Minh Thiên Hạ

Chương 731: Bảo Kiểm, Lâu Rồi Vẫn Còn Sắc. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Suốt chặng đường Vân Chiêu tuần thị, ít thấy bóng dáng Phùng Anh đó là vì sau chuyện xảy ra với Tiền Đa Đa lần trước, nàng cố gắng né tránh chính sự, công dụng của nàng ở chỗ khác, như lúc này: “ Chàng muốn bơi phải không?”

“ Không. “ Vân Chiêu chối phắt:

“ Chàng đã vô thức kéo đai lưng sáu lần rồi đấy. “ Phùng Anh nói có sách mách có chứng:

Vân Chiêu toát mồ hôi: “ Ha ha, trời nóng quá đấy mà.”

“ Không bắt chàng mặc giáp trụ là nhượng bộ lớn nhất của thiếp rồi đấy. “ Phùng Anh cảnh cáo:

“ Ta không định bơi, nơi này nước sâu lại chạy siết, còn có đá giữa dòng, nhảy xuống có khác gì tự sát chứ. “ Vân Chiêu ra sức chứng minh mình không có ý định ngu ngốc kia:

“ Không có thì tốt. “ Phùng Anh lườm trượng phu một cái, gọi Vân Đại đằng xa, nói: “ Phái một đội phòng vệ bên bờ sông, nơi này vách núi quá dốc, cẩn thận đá rơi, nhanh chóng đi qua đây.”

Vân Đại đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi bố trí, chẳng bao lâu tốc độ hành quân tăng lên rất nhiều, chẳng bao lâu bỏ hại Hán Thủy sau lưng cùng ánh mắt tiếc nuối của Vân Chiêu.

Nếu đi cùng Tiền Đa Đa, nhất định biến thành chuyến du hành thú vị thoải mái, đồng thời thi thoảng sẽ có vài phen thót tim. Còn đi cùng Phùng Anh, tất nhiên an toàn hơn nhiều, nhưng mà hoạt động ngoài công tác à, quên đi.

Từ Hán Trung tới Tương Dương còn có một châu phủ khác, gọi là Tân An Châu.

Vân Đại rất quen thuộc con đường này, vì ông ta vừa đi qua một chuyến.

Cho nên khi Vân Chiêu nhìn thấy Chu Quốc Bình đi chân đất đeo cái gùi trúc từ trong rừng cây đi ra, không khỏi sững người.

Nữ tử trước kia cực kỳ coi trọng dung mạo, thậm chí không ngại nhổ đi hai cái răng quá lớn, nay mặc bộ y phục vải gai, tóc buộc qua loa, đang cười với y.

“ Ngươi đúng đầu một phủ, cần gì phải thế?”

“ Huyện tôn tấm thân ngàn vàng, nay chẳng phải cũng tới vùng hoang vắng nghèo khó này sao.”

“ Ta tới vì nơi này có ngươi.”

“ Huyện tôn nói thế không sợ người ta hiểu lầm à?” Chu Quốc Bình phì cười, không ngờ còn trêu Vân Chiêu, xem ra tâm tình sáng sủa không ít:” Huyện tôn nên đi xa một chút, người lấy mủ sơn nơi này toàn là nữ nhân thôi, một số còn không mặc y phục, huyện tôn nhìn thấy không hay đâu.”

Vân Chiêu cau mày:” Gì, lấy mủ sơn mà không mặc y phục? Sơn sống ăn da đấy ngươi biết không?”

Chu Quốc Bình bĩu môi:” Đúng là đại thiếu gia nhà phú quý, người ta thà bị sơn ăn da còn hơn là bị hỏng y phục.”



Vân Chiêu há miệng định nói vài câu, cuối cùng không nói ra, dẫn người tránh xa khu rừng một chút, chẳng beo lâu theo chỉ dẫn Chu Quốc Bình tới phủ nha đơn sơ.

Phủ nha này không phải dùng lại cái của Đại Minh, mà xây mới hoàn toàn, dùng gỗ dựng tạm mà thành, ngoài còn có hàng rào vòng cung, nhiều khúc gỗ còn nguyên vỏ cây.

Thực sự là điều kiện rất tệ.

Một đám thư lại chạy qua chạy lại giả vờ bận rộn, Vân Chiêu nhìn mà tức, tóm lấy một tên ngồi sau bàn vờ vịt viết lách mà bút không chấm mực:” Việc lấy mủ sơn vì sao do nữ nhân làm, lại còn khiến cả phủ tôn các ngươi phải tham gia?”

Thư lại đó mặt trắng bệch, run run vén tay áo, chỉ nốt đó trên tay, lắp ba lắp bắp:” Bọn ... Bọn ti chức đi rồi, đều bị sơn sơn sống cắn ... Phủ nha Tân An có 51 người, 34 người tương khắc với sơn sống.”

“ Ở đây núi nhiều, đất ít, mỗi sơn là có giá trị ... Phủ tôn tới đây, muốn sản xuất lượng lớn sơn sống, nên phái hết mọi người đi. Bọn ti chức tương khắc với sơn sống, đành ở lại thống kê nhân khẩu, thuyết phục sơn dân xuống núi.”

“ Cái gì?” Vân Chiêu quắc mắt:” Nơi này còn chưa triển khai phân phối ruộng đất sao?”

Thư lại giật bắn mình, chút nữa thì quỳ xuống, nói liến thoắng, chẳng ngờ không vấp nữa:” Huyện tôn, không phải bọn ti chức không làm việc mà không cách nào triển khai được, chỉ cần tới gần những người đó, bọn họ sẽ tấn công.”

“ Phủ Tân An vốn không nhiều nhân khẩu, bọn họ còn xây dựng rất nhiều bảo lũy, toàn bộ sống trong những bức tường cao, bọn ti chức muốn phái quân phá bảo lũy, phủ tôn không cho, nói không phải cách hay, phải để họ tự ra ngoài.”

“ Cho nên phủ tôn mới thu nhận những nữ nhân không ai muốn, vào núi thu hoạch sơn, còn nói, đợi những nữ nhân này kiếm được tiền, mọi người biết chúng ta là người tốt sẽ theo chúng ta.”

Vân Chiêu nghe vậy chỉ biết thở dài, vỗ vai thư lại mặt non choẹt:” Tốt nghiệp bao lâu rồi?”

“ Ti chức vừa rốt nghiệp năm nay thì được phân phối tới đây.”

“ Có hối hận không?”

Thư lại lắc đầu dứt khoát:” Chúng ta rồi cũng sẽ thắng lợi ạ.”

“ Ha ha ha, đúng lắm, chúng ta sẽ thắng lợi.” Vân Chiêu tiếp tục bước đi, được vài bước quay đầu hỏi:

“ Ngươi tên gì?”

“ Ti chức tên Hà Vị.”

“ Ta nhớ rồi.”

Người này tên có chữ Vị, rõ ràng là người Quan Trung.



Lại đợi thêm một lúc, Chu Quốc Bình lần nữa xuất hiện trước mặt Vân Chiêu đã biến thành dung nhan rực rỡ, ngay trên mái tóc vấn cầu kỳ còn gài một đôi kim bộ diêu, mỗi bước chân, kim bộ diêu lay động, hết sức quyến rũ.

Vân Chiêu lờ đi mấy động tác cố tình khiêu khích mình của Chu Quốc Bình, hỏi thẳng:” Sao không dùng thủ đoạn sấm sét, ngươi sở trường lắm mà?”

Chu Quốc Bình vặn lại:” Không phải huyện tôn đầy ti chức tới nơi hoang vu vắng vẻ này để dưỡng tâm dưỡng tính à? Giờ giết người chẳng phải phí công sao? Với lại nơi này được mấy người cho ti chức giết chứ?”

Vân Chiêu vỗ trán:” Ta đâu có biết nơi này lại gian khổ như thế.”

“ Không tính gian khổ, nơi này đất đai không tốt lắm, nhưng lại rất nhiều sơn, thứ này quý lắm, nhưng đám tặc khấu tới phá hỏng thương đạo rồi. Chỉ cần ti chức mời được thương đội tới, bách tính thấy bán được sơn sống, bọn họ sẽ chủ động ta ngoài thôi, đường tiêu thụ nắm trong tay ti chức, người nơi này chẳng phải tùy ti chức nhào nặn sao?”

Lời Chu Quốc Bình nói vẫn phóng khoáng tự tin như trước, nhưng Vân Chiêu vẫn phát hiện ra nàng không đủ tự tin.

“ Ta biết không chuyện gì làm khó được ngươi, có điều ta đã đẩy ngươi tới đây cũng nên có trách nhiệm một chút, ngươi biết Vương Hạ ở Nhạc Dương chứ?”

Chu Quốc Bình gật đầu:” Ti chức có biết huynh trưởng Vương Chung của hắn, hồi còn ở thư viên là tên ương bướng.”

“ Ừ, chính là Vương Hạ đó, hiện hắn điều hành một cái chợ bán buôn cực lớn ở Nhạc Dương, ta gửi thư cho hắn, bất kể ngươi thu hoạch được bao nhiêu sơn, hắn cũng sẽ mua được hết.” Vân Chiêu nắm trong tay vô số nguồn lực, tất nhiên phất tay một cái là giải quyết được khó khăn lớn của Chu Quốc Bình:

Chu Quốc Bình tức thì sáng mắt:” Ti chức cần mua lương thực, muối, vải, một nửa tiền.”

Vân Chiêu cười:” Ta nghĩ với Vương Hạ mà nói không thành vấn đề.”

“ Còn nữa không được lừa gạt bách tính.”

“ Không thể nào, đều là người mình cả mà.”

Chu Quốc Bình đột nhiên đùng đùng nổi giận: “ Không cùng một hệ thống, người ta thèm vào quan tâm ti chức sống chết ra sao, huyện tôn chắc chưa biết chuyện hay mà đám khốn kiếp thương vụ ti làm đâu nhỉ?”

“ Khi ti chức phát hiện nơi này có rất nhiều sơn từng sai khoái mã về báo lên thương vụ ti, hi vọng cùng họ lập một hợp đồng mua bán lâu dài. Không ngờ đám vương bát đản đó trả lời là đường xá xa xôi, vận chuyển khó khăn, còn nói sơn là thứ khó vận chuyển, rồi còn nói gì mà phải đặt mua thùng sắt do huyện Lam Điền sản xuất.”

“ Ti chức lại sai thư lại tới giảng giải ý nghĩa vụ mua bán này, bọn vương bát đản nói, làm ăn là làm ăn. Quân khốn kiếp, dám nói chuyện làm ăn với bà cô đây à? Bà cô đây không thèm dùng thủ đoạn với bách tính, nhưng không thiếu thủ đoạn đối phó với loại quan viên thối tha như chúng đâu, chúng đợi đấy.”

Vân Chiêu mặt tối đen: “ Ngươi bình tĩnh đã, ta cảnh báo bọn chúng ... Mà này, đừng nói với ta là ngươi đã làm gì rồi nhé.”

Chu Quốc Bình quay mặt sang bên: “ Chẳng có gì, học theo huyện tôn năm xưa bán lương thực cho Trương Gia Khẩu ấy mà.”

Vân Chiêu nhìn quanh, nơi này cảnh sắc tú lệ, núi cao rừng thẳm, là nơi tốt làm ăn không vốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook