Chương 187: Ai Là Quan, Ai Là Tặc. (2)
Kiết Dữ 2
17/11/2022
Hồng Thừa Trù mời Vân Chiêu ngồi xuống chiếu trải ở chòi nghỉ mát, rót cho y chén trà:” Đừng nghĩ linh tinh, Hồng mỗ không phải người lòng dạ hẹp hòi, càng không ghen tỵ với chút công lao của Tào Văn Chiếu. Có thể ngươi chưa biết, bệ hạ hỏi tới Sơn Tây án sát sứ Đỗ Kiều Lâm, Thiểm Tây tham chính Lưu Gia Ngộ về tình hình hai nơi.”
“ Một nói, tặc khấu ở Bình Dương hoặc Hà Khúc, gần đây muốn vượt sông, bị sông ngăn cản, phải xây cầu, nhưng mà binh ít mỏi mệt.”
“ Một nói, Sơn Thiểm cách sông, vừa muốn đi lại muốn ở, nên bị kẹt ở Hà Khúc.”
“ Bệ hạ lại hỏi, Vương Tả Quải đã hàng, vì sao còn giết.”
“ Lại có người tâu, đó là lỗi của Hồng Thừa Trù.”
“ Bệ hạ bảo rằng, tặc khấu cũng là con dân ta, nên vỗ về, không được tàn sát.”
Vân Chiêu cười khanh khách:” Thế nên ngài liền về Tây An nghỉ ngơi à?”
Hồng Thừa buông tiếng thở dài:” Thượng quan của ta Dương Hạc dâng tấu với bệ hạ, biên binh sinh vùng biên tái, ngoài tòng quân thì không có việc gì để làm, cha chết con thay, chinh chiến nhiều đời, cho nên binh tốt đồng cam cộng khổ.”
“ Thần phóng mắt nhìn ngoài tái, tận mắt thấy một dải Duyên Tuy, cuối tầm nhìn cũng chỉ có cát vàng, từ khi đổi lịch mới, đã liền bốn năm cỏ không mọc nổi, đất không sinh sôi cái gì. Quanh năm hạn hán, thóc quý như châu ngọc, muốn không làm tặc, không có cách nào.”
Vân Chiêu kinh ngạc:” Ý ngài nói, triều đình tiễu phì tiễu đi tiểu lại thành thương hại tặc khấu rồi à?”
“ Đúng là thế, giờ triều đình đang chiêu an tặc khấu, lợn rừng à, chuẩn bị sẵn sàng cho Thiểm Tây lần nữa đại loạn đi.” Hồng Thừa Trù chán nản:
Vân Chiêu hai tay cầm cốc trà mát lên uống, nhàn nhã như thế ngoại cao nhân:” Hạ quan chỉ chăm sóc bách tính Lam Điền là được, mà Lam Điền không có tặc khấu.”
Hồng Thừa Trù nhìn chằm chằm Vân Chiêu:” Sẽ có, sẽ có thôi, cứ tiếp tục thế này sẽ có rất nhiều tặc khấu.”
“ Hiện giờ hạ quan chỉ muốn bách tính huyện Lam Điền sống được hơn người ta một chút, không muốn tham gia vào quá nhiều việc. Ài, chỉ cần là quan viên, ai cũng đưa tay xin lương thực của hạ quan, vấn đề là bọn họ không chịu trả tiền. Đại nhân không phải là cũng muốn lấy không lương thực của hạ quan chứ?”
“ Nói thật với ngài, nếu ngài muốn lương thực thì đợi ba năm nữa đi, trước đó thì mỗi hạt lương thực ở huyện Lam Điền đã có an bài.” Vân Chiêu chặn trước:
“ Vừa thấy ta đã vội bịt túi sao?” Hồng Thừa Trù bật cười:
“ Bây giờ quan còn đáng sợ hơn cường đạo, Trương Đạo Lý mang ân sư ở kinh thành ra dọa hạ quan, dùng giá thấp hơn thị trường tới năm phân mua mất 21 vạn gánh lương thực. Lại có thương cổ Hoàng Vĩnh Phát ở Trương Gia Khẩu, dùng số muối giá cao hơn thị trường một thành mua 5 vạn gánh lương. “ Vân Chiêu lắc đầu liên hồi: “ Đại nhân bảo huyện quan nho nhỏ như hạ quan chống đỡ nổi bao lâu?”
“ Chuyện của Trương Đạo Lý thì chịu rồi, ân sư của ông ta lợi hại lắm, đến ta cũng không chọc vào nổi, còn Hoàng Vĩnh Phát ... Ngươi chuẩn bị vận chuyển lương thực cho hắn ra sao?”
“ Hạ quan chỉ có trách nhiệm đưa lương thực ra khỏi huyện Lam Điền, cái khác hạ quan không quan tâm.”
Hồng Thừa Trù tặc lưỡi liên hồi: “ Thời nay tặc khấu như rươi, trước đó có tặc khấu cướp lương Thiếu Hoa Sơn, lần này không biết có ai lấy năm vạn đảm lương không nhỉ?”
“ Bản thân Hoàng Vĩnh Phát là mã tặc, không ai cướp được đâu.” Vân Chiêu mỉm cười:
Hồng Thừa Trù đích thân rót trà cho Vân Chiêu, trà hết, sai lão phó thu dọn, chắp tay sau lưng đi về phía thượng du Bá Hà.
Có thể nhìn ra lửa giận trong lòng ông ta đang cần nước Bá Hà dập tắt.
Đôi khi người thông minh nói chuyện với nhau rất nhàm chán.
Vì mỗi câu của họ chẳng chịu nói thẳng vào chuyện cần nói, nhưng mỗi từ đều nỗ lực nói cho ngươi biết ý định thực sự của họ.
Hồng Thừa Trù nói với Vân Chiêu, ông ta chuẩn bị cướp số lương thực này, dùng nó để tích trữ đối phó với cục diện còn nghiêm trọng hơn trong tương lai.
Ông ta cực lực phản đối chủ trương chiêu an của Dương Hạc, đồng thời hết sức lo lắng chuyện hoàng đế cố chấp coi tất cả bách tính trong thiên hạ là con dân một tấm lòng son.
Người đọc sách trong thiên hạ cho rằng đối diện với nước lũ, chặn chẳng bằng khơi thông, nhưng bọn họ quên rằng, chỉ cần là lũ nó đi tới đâu sẽ phá hoại tới đó, sau khi nước lớn tràn khắp nơi, sẽ không thể quay lại nguyên dạng ban đầu nữa.
... Hồng Thừa Trù đang chuẩn bị mạo hiểm.
Ông ta cho rằng vụ cướp ở Thiếu Hoa Sơn tám thành do Vân Chiêu làm, nên giờ ông ta tuyên bố rõ ràng với Vân Chiêu, ông ta cũng muốn làm một phen, hơn nữa còn làm lớn.
Loại suy nghĩ này rất nguy hiểm.
Khi từ quan viên quy củ tới khắc nghiệt lại không làm việc theo quy củ nữa, cũng không buồn dùng quyền lực trong tay mình để đạt mục đích, thế giới đó sẽ trở nên nguy hiểm.
Có điều ở Đại Minh mà nói thì chả sao, bệnh đã hết thuốc chữa thì có thêm vài thứ bệnh nữa cũng không là gì.
Với Vân Chiêu, những người như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung chỉ là ghẻ ngứa ngoài da, nếu như triều Minh có thể xử lý được bệnh tật trong cơ thể, khỏe mạnh rồi giải quyết mấy người này chỉ là cái trở bàn tay.
Thế nhưng trong tập đoàn thống trị chỉ có hoàng đế một mình thức khuya dậy sớm, còn những người khác chẳng mấy hứng thú hay đổi thiên hạ nữa.
Bởi vì cái trật tự bây giờ mới là có lợi cho họ nhất.
Giống như lũ chuột ngu xuẩn đang ra sức gặm cái thuyền gỗ, mà cái thuyền gỗ ấy nay đi trên dòng nước lũ.
Còn Hồng Thừa Trù là một con chuột ngu xuẩn muốn bảo vệ cái thuyền, vì thế để đạt được mục đích này ông ta muốn cắn chết con chuột ngu xuẩn khác đang gặm cái thuyền gỗ.
Thế nhưng chỉ có chim ưng đang bay trên trời là biết, con thuyền gỗ lớn đó đã nhung nhúc chuột gặm thuyền rồi, thi thoảng có một vài con muốn chèo thuyền, lái thuyền, kéo buồm đều không ích gì với con thuyền sắp chìm.
Khi Hoàng Vĩnh Phát mang muối tới thì Vân Chiêu cũng đã chuẩn bị đầy đủ lương thực.
Với bách tính Lam Điền mà nói, năm nay là năm trúng mùa lớn, đáng tiếc, năm nay bách tính trong huyện phải ăn khoai lang, khoai tây lót dạ ...
Lương thực khác bị người ta mua hết rồi, chỉ có lương thực mới không ai mua.
Thứ không ai mua thì đành tự mình ăn, giống như thương nhân bán hàng thừa lại không ai mua thì phải tự dùng vậy.
Vân Chiêu vẫn không tiếp xúc chính diện với Hoàng Vĩnh Phát, cơ bản là không cần thiết làm thế, vì Hồng Thừa Trù đã quyết định tham gia cuộc chơi, với sự lọc lõi thâm hiểm của ông ta, người này căn bản không còn đường sống.
Đối với một người toàn thân bốc mùi chết chóc thì tránh tiếp xúc là hơn, vì thế Vân Chiêu nhanh chóng rút ra khỏi toàn bộ chuyện này, hoàn thành mua bán một cách chân chính.
Lương thực vào tay Hồng Thừa Trù, khả năng tốt hơn rơi vào quân cửu biên.
Lương thực bị bán hết rồi, bị đổi thành muối, thêm vào vải thô của huyện Lam Điền, bách nghiệp trong huyện đã bắt đầu có dấu hiệu hưng thịnh.
Một khu vực tốt lên cũng sẽ nhanh như khi nó bắt đầu xấu đi, chỉ cần lập căn cơ vững chắc rồi, sau đó quý luật kinh tế tự nhiên chỉ dẫn cho kinh tế địa phương tiến lên.
Nhìn từng xe lương thực bị người ta kéo đi, bách tính huyện Lam Điền đứng cả bên đường nhìn, mặt mày ai nấy đều có chút khó coi, thậm chí có đứa bé nhặt đá ném người đánh xe, tuy nhanh chóng bị người lớn ngăn cản, song đã cho thấy tâm trạng chung của bách tính lúc này.
Mặc dù khoai lang, khoai tây cũng có thể ăn no bụng, nhưng nhìn thấy lương thực nhà mình bị người khác kéo đi, vẫn cảm thấy bất an cực độ.
“ Một nói, tặc khấu ở Bình Dương hoặc Hà Khúc, gần đây muốn vượt sông, bị sông ngăn cản, phải xây cầu, nhưng mà binh ít mỏi mệt.”
“ Một nói, Sơn Thiểm cách sông, vừa muốn đi lại muốn ở, nên bị kẹt ở Hà Khúc.”
“ Bệ hạ lại hỏi, Vương Tả Quải đã hàng, vì sao còn giết.”
“ Lại có người tâu, đó là lỗi của Hồng Thừa Trù.”
“ Bệ hạ bảo rằng, tặc khấu cũng là con dân ta, nên vỗ về, không được tàn sát.”
Vân Chiêu cười khanh khách:” Thế nên ngài liền về Tây An nghỉ ngơi à?”
Hồng Thừa buông tiếng thở dài:” Thượng quan của ta Dương Hạc dâng tấu với bệ hạ, biên binh sinh vùng biên tái, ngoài tòng quân thì không có việc gì để làm, cha chết con thay, chinh chiến nhiều đời, cho nên binh tốt đồng cam cộng khổ.”
“ Thần phóng mắt nhìn ngoài tái, tận mắt thấy một dải Duyên Tuy, cuối tầm nhìn cũng chỉ có cát vàng, từ khi đổi lịch mới, đã liền bốn năm cỏ không mọc nổi, đất không sinh sôi cái gì. Quanh năm hạn hán, thóc quý như châu ngọc, muốn không làm tặc, không có cách nào.”
Vân Chiêu kinh ngạc:” Ý ngài nói, triều đình tiễu phì tiễu đi tiểu lại thành thương hại tặc khấu rồi à?”
“ Đúng là thế, giờ triều đình đang chiêu an tặc khấu, lợn rừng à, chuẩn bị sẵn sàng cho Thiểm Tây lần nữa đại loạn đi.” Hồng Thừa Trù chán nản:
Vân Chiêu hai tay cầm cốc trà mát lên uống, nhàn nhã như thế ngoại cao nhân:” Hạ quan chỉ chăm sóc bách tính Lam Điền là được, mà Lam Điền không có tặc khấu.”
Hồng Thừa Trù nhìn chằm chằm Vân Chiêu:” Sẽ có, sẽ có thôi, cứ tiếp tục thế này sẽ có rất nhiều tặc khấu.”
“ Hiện giờ hạ quan chỉ muốn bách tính huyện Lam Điền sống được hơn người ta một chút, không muốn tham gia vào quá nhiều việc. Ài, chỉ cần là quan viên, ai cũng đưa tay xin lương thực của hạ quan, vấn đề là bọn họ không chịu trả tiền. Đại nhân không phải là cũng muốn lấy không lương thực của hạ quan chứ?”
“ Nói thật với ngài, nếu ngài muốn lương thực thì đợi ba năm nữa đi, trước đó thì mỗi hạt lương thực ở huyện Lam Điền đã có an bài.” Vân Chiêu chặn trước:
“ Vừa thấy ta đã vội bịt túi sao?” Hồng Thừa Trù bật cười:
“ Bây giờ quan còn đáng sợ hơn cường đạo, Trương Đạo Lý mang ân sư ở kinh thành ra dọa hạ quan, dùng giá thấp hơn thị trường tới năm phân mua mất 21 vạn gánh lương thực. Lại có thương cổ Hoàng Vĩnh Phát ở Trương Gia Khẩu, dùng số muối giá cao hơn thị trường một thành mua 5 vạn gánh lương. “ Vân Chiêu lắc đầu liên hồi: “ Đại nhân bảo huyện quan nho nhỏ như hạ quan chống đỡ nổi bao lâu?”
“ Chuyện của Trương Đạo Lý thì chịu rồi, ân sư của ông ta lợi hại lắm, đến ta cũng không chọc vào nổi, còn Hoàng Vĩnh Phát ... Ngươi chuẩn bị vận chuyển lương thực cho hắn ra sao?”
“ Hạ quan chỉ có trách nhiệm đưa lương thực ra khỏi huyện Lam Điền, cái khác hạ quan không quan tâm.”
Hồng Thừa Trù tặc lưỡi liên hồi: “ Thời nay tặc khấu như rươi, trước đó có tặc khấu cướp lương Thiếu Hoa Sơn, lần này không biết có ai lấy năm vạn đảm lương không nhỉ?”
“ Bản thân Hoàng Vĩnh Phát là mã tặc, không ai cướp được đâu.” Vân Chiêu mỉm cười:
Hồng Thừa Trù đích thân rót trà cho Vân Chiêu, trà hết, sai lão phó thu dọn, chắp tay sau lưng đi về phía thượng du Bá Hà.
Có thể nhìn ra lửa giận trong lòng ông ta đang cần nước Bá Hà dập tắt.
Đôi khi người thông minh nói chuyện với nhau rất nhàm chán.
Vì mỗi câu của họ chẳng chịu nói thẳng vào chuyện cần nói, nhưng mỗi từ đều nỗ lực nói cho ngươi biết ý định thực sự của họ.
Hồng Thừa Trù nói với Vân Chiêu, ông ta chuẩn bị cướp số lương thực này, dùng nó để tích trữ đối phó với cục diện còn nghiêm trọng hơn trong tương lai.
Ông ta cực lực phản đối chủ trương chiêu an của Dương Hạc, đồng thời hết sức lo lắng chuyện hoàng đế cố chấp coi tất cả bách tính trong thiên hạ là con dân một tấm lòng son.
Người đọc sách trong thiên hạ cho rằng đối diện với nước lũ, chặn chẳng bằng khơi thông, nhưng bọn họ quên rằng, chỉ cần là lũ nó đi tới đâu sẽ phá hoại tới đó, sau khi nước lớn tràn khắp nơi, sẽ không thể quay lại nguyên dạng ban đầu nữa.
... Hồng Thừa Trù đang chuẩn bị mạo hiểm.
Ông ta cho rằng vụ cướp ở Thiếu Hoa Sơn tám thành do Vân Chiêu làm, nên giờ ông ta tuyên bố rõ ràng với Vân Chiêu, ông ta cũng muốn làm một phen, hơn nữa còn làm lớn.
Loại suy nghĩ này rất nguy hiểm.
Khi từ quan viên quy củ tới khắc nghiệt lại không làm việc theo quy củ nữa, cũng không buồn dùng quyền lực trong tay mình để đạt mục đích, thế giới đó sẽ trở nên nguy hiểm.
Có điều ở Đại Minh mà nói thì chả sao, bệnh đã hết thuốc chữa thì có thêm vài thứ bệnh nữa cũng không là gì.
Với Vân Chiêu, những người như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung chỉ là ghẻ ngứa ngoài da, nếu như triều Minh có thể xử lý được bệnh tật trong cơ thể, khỏe mạnh rồi giải quyết mấy người này chỉ là cái trở bàn tay.
Thế nhưng trong tập đoàn thống trị chỉ có hoàng đế một mình thức khuya dậy sớm, còn những người khác chẳng mấy hứng thú hay đổi thiên hạ nữa.
Bởi vì cái trật tự bây giờ mới là có lợi cho họ nhất.
Giống như lũ chuột ngu xuẩn đang ra sức gặm cái thuyền gỗ, mà cái thuyền gỗ ấy nay đi trên dòng nước lũ.
Còn Hồng Thừa Trù là một con chuột ngu xuẩn muốn bảo vệ cái thuyền, vì thế để đạt được mục đích này ông ta muốn cắn chết con chuột ngu xuẩn khác đang gặm cái thuyền gỗ.
Thế nhưng chỉ có chim ưng đang bay trên trời là biết, con thuyền gỗ lớn đó đã nhung nhúc chuột gặm thuyền rồi, thi thoảng có một vài con muốn chèo thuyền, lái thuyền, kéo buồm đều không ích gì với con thuyền sắp chìm.
Khi Hoàng Vĩnh Phát mang muối tới thì Vân Chiêu cũng đã chuẩn bị đầy đủ lương thực.
Với bách tính Lam Điền mà nói, năm nay là năm trúng mùa lớn, đáng tiếc, năm nay bách tính trong huyện phải ăn khoai lang, khoai tây lót dạ ...
Lương thực khác bị người ta mua hết rồi, chỉ có lương thực mới không ai mua.
Thứ không ai mua thì đành tự mình ăn, giống như thương nhân bán hàng thừa lại không ai mua thì phải tự dùng vậy.
Vân Chiêu vẫn không tiếp xúc chính diện với Hoàng Vĩnh Phát, cơ bản là không cần thiết làm thế, vì Hồng Thừa Trù đã quyết định tham gia cuộc chơi, với sự lọc lõi thâm hiểm của ông ta, người này căn bản không còn đường sống.
Đối với một người toàn thân bốc mùi chết chóc thì tránh tiếp xúc là hơn, vì thế Vân Chiêu nhanh chóng rút ra khỏi toàn bộ chuyện này, hoàn thành mua bán một cách chân chính.
Lương thực vào tay Hồng Thừa Trù, khả năng tốt hơn rơi vào quân cửu biên.
Lương thực bị bán hết rồi, bị đổi thành muối, thêm vào vải thô của huyện Lam Điền, bách nghiệp trong huyện đã bắt đầu có dấu hiệu hưng thịnh.
Một khu vực tốt lên cũng sẽ nhanh như khi nó bắt đầu xấu đi, chỉ cần lập căn cơ vững chắc rồi, sau đó quý luật kinh tế tự nhiên chỉ dẫn cho kinh tế địa phương tiến lên.
Nhìn từng xe lương thực bị người ta kéo đi, bách tính huyện Lam Điền đứng cả bên đường nhìn, mặt mày ai nấy đều có chút khó coi, thậm chí có đứa bé nhặt đá ném người đánh xe, tuy nhanh chóng bị người lớn ngăn cản, song đã cho thấy tâm trạng chung của bách tính lúc này.
Mặc dù khoai lang, khoai tây cũng có thể ăn no bụng, nhưng nhìn thấy lương thực nhà mình bị người khác kéo đi, vẫn cảm thấy bất an cực độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.