Chương 1023: Ai Mà Muốn Xây Công Trình Thế Kỷ Chữ.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Năm Tân Hoa thứ bảy tới rồi.
Vân Chiêu xem xong báo cáo của huyện cuối cùng báo cáo lên, từ từ gấp văn thư lại, đứng ở trước cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt không nói gì.
Tin tức trong báo cáo rất tốt, ít nhất vấn đề lương thực đã được giải quyết triệt để, có điều sau mỗi báo cáo đều kém đánh giá của giám sát bộ.
Vấn đề rất nhiều, sau khi được bí thư Lê Quốc Thành tổng kết lại, có tới hơn vạn.
Sau khi qua phê duyệt của Vân Chiêu, lại phát cho Trương Quốc Trụ, để tướng quốc phủ chấp hành cụ thể và điều chỉnh.
Thông qua lần điều tra nghiên cứu quy mô lớn này, Vân Chiêu nhận ra, Đại Minh đúng là đã cơ bản giải quyết được vấn đề cái ăn, xem ra bước tiếp theo quan phủ phải làm là tinh tế hóa hành chính.
Lúc chiến loạn mọi người kéo nhau chạy khỏi bình nguyên giàu có, vào thâm sơn cùng cốc sống, bây giờ thiên hạ đã ổn định, bách tính nên bỏ núi cao rừng sâu bất tiện, về với bình nguyên rồi.
Cùng với nhân khẩu Đại Minh không ngừng gia tăng, đất đai trên bình nguyên dần không đủ dùng, quan phủ các nơi tổ chức bách tính tới vùng bình nguyên vắng bóng người.
Chỉ có điều lần di dân quy mô lớn này quan phủ không còn đuổi bách tính như đuổi dê, sau đó cho ít hạt giống, nông cụ rồi không quản nữa. Mà có điểm di dân được quy hoạch, bách tính tới nơi thì nơi ở, đường xá, nguồn nước, công trình thủy lợi đều sẵn sàng.
Cần đảm bảo những nơi đó có thể làm đường sắt chạy qua.
Cần đảm bảo bách tính di dời tới vào mùa đông, tới mùa xuân có thể triển khai sản xuất, sinh hoạt.
Mỗi điểm dân cư Vân Chiêu đều thiết kế theo nhu câu của thành thị, vì y thấy, những điểm dân cư ấy sớm muộn cũng biến thành thành phố.
Giờ bỏ chút công sức, sẽ vô cùng có lợi cho tiến trình thành thị hóa sau này.
Thông qua điều kiện sàng lọc hà khắc như vậy, kỳ thực chẳng có mấy chỗ thích hợp.
Cái mảnh đất Trung Hoa này vốn không có quá nhiều bình nguyên, hậu thế sở dĩ có nhiều công trình vĩ đại được người đời xưng tụng chẳng qua là lựa chọn hết sức bất đắc dĩ mà thôi.
Nếu có thể làm đường trên đất bằng có ngốc mới chui vào núi phá đá xây những cái cầu cao mấy trăm mét.
Nếu được, Vân Chiêu chẳng thà trên mảnh đất Đại Minh này đừng bao giờ xuất hiện công trình gọi là kỳ tích thế kỷ, vì nó tượng trưng cho sự bất đắc dĩ hơn là vinh diệu. Giống như đập Tam Hiệp đời sau vậy, ai mà muốn xây thứ có thể biến thành quả bom nổ chậm chứ thế, nhưng không xây không được, bất đắc dĩ trong đó mấy ai hiểu.
Nhìn thấy những mảnh đất tương đối bằng phẳng được đánh dấu lẻ tẻ đa phần ở tây bắc, đông bắc, Vân Chiêu thở dài.
“ Tới lúc phải khai phát đông bắc rồi.” Vân Chiêu tự lẩm bẩm:
Bí thư Dương Chiêu đang sắp xếp tài liệu ở gần đó nói nhỏ:” Bệ hạ, đông bắc lạnh lẽo cằn cỗi, e là bách tính không muốn đi.”
“ Nếu trẫm nói tới đông bắc mỗi người có thể sở hữu hơn 30 mảnh ruộng màu mỡ, ngươi bảo họ có muốn đi không?”
“ Thần thấy Nam Dương càng thích hợp cho bách tính sống hơn.”
Vân Chiêu quay sang hỏi: “ Vậy phải quản lý thế nào?”
Dương Chiêu tựa hồ đã nghĩ tới vấn đề này:” Chỉ cần bách tính sống tốt là được.”
“ Ý ngươi là Đại Minh sau này có thể chia cắt thành vô số quốc gia cũng không sao?” Vân Chiêu dựa người vào lưng ghế, hứng thú hỏi:” Ý nghĩ này sinh ra thế nào vậy?”
“ Lấy dân làm gốc ạ.”
“ Nói thế là ngươi thích Xuân Thu Chiến Quốc, thích Tam Quốc, thích Ngũ Đại Thập Quốc, thích Nam Bắc triều, hay là ngươi cho rằng Đại Minh căn bản không cần thống nhất, trẫm chỉ cần trông coi tốt Quan Trung là được, không cần để ý tới nơi khác, cứ mặc cho họ tự đánh giết với nhau.”
Dương Chiêu mặt đỏ bừng bừng lắc đầu liên hồi:” Thần không có ý đó.”
Vân Chiêu hai tay đan vào nhau đặt lên bàn:” Nói suy nghĩ của ngươi xem.”
Dương Chiêu hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, tổ chức ngôn ngữ nói:” Tự trị là được ạ, đây là một đại xu thế. Như Chu thiên tử phân phong chư hầu, thi hành chính sách chung chủ, nhà Chu kéo dài tám trăm năm, chưa triều đại nào sau này lâu dài hơn.”
Vân Chiêu khẽ cười:” Năm xưa Chu thiên tử thống lĩnh thiên hạ có rộng hơn vùng Quan Trung không?”
“ Không ạ.”
“ Ngươi có biết Vân thị ta đã tồn tại hơn nghìn năm không?”
“ Biết ạ.”
“ Vậy ngươi có nghĩ tới điều gì không?”
Dương Chiêu mặt xám ngoét: “ Bởi vì nhỏ nên tồn tại lâu.”
Vân Chiêu phất tay:” Đi đi, ngươi không thích hợp tham chính, cũng không thích hợp dạy học, chỉ thích hợp làm quan viên mang tính sự vụ, ví như tới Hồng lư tư là lựa chọn tốt.”
Dương Chiêu cúi đầu thi lễ rồi lui khỏi thư phòng.
Lê Quốc Thành ôm một chồng văn thư đặt lên bàn Vân Chiêu, nhìn theo Dương Chiêu, xem thường:” Vậy mà là thủ khoa do đại học đường Ngọc Sơn dạy ra đấy.”
Vân Chiêu liếc nhìn bí thư mới của mình: “ Ngươi không có chút thương xót nào với đồng môn à?”
Lê Quốc Thành nghiêm mặt nói:” Bệ hạ không cho thần quyền khai trừ nhân viên, cho nên thần để cho hắn tự húc đầu vào tường, kỳ thực Dương Chiêu là người có lý tưởng, nhưng hắn không nói rõ được ý tưởng của mình, hắn muốn bệ hạ nắm giữ quân đội toàn thiên hạ, nắm giữ tiếng nói, nhưng không can thiệp vào tự trị mỗi vùng, hắn thấy Đại Minh quá lớn, nếu do TW thống nhất quản lý sẽ tạo thành lãng phí chính trị, cũng khiến giảm bớt hiệu suất hành chính.”
“ Tiền Thông xuất phát từ Hàng Châu, đi hai tháng rưỡi mới tới Y Lê, Triệu Huy từ Yến Kinh xuất phát, bốn tháng mới tới được Mã Lục Giáp, đó là còn dùng tốc độ 800 dặm hỏa tốc.”
“ So được với Đại Minh chỉ có Nguyên Mông, năm xưa Nguyên Mông cường đại nhường nào, cũng không thể nào tạo thành quốc gia đại nhất thống, đó là lời Dương Chiêu muốn nói, chỉ là hắn chỉ nghĩ được trong đầu, biểu đạt lại không tốt.”
Vân Chiêu không bình luận, hỏi:” Vậy ý ngươi thế nào?”
Lê Quốc Thành nói thẳng thừng:” Chẳng khác nào phun rắm, chỉ có đại nhất thống mới khiến Đại Minh ta từng bước diễn biến thành một nền văn minh có tư tưởng tự chủ, có sinh mệnh, chứ không phải là một quốc gia. Cũng vì thế mà mấy nghìn năm qua chúng ta tan lại hợp, hợp lại tan, mới có thể sửa chữa lại được sai lầm cũ, dân tộc trường tồn.”
Vân Chiêu gật gù:” Nói rất hay, nếu như ngươi có suy nghĩ giống Dương Chiêu, ta sẽ cho ngươi đi đào hố xí cả đời.”
“ Vậy vì sao bệ hạ không cho Dương Chiêu đi đào hố xí mà lại tới Hồng lư tự, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng Hồng lư tự là hố xí?”
“ Đừng nói xấu Chu Tồn Cực, người ta đã dốc toàn lực làm đại hồng lư rồi, sở dĩ phạt nặng ngươi mà tha cho Dương Chiêu vì trẫm cho Dương Chiêu phạm sai lầm, cho hắn suy nghĩ lung tung, còn ngươi thì không thể. Giờ tới quốc tướng phủ lấy kế hoạch Sấm Quan Đông, lần này trẫm tọa trấn Yến Kinh là muốn tận mắt nhìn Liêu Đông đại khai phát.”
“ Bệ hạ định giao phó chuyện này cho ai làm?”
“ Từ Ngũ Tưởng, Từ mặt rỗ.”
Lê Quốc Thành lén lút nhìn sắc mặt hoàng đế, phát hiện hoàng đế không có vẻ gì tức giận, không nói đỡ cho Từ Ngũ Tưởng nữa, được hoàng đế điểm danh đi làm công tác trọng yếu là vinh diệu của Từ Ngũ Tưởng, cho dù nhất định sẽ chịu khổ, có điều sẽ có lợi cho Từ Ngũ Tưởng.
Hoàng đế tới Yến Kinh, Yến Kinh liền dần khôi phục khí thế của hoàng thành.
Cái khác chưa nói, chỉ riêng tiếng rao của người bán hàng rong cũng khác, người đi đường lưng ưỡn thẳng hơn, mặt ngẩng cao hơn, bước chân đĩnh đạc hơn, khi đối diện với người vùng ngoài, có thêm chút kiêu ngạo, dù sao bọn họ sống dưới chân thiên tử mà.
Hoàng đế tới, chẳng những mang theo rất nhiều người, còn mang theo rất nhiều, rất nhiều tiền, quan trọng nhất là tuyến đường sắt từ Trịnh Huyện tới Yến Kinh cũng bắt đầu thăm dò tuyến đường rồi.
Nghe nói sau khi ngồi lên tàu hỏa, từ Lạc Dương tới Yến Kinh chỉ mất một ngày một đêm, từ Trường An tới Yến Kinh chẳng qua chỉ hai ngày thôi, còn nhanh hơn hỏa tốc 800 dặm.
Còn nghe nói khi xây đường sắt còn xây cả điện báo gì đó, nói chuyện ở Yến Kinh có thể truyền tới Trường An trong một tuần trà thôi.
***
Dịch chương này làm mình có cái nhìn khác về mấy công trình thế kỷ của TQ.
Vân Chiêu xem xong báo cáo của huyện cuối cùng báo cáo lên, từ từ gấp văn thư lại, đứng ở trước cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt không nói gì.
Tin tức trong báo cáo rất tốt, ít nhất vấn đề lương thực đã được giải quyết triệt để, có điều sau mỗi báo cáo đều kém đánh giá của giám sát bộ.
Vấn đề rất nhiều, sau khi được bí thư Lê Quốc Thành tổng kết lại, có tới hơn vạn.
Sau khi qua phê duyệt của Vân Chiêu, lại phát cho Trương Quốc Trụ, để tướng quốc phủ chấp hành cụ thể và điều chỉnh.
Thông qua lần điều tra nghiên cứu quy mô lớn này, Vân Chiêu nhận ra, Đại Minh đúng là đã cơ bản giải quyết được vấn đề cái ăn, xem ra bước tiếp theo quan phủ phải làm là tinh tế hóa hành chính.
Lúc chiến loạn mọi người kéo nhau chạy khỏi bình nguyên giàu có, vào thâm sơn cùng cốc sống, bây giờ thiên hạ đã ổn định, bách tính nên bỏ núi cao rừng sâu bất tiện, về với bình nguyên rồi.
Cùng với nhân khẩu Đại Minh không ngừng gia tăng, đất đai trên bình nguyên dần không đủ dùng, quan phủ các nơi tổ chức bách tính tới vùng bình nguyên vắng bóng người.
Chỉ có điều lần di dân quy mô lớn này quan phủ không còn đuổi bách tính như đuổi dê, sau đó cho ít hạt giống, nông cụ rồi không quản nữa. Mà có điểm di dân được quy hoạch, bách tính tới nơi thì nơi ở, đường xá, nguồn nước, công trình thủy lợi đều sẵn sàng.
Cần đảm bảo những nơi đó có thể làm đường sắt chạy qua.
Cần đảm bảo bách tính di dời tới vào mùa đông, tới mùa xuân có thể triển khai sản xuất, sinh hoạt.
Mỗi điểm dân cư Vân Chiêu đều thiết kế theo nhu câu của thành thị, vì y thấy, những điểm dân cư ấy sớm muộn cũng biến thành thành phố.
Giờ bỏ chút công sức, sẽ vô cùng có lợi cho tiến trình thành thị hóa sau này.
Thông qua điều kiện sàng lọc hà khắc như vậy, kỳ thực chẳng có mấy chỗ thích hợp.
Cái mảnh đất Trung Hoa này vốn không có quá nhiều bình nguyên, hậu thế sở dĩ có nhiều công trình vĩ đại được người đời xưng tụng chẳng qua là lựa chọn hết sức bất đắc dĩ mà thôi.
Nếu có thể làm đường trên đất bằng có ngốc mới chui vào núi phá đá xây những cái cầu cao mấy trăm mét.
Nếu được, Vân Chiêu chẳng thà trên mảnh đất Đại Minh này đừng bao giờ xuất hiện công trình gọi là kỳ tích thế kỷ, vì nó tượng trưng cho sự bất đắc dĩ hơn là vinh diệu. Giống như đập Tam Hiệp đời sau vậy, ai mà muốn xây thứ có thể biến thành quả bom nổ chậm chứ thế, nhưng không xây không được, bất đắc dĩ trong đó mấy ai hiểu.
Nhìn thấy những mảnh đất tương đối bằng phẳng được đánh dấu lẻ tẻ đa phần ở tây bắc, đông bắc, Vân Chiêu thở dài.
“ Tới lúc phải khai phát đông bắc rồi.” Vân Chiêu tự lẩm bẩm:
Bí thư Dương Chiêu đang sắp xếp tài liệu ở gần đó nói nhỏ:” Bệ hạ, đông bắc lạnh lẽo cằn cỗi, e là bách tính không muốn đi.”
“ Nếu trẫm nói tới đông bắc mỗi người có thể sở hữu hơn 30 mảnh ruộng màu mỡ, ngươi bảo họ có muốn đi không?”
“ Thần thấy Nam Dương càng thích hợp cho bách tính sống hơn.”
Vân Chiêu quay sang hỏi: “ Vậy phải quản lý thế nào?”
Dương Chiêu tựa hồ đã nghĩ tới vấn đề này:” Chỉ cần bách tính sống tốt là được.”
“ Ý ngươi là Đại Minh sau này có thể chia cắt thành vô số quốc gia cũng không sao?” Vân Chiêu dựa người vào lưng ghế, hứng thú hỏi:” Ý nghĩ này sinh ra thế nào vậy?”
“ Lấy dân làm gốc ạ.”
“ Nói thế là ngươi thích Xuân Thu Chiến Quốc, thích Tam Quốc, thích Ngũ Đại Thập Quốc, thích Nam Bắc triều, hay là ngươi cho rằng Đại Minh căn bản không cần thống nhất, trẫm chỉ cần trông coi tốt Quan Trung là được, không cần để ý tới nơi khác, cứ mặc cho họ tự đánh giết với nhau.”
Dương Chiêu mặt đỏ bừng bừng lắc đầu liên hồi:” Thần không có ý đó.”
Vân Chiêu hai tay đan vào nhau đặt lên bàn:” Nói suy nghĩ của ngươi xem.”
Dương Chiêu hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, tổ chức ngôn ngữ nói:” Tự trị là được ạ, đây là một đại xu thế. Như Chu thiên tử phân phong chư hầu, thi hành chính sách chung chủ, nhà Chu kéo dài tám trăm năm, chưa triều đại nào sau này lâu dài hơn.”
Vân Chiêu khẽ cười:” Năm xưa Chu thiên tử thống lĩnh thiên hạ có rộng hơn vùng Quan Trung không?”
“ Không ạ.”
“ Ngươi có biết Vân thị ta đã tồn tại hơn nghìn năm không?”
“ Biết ạ.”
“ Vậy ngươi có nghĩ tới điều gì không?”
Dương Chiêu mặt xám ngoét: “ Bởi vì nhỏ nên tồn tại lâu.”
Vân Chiêu phất tay:” Đi đi, ngươi không thích hợp tham chính, cũng không thích hợp dạy học, chỉ thích hợp làm quan viên mang tính sự vụ, ví như tới Hồng lư tư là lựa chọn tốt.”
Dương Chiêu cúi đầu thi lễ rồi lui khỏi thư phòng.
Lê Quốc Thành ôm một chồng văn thư đặt lên bàn Vân Chiêu, nhìn theo Dương Chiêu, xem thường:” Vậy mà là thủ khoa do đại học đường Ngọc Sơn dạy ra đấy.”
Vân Chiêu liếc nhìn bí thư mới của mình: “ Ngươi không có chút thương xót nào với đồng môn à?”
Lê Quốc Thành nghiêm mặt nói:” Bệ hạ không cho thần quyền khai trừ nhân viên, cho nên thần để cho hắn tự húc đầu vào tường, kỳ thực Dương Chiêu là người có lý tưởng, nhưng hắn không nói rõ được ý tưởng của mình, hắn muốn bệ hạ nắm giữ quân đội toàn thiên hạ, nắm giữ tiếng nói, nhưng không can thiệp vào tự trị mỗi vùng, hắn thấy Đại Minh quá lớn, nếu do TW thống nhất quản lý sẽ tạo thành lãng phí chính trị, cũng khiến giảm bớt hiệu suất hành chính.”
“ Tiền Thông xuất phát từ Hàng Châu, đi hai tháng rưỡi mới tới Y Lê, Triệu Huy từ Yến Kinh xuất phát, bốn tháng mới tới được Mã Lục Giáp, đó là còn dùng tốc độ 800 dặm hỏa tốc.”
“ So được với Đại Minh chỉ có Nguyên Mông, năm xưa Nguyên Mông cường đại nhường nào, cũng không thể nào tạo thành quốc gia đại nhất thống, đó là lời Dương Chiêu muốn nói, chỉ là hắn chỉ nghĩ được trong đầu, biểu đạt lại không tốt.”
Vân Chiêu không bình luận, hỏi:” Vậy ý ngươi thế nào?”
Lê Quốc Thành nói thẳng thừng:” Chẳng khác nào phun rắm, chỉ có đại nhất thống mới khiến Đại Minh ta từng bước diễn biến thành một nền văn minh có tư tưởng tự chủ, có sinh mệnh, chứ không phải là một quốc gia. Cũng vì thế mà mấy nghìn năm qua chúng ta tan lại hợp, hợp lại tan, mới có thể sửa chữa lại được sai lầm cũ, dân tộc trường tồn.”
Vân Chiêu gật gù:” Nói rất hay, nếu như ngươi có suy nghĩ giống Dương Chiêu, ta sẽ cho ngươi đi đào hố xí cả đời.”
“ Vậy vì sao bệ hạ không cho Dương Chiêu đi đào hố xí mà lại tới Hồng lư tự, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng Hồng lư tự là hố xí?”
“ Đừng nói xấu Chu Tồn Cực, người ta đã dốc toàn lực làm đại hồng lư rồi, sở dĩ phạt nặng ngươi mà tha cho Dương Chiêu vì trẫm cho Dương Chiêu phạm sai lầm, cho hắn suy nghĩ lung tung, còn ngươi thì không thể. Giờ tới quốc tướng phủ lấy kế hoạch Sấm Quan Đông, lần này trẫm tọa trấn Yến Kinh là muốn tận mắt nhìn Liêu Đông đại khai phát.”
“ Bệ hạ định giao phó chuyện này cho ai làm?”
“ Từ Ngũ Tưởng, Từ mặt rỗ.”
Lê Quốc Thành lén lút nhìn sắc mặt hoàng đế, phát hiện hoàng đế không có vẻ gì tức giận, không nói đỡ cho Từ Ngũ Tưởng nữa, được hoàng đế điểm danh đi làm công tác trọng yếu là vinh diệu của Từ Ngũ Tưởng, cho dù nhất định sẽ chịu khổ, có điều sẽ có lợi cho Từ Ngũ Tưởng.
Hoàng đế tới Yến Kinh, Yến Kinh liền dần khôi phục khí thế của hoàng thành.
Cái khác chưa nói, chỉ riêng tiếng rao của người bán hàng rong cũng khác, người đi đường lưng ưỡn thẳng hơn, mặt ngẩng cao hơn, bước chân đĩnh đạc hơn, khi đối diện với người vùng ngoài, có thêm chút kiêu ngạo, dù sao bọn họ sống dưới chân thiên tử mà.
Hoàng đế tới, chẳng những mang theo rất nhiều người, còn mang theo rất nhiều, rất nhiều tiền, quan trọng nhất là tuyến đường sắt từ Trịnh Huyện tới Yến Kinh cũng bắt đầu thăm dò tuyến đường rồi.
Nghe nói sau khi ngồi lên tàu hỏa, từ Lạc Dương tới Yến Kinh chỉ mất một ngày một đêm, từ Trường An tới Yến Kinh chẳng qua chỉ hai ngày thôi, còn nhanh hơn hỏa tốc 800 dặm.
Còn nghe nói khi xây đường sắt còn xây cả điện báo gì đó, nói chuyện ở Yến Kinh có thể truyền tới Trường An trong một tuần trà thôi.
***
Dịch chương này làm mình có cái nhìn khác về mấy công trình thế kỷ của TQ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.