng xuống mặt anh.
Không ai khác, người đã tát Khánh Phong chính là Chi Anh.
Nhìn Khánh Phong đầy lạnh lùng, Chi Anh dùng giọng lạnh giá vô cùng lặp lại câu nói của Khánh Phong:
-“Tôi đang mong được cô tát thêm một lần nữa!”.
Khánh Phong ôm má ngạc nhiên nhìn cô.
Đúng là một cô gái thú vị!
Cả khu vườn yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng côn trùng bay cạnh những bông hoa. Quân khoanh tay trước ngực, đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn hai người.
Không để Khánh Phong nói câu nào, Chi Anh bước đi, túm lấy cánh tay của Quân và Bảo Ngọc còn đang nhìn mình đầy ngạc nhiên, nói:
-Đi thôi! Chúng ta đi chuẩn bị cho cuộc thi!
Tuy không hiểu lắm nhưng hai người chỉ còn biết đi theo từng bước chân của cô.
Trước khi ra khỏi cổng, Chi Anh lạnh lùng quay lại nhìn Khánh Phong nói:
-Còn anh! Tôi nói lại lần nữa! Đừng làm tôi bực thêm bất kì lần nào! Nếu không anh sẽ hối hận!
Nói rồi cô nhìn về phía những học sinh đang nhìn mình khó hiểu, giọng hơi nhẹ:
-Xin lỗi các bạn! Mọi người cứ thoải mái như chưa từng xảy ra chuyện gì cả! Chúc mọi người vui vẻ và phần tiếp theo trong lễ hội sẽ vui hơn!
Nói rồi Chi Anh cũng đi thẳng cùng Quân và Bảo Ngọc. Khánh Phong nhanh chóng lấy lại cái vẻ bất cần ngày thường, nói:
-Ồ xin lỗi mọi người! Không có gì nghiêm trọng đâu! Mọi người cứ vui vẻ nhé!
Nói rồi anh cũng bước ra khỏi khu vườn trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Quân theo lời Bảo Ngọc, lái xe đến nhà hàng Flowers quen thuộc.
Không khí trong nhà hàng vẫn yên bình như mọi ngày, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương và một vài tiếng nói cười nhỏ.
Lời bài hát Until you thật dịu dàng, cảm động làm Chi Anh thấy vui hơn. Nhưng thực sự trong niềm vui ấy vẫn còn một nỗi buồn man mác.
Vẫn chỗ ngồi cũ cạnh cửa sổ, Bảo Ngọc lại hớn hở gọi rất nhiều món. Quân và Chi Anh không nói gì. Cô lặng lẽ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Quân thì lặng lẽ uống trà và thỉnh thoảng nhìn cô.
-Ồ xin chào! Chúng ta có duyên nhỉ?!- Một giọng nói nghịch ngợm vang lên.
Vẫn cái giọng điệu này, vẫn mái tóc, đôi mắt bạch kim và khuôn mặt điển trai này, Chi Anh đứng dậy tức tối:
-Không ai cần cậu chào! Biến ngay khỏi mắt tôi!
Bảo Ngọc vội nói:
- Chi Anh! Cậu bớt giận! Mọi người nhìn kìa…
Chi Anh ngồi xuống, nhìn ra bầu trời, khuôn mặt lạnh lùng khó tả.
-Cậu đến chỗ chúng tôi có việc gì?- Quân điềm đạm hỏi.
-Ồ! Để tìm người nào đó tâm sự thôi!- Khánh Phong liếc nhìn Chi Anh, nhưng cô không hề để ý.
-Cậu…
Không để Quân nói hết câu, Bảo Ngọc liền tới kéo Khánh Phong ra ngoài.
Bên ngoài, Bảo Ngọc kéo Khánh Phong đến khu vườn phía sau nhà hàng. Đến trước một cây anh đào, cô mới buông tay Khánh Phong ra.
-Cậu làm gì thế?- Khánh Phong hỏi.
Hít một hơi thật sâu, Bảo Ngọc nói:
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu!
-Ồ!- Khánh Phong cười nghịch ngợm. -Không phải cô muốn…tỏ tình với tôi chứ?
Trước câu nói trơ trẽn như vậy, Bảo Ngọc vô cùng tức giận, nhưng vẫn chỉ có thể lắp bắp:
-Cậu điên…hả? Mơ đi!
Cũng hít thật sâu, Khánh Phong nói, vẻ mặt nghiêm túc:
-Chuyện gì?
-Bình thường lại rồi sao? Cậu giỏi ảo tưởng thật!- Bảo Ngọc mỉa mai.
-Nói đi! Chuyện của Chi Anh phải không?- Khánh Phong liếc mắt nói.
-Đúng thế! Tôi hỏi cậu! Cậu muốn gì ở Chi Anh?
-Ồ! Thì ra cô muốn nói về chuyện này!
-Bỏ ngay cái vẻ đó đi! Nói mau! Cậu muốn gì?- Bảo Ngọc quát.
-Tôi thích cô ấy!- Khánh Phong nói thẳng.
Bảo Ngọc hơi sửng sốt. Nhìn Khánh Phong kĩ một lượt, rồi nói:
-Cậu…không đùa đấy chứ?
-Trông tôi giống đang đùa sao?
-Nhưng hai người chỉ mới gặp nhau…lần đầu?
Khánh Phong không nói gì, nhìn lên trời.
-Cậu? Không lẽ…hai người quen nhau?
Liếc nhẹ một cái nhìn Bảo Ngọc, Khánh Phong trả lời nhẹ nhàng:
-Có thể cho là thế! Thậm chí…cô ấy đã tát tôi một phát trước phát tát hồi sáng!
Bảo Ngọc trố mắt nhìn Khánh Phong. Không thể ngờ được Khánh Phong lại bị một cô gái tát đến hai lần.
-Ngạc nhiên hả?- Khánh Phong hỏi.
Bảo Ngọc gật đầu một cách khó khăn.
-Chính tôi cũng không thể tin nổi! Không ngờ tôi lại thích một người như thế, lại chính là người tát tôi hai bạt tai!
Ngưng một lái, Khánh Phong nói tiếp:
-Hồi đầu tôi chỉ thấy cô ấy đẹp nên chỉ muốn trêu đùa một chút! Ai ngờ sau khi trêu chọc cô ấy, rồi bị cô ấy tát, tôi lại nhận thấy rằng mình thích cô ấy!
-Cậu thích Chi Anh thật sao?- Bảo Ngọc hỏi.
-Không chỉ thật, mà còn…rất nhiều!
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, bầu trời vô cùng trong xanh, gió cũng xào xạc thổi, làm bay những chiếc là khô trên nền đất.
Bảo Ngọc chăm chú nhìn Khánh Phong, vẻ mặt khó tin.
-Không tin à?- Khánh Phong thở dài.
-Phải!
-Sao chứ?
-Tôi không tin nhân cách của cậu!
-Nhân cách của tôi?
-Phải!
-Nói rõ ra xem nào!
Bảo Ngọc nhìn Khánh Phong một lượt, rồi một tay vuốt cằm, nói:
-Tôi nghĩ một người chơi bời như cậu không thể không có người bạn gái nào bên cạnh, thậm chí là vô số! Nói cậu thích một người thật lòng là điều không thể! Tôi nói thật! Tôi đang rất lo Chi Anh sẽ…bị cậu lừa dối! Cô ấy đau nhiều lắm rồi!
Ngạc nhiên nhìn Bảo Ngọc, Khánh Phong nói:
-Cô ấy…đau nhiều rồi?
-Đúng vậy! Cậu ấy…đau nhiều lắm rồi!- Bảo Ngọc nói, khóe mắt hơi ướt.
-Tại sao? Không lẽ…cô ấy từng yêu một người?
Bảo Ngọc buồn bã nói:
-Thật ra…tôi cũng không biết!
-Thế sao cô nói cô ấy đau nhiều rồi? Tại sao hả?- Khánh Phong hỏi dồn dập.
-Thật ra…đã từng có một người tỏ tình với cậu ấy trước ngày lễ hội! Anh ất là Nhật Minh, cũng là một idol của trường tôi! Nhưng…cô ấy từ chối thẳng thừng!
-Sao nữa?- Khánh Phong hỏi.
-Tôi đã chứng kiến toàn bộ! Vì vậy tôi nghĩ…cậu ấy vẫn đang chờ một người nào đó đã xa cô ấy! Nhưng cô ấy vẫn chờ…và đau rất nhiều!- Bảo Ngọc nói nghẹn ngào.
-Thế…
Bảo Ngọc ngắt lời Khánh Phong:
-Tôi sẽ kể cho cậu nghe!
Khánh Phong gật đầu. Bảo Ngọc kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào buổi chiều hôm đó, cái chiều mà dưới ánh hoàng hôn, Chi Anh đã phải buồn đến mấy dù rằng đang có người tỏ tình với mình. Cô lặng lẽ vuốt ve những cảnh hoa chi anh mỏng manh mà cô yêu thích. Ánh mắt cô dưới hoàng hôn mang đầy vẻ u buồn, nỗi buồn không ai hiểu hết được.
Bảo Ngọc kể xong, Khánh Phong thở dài bất lực. Thì ra cô vẫn luôn chờ đợi một người mà không chắc sẽ gặp lại hay không.
-Này!- Bảo Ngọc gọi khi thấy Khánh Phong hơi ngẩn người.
-Sao?
-Cậu đang nghĩ cái gì vậy?
-Nghĩ vài việc linh tinh thôi! Nhưng cô chắc cô ấy đang chờ người ta sao?
Bảo Ngọc lắc đầu, giọng buồn buồn:
-Không chắc lắm! Tuy cô ấy nói vậy nhưng không hề nói vẫn đang chờ ai! Nên…tôi cũng không chắc!
Khánh Phong gật đầu không nói gì. Bảo Ngọc hơi cười:
-Chúng ta đi lâu quá rồi! Vào trong thôi!
-OK!
Vừa bước vào nhà hàng, Chi Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay cầm chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ tách cà phê sữa. Quân thì uống trà, cả hai đều im lặng không nói gì.
-Yo!- Khánh Phong tiến lên nói trước.
Chi Anh nheo mắt nhìn Khánh Phong rồi liếc qua Bảo Ngọc, sau đó quay đi không nói gì.
-Hai cậu đi đâu vậy?- Quân hỏi.
-À…Có vài việc thôi!- Bảo Ngọc liếc Chi Anh.
-Tôi đói quá! Ngồi ăn chung với mọi người được chứ?- Khánh Phong cười vỗ vai Quân.
-Ừm!- Quân nói nhỏ.
Bảo Ngọc ngồi xuống, Khánh Phong cũng kéo ghế ngồi cạnh cô.
Chi Anh đứng phắt dậy, bước đi không nói gì.
-Chi Anh! Cậu đi đâu thế?- Bảo Ngọc gọi.
Cô không nói gì cứ thế bỏ đi. Quân cũng uống một hơi hết tách trà, đứng dậy nói:
-Hai người cứ ăn! Mình đi tìm cô ấy, lát quay lại!
-Phiền cậu nhé!- Bảo Ngọc nói, giọng hơi buồn.
Quân gật đầu rồi chạy theo Chi Anh. Bảo Ngọc ngồi đó, ánh mắt trở nên buồn khó tả. Khánh Phong tuy muốn đi theo nhưng tình hình như vậy thì không thể.
Chi Anh bước lên sân thượng, khuôn mặt ngẩng lên trời, mắt nhắm lại. gió lồng lộng thổi, làm mái tóc vàng óng bay phấp phới. Cô cứ đứng vậy mà không biết đang có một người phía sau mình.
-Thấy ổn hơn chưa?- Quân lên tiếng.
-Cậu…
-Mình đứng đây nãy giờ rồi!
Chi Anh không nói gì, quay lại nhìn bầu trời xa xăm.
-Cảnh đẹp nhỉ!- Quân nói.
-Ừ!
Quân nhìn Chi Anh, cô vẫn nhìn về phía bầu trời.
-Thật bình yên!- Chi Anh nhắm mắt, như thả mình vào không khí tràn đầy ánh nắng dịu dàng.
Quân nắm lấy bàn tay Chi Anh, nhìn về phía chân trời, nói:
-Nếu buồn cứ nói với mình! Nếu muốn khóc, cậu cứ khóc!
-Cậu có thích bầu trời không?- Chi Anh hỏi.
Mỉm cười, Quân đáp:
-Thích! Vì nó rất đẹp!
-Đẹp à?
-Đúng vậy! Nó đẹp…giống hệt “thiên thần nhỏ” của mình!
Chi Anh nhìn Quân không nói gì.
“Thì ra cậu ấy giống mình! Luôn có một thiên thần nhỏ trong trái tim!”- Chi Anh nghĩ.
-“Hoàng hôn” ấy vẫn ở trong trái tim cậu chứ?- Quân đột nhiên hỏi.
-Sao?- Chi Anh ngạc nhiên.
-À…không có gì!
Mọi thứ chìm vào im lặng. Chi Anh cứ nhìn mãi về phía chân trời đằng xa, đôi mắt vẫn đượm buồn.
-Tôi không hề muốn gặp lại cậu chút nào! Mong cậu tôn trọng tôi và cả ngôi trường này!
Ngừng lại nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Khánh Phong, Chi Anh nói, giọng lớn hơn:
-Hoàng Khánh Phong!!! Mong cậu xem xét lại những hành động vừa rồi! Nếu không tôi nhất định không để cậu yên!!!
Cả trường vì tiếng nói lạnh như băng của cô bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, rồi thi thoảng lại có tiếng xì xào nhỏ.
Mỉm cười, Khánh Phong lại bước đến sát cạnh cô, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc mà u buồn của Chi Anh.
-Đây là điểm tôi thích nhất ở cô!
Thực ra lúc này, Khánh Phong mỉm cười rất dịu dàng, ánh mắt cũng dịu nhẹ nhìn Chi Anh nhưng cô không hề hay biết. Hất mạnh bàn tay Phong ra, cô trừng mắt:
-Tôi cảnh cáo cậu rồi đấy!!!
Ánh mắt dịu dàng của Khánh Phong ban nãy cũng có một người nhìn thấy, nhưng Chi Anh thì lại hành xử rất tuyệt tình. Đó cũng là điểm Khánh Phong thích ở cô: hoàn toàn không chịu khuất phục trước những sự cám dỗ, là người con gái ngay thẳng, trong sáng, thuần khiết và mạnh mẽ.
Khánh Phong không hề muốn cô biết mục đích thật sự của mình, tiếp tục nói bằng giọng đùa cợt:
-Tôi quên rồi!
BỐP!!!
Lời nói của Khánh Phong vừa dứt, một phát tát đầy nội lực giáng thẳng xuống mặt anh.
Không ai khác, người đã tát Khánh Phong chính là Chi Anh.
Nhìn Khánh Phong đầy lạnh lùng, Chi Anh dùng giọng lạnh giá vô cùng lặp lại câu nói của Khánh Phong:
-“Tôi đang mong được cô tát thêm một lần nữa!”.
Khánh Phong ôm má ngạc nhiên nhìn cô.
Đúng là một cô gái thú vị!
Cả khu vườn yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng côn trùng bay cạnh những bông hoa. Quân khoanh tay trước ngực, đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn hai người.
Không để Khánh Phong nói câu nào, Chi Anh bước đi, túm lấy cánh tay của Quân và Bảo Ngọc còn đang nhìn mình đầy ngạc nhiên, nói:
-Đi thôi! Chúng ta đi chuẩn bị cho cuộc thi!
Tuy không hiểu lắm nhưng hai người chỉ còn biết đi theo từng bước chân của cô.
Trước khi ra khỏi cổng, Chi Anh lạnh lùng quay lại nhìn Khánh Phong nói:
-Còn anh! Tôi nói lại lần nữa! Đừng làm tôi bực thêm bất kì lần nào! Nếu không anh sẽ hối hận!
Nói rồi cô nhìn về phía những học sinh đang nhìn mình khó hiểu, giọng hơi nhẹ:
-Xin lỗi các bạn! Mọi người cứ thoải mái như chưa từng xảy ra chuyện gì cả! Chúc mọi người vui vẻ và phần tiếp theo trong lễ hội sẽ vui hơn!
Nói rồi Chi Anh cũng đi thẳng cùng Quân và Bảo Ngọc. Khánh Phong nhanh chóng lấy lại cái vẻ bất cần ngày thường, nói:
-Ồ xin lỗi mọi người! Không có gì nghiêm trọng đâu! Mọi người cứ vui vẻ nhé!
Nói rồi anh cũng bước ra khỏi khu vườn trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Quân theo lời Bảo Ngọc, lái xe đến nhà hàng Flowers quen thuộc.
Không khí trong nhà hàng vẫn yên bình như mọi ngày, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương và một vài tiếng nói cười nhỏ.
Lời bài hát Until you thật dịu dàng, cảm động làm Chi Anh thấy vui hơn. Nhưng thực sự trong niềm vui ấy vẫn còn một nỗi buồn man mác.
Vẫn chỗ ngồi cũ cạnh cửa sổ, Bảo Ngọc lại hớn hở gọi rất nhiều món. Quân và Chi Anh không nói gì. Cô lặng lẽ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Quân thì lặng lẽ uống trà và thỉnh thoảng nhìn cô.
-Ồ xin chào! Chúng ta có duyên nhỉ?!- Một giọng nói nghịch ngợm vang lên.
Vẫn cái giọng điệu này, vẫn mái tóc, đôi mắt bạch kim và khuôn mặt điển trai này, Chi Anh đứng dậy tức tối:
-Không ai cần cậu chào! Biến ngay khỏi mắt tôi!
Bảo Ngọc vội nói:
- Chi Anh! Cậu bớt giận! Mọi người nhìn kìa…
Chi Anh ngồi xuống, nhìn ra bầu trời, khuôn mặt lạnh lùng khó tả.
-Cậu đến chỗ chúng tôi có việc gì?- Quân điềm đạm hỏi.
-Ồ! Để tìm người nào đó tâm sự thôi!- Khánh Phong liếc nhìn Chi Anh, nhưng cô không hề để ý.
-Cậu…
Không để Quân nói hết câu, Bảo Ngọc liền tới kéo Khánh Phong ra ngoài.
Bên ngoài, Bảo Ngọc kéo Khánh Phong đến khu vườn phía sau nhà hàng. Đến trước một cây anh đào, cô mới buông tay Khánh Phong ra.
-Cậu làm gì thế?- Khánh Phong hỏi.
Hít một hơi thật sâu, Bảo Ngọc nói:
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu!
-Ồ!- Khánh Phong cười nghịch ngợm. -Không phải cô muốn…tỏ tình với tôi chứ?
Trước câu nói trơ trẽn như vậy, Bảo Ngọc vô cùng tức giận, nhưng vẫn chỉ có thể lắp bắp:
-Cậu điên…hả? Mơ đi!
Cũng hít thật sâu, Khánh Phong nói, vẻ mặt nghiêm túc:
-Chuyện gì?
-Bình thường lại rồi sao? Cậu giỏi ảo tưởng thật!- Bảo Ngọc mỉa mai.
-Nói đi! Chuyện của Chi Anh phải không?- Khánh Phong liếc mắt nói.
-Đúng thế! Tôi hỏi cậu! Cậu muốn gì ở Chi Anh?
-Ồ! Thì ra cô muốn nói về chuyện này!
-Bỏ ngay cái vẻ đó đi! Nói mau! Cậu muốn gì?- Bảo Ngọc quát.
-Tôi thích cô ấy!- Khánh Phong nói thẳng.
Bảo Ngọc hơi sửng sốt. Nhìn Khánh Phong kĩ một lượt, rồi nói:
-Cậu…không đùa đấy chứ?
-Trông tôi giống đang đùa sao?
-Nhưng hai người chỉ mới gặp nhau…lần đầu?
Khánh Phong không nói gì, nhìn lên trời.
-Cậu? Không lẽ…hai người quen nhau?
Liếc nhẹ một cái nhìn Bảo Ngọc, Khánh Phong trả lời nhẹ nhàng:
-Có thể cho là thế! Thậm chí…cô ấy đã tát tôi một phát trước phát tát hồi sáng!
Bảo Ngọc trố mắt nhìn Khánh Phong. Không thể ngờ được Khánh Phong lại bị một cô gái tát đến hai lần.
-Ngạc nhiên hả?- Khánh Phong hỏi.
Bảo Ngọc gật đầu một cách khó khăn.
-Chính tôi cũng không thể tin nổi! Không ngờ tôi lại thích một người như thế, lại chính là người tát tôi hai bạt tai!
Ngưng một lái, Khánh Phong nói tiếp:
-Hồi đầu tôi chỉ thấy cô ấy đẹp nên chỉ muốn trêu đùa một chút! Ai ngờ sau khi trêu chọc cô ấy, rồi bị cô ấy tát, tôi lại nhận thấy rằng mình thích cô ấy!
-Cậu thích Chi Anh thật sao?- Bảo Ngọc hỏi.
-Không chỉ thật, mà còn…rất nhiều!
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, bầu trời vô cùng trong xanh, gió cũng xào xạc thổi, làm bay những chiếc là khô trên nền đất.
Bảo Ngọc chăm chú nhìn Khánh Phong, vẻ mặt khó tin.
-Không tin à?- Khánh Phong thở dài.
-Phải!
-Sao chứ?
-Tôi không tin nhân cách của cậu!
-Nhân cách của tôi?
-Phải!
-Nói rõ ra xem nào!
Bảo Ngọc nhìn Khánh Phong một lượt, rồi một tay vuốt cằm, nói:
-Tôi nghĩ một người chơi bời như cậu không thể không có người bạn gái nào bên cạnh, thậm chí là vô số! Nói cậu thích một người thật lòng là điều không thể! Tôi nói thật! Tôi đang rất lo Chi Anh sẽ…bị cậu lừa dối! Cô ấy đau nhiều lắm rồi!
Ngạc nhiên nhìn Bảo Ngọc, Khánh Phong nói:
-Cô ấy…đau nhiều rồi?
-Đúng vậy! Cậu ấy…đau nhiều lắm rồi!- Bảo Ngọc nói, khóe mắt hơi ướt.
-Tại sao? Không lẽ…cô ấy từng yêu một người?
Bảo Ngọc buồn bã nói:
-Thật ra…tôi cũng không biết!
-Thế sao cô nói cô ấy đau nhiều rồi? Tại sao hả?- Khánh Phong hỏi dồn dập.
-Thật ra…đã từng có một người tỏ tình với cậu ấy trước ngày lễ hội! Anh ất là Nhật Minh, cũng là một idol của trường tôi! Nhưng…cô ấy từ chối thẳng thừng!
-Sao nữa?- Khánh Phong hỏi.
-Tôi đã chứng kiến toàn bộ! Vì vậy tôi nghĩ…cậu ấy vẫn đang chờ một người nào đó đã xa cô ấy! Nhưng cô ấy vẫn chờ…và đau rất nhiều!- Bảo Ngọc nói nghẹn ngào.
-Thế…
Bảo Ngọc ngắt lời Khánh Phong:
-Tôi sẽ kể cho cậu nghe!
Khánh Phong gật đầu. Bảo Ngọc kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào buổi chiều hôm đó, cái chiều mà dưới ánh hoàng hôn, Chi Anh đã phải buồn đến mấy dù rằng đang có người tỏ tình với mình. Cô lặng lẽ vuốt ve những cảnh hoa chi anh mỏng manh mà cô yêu thích. Ánh mắt cô dưới hoàng hôn mang đầy vẻ u buồn, nỗi buồn không ai hiểu hết được.
Bảo Ngọc kể xong, Khánh Phong thở dài bất lực. Thì ra cô vẫn luôn chờ đợi một người mà không chắc sẽ gặp lại hay không.
-Này!- Bảo Ngọc gọi khi thấy Khánh Phong hơi ngẩn người.
-Sao?
-Cậu đang nghĩ cái gì vậy?
-Nghĩ vài việc linh tinh thôi! Nhưng cô chắc cô ấy đang chờ người ta sao?
Bảo Ngọc lắc đầu, giọng buồn buồn:
-Không chắc lắm! Tuy cô ấy nói vậy nhưng không hề nói vẫn đang chờ ai! Nên…tôi cũng không chắc!
Khánh Phong gật đầu không nói gì. Bảo Ngọc hơi cười:
-Chúng ta đi lâu quá rồi! Vào trong thôi!
-OK!
Vừa bước vào nhà hàng, Chi Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay cầm chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ tách cà phê sữa. Quân thì uống trà, cả hai đều im lặng không nói gì.
-Yo!- Khánh Phong tiến lên nói trước.
Chi Anh nheo mắt nhìn Khánh Phong rồi liếc qua Bảo Ngọc, sau đó quay đi không nói gì.
-Hai cậu đi đâu vậy?- Quân hỏi.
-À…Có vài việc thôi!- Bảo Ngọc liếc Chi Anh.
-Tôi đói quá! Ngồi ăn chung với mọi người được chứ?- Khánh Phong cười vỗ vai Quân.
-Ừm!- Quân nói nhỏ.
Bảo Ngọc ngồi xuống, Khánh Phong cũng kéo ghế ngồi cạnh cô.
Chi Anh đứng phắt dậy, bước đi không nói gì.
-Chi Anh! Cậu đi đâu thế?- Bảo Ngọc gọi.
Cô không nói gì cứ thế bỏ đi. Quân cũng uống một hơi hết tách trà, đứng dậy nói:
-Hai người cứ ăn! Mình đi tìm cô ấy, lát quay lại!
-Phiền cậu nhé!- Bảo Ngọc nói, giọng hơi buồn.
Quân gật đầu rồi chạy theo Chi Anh. Bảo Ngọc ngồi đó, ánh mắt trở nên buồn khó tả. Khánh Phong tuy muốn đi theo nhưng tình hình như vậy thì không thể.
Chi Anh bước lên sân thượng, khuôn mặt ngẩng lên trời, mắt nhắm lại. gió lồng lộng thổi, làm mái tóc vàng óng bay phấp phới. Cô cứ đứng vậy mà không biết đang có một người phía sau mình.
-Thấy ổn hơn chưa?- Quân lên tiếng.
-Cậu…
-Mình đứng đây nãy giờ rồi!
Chi Anh không nói gì, quay lại nhìn bầu trời xa xăm.
-Cảnh đẹp nhỉ!- Quân nói.
-Ừ!
Quân nhìn Chi Anh, cô vẫn nhìn về phía bầu trời.
-Thật bình yên!- Chi Anh nhắm mắt, như thả mình vào không khí tràn đầy ánh nắng dịu dàng.
Quân nắm lấy bàn tay Chi Anh, nhìn về phía chân trời, nói:
-Nếu buồn cứ nói với mình! Nếu muốn khóc, cậu cứ khóc!
-Cậu có thích bầu trời không?- Chi Anh hỏi.
Mỉm cười, Quân đáp:
-Thích! Vì nó rất đẹp!
-Đẹp à?
-Đúng vậy! Nó đẹp…giống hệt “thiên thần nhỏ” của mình!
Chi Anh nhìn Quân không nói gì.
“Thì ra cậu ấy giống mình! Luôn có một thiên thần nhỏ trong trái tim!”- Chi Anh nghĩ.
-“Hoàng hôn” ấy vẫn ở trong trái tim cậu chứ?- Quân đột nhiên hỏi.
-Sao?- Chi Anh ngạc nhiên.
-À…không có gì!
Mọi thứ chìm vào im lặng. Chi Anh cứ nhìn mãi về phía chân trời đằng xa, đôi mắt vẫn đượm buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.