Minh Thiên Hạ

Chương 41: Ăn Đòn Cả Đám.

Kiết Dữ 2

11/11/2022

Ngày hôm nay khi trời tờ mờ sáng, sương sớm lãng đãng sát mặt đất như chốn bồng lai thì Vân gia trang tử đã rất náo nhiệt, người tới dắt trâu, mượn nông cụ đứng đầy sân.

Vân Chiêu ngủ không ngon, bị những tiếng huyên náo đó đánh thức, cầm bàn chải lông lợn đứng dưới mái hiên đánh răng, tối qua không cẩn thận cắn phải lưỡi, lông lợn chấm muối chạm vào, đau tới méo miệng.

Dù là thế y vẫn không bỏ qua thói quen đánh răng, y không hề muốn giống người Quan Trung khác, há mồm ra răng không vàng khè cũng đen ngòm phát khiếp.

Vấn đề hôm qua không có đáp án, nhưng y đã sẵn sàng hòa nhập vào thế giới này, đồng thời chuẩn bị tích cực một chút, chủ động giao lưu với thế giới xa lạ này, xem xem có gì khác biệt không?

Khi thay đổi góc nhìn, thường phát hiện nhiều thứ trước đó không nhận ra.

Thời điểm xuân canh, con người chẳng bằng gia súc.

Đó không phải là so sánh, đó là sự thực.

Cho dù là nhà keo kiệt nhất, lúc này đều cho những con gia súc như trâu lừa ngựa đã bỏ ra nhiều công sức làm việc ít thức ăn ngon, lau khô mồ hôi, còn con người vất vả cả ngày thì đối phó qua loa vài miếng rồi lăn quay ra ngủ.

Xuân canh của Vân thị kéo dài tận nửa tháng, rốt cuộc cũng khép màn, còn lại chỉ là rải đỗ, trồng tỏi, hay trồng rau ở ruộng thôi, toàn là chuyện nhỏ, cho nên toàn bộ Vân gia trang tử rơi vào trạng thái lười biếng.

Mỗi năm vào lúc này Vân Nương đều bắt đầu chỉnh đốn gia phong.

Khi xuân canh không phải lúc thích hợp để trừng phạt, mà cần đồng tâm hiệp lực cày cấy, trừng phạt bất kỳ ai cũng có thể tạo thành ảnh hưởng tới thu hoạch năm nay.

Giờ xuân canh hoàn tất thì thường là tới lúc mượn cối xay giết lừa.

Suốt cả một năm qua, người của Vân gia trang tử biểu hiện đều rất tốt, không có chuyện quả phụ vụng trộm, không có chuyện phản bội gia tộc, càng không có bao nhiêu sự kiện lớn đáng đưa ra tộc hội để biểu quyết.

Sự kiện Vân Kỳ tung tin đồn vào mùa đông đã lắng xuống, cũng đã trừng phạt, cho nên không cần phải mang ra tộc hội nói.

Hôm nay mở tộc hội, chuyện quan trọng nhất chính đại thiếu gia của đại phòng Vân thị cầm đầu một đám tiểu tử đi trộm đồ của nhà mình.

Roi đánh lên cái mông nhỏ trắng trẻo mủm mĩm của Vân Chiêu làm y kêu gào như heo bị chọc tiết, nhưng y từ đầu tới cuối không nhận sai.

Mông của Vân Dương bị chính cha hắn dùng roi đánh nát, cũng không chịu nhận sai, lại còn cắn răng cổ vũ Vân Chiêu đang khóc ròng ròng: “ Nam tử hán đại trượng phu, làm thì cũng làm rồi, không cầu xin.”



Vân Chiêu bị đánh tới nước mắt nước mũi ròng ròng, thê thảm mếu máo: “ Đau quá hu hu...”

Vân Quyển, Vân Thư ôm chân Vân Kỳ ra sức cầu xin, chớ đánh các huynh trưởng, lỗi lầm là do huynh đệ chúng gây ra, nên đánh chết bọn chúng, còn khóc to hơn cả tiếng kêu của Vân Chiêu.

Một loạt cái mông trắng hếu xếp thành hàng dọc, hoành tráng chưa từng có, đám huynh đệ khác thấy đại thiếu gia ăn sung mặc sướng như Vân Chiêu khóc như chết cha chết mẹ rồi mà vẫn không nhận sai, đều cắn chặt răng kiên trì.

Vì thế Vân Nương nước mắt ướt đẫm mặt nhìn nhi tử bị phạt lần nữa hạ lệnh, phải đánh chết bọn tiểu tặc to gan trộm đồ, còn nói không phải xót chút vật liệu xây nhà, mà là muốn giáo huấn cho bọn chúng biết thế nào là quy củ.

Nam nữ toàn trang đều tới chứng kiến vụ xử phạt quy mô lớn chưa từng có này, trừ Tần bà bà, Vân Xuân, Vân Hoa đang cầu xin Đại nương tử tha cho Đại thiếu gia thì không ai cầu xin cho đám tiểu tử, bao gồm Vân Kỳ đang hành hình.

Hắn đánh đám thiếu niên này vô cùng công bằng, thậm chí ra tay với hai nhi tử của mình còn mạnh hơn.

Vân Chiêu là chủ mưu ăn 15 roi, Vân Dương lớn tuổi nhất ăn 20 roi, những người khác đều 10 roi.

Sau trận đòn này, trong mắt người ngoài thấy đủ cho đám tiểu tử tởn tới già... Chỉ là để huynh đệ Vân Quyển, Vân Thư được lợi, vì tới cuối cùng Vân Nương vẫn không ra lệnh thu lại căn nhà mà bọn nhóc đã xây dựng... đại thiếu gia tính tình nóng này còn vừa bị ăn đòn vừa uy hiếp bọn họ, kẻ nào dám nhăm nhe căn nhà đó sẽ giết cả nhà... Làm người ta thất vọng nhường nào...

Căn nhà tranh mới tính rất khí phái, bởi vì cột trụ đều mới, hơn nữa cũng lớn, cửa toàn bằng gỗ, vốn là vật liệu mà đại phòng dùng để sửa sang phòng khách sau xuân canh, bị đám Vân Chiêu đem đi xây nhà nát rồi, làm sao trông chả sang? Mái nhà lại còn lợp kim ti thảo nữa, vàng rực, trải ba lớp, tha hồ không sợ mưa, tốt hơn nhà dại đa số người trong thôn.

“ Hai thằng tiểu tử Vân Quyển, Vân Thư có nhà để cưới tức phụ rồi.”

“ Chà, đại thiếu gia đúng là ngốc, khi nào ngươi cũng bảo nó xây cho ngươi một cái nhà như thế đi.”

“ Nếu thế ta bị đánh cũng cam lòng.”

Đám người lớn xung quanh bàn tán chẳng kiêng dè gì, lời họ nói rơi vào tai đám thiếu niên, mười mấy cặp mắt phẫn nộ nhìn lại họ.

Từ tiên sinh nhìn thấy hết, ông đứng trong đám đông vuốt râu đứng xem chốc lát, rồi dẫn con chó vàng rời đi, ông cho rằng, người ăn trận đòn này đáng giá nhất chính là Vân Chiêu, không phải hai huynh đệ Vân Quyển.

Vân Chiêu bị đòn không nhận sai, vì thế Vân Nương phạt y phải ở trong nhà của Vân Quyển, khi nào nhận sai mới được về.

Rất nhiều cha mẹ đứa bé bị ăn đòn cũng cho rằng phạt như thế là rất thích hợp, vì thế một đám tiểu tử nằm úp sấp trên cái giường mới của nhà Vân Quyển, đợi vết thương ở mông lành lại.

Vân Phúc thấy đại thiếu gia rất có khí khái nam tử, đưa tới một túi kê và bốn túi tiểu mễ, Tần bà bà thấy đại thiếu gia ăn đòn đáng thương, mang tới một xâu thịt khô còn chủ động giúp bọn chúng nấu cơm.



Còn về phần Xuân Xuân Hoa Hoa, thừa lúc đại nương không chú ý, mang cho đại thiếu gia chăn đệm và rương sách.

Thứ bọn chúng cần nhất là kim sang dược thì không ai cung cấp, theo lời Vân Phúc nói, trẻ con ăn đòn, không tính bị thương.

Cả đám vừa ăn cơm vừa tán gẫu với nhau.

“ Các ngươi đã thấy cái gì chưa? Chỉ cần chúng ta muốn làm chút chuyện gì là không ai muốn chúng ta làm được hết. “ Vân Chiêu gắp miếng thịt mỡ cho Vân Thụ, miệng làu bàu:

Vân Dương đưa bát cho Tần bà bà, ý muốn thêm bát nữa, tiếp lời: “ Dù sao chúng ta làm xong rồi, ăn trận đòn cũng đáng, không chỉ xây nhà, tiếp theo chúng ta phải làm đao.”

“ Làm đao à? Đao giống đao khách ấy á?”

“ Ta cũng muốn một thanh đao lâu lắm rồi, sao để làm được?”

Đám trẻ con còn lại mắt sáng rực, nhao nhao hưởng ứng, Vân Chiêu kích động nói: “ Làm luôn 20 thanh, chúng ta không chỉ làm đao, còn phải tập võ, đánh chết bọn cẩu tạp chủng muốn cướp đồ của chúng ta.”

Vân Dương ra hiệu cho những đứa khác bớt ồn ào, nói: “ Ăn cơm xong chúng ta đi kiếm cát sắt, kiếm nhiều một chút có thể bán cho thợ rèn.”

Vân Quyển bất chấp cơn đau ở mông, nhảy xuống giường, mở cái rương nát, lấy ra một cục đen xì: “ Ta có nam châm.”

Vân Chiêu giật mình nhìn cục nam châm to bằng nửa cái đầu hắn: “ Đâu ra to thế?”

Hai huynh đệ Vân Quyển còn nhỏ không thể làm ruộng, vì thế bọn chúng suốt ngày lang thang mò mẫn khắp nơi đào chỗ nó xới chỗ kia, Vân Thư kiêu ngạo đáp: “ Nhặt được ở trên Ngọc Sơn đấy.”

Vân Chiêu nhận lấy cục nam chân lớn xem xét thật kỹ: “ Ta phải mang đi cho Từ tiên sinh xem.”

Vân Quyển tất nhiên không có ý kiến gì, thấy cơm gạo kê trong bát hết sạch rồi, lại xin Tần bà bà bát nữa.

Vân Dương nhỏ giọng hỏi Vân Chiêu đang trầm tư nhìn cục đá nam châm: “ Có vấn đề gì à, người nhặt được đá nam châm trên Ngọc Sơn nhiều lắm.”

Vân Trương leo xuống giường, che mông đi tập tễnh: “ Ta có điều muốn tìm tiên sinh kiểm chứng đã.”

Vân Dương không hỏi thêm nữa, hôm nay vứt luôn sĩ diện thường ngày rồi, cơm ngon quá mà, bình thường phải ngày Tết mới được ăn ngon như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook