Chương 241: Ái Tình Tam Thập Lục Kế. (1)
Kiết Dữ 2
09/01/2023
“ Tiểu thư, chúng ta chuyển nhà tới huyện Lam Điền thôi.” Tiểu Sở vừa nói vừa cầm cái bánh hồng nhét vào miệng Phùng Anh, Phùng Anh khẽ cắn một cái, cánh môi hồng nhát dính một lớp sương trắng, lấy trong hộp thức ăn ra một cái móng giò vàng ruộm, chẳng kịp dùng dao cắt, há mồm to hết cỡ ngoạm một cái, mỡ nhoe nhoét:
Hạnh phúc muốn phát khóc luôn.
Vân thị rõ ràng chưa quên Tiểu Sở, cho nên bên trong xe ngựa chuẩn bị rất nhiều thức ăn, một hộp bánh, một hộp quả khô, một loại toàn thịt, gà quay này, chân gió rán này, đều nguyên tảng lớn, không thái nhỏ.
Còn chưa đợi nuốt miếng đầu tiên Tiểu Sở đã ngoạm miếng thứ hai.
Chỉ trong thời gian uống một chén trà, cái móng giò rán vàng đã chỉ còn lại xương trắng, Tiểu Sở ợ một tiếng ra đầy mùi thịt, nói lần nữa:” Tiểu thư, chúng ta chuyển nhà tới huyện Lam Điền thôi.”
Phùng Anh vén rèm xe một khe nhỏ nhìn nông phu đang gieo vụ xuân, khắp nơi động ruộng thẳng cánh cò bay, kênh rạch đầy ắp nước, cảnh tượng hết sức tấp nập, thở dài:” Nơi này không phải nhà của chúng ta.”
“ Chúng ta làm gì có nhà, nơi nào thoải mái thì chúng ta coi là nhà thôi, hay là chúng ta cứ gả tới đây, thế là thành nhà của chúng ta.” Chỉ mới ăn một cái móng giò Tiểu Sở đã muốn nhận quê:
Phùng Anh nhìn Tiểu Sở cười ngốc nghếch miễn cưỡng mới cười được:” Ngươi muốn gả cho ai?”
Tiểu Sở sảng khoái nói:” Không cần biết gả cho ai, chỉ cần đưa cả nhà chúng ta tới đây là được rồi, đui mẻ què sứt chăng nữa nô tỳ cũng nhận. Nô tỳ không muốn đám Cừu Nhi, Tiểu Hoan giống nô tỳ, thấy thức ăn là không cần mạng nữa. Càng không muốn Tào bà bà mắt sắp mù còn phải lên núi đào củ.”
Phùng Anh cảm động ôm nha đầu ngốc đó vào lòng, kệ tay nàng còn dính mỡ:” Ta có thể bán được với giá tốt hơn.”
Tiểu Sở lắc đầu ngay:” Không được, lỗ lắm.”
“ Sao mà lỗ?”
“ Nô tỳ không nói được, tóm lại là rất lỗ, cho dù gả cho tên béo Vân Chiêu thì vẫn lỗ, y béo quá. Năm xưa đã béo, ăn thêm năm năm trời chắc là thành heo luôn rồi.”
Vân Giáp đánh xe nghe chủ phó hai người họ nói chuyện, cố nén nước mắt, lời này người chưa từng trải nghe thấy buồn cười, chỉ người mới thấm vị chua cay trong đó, ngửa mặt cho nước mắt chạy ngược vào trong, quất roi thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Trên Bá Kiều dương liễu đong đưa, một số thiếu gia tiểu thư nhà có tiền mặc áo mùa xuân lên bờ đê chơi xuân, có nhà dùng màn xanh quây mảnh đất trống lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng ca véo von, tiếng cười đùa hoan lạc vang lên khắp nơi, một cảnh ca múa thanh bình hoàn toàn đối lập với không khí chiến loạn liên miên ở ngoài kia..
Tiểu Sở lấy trong túi hành lý ra cái sáo trúc, đưa tiểu thư:” Tiểu thư thổi một khúc đi.”
Phùng Anh cầm sáo khẽ dùng đầu lưỡi ướt liếm đuôi sao, một khúc ( Bá Kiểu liễu) du dương truyền ra, như có mỹ nhân hư ảo đang đứng dưới hàng liễu rủ của Bá Kiều ca hát nhảy múa.
…. …..
Vân Chiêu đi xuống sườn núi cao, dưới chân núi là 600 hỏa thương thủ toàn thân đồ đen tay, ống tay áo nhỏ, cổ tay quấn gọn gàng, bọn họ cầm súng đứng nghiêm, nóng súng bóng loáng lấp lóe dưới ánh mặt trời.
Chiến báo của Vân Phúc luôn hời hợt làm người ta bực mình.
Cái gì mà hôm nay tặc tới đánh, liền đánh lui, rồi tặc khấu đào địa đạo 300 thước, hỏa pháo oanh kích làm sập địa đạo, liền thoái lui. Rồi lại đêm khuya tặc khấu huyên náo, ném đạn lửa, liền thoái lui.
Đến một cái chiến báo cũng không biết viết cho đáng hoàng, bảo lên Ngọc Sơn chịu khó học vài tháng, lão già đáng ghét ấy dám coi lời mình như không khí.
Dù sao thì cho tới bây giờ sở bộ của tên Ngải Năng Kỳ bị cắt lưỡi đang lên cơn điên đang ngày đêm công kích Vũ Quan, nhưng chúng chưa tìm được cơ hội.
Đại chiến trong mong đợi không tới, mục đích luyện binh của Vân Chiêu chưa đạt được, Ngả Năng Kỳ chưa bao giờ tấn công quy mô lớn.
Điều này khiến đại quân của Vân Phúc không có đất dụng võ, quân dự bị Vân Chiêu để lại Phượng Hoàng Sơn cũng dư thừa.
Ngả Năng Kỳ cuồng nộ vứt lại mấy nghìn thi thể dưới Vũ Quan rồi chán nản lui binh rồi, mà theo thư Vân Phúc nói thì những người đó chẳng qua là lưu dân Nam Dương bị hắn ép đi theo làm tốt thí mà thôi, công thành chẳng có vũ khí công thành, chẳng có áo giáp, vũ khí bằng gỗ, chẳng khác gì bia tập bắn, làm bọn họ bắn cũng chùn tay ... cơ bản đó là bách tính.
Nhưng ai cũng biết rằng, nếu bọn họ thương hại mà mềm lòng, đám người tay không tất sắc đó sẽ giết chết họ không chút thương xót, vì sống còn của bản thân cũng như người thân sau lưng, bọn họ phải giết.
Vân Chiêu thì rất mong Ngả Năng Kỳ tiếp tục phẫn nộ, liều mạng đại chiến với Vân Phúc một phen, nếu thu hút được Lý Định Quốc tới thì quá tốt.
Nếu Lý Định Quốc tới, Vân Chiêu dám phái người chui qua đường nhỏ, cắt đứt đường lui của chúng, sau đó vây khốn ép Lý Định Quốc đầu hàng.
Đáng tiếc, Trương Bỉnh Trung không điên, Ngả Năng Kỳ binh tiến Vũ Quan, hắn thì dẫn đám tặc khấu khác canh đường lui cho Ngả Năng Kỳ, thậm chí mơ hồ có ý đồ dùng Ngả Năng Kỳ làm mồi, như quân Lam Điền rời thành quan tác chiến.
Ngả Năng Kỳ không bị phẫn nộ làm mê muội, sau vài lần thăm dò, không tìm ra sơ hở của Vũ Quan liền rút lui.
Vân Chiêu thấy những ánh mắt khát vọng của bĩnh mã bản bộ nhìn mình, y cũng ngại ngùng:” Về doanh đi, tặc khấu đi rồi, chúng ta đã đánh trận xong.”
Những hắc y nhân đó ngay lập tức thay chiến phục màu đen, cẩn thận gấp lại, sau đó giao vũ khí cho quan quân giới, thay trang phục lam thường ngày, lặng lẽ rời quân doanh.
Lần này bọn họ có 10 ngày nghỉ.
"Đoàn luyện huyện Lam Điền chém 2000 tặc khấu ngoài Vũ Quan!"
Khi Vân Chiêu nghe thấy tin tức này thì y đã trên đường về huyện Lam Điền, nhìn quân hán lưng đeo cờ cưỡi khoái mã liên tục hô lớn tin này, lòng y hết sức vui vẻ.
Tin tức này rất quan trọng, nó nâng cao lòng tin của bách tính huyện Lam Điền với đoàn luyện, cũng có thể khiến những kẻ luôn cho rằng Vân thị sẽ tạo phản yên tâm được một chút.
Ít nhất Tôn Truyền Đình nghe chiến đáo xong thở phào, liên tục thúc giục Vân Chiêu lấy thủ cấp báo cho nha môn tuần phủ, xác nhận số lượng thủ cấp xong sẽ báo hỉ lên triều đình.
Còn về việc phái thân vệ đích thân tới Vũ Quan đếm số đầu người thì ông ta không làm, ông ta lựa chọn tin Vân Chiêu không giết lương dân giả mạo công tích.
Vân Chiêu đương nhiên không làm thế, bách tính với huyện Lam Điền mở rộng với tốc độ khủng khiếp là nguồn tài nguyên quan trọng, y thậm chí ngay cả chuyện chặt đầu tặc khấu để xin công cũng lười làm.
Về huyện nha xử lý công văn hai ngày, cho bách tính thấy y vẫn ở đó, rồi lại reo ấn lên đại đường, chuẩn bị về nhà.
Trận chiến này cơ hội duy nhất Vân Chiêu ra tay là đá đám trộm vặt liên tục tái phạm bị xích ở trước cửa huyện nha.
Cơn giận của y không phải tới từ đám ăn trộm, mà là từ tên hoạn quan đáng chết Cao Khởi Tiềm.
Vốn giao ước rồi, dùng một vạn đảm lương đổi với hắn một vạn cân chì, mười vạn cân thuốc súng, kết quả tên thiến khốn kiếp nghe nói thứ này cấp cho Tuyên Đại tổng đốc Lô Tượng Thăng thì tham lam đòi năm vạn đảm lương, còn muốn 1000 lượng hoàng kim.
Điều này khiến Tần vương làm trung gian rất khó xử, làm Vân Chiêu đùng đùng nổi giận.
Số quân giới đó đáng lẽ phải cấp cho Lô Tượng Thăng, Vân Chiêu vì mau chóng muốn tác thành chuyện này mà chịu thiệt bỏ lương thực ra trao đổi với hắn, Cao Khởi Tiềm coi như vớ bở, vậy mà hắn còn không thỏa mãn.
Bao chuyện hỏng là ở lũ hoạn quan khốn kiếp này.
Hạnh phúc muốn phát khóc luôn.
Vân thị rõ ràng chưa quên Tiểu Sở, cho nên bên trong xe ngựa chuẩn bị rất nhiều thức ăn, một hộp bánh, một hộp quả khô, một loại toàn thịt, gà quay này, chân gió rán này, đều nguyên tảng lớn, không thái nhỏ.
Còn chưa đợi nuốt miếng đầu tiên Tiểu Sở đã ngoạm miếng thứ hai.
Chỉ trong thời gian uống một chén trà, cái móng giò rán vàng đã chỉ còn lại xương trắng, Tiểu Sở ợ một tiếng ra đầy mùi thịt, nói lần nữa:” Tiểu thư, chúng ta chuyển nhà tới huyện Lam Điền thôi.”
Phùng Anh vén rèm xe một khe nhỏ nhìn nông phu đang gieo vụ xuân, khắp nơi động ruộng thẳng cánh cò bay, kênh rạch đầy ắp nước, cảnh tượng hết sức tấp nập, thở dài:” Nơi này không phải nhà của chúng ta.”
“ Chúng ta làm gì có nhà, nơi nào thoải mái thì chúng ta coi là nhà thôi, hay là chúng ta cứ gả tới đây, thế là thành nhà của chúng ta.” Chỉ mới ăn một cái móng giò Tiểu Sở đã muốn nhận quê:
Phùng Anh nhìn Tiểu Sở cười ngốc nghếch miễn cưỡng mới cười được:” Ngươi muốn gả cho ai?”
Tiểu Sở sảng khoái nói:” Không cần biết gả cho ai, chỉ cần đưa cả nhà chúng ta tới đây là được rồi, đui mẻ què sứt chăng nữa nô tỳ cũng nhận. Nô tỳ không muốn đám Cừu Nhi, Tiểu Hoan giống nô tỳ, thấy thức ăn là không cần mạng nữa. Càng không muốn Tào bà bà mắt sắp mù còn phải lên núi đào củ.”
Phùng Anh cảm động ôm nha đầu ngốc đó vào lòng, kệ tay nàng còn dính mỡ:” Ta có thể bán được với giá tốt hơn.”
Tiểu Sở lắc đầu ngay:” Không được, lỗ lắm.”
“ Sao mà lỗ?”
“ Nô tỳ không nói được, tóm lại là rất lỗ, cho dù gả cho tên béo Vân Chiêu thì vẫn lỗ, y béo quá. Năm xưa đã béo, ăn thêm năm năm trời chắc là thành heo luôn rồi.”
Vân Giáp đánh xe nghe chủ phó hai người họ nói chuyện, cố nén nước mắt, lời này người chưa từng trải nghe thấy buồn cười, chỉ người mới thấm vị chua cay trong đó, ngửa mặt cho nước mắt chạy ngược vào trong, quất roi thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Trên Bá Kiều dương liễu đong đưa, một số thiếu gia tiểu thư nhà có tiền mặc áo mùa xuân lên bờ đê chơi xuân, có nhà dùng màn xanh quây mảnh đất trống lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng ca véo von, tiếng cười đùa hoan lạc vang lên khắp nơi, một cảnh ca múa thanh bình hoàn toàn đối lập với không khí chiến loạn liên miên ở ngoài kia..
Tiểu Sở lấy trong túi hành lý ra cái sáo trúc, đưa tiểu thư:” Tiểu thư thổi một khúc đi.”
Phùng Anh cầm sáo khẽ dùng đầu lưỡi ướt liếm đuôi sao, một khúc ( Bá Kiểu liễu) du dương truyền ra, như có mỹ nhân hư ảo đang đứng dưới hàng liễu rủ của Bá Kiều ca hát nhảy múa.
…. …..
Vân Chiêu đi xuống sườn núi cao, dưới chân núi là 600 hỏa thương thủ toàn thân đồ đen tay, ống tay áo nhỏ, cổ tay quấn gọn gàng, bọn họ cầm súng đứng nghiêm, nóng súng bóng loáng lấp lóe dưới ánh mặt trời.
Chiến báo của Vân Phúc luôn hời hợt làm người ta bực mình.
Cái gì mà hôm nay tặc tới đánh, liền đánh lui, rồi tặc khấu đào địa đạo 300 thước, hỏa pháo oanh kích làm sập địa đạo, liền thoái lui. Rồi lại đêm khuya tặc khấu huyên náo, ném đạn lửa, liền thoái lui.
Đến một cái chiến báo cũng không biết viết cho đáng hoàng, bảo lên Ngọc Sơn chịu khó học vài tháng, lão già đáng ghét ấy dám coi lời mình như không khí.
Dù sao thì cho tới bây giờ sở bộ của tên Ngải Năng Kỳ bị cắt lưỡi đang lên cơn điên đang ngày đêm công kích Vũ Quan, nhưng chúng chưa tìm được cơ hội.
Đại chiến trong mong đợi không tới, mục đích luyện binh của Vân Chiêu chưa đạt được, Ngả Năng Kỳ chưa bao giờ tấn công quy mô lớn.
Điều này khiến đại quân của Vân Phúc không có đất dụng võ, quân dự bị Vân Chiêu để lại Phượng Hoàng Sơn cũng dư thừa.
Ngả Năng Kỳ cuồng nộ vứt lại mấy nghìn thi thể dưới Vũ Quan rồi chán nản lui binh rồi, mà theo thư Vân Phúc nói thì những người đó chẳng qua là lưu dân Nam Dương bị hắn ép đi theo làm tốt thí mà thôi, công thành chẳng có vũ khí công thành, chẳng có áo giáp, vũ khí bằng gỗ, chẳng khác gì bia tập bắn, làm bọn họ bắn cũng chùn tay ... cơ bản đó là bách tính.
Nhưng ai cũng biết rằng, nếu bọn họ thương hại mà mềm lòng, đám người tay không tất sắc đó sẽ giết chết họ không chút thương xót, vì sống còn của bản thân cũng như người thân sau lưng, bọn họ phải giết.
Vân Chiêu thì rất mong Ngả Năng Kỳ tiếp tục phẫn nộ, liều mạng đại chiến với Vân Phúc một phen, nếu thu hút được Lý Định Quốc tới thì quá tốt.
Nếu Lý Định Quốc tới, Vân Chiêu dám phái người chui qua đường nhỏ, cắt đứt đường lui của chúng, sau đó vây khốn ép Lý Định Quốc đầu hàng.
Đáng tiếc, Trương Bỉnh Trung không điên, Ngả Năng Kỳ binh tiến Vũ Quan, hắn thì dẫn đám tặc khấu khác canh đường lui cho Ngả Năng Kỳ, thậm chí mơ hồ có ý đồ dùng Ngả Năng Kỳ làm mồi, như quân Lam Điền rời thành quan tác chiến.
Ngả Năng Kỳ không bị phẫn nộ làm mê muội, sau vài lần thăm dò, không tìm ra sơ hở của Vũ Quan liền rút lui.
Vân Chiêu thấy những ánh mắt khát vọng của bĩnh mã bản bộ nhìn mình, y cũng ngại ngùng:” Về doanh đi, tặc khấu đi rồi, chúng ta đã đánh trận xong.”
Những hắc y nhân đó ngay lập tức thay chiến phục màu đen, cẩn thận gấp lại, sau đó giao vũ khí cho quan quân giới, thay trang phục lam thường ngày, lặng lẽ rời quân doanh.
Lần này bọn họ có 10 ngày nghỉ.
"Đoàn luyện huyện Lam Điền chém 2000 tặc khấu ngoài Vũ Quan!"
Khi Vân Chiêu nghe thấy tin tức này thì y đã trên đường về huyện Lam Điền, nhìn quân hán lưng đeo cờ cưỡi khoái mã liên tục hô lớn tin này, lòng y hết sức vui vẻ.
Tin tức này rất quan trọng, nó nâng cao lòng tin của bách tính huyện Lam Điền với đoàn luyện, cũng có thể khiến những kẻ luôn cho rằng Vân thị sẽ tạo phản yên tâm được một chút.
Ít nhất Tôn Truyền Đình nghe chiến đáo xong thở phào, liên tục thúc giục Vân Chiêu lấy thủ cấp báo cho nha môn tuần phủ, xác nhận số lượng thủ cấp xong sẽ báo hỉ lên triều đình.
Còn về việc phái thân vệ đích thân tới Vũ Quan đếm số đầu người thì ông ta không làm, ông ta lựa chọn tin Vân Chiêu không giết lương dân giả mạo công tích.
Vân Chiêu đương nhiên không làm thế, bách tính với huyện Lam Điền mở rộng với tốc độ khủng khiếp là nguồn tài nguyên quan trọng, y thậm chí ngay cả chuyện chặt đầu tặc khấu để xin công cũng lười làm.
Về huyện nha xử lý công văn hai ngày, cho bách tính thấy y vẫn ở đó, rồi lại reo ấn lên đại đường, chuẩn bị về nhà.
Trận chiến này cơ hội duy nhất Vân Chiêu ra tay là đá đám trộm vặt liên tục tái phạm bị xích ở trước cửa huyện nha.
Cơn giận của y không phải tới từ đám ăn trộm, mà là từ tên hoạn quan đáng chết Cao Khởi Tiềm.
Vốn giao ước rồi, dùng một vạn đảm lương đổi với hắn một vạn cân chì, mười vạn cân thuốc súng, kết quả tên thiến khốn kiếp nghe nói thứ này cấp cho Tuyên Đại tổng đốc Lô Tượng Thăng thì tham lam đòi năm vạn đảm lương, còn muốn 1000 lượng hoàng kim.
Điều này khiến Tần vương làm trung gian rất khó xử, làm Vân Chiêu đùng đùng nổi giận.
Số quân giới đó đáng lẽ phải cấp cho Lô Tượng Thăng, Vân Chiêu vì mau chóng muốn tác thành chuyện này mà chịu thiệt bỏ lương thực ra trao đổi với hắn, Cao Khởi Tiềm coi như vớ bở, vậy mà hắn còn không thỏa mãn.
Bao chuyện hỏng là ở lũ hoạn quan khốn kiếp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.