Chương 315: Âm Thầm Thay Đổi. (2)
Kiết Dữ 2
10/01/2023
Tất cả những chứng cứ bất hợp lý nhất đều có ... Thế nhưng Trương Bình Trung vẫn tiếp nhận chiêu an, Dương Tự Xương vẫn thành công thuyết phục hoàng đế tiếp nhận kế hoạch của mình.
Vì thế một chuyện vốn cực kỳ không hợp lý cứ như thế thuận nước đẩy thuyền thành hiện thực.
Lý Hồng Cơ toàn quân bị diệt, rời khỏi Thiểm Tây đi Hà Nam, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi bất kỳ lúc nào.
Trương Bỉnh Trung bị chiêu an, co mình lại ở Tương Dương, không gây sóng gió nữa.
Đại Mình triều gần như chỉ trong một đêm biến thành vô cùng yên tĩnh.
Tựa hồ tất cả mâu thuẫn trước kia chưa từng tồn tại, dường như những kẻ ác kia chưa từng gây tổn hại quốc gia này, hiện thực quá tàn khốc, mọi người lựa chọn lãng quên, giống như con chim đà điểu cằm đầu mình vào trong cát.
Huyện Lam Điền quá phồn hoa, thân ở trong Quan Trung kiệt quệ rách nát, giống như viên minh châu trong đêm, ai cũng nhìn thấy, ai cũng muốn lấy.
Trương Bỉnh Trung hi vọng hoàng đế giao huyện Lam Điền cho hắn, hắn sẽ tử bỏ 10 vạn bộ thuộc, chỉ đem 6 vạn người tụ lại ở huyện Lam Điền, đời này không phản loạn nữa, con cháu đời đời làm trung thần Đại Minh.
Hoàng đế từ chối kiến nghị của Trương Bỉnh Trung, Dương Tự Xương cho rằng hoàng đế nên đồng ý, 13 nhóm lưu tặc một khi tan rã, đó là cái phúc của Đại Minh.
Vương Văn Trinh và Tả Lương Ngọc cho rằng huyện Lam Điền thừa hưởng thái bình quá lâu, ngày một giàu có, đã tới lúc hiến dâng tài phú vì triều đình rồi, họ dâng thư nói ... Lấy lực của Lam Điền, nuôi chi phí mười năm của cửu biên.
Hoàng đế vẫn không phê duyệt.
Ngày 21 tháng 8, Vân Chiêu chém mưu thần Thượng Vĩnh Trung của Trương Bỉnh Trung, lệnh Vân Phúc xuất binh rời Vũ Quan, tới thẳng Nam Dương.
Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu thề, không công sự với loại như Trương Bỉnh Trung dù chỉ một lần.
Thiểm Tây tuần phủ Tôn Truyền Đình khóc ra máu tâu lên, không thể giao huyện Lam Điền vào tay tặc nhân, nếu không Quan Trung sẽ lần nữa hoang tàn.
Tần vương cũng dâng tấu cùng ngày, con cháu Chu thị không làm láng giềng với kẻ đào một tổ Chu thị, nếu không thà cả nhà tự thiêu.
Hoàng đế an ủi Tần vương: Không cùng, không thể!
“ Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh, Tả Lương Ngọc đang tìm đường chết.” Vân Chiêu ngồi ở chủ vị, nhìn tâm phúc đầy phòng nói:
Huyện Lam Điền giàu có thế rồi, Vân Tiêu vẫn bộ dạng như bộ xương khô, tay cầm tẩu thuốc chế tác cầu kỳ cán đen khắc hoa văn hình mây cùng mẫu đơn:” Trương Bỉnh Trung không thể có ý đồ gì với huyện Lam Điền, hắn tự biết không thể, đoán chừng do Dương Tự Xương đề xuất ra, đây là cớ của chúng, muốn liên hợp với một số kẻ chuẩn bị cắt xẻo huyện Lam Điển ta.|
Vân Phúc dứt khoát nói:” Thiếu gia, chúng ta phản luôn cho rồi.”
Vân Mãnh vỗ tay vịn ghế:” Đại quân đã chuẩn bị đầy đủ, bách tính một lòng, chúng ta có sức tranh đấu với hoàng đế rồi.”
Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao lại càng phẫn nộ vô cùng, nhao nhao đòi cắt đứt với triều đình thối nát, đánh lấy thành Tây An, chính thức dựng cờ, mấy năm qua huyện Lam Điền phát triển nhanh chóng khiến mấy tên cường đạo chỉ biết khư khư giữ núi tràn ngập tự tin.
Vân Chiêu bình tĩnh nghe hết ý kiến của bọn họ, cuối cùng lạnh lùng ra lệnh:” Tiêu thúc, lấy đầu trưởng tử của Dương Tự Xương cho vào hộp gấm mừng đại thọ 50 của Dương công, Báo thúc lấy đầu trưởng tôn Vương Văn Trinh, làm quà mừng đại điển chiêu hàng Trương Bỉnh Trung, Giao thúc, lấy đầu ái nữ Tả Lương Ngọc coi là lễ vật đưa tới phủ Tả đại tướng quân, làm lễ mừng thọ Tả đại tướng quân.”
“ Truyền lệnh, bất kỳ tên ác tặc nào nhòm ngó huyện Lam Điền đều không bỏ qua, bất kể hắn ở đâu.”
Vân Phúc không tán đồng chuyện này: “ Thiếu gia, giết gia quyến của lão tặc không bằng giết lão tặc.”
Vân Chiêu mỉm cười không thấy chút tà ác nào trong đó: “ Giết chúng rồi vẫn còn kẻ khác lên thay nhòm ngó huyện Lam Điền ta, ta cho rằng cảnh cáo một chút là được.”
Vân Mãnh cũng ái ngại, giang hồ thường có câu họa không tới người nhà, tuy không phải lúc nào cũng làm thế, song đó là kỵ húy thường tránh: “ Thế thì chúng sẽ hận chúng ta thấu xương.”
“ Hận không sao, biết sợ là đủ, Kiến nô lại tụ quân cướp phá quan ải, Sơn Đông sắp nát rồi, cục diện như thế mà đám khốn kiếp đi mưu tính kiếm chác, ta phải để bọn chúng cả đời sống trong nơm nớp lo sợ, sau đó mới chết không chỗ chôn thây.”
Mọi người thấy ý Vân Chiêu đã quyết rồi liền không khuyên nhủ nữa, ai nấy dựa theo lệnh của y đi làm.
Đến chập tối, Tôn Truyền Đình dẫn đám quan viên lớn nhỏ của phủ Tây An đến thành Ngọc Sơn, ai nấy đều sục sôi căm phẫn, nhất là tri phủ Lao Như Ý tuyên bố muốn đi kinh sư trừ gian vì nước.
Vân Chiêu qua loa khách khí vài câu, mời Tôn Truyền Đình vào trong bàn bạc kỹ hơn.
“ Đây là chuyện triều đường, ta tất nhiên sẽ dựa theo quy củ của triều đường xử lý.”
Tôn Truyền Đình thở phào, ông ta sợ nhất Vân Chiêu nhân cớ này tạo phản:” Xử lý ra sao?”
Vân Chiêu bình thản đáp:” Ông sẽ sớm biết thôi, tín sứ đã ở trên đường, ta nghĩ sẽ sớm có kết quả.”
Tim Tôn Truyền Đình vọt lên tới tận cổ, run giọng nói:” Ngươi muốn giết người sao?”
“ Không giết cho chúng biết đau, làm sao giết được lòng thèm khát Lam Điền ta của bọn chúng?”
“ Nếu họ cuồng nộ thì sao?”
Vân Chiêu cười ha hả:” Vậy thì ta xuất binh rời Đồng Quan, đánh vào Hà Nam, hỏi xem những kẻ đó coi huyện Lam Điền ta thành cái gì rồi.”
Tôn Truyền Đình giọng âm u:” Ngươi coi Tần quân ta là người chết à?”
“ Trong Tần quân có tới 5 thành là con cháu huyện Lam Điền, khi xưa nếu không có ta cho phép, ông cho rằng có thể đem mấy vạn lượng đi khắp Quan Trung chiêu mộ quân tốt à? Ông cho rằng bọn họ vì sao liều chết chiến đấu?” Vân Chiêu nhìn Tôn Truyền Đình nói, nghiêm khắc nói:” Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Đại Minh, hay Thiểm Tây tuần phủ Tôn Truyền Đình, bọn họ chỉ muốn đuổi tặc khấu khỏi Quan Trung, để cho cha mẹ huynh đệ thê tử hài tử của họ được bình yên trồng cấy kiếm sống trên mảnh đất này.”
“ Ta biết.” Tôn Truyền Đình thở dài, làm sao ông ta không biết chứ, kỳ thực người làm ông ta đau khổ nhất không phải Vân Chiêu, mà là tên chủ bạ Lưu Tham đó, tên khốn kiếp đó mang lương thảo tới quân doanh ông ta, ngông ngông nghênh nghênh, vin cái cớ nhỏ quát tháo tướng lĩnh Tần quân như con cháu vãn bối mình, ông ta hiểu, cái đội quân này nghe ai:
Vân Chiêu đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn đỉnh Ngọc Sơn quanh năm tuyết phủ bạc đầu:” Nói với người cùng chí hướng với ông ở kinh thành, xem náo nhiệt là đủ, đợi khi nào chuyện rõ ràng, giúp ta thu dọn tàn cuộc.”
“ Ngươi không định phản à?” Tôn Truyền Đình buột miệng, ác mộng của ông ta luôn là cảnh đội quân áo đèn cầm cờ chữ Vân ùn ùn kéo vào thành trì:
“ Chỉ cần hoàng đế còn sống là ta sẽ không tạo phản.”
“ Vì sao? Ngươi còn bận tâm tới quân thần phụ tử à?”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không, ta chỉ để ý tới dũng khí của hoàng đế, nếu ngay cả dũng khí mà hắn cũng không còn thì không đủ tư cách kế thừa Đại Minh.”
Tôn Truyền Đình giọng gần như rên rỉ: “ Ta tin được ngươi sao?”
“ Ta nhẫn nại bao năm rồi, thêm vài năm nữa cũng không hề gì, Đại Minh chỉ còn vài năm thôi, ta đợi được, vì thế cứ tin ta đi.”
“ Vài năm thôi sao? Ta không tin.”
“ Hồng Thừa Trù cũng nói thế đấy. “ Vân Chiêu thở dài, cảm giác này thực sự không hay, có những chuyện chẳng thà không biết:
“ Nghe nói ngươi đánh cuộc chưa bao giờ thua? “ Tôn Truyền Đỉnh mắt đảo một cái, chợt hỏi:
“ Đúng thế, ta luôn chín thắng.”
“ Được, vậy ta cược triều Đại Minh quốc vận sương thịnh, vạn năm không đổ.”
Vân Chiêu khẽ lắc đầu, chẳng cần tài tiên tri chỉ cần con mắt tỉnh táo cũng thấy, đến mẹ y nhiều năm trước còn cho rằng Chu Minh sẽ sụp đổ: “ Ta cược Đại Minh trong vòng mười năm nhất định sẽ thành mặt trời lặn núi tây.”
Tôn Truyền Đình kích địch giơ tay lên, Vân Chiêu tùy ý đập tay với ông ta, vụ đánh cược này y là người chiến thắng ngay từ đầu, bất kể là Đại Minh hưng thịnh hay suy vong, y đều được lợi.
Vì thế một chuyện vốn cực kỳ không hợp lý cứ như thế thuận nước đẩy thuyền thành hiện thực.
Lý Hồng Cơ toàn quân bị diệt, rời khỏi Thiểm Tây đi Hà Nam, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi bất kỳ lúc nào.
Trương Bỉnh Trung bị chiêu an, co mình lại ở Tương Dương, không gây sóng gió nữa.
Đại Mình triều gần như chỉ trong một đêm biến thành vô cùng yên tĩnh.
Tựa hồ tất cả mâu thuẫn trước kia chưa từng tồn tại, dường như những kẻ ác kia chưa từng gây tổn hại quốc gia này, hiện thực quá tàn khốc, mọi người lựa chọn lãng quên, giống như con chim đà điểu cằm đầu mình vào trong cát.
Huyện Lam Điền quá phồn hoa, thân ở trong Quan Trung kiệt quệ rách nát, giống như viên minh châu trong đêm, ai cũng nhìn thấy, ai cũng muốn lấy.
Trương Bỉnh Trung hi vọng hoàng đế giao huyện Lam Điền cho hắn, hắn sẽ tử bỏ 10 vạn bộ thuộc, chỉ đem 6 vạn người tụ lại ở huyện Lam Điền, đời này không phản loạn nữa, con cháu đời đời làm trung thần Đại Minh.
Hoàng đế từ chối kiến nghị của Trương Bỉnh Trung, Dương Tự Xương cho rằng hoàng đế nên đồng ý, 13 nhóm lưu tặc một khi tan rã, đó là cái phúc của Đại Minh.
Vương Văn Trinh và Tả Lương Ngọc cho rằng huyện Lam Điền thừa hưởng thái bình quá lâu, ngày một giàu có, đã tới lúc hiến dâng tài phú vì triều đình rồi, họ dâng thư nói ... Lấy lực của Lam Điền, nuôi chi phí mười năm của cửu biên.
Hoàng đế vẫn không phê duyệt.
Ngày 21 tháng 8, Vân Chiêu chém mưu thần Thượng Vĩnh Trung của Trương Bỉnh Trung, lệnh Vân Phúc xuất binh rời Vũ Quan, tới thẳng Nam Dương.
Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu thề, không công sự với loại như Trương Bỉnh Trung dù chỉ một lần.
Thiểm Tây tuần phủ Tôn Truyền Đình khóc ra máu tâu lên, không thể giao huyện Lam Điền vào tay tặc nhân, nếu không Quan Trung sẽ lần nữa hoang tàn.
Tần vương cũng dâng tấu cùng ngày, con cháu Chu thị không làm láng giềng với kẻ đào một tổ Chu thị, nếu không thà cả nhà tự thiêu.
Hoàng đế an ủi Tần vương: Không cùng, không thể!
“ Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh, Tả Lương Ngọc đang tìm đường chết.” Vân Chiêu ngồi ở chủ vị, nhìn tâm phúc đầy phòng nói:
Huyện Lam Điền giàu có thế rồi, Vân Tiêu vẫn bộ dạng như bộ xương khô, tay cầm tẩu thuốc chế tác cầu kỳ cán đen khắc hoa văn hình mây cùng mẫu đơn:” Trương Bỉnh Trung không thể có ý đồ gì với huyện Lam Điền, hắn tự biết không thể, đoán chừng do Dương Tự Xương đề xuất ra, đây là cớ của chúng, muốn liên hợp với một số kẻ chuẩn bị cắt xẻo huyện Lam Điển ta.|
Vân Phúc dứt khoát nói:” Thiếu gia, chúng ta phản luôn cho rồi.”
Vân Mãnh vỗ tay vịn ghế:” Đại quân đã chuẩn bị đầy đủ, bách tính một lòng, chúng ta có sức tranh đấu với hoàng đế rồi.”
Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao lại càng phẫn nộ vô cùng, nhao nhao đòi cắt đứt với triều đình thối nát, đánh lấy thành Tây An, chính thức dựng cờ, mấy năm qua huyện Lam Điền phát triển nhanh chóng khiến mấy tên cường đạo chỉ biết khư khư giữ núi tràn ngập tự tin.
Vân Chiêu bình tĩnh nghe hết ý kiến của bọn họ, cuối cùng lạnh lùng ra lệnh:” Tiêu thúc, lấy đầu trưởng tử của Dương Tự Xương cho vào hộp gấm mừng đại thọ 50 của Dương công, Báo thúc lấy đầu trưởng tôn Vương Văn Trinh, làm quà mừng đại điển chiêu hàng Trương Bỉnh Trung, Giao thúc, lấy đầu ái nữ Tả Lương Ngọc coi là lễ vật đưa tới phủ Tả đại tướng quân, làm lễ mừng thọ Tả đại tướng quân.”
“ Truyền lệnh, bất kỳ tên ác tặc nào nhòm ngó huyện Lam Điền đều không bỏ qua, bất kể hắn ở đâu.”
Vân Phúc không tán đồng chuyện này: “ Thiếu gia, giết gia quyến của lão tặc không bằng giết lão tặc.”
Vân Chiêu mỉm cười không thấy chút tà ác nào trong đó: “ Giết chúng rồi vẫn còn kẻ khác lên thay nhòm ngó huyện Lam Điền ta, ta cho rằng cảnh cáo một chút là được.”
Vân Mãnh cũng ái ngại, giang hồ thường có câu họa không tới người nhà, tuy không phải lúc nào cũng làm thế, song đó là kỵ húy thường tránh: “ Thế thì chúng sẽ hận chúng ta thấu xương.”
“ Hận không sao, biết sợ là đủ, Kiến nô lại tụ quân cướp phá quan ải, Sơn Đông sắp nát rồi, cục diện như thế mà đám khốn kiếp đi mưu tính kiếm chác, ta phải để bọn chúng cả đời sống trong nơm nớp lo sợ, sau đó mới chết không chỗ chôn thây.”
Mọi người thấy ý Vân Chiêu đã quyết rồi liền không khuyên nhủ nữa, ai nấy dựa theo lệnh của y đi làm.
Đến chập tối, Tôn Truyền Đình dẫn đám quan viên lớn nhỏ của phủ Tây An đến thành Ngọc Sơn, ai nấy đều sục sôi căm phẫn, nhất là tri phủ Lao Như Ý tuyên bố muốn đi kinh sư trừ gian vì nước.
Vân Chiêu qua loa khách khí vài câu, mời Tôn Truyền Đình vào trong bàn bạc kỹ hơn.
“ Đây là chuyện triều đường, ta tất nhiên sẽ dựa theo quy củ của triều đường xử lý.”
Tôn Truyền Đình thở phào, ông ta sợ nhất Vân Chiêu nhân cớ này tạo phản:” Xử lý ra sao?”
Vân Chiêu bình thản đáp:” Ông sẽ sớm biết thôi, tín sứ đã ở trên đường, ta nghĩ sẽ sớm có kết quả.”
Tim Tôn Truyền Đình vọt lên tới tận cổ, run giọng nói:” Ngươi muốn giết người sao?”
“ Không giết cho chúng biết đau, làm sao giết được lòng thèm khát Lam Điền ta của bọn chúng?”
“ Nếu họ cuồng nộ thì sao?”
Vân Chiêu cười ha hả:” Vậy thì ta xuất binh rời Đồng Quan, đánh vào Hà Nam, hỏi xem những kẻ đó coi huyện Lam Điền ta thành cái gì rồi.”
Tôn Truyền Đình giọng âm u:” Ngươi coi Tần quân ta là người chết à?”
“ Trong Tần quân có tới 5 thành là con cháu huyện Lam Điền, khi xưa nếu không có ta cho phép, ông cho rằng có thể đem mấy vạn lượng đi khắp Quan Trung chiêu mộ quân tốt à? Ông cho rằng bọn họ vì sao liều chết chiến đấu?” Vân Chiêu nhìn Tôn Truyền Đình nói, nghiêm khắc nói:” Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Đại Minh, hay Thiểm Tây tuần phủ Tôn Truyền Đình, bọn họ chỉ muốn đuổi tặc khấu khỏi Quan Trung, để cho cha mẹ huynh đệ thê tử hài tử của họ được bình yên trồng cấy kiếm sống trên mảnh đất này.”
“ Ta biết.” Tôn Truyền Đình thở dài, làm sao ông ta không biết chứ, kỳ thực người làm ông ta đau khổ nhất không phải Vân Chiêu, mà là tên chủ bạ Lưu Tham đó, tên khốn kiếp đó mang lương thảo tới quân doanh ông ta, ngông ngông nghênh nghênh, vin cái cớ nhỏ quát tháo tướng lĩnh Tần quân như con cháu vãn bối mình, ông ta hiểu, cái đội quân này nghe ai:
Vân Chiêu đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn đỉnh Ngọc Sơn quanh năm tuyết phủ bạc đầu:” Nói với người cùng chí hướng với ông ở kinh thành, xem náo nhiệt là đủ, đợi khi nào chuyện rõ ràng, giúp ta thu dọn tàn cuộc.”
“ Ngươi không định phản à?” Tôn Truyền Đình buột miệng, ác mộng của ông ta luôn là cảnh đội quân áo đèn cầm cờ chữ Vân ùn ùn kéo vào thành trì:
“ Chỉ cần hoàng đế còn sống là ta sẽ không tạo phản.”
“ Vì sao? Ngươi còn bận tâm tới quân thần phụ tử à?”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không, ta chỉ để ý tới dũng khí của hoàng đế, nếu ngay cả dũng khí mà hắn cũng không còn thì không đủ tư cách kế thừa Đại Minh.”
Tôn Truyền Đình giọng gần như rên rỉ: “ Ta tin được ngươi sao?”
“ Ta nhẫn nại bao năm rồi, thêm vài năm nữa cũng không hề gì, Đại Minh chỉ còn vài năm thôi, ta đợi được, vì thế cứ tin ta đi.”
“ Vài năm thôi sao? Ta không tin.”
“ Hồng Thừa Trù cũng nói thế đấy. “ Vân Chiêu thở dài, cảm giác này thực sự không hay, có những chuyện chẳng thà không biết:
“ Nghe nói ngươi đánh cuộc chưa bao giờ thua? “ Tôn Truyền Đỉnh mắt đảo một cái, chợt hỏi:
“ Đúng thế, ta luôn chín thắng.”
“ Được, vậy ta cược triều Đại Minh quốc vận sương thịnh, vạn năm không đổ.”
Vân Chiêu khẽ lắc đầu, chẳng cần tài tiên tri chỉ cần con mắt tỉnh táo cũng thấy, đến mẹ y nhiều năm trước còn cho rằng Chu Minh sẽ sụp đổ: “ Ta cược Đại Minh trong vòng mười năm nhất định sẽ thành mặt trời lặn núi tây.”
Tôn Truyền Đình kích địch giơ tay lên, Vân Chiêu tùy ý đập tay với ông ta, vụ đánh cược này y là người chiến thắng ngay từ đầu, bất kể là Đại Minh hưng thịnh hay suy vong, y đều được lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.