Minh Thiên Hạ

Chương 742: Ai Cao Minh Hơn Ai. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Cách chơi cờ của Lôi Hằng hiển nhiên là hao tâm tổn trí rất lớn, trận cuối không phải hắn giả vờ thua mà là thua thật, nếu Vân Chiêu đã nhìn ra, hắn không che dấu: “ Thất phu không thể đoạt chí, ba quân không thể đoạt soái.”

Vân Chiêu khẽ lắc đầu: “ Một Trương Bỉnh Trung nho nhỏ mà thôi, đâu đủ tư cách khiến ta hao tốn nhiều tâm tư đến thế, ta xuất hiện ở Nhạc Dương là nể mặt hắn lắm rồi.”

“ Mạt tướng thấy mấy ngày qua huyện tôn nóng nảy, không biết là vì chuyện gì? Mạt tướng không nghĩ ở đây có chuyện gì khiến huyện tôn phải phiền muộn như thế, nếu huyện tôn muốn mạt tướng hạ Trường Sa, ba canh giờ sau huyện tôn sẽ toại nguyện. Nếu không phải vì Trường Sa, bất kể là phương hướng nào, chỉ cần huyện tôn chỉ rõ mục tiêu mạt tương có thể vung dao xẻo cho huyện tôn miếng thịt hươu ngon nhất. “ Lôi Hằng chắp tay nói lớn, đây không phải lời nịnh bợ hay mạnh miệng, hắn thực sự có khả năng này, nếu không phải vì chiến lược lớn, bằng vào đội hùng sư này trong tay, hắn tin có thể cắt đôi Đại Minh:

“ Là vì Lam Điền, không phải vì ta, ta chẳng qua ở một phòng, ngủ một giường, cần nhiều đất đai thế để làm gì?” Vân Chiêu hừ một tiếng đứng dậy rời khỏi khoang thuyền, rốt cuộc không nói ra điều mình lo lắng trong lòng ... Hồng Thừa Trù binh bại Tùng Sơn.

Ghi chép về đoạn lịch sử đó chiếm phân lượng lớn trong lòng Vân Chiêu, giờ đã vào tháng 8, cuộc chiến ở Tùng Sơn vẫn giằng co, Hồng Thừa Trù tuy bị bao vây nhưng quân không bị tổn thất mấy.

Thế nhưng cuộc chiến kéo dài suốt một năm cuối cùng cũng phải phân thắng bại.

Cho dù Hồng Thừa Trù lúc này cường đại hơn cả Hồng Thừa Trù trong lịch sử, nhưng quán tính của lịch sử vẫn làm Vân Chiêu lo lắng trùng trùng.

Lúc này lòng y vô cùng mâu thuẫn, lúc thì hi vọng Hồng Thừa Trù sẽ thắng, lúc lại hi vọng ông ta sẽ thua.

Đối với Vân Chiêu mà nói, Hồng Thừa Trù thua trận này mang tới nhiều lợi ích hơn, như sâu trong lòng có giọng nói khác không ngừng cổ vũ ... Hồng Thừa Trù nhất định phải thắng.

Trên Động Đình Hồ buồm trắng rải rác, có thương thuyền qua lại, có ngư dân quăng lưới, lại có con chim không rõ tên bay trên không rồi bất ngờ lao xuống nước, sau đó từ dưới nước chui ra lao thẳng lên trời.

Vân Chiêu chẳng vì tâm tình phức tạp mà hát to một khúc, hoặc là một bài thơ, văn mực trong lòng y làm sao đủ để đem tâm tình xấu biến thành sức mạnh thi ca được.

Tháng tám rồi, hoa sen của Động Đình Hồ cũng điêu tàn, chỉ còn lại ít đài sen không lớn lắm nổi trên mặt nước, lúa ngoài ruộng đã chín, mọi người đang thu hoạch.

Chính lệnh Nhạc Dương miễn thuế ba năm tuy phát ra, song hơi muộn, dù vậy vẫn làm người trong thành vô cùng hoan hỉ.

Có điều những nhà địa chủ ở Nhạc Dương lại chẳng vui vẻ gì, vì thu song đợt lúa gạo này, Nhạc Dương không còn địa chủ nữa.

Lệnh giới hạn 1000 mẫu ruộng làm bao người vô cùng bi thương.

Người gây ra chuyện này là Vương Hạ, chính hắn ngăn cản đại quân Trương Bỉnh Trung nhập thành, bảo vệ tòa thành này.

Cho nên những người giật dây Vương Hạ, bây giờ quay sang phản đối Vương Hạ, vì hắn muốn lấy đi ruộng của họ.



Vương Hạ từng là người bảo hộ, giờ lại giơ đồ đao lên đảm bảo chính sách ruộng đất của huyện Lam Điền được chấp hành, thế là thanh danh kiến lập nhờ bảo hộ Nhạc Dương bị hủy trong một đêm.

Năm xưa huynh trưởng Vương Chung của hắn chết thảm vì đấu với những kẻ này.

Giờ Vương Hạ tự mình dẫn hắc y nhân giết sạch họ, coi như báo thù rửa hận, kết quả hắn vẫn không cách nào vãn hồi lòng người.

Nhạc Dương đất đai màu mỡ, chỉ cần lấy bùn trong hồ chất lên thành ụ ruộng, thế là thành ruộng tốt nhất thiên hạ rồi, bất kể là trồng cái gì cũng có thu hoạch rất tốt.

Chỉ cần có một ụ ruộng, thứ này sẽ thành báu vật truyền đời, không ai vì đói kém nhất thời bán đi ụ ruộng trong tay.

Nói một chuyện rất kinh khủng nhé ... Ụ ruộng ở Nhạc Dương đều thuộc về hào môn cự phú, người thường chẳng ngờ không ai có ụ ruộng hết.

Phải biết rằng vào năm Thành Hóa, Nhạc Dương có tới 6428 hộ sở hữu ụ ruộng.

Tới nay năm Sùng Trinh thứ 15, 14800 mẫu ụ ruộng đó chỉ còn thuộc về 23 hộ.

Không chỉ ruộng mà sông ngòi ở trong ruộng cũng thuộc về 23 hộ này, bách tính muốn bắt cá phải tới trung tâm Động Đình Hồ nơi sóng gió cực lớn.

Vân Chiêu không cho phép xảy ra chuyện đó dưới sự cai trị của mình.

Y chẳng dư thời gian hay có tâm tình đi phân biệt ruộng nào do giao dịch mà có, ruộng nào do chiếm đoạt mà có, 23 nhà này sở hữu nhiều ruộng như thế, quyết không có nhà nào là vô tội hết.

Từ khi Lam Điền tiếp nhận Nhạc Dương, nhận tới không dưới 700 cáo trạng cướp đoạt ụ ruộng của 23 nhà này.

Vân Chiêu biết, trong số cáo trạng đó có kẻ vu cao, thừa cơ trục lợi, càng có kẻ vô lại lừa bịp .... Nhưng thì sao nào, luật Lam Điền đã quyết định rồi, mỗi hộ không được có quá 1000 mẫu ruộng.

Vương Hạ vốn cho rằng, 23 hộ này sẽ dễ dàng giao ruộng ra, kết quả hắn nhầm rồi, những người đó không giao, còn cấu kết với nhau chống lại quan phủ.

Trong vòng 2 tháng qua, vì chuyện chia ruộng mà chết 79 người.

Trong 79 người này có bách tính cáo trạng, có tiểu lại trước kia nhậm chức ở quan phủ, còn có nhân viên phái đi điều tra ruộng đất của Lam Điền.

Khi những chuyện này chất đống lại cùng nhau, lựa chọn của Vân Chiêu vô cùng rõ ràng.



Cho nên Vương Hạ sau khi cảnh cáo chỉ thu được kết quả tồi tệ liền vung đồ đao lên.

Vân Chiêu tới Nhạc Dương xem cảnh đẹp Động Đình Hồ suốt cả một ngày, rốt cuộc Vương Hạ cũng tới.

“ Xử lý xong chưa?”

“ Xong rồi ạ, sau khi giết 570 người một cách có lựa chọn, phân mối ruộng tiến hành phân phối theo nguyên tắc xa gần, thích hợp, có lợi, đồng thời ụ ruộng không miễn thuế.”

Vân Chiêu xoay lưng với Vương Hạ, mắt vẫn nhìn Động Đình Hồ:” Thu dọn hành trang, tới Quỳ Châu gặp Vân Mãnh, thúc ấy sẽ phân phối công tác mới cho ngươi.”

Vương Hạ ngớ người, dập đầu nói:” Huyện tôn, ti chức sai chỗ nào?”

“ Ngươi không sai, ở một số công tác mang tính sự vụ, ngươi làm cực kỳ tốt, nhưng ở công tác hành chính, ngươi kém quá xa, tới Thục rèn luyện đi.”

“ Huyện tôn, ti chức sẽ sửa.”

Vân Chiêu quay đầu nhìn Vương Hạ có vẻ ủ rũ:” Không nhất định phải sửa, đó là đặc điểm của ngươi. Nếu nói sai cũng là ta sai, ta không nên đặt ngươi vào vị trí không đúng.”

“ Năm xưa ta đau lòng vì cái chết của huynh trưởng ngươi, nên phải ngươi tới Nhạc Dương chứ không xem biểu hiện của ngươi ở thư viện để an bài công tác. Cho nên sai lầm lần này là sai lầm của ta, ta đã lần nữa soạn bài cho đăng trên Nhật báo Lam Điền, nói rõ phương pháp canh tác chưa có thay đổi mang tính căn bản thì đất đai không nên quá tập trung.”

Vương Hạ quỳ xuống:” Đa tạ huyện tôn.”

Vân Chiêu có chân đá vào vai hắn:” Ta mong sau này các ngươi làm việc động não một chút, chứ cứ phải gánh tội cho các ngươi thế này, ta sẽ thành tuyệt thế hôn quân. Hậu nhân lật xem sử sách nói về ta, chỉ thấy toàn chuyện sai trái, chẳng có chuyện nào đúng đắt.”

Vương Hạ dùng tay chống thân thể, nhìn Vân Chiêu đầy sùng bái:” Sẽ không thế đâu ạ.”

Vân Chiêu hừ lạnh:” Nếu các ngươi không chịu tiến bộ rồi sẽ như thế.”

Vương Hạ đi rồi, đi vào Thục.

Bách tính Nhạc Dương chẳng nhờ tới người như thế, hay nói cách khác bọn họ chẳng nhớ rằng Vương Hạ từng giúp họ vượt qua kiếp nạn, họ chỉ nhớ Vương Hạ đã giết rất nhiều người ở Nhạc Dương ... Cho dù những người được chia ruộng cũng chẳng nhớ ơn hắn.

Chớ mong được người ta nhớ ơn mình, trên đời này thứ quý giá nhất là ân tình, mà thứ rẻ tiền nhất cũng chính là ân tình, tuy có người coi nó như châu báu, nhưng đa số chẳng coi ra gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook