Chương 63
Mặc Hắc Hoa
13/08/2020
Lúc bắt đầu quay phim Nhiếp Minh Viễn đứng trong bóng tối chăm chú nhìn Cố Hoài Dương ngoài sân, vì nơi hắn đứng là chỗ bị khuất phía sau dàn thiết bị nên tất cả nhân viên đều không phát hiện hắn đã tới phim trường, càng đừng nhắc tới lúc quay phim lực chú ý của mọi người đều đặt trên người diễn viên.
Mọi thứ đã sắp xếp xong, quay phim bắt đầu, những diễn viên sắm vai thổ phỉ xông lên cùng Cố Hoài Dương chém giết, Cố Hoài Dương trầm ổn nghênh đón, thân hình cao ngất được một thân áo xám tro bao bọc lấy, khí thế sắc bén tựa như kiếm tuốt vỏ, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chăm vào bọn thổ phỉ đang hướng về phía y, tránh được thanh kiếm âm hiểm đâm tới, sau đó từ chỗ gần đánh ra xa, quật ngã vô số cây cối.
Cảnh chém giết khốc liệt hiện ra trước mắt khiến Nhiếp Minh Viễn có chút lo lắng, hắn sợ những diễn viên kia sơ ý làm Cố Hoài Dương bị thương, nhưng phân cảnh này Cố Hoài Dương là người công kích, bị thương sẽ không nhiều, nhưng hắn quên mất phó đạo diễn là người theo đuổi sự hoàn mỹ, khi quay phim đều cố gắng đem mỗi một chi tiết nhỏ quay kĩ càng, đối với Cố Hoài Dương có yêu cầu rất cao.
Tiếp đến một tên thổ phỉ tránh thoát được công kích của Cố Hoài Dương, dùng lực đem một tảng đá đá về phía y, phó đạo diễn muốn thể hiện võ công cao cường của Cố Hoài Dương nên quyết định để cho y dùng nội công bổ tảng đá làm hai, dĩ nhiên đá là giả, bên ngoài sơn một lớp nước sơn cho giống thật, sẽ không làm diễn viên bị thương.
Cố Hoài Dương đã từng gặp qua đá làm bằng bọt biển. Lúc ấy quay phim lịch sử, vai trò của y là tên lính quèn đi theo tướng quân chinh chiến sa trường, lúc công thành dùng đá phá cửa thành, điểm khiến y chịu không nổi chính là tảng đá ném qua rồi cư nhiên còn có thể bắn ngược trở về, vừa nhìn đã biết làm bằng bọt biển, quá giả, vậy mà đạo diễn còn hùng hồn yêu cầu mấy tên lính như y phải làm ra dáng vẻ như đang vác đá nặng không bằng.
Nhớ tới đoạn thời gian trước Cố Hoài Dương không nhịn được buồn cười, hiện tại cũng hy vọng tảng đá kia làm giả, liên tiếp mấy lần đánh về phía tảng đá phó đạo diễn đều cho rằng y không dùng đủ lực, mỗi lần đều nói bên cạnh y, “Không đủ, không đủ, phải dùng thêm lực nữa!”
Khí trời đặc biệt nóng, lại phải quay dưới trời nắng chói chan, Cố Hoài Dương cảm thấy cả người giống như cây xanh rời nước, nhưng vì để đạt được yêu cầu của phó đạo diễn, như cũ cố gắng dùng lực, y như vậy chuyên chú, dáng vẻ cam tâm tình nguyện làm Nhiếp Minh Viễn không cách nào kêu ngừng được, bất quá vẫn kêu trợ lý nói một tiếng với phó đạo diễn, sau vất vả lắm mới kết thúc. Cố Hoài Dương mệt mỏi không thở nổi, thế nhưng trong lòng vẫn rất thỏa mãn, y muốn thuận lợi quay phim cho xong.
“OK! Hôm nay đến đây thôi!” Phó đạo diễn nói với nhân viên trong phim trường một câu.
Nhân viên phim trường hoan hô một tiếng rồi bắt đầu dọn dẹp, Cố Hoài Dương đứng dậy mỉm cười với những diễn viên cùng phối hợp và nhân viên, “Cực khổ rồi.”, nhìn thấy đạo cụ khó nhấc lên liền chạy qua giúp một tay, Tiểu Trần không nhìn nổi nữa chạy qua giúp, để cho Cố Hoài Dương trở về nghỉ ngơi, nơi này có cậu cùng nhân viên làm việc dọn dẹp, Cố Hoài Dương khách khí nói lời cảm ơn khiến Tiểu Trần cũng phải ngượng ngùng, “Em là trợ lý của anh, tất nhiên phải giúp anh rồi, anh mau nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Trở lại phòng nghỉ ngơi, Cố Hoài Dương vốn muốn đi thay trang phục, tiếng gõ cửa thanh thúy vừa lúc vang lên, cho là trợ lý Tiểu Trần, Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên nói, “Vào đi.” Người tới là Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn hắn, “Sao anh lại ở đây?”
“Nhắc nhở em đi phỏng vấn.” Đôi con ngươi màu vàng của Nhiếp Minh Viễn tràn ngập nhu tình, chụp xong y đã vội vã chạy về phỏng nghỉ trực tiếp thay trang phục, quên mất còn có phóng viên đến phỏng vấn.
Đối mặt với hắn, Cố Hoài Dương bỗng trở nên trì độn, thậm chí còn không hiểu vì sao Nhiếp Minh Viễn lại đến, nghi ngờ hỏi: “Mặc như vậy nhận phỏng vấn sao?” Y bây giờ còn mặc trang phục diễn, không phải phỏng vấn nên mặc quần áo chỉnh tề sao?
“Phóng viên đã tới, bọn họ là tới để phỏng vấn, giữ nguyên hình tượng lúc quay chụp là tốt nhất.” Nhiếp Minh Viễn đưa khăn lông qua cho y.
Cố Hoài Dương cầm khăn lông bắt đầu tẩy trang, sau đó lúng túng nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Người tôi lúc này rất dơ.” Phân cảnh đánh nhau mặc dù không có mấy khó khăn nhưng một thời gian dưới ở dưới ánh mắt chói chan quay chụp, mồ hôi đổ đầy người, trên người nhất định có mùi không tốt.
Nhiếp Minh Viễn đưa tay vỗ vỗ vai y, “Sẽ không, em như vậy là được rồi.” Bởi vì quay phim nên y ăn mặc rất đơn giản gọn gàng, cảnh quay lần này còn là một cao thủ thâm tàng bất lộ, sau cảnh quay nhờ có ánh mặt trời chiếu rọi xuống càng khiến y trở nên đẹp trai, cả người tản ra hơi thở nam nhân trẻ tuổi tràn đầy sức sống, y chỉ cần như vậy đã làm cho mọi người chú ý đến.
Cố Hoài Dương gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng khi Nhiếp Minh Viễn khích lệ y, “Anh thật thích nói giỡn!”
Mọi thứ đã sắp xếp xong, quay phim bắt đầu, những diễn viên sắm vai thổ phỉ xông lên cùng Cố Hoài Dương chém giết, Cố Hoài Dương trầm ổn nghênh đón, thân hình cao ngất được một thân áo xám tro bao bọc lấy, khí thế sắc bén tựa như kiếm tuốt vỏ, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chăm vào bọn thổ phỉ đang hướng về phía y, tránh được thanh kiếm âm hiểm đâm tới, sau đó từ chỗ gần đánh ra xa, quật ngã vô số cây cối.
Cảnh chém giết khốc liệt hiện ra trước mắt khiến Nhiếp Minh Viễn có chút lo lắng, hắn sợ những diễn viên kia sơ ý làm Cố Hoài Dương bị thương, nhưng phân cảnh này Cố Hoài Dương là người công kích, bị thương sẽ không nhiều, nhưng hắn quên mất phó đạo diễn là người theo đuổi sự hoàn mỹ, khi quay phim đều cố gắng đem mỗi một chi tiết nhỏ quay kĩ càng, đối với Cố Hoài Dương có yêu cầu rất cao.
Tiếp đến một tên thổ phỉ tránh thoát được công kích của Cố Hoài Dương, dùng lực đem một tảng đá đá về phía y, phó đạo diễn muốn thể hiện võ công cao cường của Cố Hoài Dương nên quyết định để cho y dùng nội công bổ tảng đá làm hai, dĩ nhiên đá là giả, bên ngoài sơn một lớp nước sơn cho giống thật, sẽ không làm diễn viên bị thương.
Cố Hoài Dương đã từng gặp qua đá làm bằng bọt biển. Lúc ấy quay phim lịch sử, vai trò của y là tên lính quèn đi theo tướng quân chinh chiến sa trường, lúc công thành dùng đá phá cửa thành, điểm khiến y chịu không nổi chính là tảng đá ném qua rồi cư nhiên còn có thể bắn ngược trở về, vừa nhìn đã biết làm bằng bọt biển, quá giả, vậy mà đạo diễn còn hùng hồn yêu cầu mấy tên lính như y phải làm ra dáng vẻ như đang vác đá nặng không bằng.
Nhớ tới đoạn thời gian trước Cố Hoài Dương không nhịn được buồn cười, hiện tại cũng hy vọng tảng đá kia làm giả, liên tiếp mấy lần đánh về phía tảng đá phó đạo diễn đều cho rằng y không dùng đủ lực, mỗi lần đều nói bên cạnh y, “Không đủ, không đủ, phải dùng thêm lực nữa!”
Khí trời đặc biệt nóng, lại phải quay dưới trời nắng chói chan, Cố Hoài Dương cảm thấy cả người giống như cây xanh rời nước, nhưng vì để đạt được yêu cầu của phó đạo diễn, như cũ cố gắng dùng lực, y như vậy chuyên chú, dáng vẻ cam tâm tình nguyện làm Nhiếp Minh Viễn không cách nào kêu ngừng được, bất quá vẫn kêu trợ lý nói một tiếng với phó đạo diễn, sau vất vả lắm mới kết thúc. Cố Hoài Dương mệt mỏi không thở nổi, thế nhưng trong lòng vẫn rất thỏa mãn, y muốn thuận lợi quay phim cho xong.
“OK! Hôm nay đến đây thôi!” Phó đạo diễn nói với nhân viên trong phim trường một câu.
Nhân viên phim trường hoan hô một tiếng rồi bắt đầu dọn dẹp, Cố Hoài Dương đứng dậy mỉm cười với những diễn viên cùng phối hợp và nhân viên, “Cực khổ rồi.”, nhìn thấy đạo cụ khó nhấc lên liền chạy qua giúp một tay, Tiểu Trần không nhìn nổi nữa chạy qua giúp, để cho Cố Hoài Dương trở về nghỉ ngơi, nơi này có cậu cùng nhân viên làm việc dọn dẹp, Cố Hoài Dương khách khí nói lời cảm ơn khiến Tiểu Trần cũng phải ngượng ngùng, “Em là trợ lý của anh, tất nhiên phải giúp anh rồi, anh mau nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Trở lại phòng nghỉ ngơi, Cố Hoài Dương vốn muốn đi thay trang phục, tiếng gõ cửa thanh thúy vừa lúc vang lên, cho là trợ lý Tiểu Trần, Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên nói, “Vào đi.” Người tới là Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn hắn, “Sao anh lại ở đây?”
“Nhắc nhở em đi phỏng vấn.” Đôi con ngươi màu vàng của Nhiếp Minh Viễn tràn ngập nhu tình, chụp xong y đã vội vã chạy về phỏng nghỉ trực tiếp thay trang phục, quên mất còn có phóng viên đến phỏng vấn.
Đối mặt với hắn, Cố Hoài Dương bỗng trở nên trì độn, thậm chí còn không hiểu vì sao Nhiếp Minh Viễn lại đến, nghi ngờ hỏi: “Mặc như vậy nhận phỏng vấn sao?” Y bây giờ còn mặc trang phục diễn, không phải phỏng vấn nên mặc quần áo chỉnh tề sao?
“Phóng viên đã tới, bọn họ là tới để phỏng vấn, giữ nguyên hình tượng lúc quay chụp là tốt nhất.” Nhiếp Minh Viễn đưa khăn lông qua cho y.
Cố Hoài Dương cầm khăn lông bắt đầu tẩy trang, sau đó lúng túng nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Người tôi lúc này rất dơ.” Phân cảnh đánh nhau mặc dù không có mấy khó khăn nhưng một thời gian dưới ở dưới ánh mắt chói chan quay chụp, mồ hôi đổ đầy người, trên người nhất định có mùi không tốt.
Nhiếp Minh Viễn đưa tay vỗ vỗ vai y, “Sẽ không, em như vậy là được rồi.” Bởi vì quay phim nên y ăn mặc rất đơn giản gọn gàng, cảnh quay lần này còn là một cao thủ thâm tàng bất lộ, sau cảnh quay nhờ có ánh mặt trời chiếu rọi xuống càng khiến y trở nên đẹp trai, cả người tản ra hơi thở nam nhân trẻ tuổi tràn đầy sức sống, y chỉ cần như vậy đã làm cho mọi người chú ý đến.
Cố Hoài Dương gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng khi Nhiếp Minh Viễn khích lệ y, “Anh thật thích nói giỡn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.