Chương 824: Bảo Tàng Của Đại Minh. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Ba ngày sau Vân Chiếp nhận được thư cấp báo của Hàn Lăng Sơn gửi về từ kinh thành, nội dung trong đó khiến y cau mày mấy lần liền, không ngờ ở đó lại xảy ra nhiều chuyện ngoài dự liệu như vậy.
“ Lý Hồng Cơ tiến quân tới đâu rồi? “ Xem xong thư tín, Vân Chiêu hỏi Bùi Trọng:
“ Theo như tin tức thu được ngày hôm nay thì trung quân của Lý Hồng Cơ cách kinh thành 230 dặm, tiên phong Lưu Tông Mẫn đã tới huyện Đại Hưng, cách kinh thành chỉ chưa đầy 50 dặm. “ Bùi Trọng biết Vân Chiêu sẽ hỏi tới nên không cần xem văn thư cũng trả lời được ngay:
“ Còn Lý Định Quốc thì sao?”
“ Dựa theo kế hoạch hành quân mà họ báo lên thì lúc này Lý Định Quốc tướng quân hẳn là đã tới được Trương Gia Khẩu, có điều vì Lý tướng quân thích khinh kỵ nên chắc bản thân đã tới được dải Mật Vân rồi.”
Vân Chiêu khép mắt mường tượng ra bản đồ ở trong đầu, hỏi: “ Thủ tướng Cư Dung quan là ai?”
Bùi Trọng đáp ngay: “ Mật Vân tổng binh Đường Thông ạ.”
“ Đường Thông à? “ Vân Chiêu nhớ cái tên này, kẻ này nghi vấn trùng trùng, mấy lần đi đánh Kiến Nô đều thất bại nhưng bản thân an toàn chạy thoát, nói không có vấn đề chẳng ai tin: “ Bảo Lý Định Quốc, nếu kẻ này đầu hàng thì giết ngay.”
Bùi Trọng không hiểu: “ Giết hàng tướng ạ?”
Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Lam Điền không phải sọt rác mà cái gì cũng nhận.”
Bùi Trọng liền ghi vào sổ tay, thấy Vân Chiêu tựa hồ quên mất lá thư của Hàn Lăng Sơn, mà theo như luật lệ Lam Điền, phàm là thư hỏa tốc 800 dặm thì phải xử lý lập tức không được trì hoãn, nên hắn khẽ giọng nhắc:” Bệ hạ, cấp báo của Hàn Lăng Sơn ...”
Vây Chiêu phất tay:” Bảo quốc tướng xử lý là được.”
Bùi Trọng hơi do dự một chút rồi vẫn nói:” Vi thần cho rằng bệ hạ nên đích thân ra lệnh thì hơn, dù thế nào thì ân uy nên từ trên phát xuống.”
“ Nếu ta tiếp nhận dư nghiệt Đại Minh thì thuộc về đảm bảo cá nhân, nếu quốc tướng làm việc này thì thuộc về nhân dân Lam Điền xá miễn cho những phụ nhân trẻ nhỏ đó, đây mới thực sự là ân từ bên trên.” Vân Chiêu chẳng đọc thư vẫn đoán ra nội dung:
Bùi Trọng kiến nghị:” Nếu bệ hạ đã muốn vậy, vi thần cho rằng giao phó cho đại hội đại biểu nhân dân càng tốt hơn, chỉ là các thường ủy phân tán các nơi, sẽ trì hoãn thở gian.”
Vân Chiêu nói lại lần nữa: “ Giao quốc tướng xử lý.”
Bùi Trọng thấy Vân Chiêu đã quyết ý, lấy thư của Hàn Lăng Sơn, đóng si niêm phong giao cho bí thư mang tới phủ quốc tướng.
Vân Chiêu rời thư phòng, nhìn Ngọc Sơn bị che kín trong mây mù, sắc trời u ám, lẩm bẩm: “ Tháng hai rồi mà chẳng thấy chút sắc xuân nào.”
“ Mùa xuân rồi cũng sẽ tới thôi. “ Phùng Anh mặc khải giáp từ bên ngoài đi vào, vừa vặn nghe thấy câu này của trượng phu nên thuận miệng tiếp lời, từ lúc Hạ Hoàn Thuần đi, nàng tiếp nhận luôn nhiệm vụ phòng vệ thành Ngọc Sơn của hắn: “ Phu quân, sáu trăm hai mươi sĩ tử đã chuẩn bị xong, sẽ theo quân xuất phát.”
“ Ta đi xem sao.”
Vân Chiêu không mặc thêm áo choàng, cứ thế ra ngoài, ở quảng trường rộng phía trước đại thư phòng 620 sĩ tử ai nấy mặc áo choàng màu trắng, xếp hàng chỉnh tề, thấy Vân Chiêu tới, Bành Quốc Thư đứng đầu chắp tay hô vang thi lễ.
“ Tốt, tốt, trông rất có tinh thần, hiện giờ cục diện kinh thành hết sức phức tạp, khó có thể xử lý rõ ràng trong thời gian ngắn, nên các ngươi phải chú tâm vào.”
Bành Quốc Thư tự tin nói:” Bệ hạ cứ yên tâm, 620 người này đều là tinh anh lựa chọn từ các nơi, bọn họ kinh nghiệm phong phú, một khi đại quân ta đoạt được kinh thành, họ nhất định sẽ ổn định nơi đó trong thời gian ngắn nhất.”
Vân Chiêu hài lòng gật đầu, đi tới trước mặt chàng trai trẻ để râu, cười:” Tử Ngư, ngươi ở trấn Ninh Hạ sáu năm, vốn thăng nhiệm lên châu phủ, giờ lại tới chiến trường xa xôi, ủy khuất cho ngươi rồi.”
Hà Giang Ngư chắp tay dõng dạc:” Thần là cục gạch của bệ hạ, tới nay cục gạch này chưa vỡ, chỉ cần bệ hạ thấy nơi nào thích hợp cứ ném thần tới đó.”
“ Lấy được kinh thành là chúng ta nhất thông phương bắc, kinh thành không như nơi khác, cả thiên hạ đang chú tâm vào đó, quản lý kinh thành tố hay không sẽ ảnh hưởng lớn trong việc chúng ta có thực sự thống trị được thiên hạ hay không, cho nên các ngươi thận trọng.” Vân Chiêu nhìn qua đám đông, không ngờ lại thấy Lương Anh trong đội ngũ, hơi bất ngờ: “ Sao ngươi cũng trà trộn vào đây?”
Vừa hỏi câu này, xung quanh cười rộ lên.
Lương Anh mặt đỏ bừng: “ Thần trà trộn bao giờ, thần thi vào đàng hoàng.”
Vân Chiêu phất tay: “ Được rồi, coi như trẫm nói sai, là Lương Anh của chúng ta thi vào, tốt lắm, ngươi tới kinh thành vừa vặn gặp lại bạn cũ, gần đây khả năng nàng ấy sống không tốt.”
Lương Anh giảu môi: “ Muốn sống tốt thì phải ở lại Ngọc Sơn.”
Vân Chiêu đi xuyên qua đội ngũ, thi thoảng dừng lại nói vài câu, đều chọn đề tài nhẹ nhàng, đợi khi y quay lại hàng trên cùng, Bành Quốc Thư ra lệnh, đội ngũ chầm chậm lên đường.
Tới khi bọn họ rời khỏi thành Ngọc Sơn, Vân Chiêu mới thôi vẫy tay, thong thả đi về phía đại thư phòng, tới dưới cây liễu lớn, dừng chân bẻ một cành đưa Bùi Trọng: “ Mang tặng cho Bành Quốc Thư.”
Bùi Trọng gọi mã phu tới, đích thân lên ngựa mang cành dưỡng liêu đi.
“ Nhanh quá, từ khi ta thành huyện lệnh tới giờ đã là 15 năm, nhìn lại tựa như chỉ mới chớp mắt một cái vậy.” Vân Chiêu cảm thán:” Chỉ là thiên hạ thì đã biến đổi nghiêng trời lệch đất rồi.”
Phùng Anh vung đao chém một cành dương liễu cầm trên tay:” Phu quân nếu chê mùa xuân tới quá muộn, chúng ta mang cành dương liễu này về cắm trong bình nước ấm, nó sẽ mau chóng nảy trồi non. Lúc này ở Giang Nam, có lẽ dương liễu đã rủ xuống mặt hồ, còn ở Quảng Châu, sắc xuân chưa bao giờ phai nhạt ...”
Vân Chiêu nhận lấy cành dương liễu:” Dù sao trăm hoa cùng nở mới thực sự là đẹp, một cành dương liễu thì ý nghĩa gì.”
………………. ……………
Cổng thành Bắc Kinh đóng chặt.
Mộc Thiên Đào đứng trên tường thành Chính Dương Môn, nhìn chấm đen di chuyển ở đường chân trời, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Từ ba ngày trước hắn không ra ngoài chiến đấu với du kỵ nữa.
Hắn mẫn cảm phát hiện, đám du kỵ kia bắt đầu dẫn dụ mình đi tới nơi xa hơn một cách có chủ đích, hắn thăm dò tấn công một chút, thấy bách nhân đội của chúng xuất hiện là quyết đoán lui ngay.
300 kỵ binh của hắn khó xử lý 100 tên này một cách nhanh chóng, 100 người đi do thám quá đông, đi đối phó với hắn thì quá ít, nhưng đi làm mồi nhử thì lại vừa vặn.
Cho nên hắn quyết đoán lui về giữ thành, điều này cho thấy đại đội kỵ binh của chúng chỉ quanh quẩn đâu đây.
Cũng ba ngày rồi Mộc Thiên Đào chưa gặp Chu Mỹ Sác, tới giờ hắn cũng không biết là nàng và Hạ Hoàn Thuần nói những gì, có thành công không.
Ngày hôm đó Chu Mỹ Sác trở về đi đôi giày rất lớn.
Là giày của Hạ Hoàn Thuần.
Ngày hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, hắn như sống trong mộng, không nhớ rõ chi tiết nữa, chỉ nhớ Chu Mỹ Sác rất chủ động, rất điên cuồng, chẳng giống cô công chúa luôn rụt rè ôn nhu.
Trong căn phòng ấm áp đó, công chúa khóc lớn một hồi, sau đó ôm lấy y điên cuồng đòi hỏi, tới khi sức cùng lực kiệt cũng không chịu buông ... Suốt một ngày một đêm, họ không rời gian phòng đó.
Sung sướng cực điểm, cũng thống khổ cực điểm, cuối cùng ôm nhau ngủ say.
Ngày hôm sau hắn tỉnh dậy thì không thấy công chúa đâu nữa, chỉ có vết máu đỏ trên đệm như nhắc hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trên tường thành thi thoảng có tiếng pháo nổ.
Chỉ có Chính Dương môn chẳng chút động tĩnh.
Hoạn quan hoàng đế phái tới không chỉ một lần đến Chính Dương môn, bọn họ rất muốn nói với vị quyền thần được hoàng đế tán thưởng này vài câu, cuối cùng bị không khí trầm mặc nơi này ép không mở miệng được.
“ Lý Hồng Cơ tiến quân tới đâu rồi? “ Xem xong thư tín, Vân Chiêu hỏi Bùi Trọng:
“ Theo như tin tức thu được ngày hôm nay thì trung quân của Lý Hồng Cơ cách kinh thành 230 dặm, tiên phong Lưu Tông Mẫn đã tới huyện Đại Hưng, cách kinh thành chỉ chưa đầy 50 dặm. “ Bùi Trọng biết Vân Chiêu sẽ hỏi tới nên không cần xem văn thư cũng trả lời được ngay:
“ Còn Lý Định Quốc thì sao?”
“ Dựa theo kế hoạch hành quân mà họ báo lên thì lúc này Lý Định Quốc tướng quân hẳn là đã tới được Trương Gia Khẩu, có điều vì Lý tướng quân thích khinh kỵ nên chắc bản thân đã tới được dải Mật Vân rồi.”
Vân Chiêu khép mắt mường tượng ra bản đồ ở trong đầu, hỏi: “ Thủ tướng Cư Dung quan là ai?”
Bùi Trọng đáp ngay: “ Mật Vân tổng binh Đường Thông ạ.”
“ Đường Thông à? “ Vân Chiêu nhớ cái tên này, kẻ này nghi vấn trùng trùng, mấy lần đi đánh Kiến Nô đều thất bại nhưng bản thân an toàn chạy thoát, nói không có vấn đề chẳng ai tin: “ Bảo Lý Định Quốc, nếu kẻ này đầu hàng thì giết ngay.”
Bùi Trọng không hiểu: “ Giết hàng tướng ạ?”
Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Lam Điền không phải sọt rác mà cái gì cũng nhận.”
Bùi Trọng liền ghi vào sổ tay, thấy Vân Chiêu tựa hồ quên mất lá thư của Hàn Lăng Sơn, mà theo như luật lệ Lam Điền, phàm là thư hỏa tốc 800 dặm thì phải xử lý lập tức không được trì hoãn, nên hắn khẽ giọng nhắc:” Bệ hạ, cấp báo của Hàn Lăng Sơn ...”
Vây Chiêu phất tay:” Bảo quốc tướng xử lý là được.”
Bùi Trọng hơi do dự một chút rồi vẫn nói:” Vi thần cho rằng bệ hạ nên đích thân ra lệnh thì hơn, dù thế nào thì ân uy nên từ trên phát xuống.”
“ Nếu ta tiếp nhận dư nghiệt Đại Minh thì thuộc về đảm bảo cá nhân, nếu quốc tướng làm việc này thì thuộc về nhân dân Lam Điền xá miễn cho những phụ nhân trẻ nhỏ đó, đây mới thực sự là ân từ bên trên.” Vân Chiêu chẳng đọc thư vẫn đoán ra nội dung:
Bùi Trọng kiến nghị:” Nếu bệ hạ đã muốn vậy, vi thần cho rằng giao phó cho đại hội đại biểu nhân dân càng tốt hơn, chỉ là các thường ủy phân tán các nơi, sẽ trì hoãn thở gian.”
Vân Chiêu nói lại lần nữa: “ Giao quốc tướng xử lý.”
Bùi Trọng thấy Vân Chiêu đã quyết ý, lấy thư của Hàn Lăng Sơn, đóng si niêm phong giao cho bí thư mang tới phủ quốc tướng.
Vân Chiêu rời thư phòng, nhìn Ngọc Sơn bị che kín trong mây mù, sắc trời u ám, lẩm bẩm: “ Tháng hai rồi mà chẳng thấy chút sắc xuân nào.”
“ Mùa xuân rồi cũng sẽ tới thôi. “ Phùng Anh mặc khải giáp từ bên ngoài đi vào, vừa vặn nghe thấy câu này của trượng phu nên thuận miệng tiếp lời, từ lúc Hạ Hoàn Thuần đi, nàng tiếp nhận luôn nhiệm vụ phòng vệ thành Ngọc Sơn của hắn: “ Phu quân, sáu trăm hai mươi sĩ tử đã chuẩn bị xong, sẽ theo quân xuất phát.”
“ Ta đi xem sao.”
Vân Chiêu không mặc thêm áo choàng, cứ thế ra ngoài, ở quảng trường rộng phía trước đại thư phòng 620 sĩ tử ai nấy mặc áo choàng màu trắng, xếp hàng chỉnh tề, thấy Vân Chiêu tới, Bành Quốc Thư đứng đầu chắp tay hô vang thi lễ.
“ Tốt, tốt, trông rất có tinh thần, hiện giờ cục diện kinh thành hết sức phức tạp, khó có thể xử lý rõ ràng trong thời gian ngắn, nên các ngươi phải chú tâm vào.”
Bành Quốc Thư tự tin nói:” Bệ hạ cứ yên tâm, 620 người này đều là tinh anh lựa chọn từ các nơi, bọn họ kinh nghiệm phong phú, một khi đại quân ta đoạt được kinh thành, họ nhất định sẽ ổn định nơi đó trong thời gian ngắn nhất.”
Vân Chiêu hài lòng gật đầu, đi tới trước mặt chàng trai trẻ để râu, cười:” Tử Ngư, ngươi ở trấn Ninh Hạ sáu năm, vốn thăng nhiệm lên châu phủ, giờ lại tới chiến trường xa xôi, ủy khuất cho ngươi rồi.”
Hà Giang Ngư chắp tay dõng dạc:” Thần là cục gạch của bệ hạ, tới nay cục gạch này chưa vỡ, chỉ cần bệ hạ thấy nơi nào thích hợp cứ ném thần tới đó.”
“ Lấy được kinh thành là chúng ta nhất thông phương bắc, kinh thành không như nơi khác, cả thiên hạ đang chú tâm vào đó, quản lý kinh thành tố hay không sẽ ảnh hưởng lớn trong việc chúng ta có thực sự thống trị được thiên hạ hay không, cho nên các ngươi thận trọng.” Vân Chiêu nhìn qua đám đông, không ngờ lại thấy Lương Anh trong đội ngũ, hơi bất ngờ: “ Sao ngươi cũng trà trộn vào đây?”
Vừa hỏi câu này, xung quanh cười rộ lên.
Lương Anh mặt đỏ bừng: “ Thần trà trộn bao giờ, thần thi vào đàng hoàng.”
Vân Chiêu phất tay: “ Được rồi, coi như trẫm nói sai, là Lương Anh của chúng ta thi vào, tốt lắm, ngươi tới kinh thành vừa vặn gặp lại bạn cũ, gần đây khả năng nàng ấy sống không tốt.”
Lương Anh giảu môi: “ Muốn sống tốt thì phải ở lại Ngọc Sơn.”
Vân Chiêu đi xuyên qua đội ngũ, thi thoảng dừng lại nói vài câu, đều chọn đề tài nhẹ nhàng, đợi khi y quay lại hàng trên cùng, Bành Quốc Thư ra lệnh, đội ngũ chầm chậm lên đường.
Tới khi bọn họ rời khỏi thành Ngọc Sơn, Vân Chiêu mới thôi vẫy tay, thong thả đi về phía đại thư phòng, tới dưới cây liễu lớn, dừng chân bẻ một cành đưa Bùi Trọng: “ Mang tặng cho Bành Quốc Thư.”
Bùi Trọng gọi mã phu tới, đích thân lên ngựa mang cành dưỡng liêu đi.
“ Nhanh quá, từ khi ta thành huyện lệnh tới giờ đã là 15 năm, nhìn lại tựa như chỉ mới chớp mắt một cái vậy.” Vân Chiêu cảm thán:” Chỉ là thiên hạ thì đã biến đổi nghiêng trời lệch đất rồi.”
Phùng Anh vung đao chém một cành dương liễu cầm trên tay:” Phu quân nếu chê mùa xuân tới quá muộn, chúng ta mang cành dương liễu này về cắm trong bình nước ấm, nó sẽ mau chóng nảy trồi non. Lúc này ở Giang Nam, có lẽ dương liễu đã rủ xuống mặt hồ, còn ở Quảng Châu, sắc xuân chưa bao giờ phai nhạt ...”
Vân Chiêu nhận lấy cành dương liễu:” Dù sao trăm hoa cùng nở mới thực sự là đẹp, một cành dương liễu thì ý nghĩa gì.”
………………. ……………
Cổng thành Bắc Kinh đóng chặt.
Mộc Thiên Đào đứng trên tường thành Chính Dương Môn, nhìn chấm đen di chuyển ở đường chân trời, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Từ ba ngày trước hắn không ra ngoài chiến đấu với du kỵ nữa.
Hắn mẫn cảm phát hiện, đám du kỵ kia bắt đầu dẫn dụ mình đi tới nơi xa hơn một cách có chủ đích, hắn thăm dò tấn công một chút, thấy bách nhân đội của chúng xuất hiện là quyết đoán lui ngay.
300 kỵ binh của hắn khó xử lý 100 tên này một cách nhanh chóng, 100 người đi do thám quá đông, đi đối phó với hắn thì quá ít, nhưng đi làm mồi nhử thì lại vừa vặn.
Cho nên hắn quyết đoán lui về giữ thành, điều này cho thấy đại đội kỵ binh của chúng chỉ quanh quẩn đâu đây.
Cũng ba ngày rồi Mộc Thiên Đào chưa gặp Chu Mỹ Sác, tới giờ hắn cũng không biết là nàng và Hạ Hoàn Thuần nói những gì, có thành công không.
Ngày hôm đó Chu Mỹ Sác trở về đi đôi giày rất lớn.
Là giày của Hạ Hoàn Thuần.
Ngày hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, hắn như sống trong mộng, không nhớ rõ chi tiết nữa, chỉ nhớ Chu Mỹ Sác rất chủ động, rất điên cuồng, chẳng giống cô công chúa luôn rụt rè ôn nhu.
Trong căn phòng ấm áp đó, công chúa khóc lớn một hồi, sau đó ôm lấy y điên cuồng đòi hỏi, tới khi sức cùng lực kiệt cũng không chịu buông ... Suốt một ngày một đêm, họ không rời gian phòng đó.
Sung sướng cực điểm, cũng thống khổ cực điểm, cuối cùng ôm nhau ngủ say.
Ngày hôm sau hắn tỉnh dậy thì không thấy công chúa đâu nữa, chỉ có vết máu đỏ trên đệm như nhắc hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trên tường thành thi thoảng có tiếng pháo nổ.
Chỉ có Chính Dương môn chẳng chút động tĩnh.
Hoạn quan hoàng đế phái tới không chỉ một lần đến Chính Dương môn, bọn họ rất muốn nói với vị quyền thần được hoàng đế tán thưởng này vài câu, cuối cùng bị không khí trầm mặc nơi này ép không mở miệng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.