Chương 488: Bệnh Gấp Loạn Cầu Y. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Trải qua thảo luận khẩn cấp, độ khả thi của kế hoạch phò tá Sử Khả Pháp rất cao.
Theo như suy luận của đám gian nhân kia, huyện Lam Điền hiện nay chính là phủ Ứng Thiên mà Sử Khả Pháp ao ước trong tương lai, ông ta là người thích làm việc, đồng thời có tình cảm sâu nặng với Đại Minh.
Nếu ông ta muốn thực hiện mộng tưởng đó thì phải dùng tới đám thiếu niên của huyện Lam Điền, một khi như thế sẽ bất tri bất giác mà tạo thành hố ngăn cách với văn nhân Giang Nam.
Luận tới trùng kiến một địa phương một cách có hệ thống, luận tới làm sao để một địa phương từ trạng thái vô trật tự đi vào quỹ đạo thì làm sao đám người đọc sách Đại Minh chỉ biết tới Tứ Thư Ngũ Kinh, cả đời viết văn bát cổ, có thể là đối thủ của tiểu lại huyện Lam Điền sớm tiếp xúc với chính vụ ngay khi còn đi học? Lại được các thế hệ sư huynh sư tỷ đi trước đúc rút ra kinh nghiệm viết thành sách truyền lại nữa chứ.
Tiếng huyên náo trong đại thư phòng dần biến mất, người đã đi gần hết, Dương Hùng cùng đám người trẻ tuổi lại bận rộn công tác văn thư, lát nữa viết thành văn bản công tác chính thức nộp lên cho Vân Chiêu.
Chu Quốc Bình cô độc ngồi trên ghế nhìn đám học đệ học muội bận rộn, khi bọn chúng đi qua bên cạnh nàng đều vô thức xoay văn bản đi tới góc độ nàng không nhìn thấy được nội dung trên văn thư.
Nếu như nói huyện tôn không còn tin tưởng nàng nữa thì nàng được tham dự cuộc họp quyết sách tối cao huyện Lam Điền, nhưng nếu nói huyện tôn tín nhiệm nàng thì nàng cảm giác rõ được sự lạnh nhạt xa lánh.
Phải biết rằng huyện tôn xưa nay là số ít người cùng tiên sinh thư viện chưa bao giờ vì các nàng xấu xí mà bài xích, cùng lắm cảm thán vài câu, ngược lại còn luôn cổ vũ các nàng tìm giá trị của bản thân, dung mạo không phải tất cả. Chính vì có huyện tôn dung túng chống lưng cho các nàng, thiên vị các nàng một cách vô lý, vì thế nữ tử thư viện mới ngang ngược như thế.
Nếu không phải nhờ huyện tôn, đám tiểu nữ hài như các nàng dù được người ta mua về chỉ được người ta dùng vào việc bẩn thỉu nặng nhọc nhất mà thôi.
Đâu ra cơ hội cho bọn họ ngồi ngang hàng với nam tử như thế này.
Vậy mà còn nàng thì sao, phụ sự tin tưởng của huyện tôn, đường đường một thủ lĩnh Mật điệp ti, được huyện tôn tin tưởng giao cho nắm vị trí trọng yếu như kinh sư, trong tay có cả trăm người, nàng lại là người đầu tiên vì tư tình mà vi phạm điều lệ.
Chu Quốc Bình lấy dũng khí đi tới trước mặt Vân Chiêu, lí nhí nói:” Huyện tôn, thuộc hạ hối hận rồi.”
Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Xưa nay chưa từng có ai quan tâm tới ngươi, dùng mạng đối xử với ngươi như thế, đương nhiên ngươi lạc lối, giờ gạo nấu thành cơm, ngươi thong thả mà chịu đựng đi. Tiên sinh của ngươi hẳn dạy ngươi, lời nói phải có chứ tín, hành động phải có kết quả, nói phải suy nghĩ cân nhắc, hành động phải kiên quyết.”
“ Giờ ngươi mới nói hối hận chẳng phải có lỗi với nữ nhân đã vì ngươi hi sinh 5 cái răng không, về thong thả dằn vặt đi.”
Chu Quốc Bình hít sâu một hơi:” Tiên sinh cũng dạy thuộc hạ, phải có dũng khí làm lại từ đầu, thuộc hạ có thể làm lại.”
Vân Chiêu tiếp tục phê duyệt văn thư:” Vậy ta chúc ngươi hết thảy thuận lợi.”
Chu Quốc Bình duyên dáng thi lễ, sau đó đi thẳng khỏi đại thư phòng.
Đến khi Dương Hùng đem danh sách đã được tổng hợp xong lên cho Vân Chiêu phê duyệt, y giật mình: “ Cái gì? Những hai mươi bảy người kia à, các ngươi có điên không vậy? Nhét cho người ta chừng đấy người, Sử Khả Pháp có tin không?”
“ Ti chức cũng không biết, nhưng các vị tiên sinh đều rất tự tin, có vẻ không hề lo lắng gì ở vấn đề này, Từ tiên sinh nói, con người sau khi quần cư mới phát huy được thực lực cường đại vượt xa năng lực của cá nhân.”
Vân Chiêu không truy hỏi nữa, Từ tiên sinh làm hiệu trưởng thư viện Ngọc Sơn vốn đã là không xứng tài năng rồi, đã làm việc thì ắt phải có lý, vậy cứ đợi xem kết quả thế nào đã.
Trước kia khi Vân Chiêu còn nhỏ, mỗi một việc tiên sinh đều giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ, nhưng khi y trưởng thành thì tiên sinh không cần làm thế nữa rồi, muốn để y tự lĩnh ngộ ra đạo lý.
Đến giờ Vân Chiêu vẫn chưa từng làm tiên sinh thất vọng: “ Đi thông tri với Lô Tượng Thăng, bảo ông ta đưa Sử Khả Pháp đi xem nhân tài của huyện Lam Điền ta, giảng cho ông ta cách thực lựa chọn nhân tài của chúng ta.”
” Ti chức sợ ông ta lên thư viện Ngọc Sơn sẽ ngất xỉu vì sợ mất.” Dương Hùng cười ác gian ác, đám học sinh thư viện suốt ngày thích nói mấy lời đại nghịch vô đạo, cứ như không nói vài câu như thế thì mình thành kẻ tầm thường vậy, một văn nhân cũ cổ hủ như Sử Khả Pháp nghe thấy không sợ chết khiếp cũng hộc máu mà chết:
“ Cứ làm vậy đi, ngoài ra không cần giết lão phó của người ta đâu, sau này nếu mà thành đồng liêu rồi thì sự kiện này khó ăn nói.”
Đối với Sử Khả Pháp, Vân Chiêu chẳng có mấy sự kính trọng, cũng không có ác cảm gì, ngươi chẳng thể hận một người dùng cả sinh mạng chứng minh lý tưởng và tiết tháo, dù ông ta có làm được việc hay không cũng không quan trọng, đó là vấn đề năng lực.
………….. ………..
"Uỳnh!"
Một quả thủ lôi nổ vang trên mảnh đất hoang, bụi đất mù mịt.
Lô Tượng Thăng và Sử Khả Pháp từ phía sau chướng ngại vật đi ra, quan sát cái hố do thủ lôi tạo ra, xung quanh là mảnh đất cháy đen:” Năm Sùng Trinh thứ 7 khi mỗ mua thứ này của huyện Lam Điền thì giá một quả những 5 lượng bạc, ta cắn răng mua được 1000 quả, cho tới ngày nay, chi phí chế tạo một quả chỉ tốt một lượng một tiền, uy lực tăng lên không ít.”
“ Huyện Lam Điền cường đại không phải ở giàu có, mà là nhờ không ngừng tiến tới, đây là sự tiến bộ không nhìn thấy điểm dừng, biến một thứ rất bình thường không ngừng tốt lên chính là nguyên nhân giữ sự cường đại của huyện Lam Điền.”
Mặt Sử Khả Pháp âm trầm:” Kiến Đấu huynh, khi đạo tặc Vân thị dùng thứ vũ khí này giết vua, mong huynh còn có thể tự hào.”
Lô Tượng Thăng lắc đầu:” Vân Chiêu sẽ không giết vua, chỉ cần bệ hạ còn sống y sẽ không rời Quan Trung, lời này công khai rồi, chẳng lẽ huynh chưa biết?”
“ Không ngờ huynh lại đi tin một tên kiêu hùng.”
“ Đây không phải là lời nói dối, Vân Chiêu không cần làm thế, năm nay thuế má chuẩn bị cho bệ hạ cũng đã sẵn sàng, không bao lâu nữa sẽ đưa lên kinh.”
Sử Khả Pháp nghiến răng:” Đó là tiền hối lộ.”
“ Bệ hạ năm nào cũng nhận, năm nào cũng có văn thư ban thưởng, nếu không có gì bất ngờ, Vân thị an nhân sắp biến thành cáo mệnh rồi, khi đó quan viên tam phẩm như huynh gặp cũng phải thỉnh an.” Lô Tượng Thăng nhẹ nhàng nói một câu.
“ Bệ hạ ...” Sử Khả Pháp chẳng thể nói hoàng đế không phải, dẫm mạnh chân không nói thêm được lời nào, bực tức phất tay áo bỏ đi:
Hai người rời khỏi trường bắn nhỏ ở hậu sơn, men theo đường núi quanh co đi lên, Lô Tượng Thăng lại chỉ những ống khói lớn chi chít vương lên thật cao nói:” Mỗi một ống khói là một nhà xưởng lớn, trận động đất năm nay đã phá hủy rất nhiều rồi, giờ đang phải tu sửa, xây mới, nếu không huynh sẽ nhìn thấy cảnh tượng cả trăm cột khói cùng lúc bay lên, mỗi nhà xưởng là mấy trăm người làm việc, vật tư làm ra e bằng một nửa phương bắc ....”
Sử Khả Pháp im lặng không nói, chẳng muốn nhìn những cái cột khói làm người ta bất an kia, lên cao dần, mây mù che đi cảnh tượng phồn hoa phía dưới chỉ còn cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, làm ông ta thoải mái phần nào, thấp thoáng sau tàng cây là công trình kiến trúc, nhiều cái hình thù kỳ dị.
Con đường cứ rộng dần, thi thoảng thấy một cái xe lừa chở người lên núi, tới khi nhìn thấy sơn môn cực lớn, đồng thời cũng thấy vô số thiếu niên thanh y cả lớn cả nhỏ, cả nam cả nữ, sự tồn tại của những người này còn khiến ông ta kinh nghiếp hơn cả số ống khói kia.
Lô Tượng Thăng vuốt râu giới thiệu:” Đều là học tử thư viện đấy, còn chưa thể dùng được, nhân số không bằng Quốc Tử Giám Nam Kinh, chưa tới 5000 ... Song cầu học không dễ, tốt nghiệp càng khó, người bình thường hoàn thành khóa học thư viện thì phải mất mười năm. Tới nay kỷ lục thuộc về một nhóm yêu nghiệt chỉ mất bốn năm rưỡi đã tốt nghiệp, nhưng xem chừng phải nhiều năm nữa mới xuất hiện được lớp học tử như vậy.”
“ Sau khi tốt nghiệp, những học tử ưu tú hoặc làm lý trưởng địa phương, hoặc tới trung xu luyện tập, còn lại làm tiểu lại ...”
Theo như suy luận của đám gian nhân kia, huyện Lam Điền hiện nay chính là phủ Ứng Thiên mà Sử Khả Pháp ao ước trong tương lai, ông ta là người thích làm việc, đồng thời có tình cảm sâu nặng với Đại Minh.
Nếu ông ta muốn thực hiện mộng tưởng đó thì phải dùng tới đám thiếu niên của huyện Lam Điền, một khi như thế sẽ bất tri bất giác mà tạo thành hố ngăn cách với văn nhân Giang Nam.
Luận tới trùng kiến một địa phương một cách có hệ thống, luận tới làm sao để một địa phương từ trạng thái vô trật tự đi vào quỹ đạo thì làm sao đám người đọc sách Đại Minh chỉ biết tới Tứ Thư Ngũ Kinh, cả đời viết văn bát cổ, có thể là đối thủ của tiểu lại huyện Lam Điền sớm tiếp xúc với chính vụ ngay khi còn đi học? Lại được các thế hệ sư huynh sư tỷ đi trước đúc rút ra kinh nghiệm viết thành sách truyền lại nữa chứ.
Tiếng huyên náo trong đại thư phòng dần biến mất, người đã đi gần hết, Dương Hùng cùng đám người trẻ tuổi lại bận rộn công tác văn thư, lát nữa viết thành văn bản công tác chính thức nộp lên cho Vân Chiêu.
Chu Quốc Bình cô độc ngồi trên ghế nhìn đám học đệ học muội bận rộn, khi bọn chúng đi qua bên cạnh nàng đều vô thức xoay văn bản đi tới góc độ nàng không nhìn thấy được nội dung trên văn thư.
Nếu như nói huyện tôn không còn tin tưởng nàng nữa thì nàng được tham dự cuộc họp quyết sách tối cao huyện Lam Điền, nhưng nếu nói huyện tôn tín nhiệm nàng thì nàng cảm giác rõ được sự lạnh nhạt xa lánh.
Phải biết rằng huyện tôn xưa nay là số ít người cùng tiên sinh thư viện chưa bao giờ vì các nàng xấu xí mà bài xích, cùng lắm cảm thán vài câu, ngược lại còn luôn cổ vũ các nàng tìm giá trị của bản thân, dung mạo không phải tất cả. Chính vì có huyện tôn dung túng chống lưng cho các nàng, thiên vị các nàng một cách vô lý, vì thế nữ tử thư viện mới ngang ngược như thế.
Nếu không phải nhờ huyện tôn, đám tiểu nữ hài như các nàng dù được người ta mua về chỉ được người ta dùng vào việc bẩn thỉu nặng nhọc nhất mà thôi.
Đâu ra cơ hội cho bọn họ ngồi ngang hàng với nam tử như thế này.
Vậy mà còn nàng thì sao, phụ sự tin tưởng của huyện tôn, đường đường một thủ lĩnh Mật điệp ti, được huyện tôn tin tưởng giao cho nắm vị trí trọng yếu như kinh sư, trong tay có cả trăm người, nàng lại là người đầu tiên vì tư tình mà vi phạm điều lệ.
Chu Quốc Bình lấy dũng khí đi tới trước mặt Vân Chiêu, lí nhí nói:” Huyện tôn, thuộc hạ hối hận rồi.”
Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Xưa nay chưa từng có ai quan tâm tới ngươi, dùng mạng đối xử với ngươi như thế, đương nhiên ngươi lạc lối, giờ gạo nấu thành cơm, ngươi thong thả mà chịu đựng đi. Tiên sinh của ngươi hẳn dạy ngươi, lời nói phải có chứ tín, hành động phải có kết quả, nói phải suy nghĩ cân nhắc, hành động phải kiên quyết.”
“ Giờ ngươi mới nói hối hận chẳng phải có lỗi với nữ nhân đã vì ngươi hi sinh 5 cái răng không, về thong thả dằn vặt đi.”
Chu Quốc Bình hít sâu một hơi:” Tiên sinh cũng dạy thuộc hạ, phải có dũng khí làm lại từ đầu, thuộc hạ có thể làm lại.”
Vân Chiêu tiếp tục phê duyệt văn thư:” Vậy ta chúc ngươi hết thảy thuận lợi.”
Chu Quốc Bình duyên dáng thi lễ, sau đó đi thẳng khỏi đại thư phòng.
Đến khi Dương Hùng đem danh sách đã được tổng hợp xong lên cho Vân Chiêu phê duyệt, y giật mình: “ Cái gì? Những hai mươi bảy người kia à, các ngươi có điên không vậy? Nhét cho người ta chừng đấy người, Sử Khả Pháp có tin không?”
“ Ti chức cũng không biết, nhưng các vị tiên sinh đều rất tự tin, có vẻ không hề lo lắng gì ở vấn đề này, Từ tiên sinh nói, con người sau khi quần cư mới phát huy được thực lực cường đại vượt xa năng lực của cá nhân.”
Vân Chiêu không truy hỏi nữa, Từ tiên sinh làm hiệu trưởng thư viện Ngọc Sơn vốn đã là không xứng tài năng rồi, đã làm việc thì ắt phải có lý, vậy cứ đợi xem kết quả thế nào đã.
Trước kia khi Vân Chiêu còn nhỏ, mỗi một việc tiên sinh đều giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ, nhưng khi y trưởng thành thì tiên sinh không cần làm thế nữa rồi, muốn để y tự lĩnh ngộ ra đạo lý.
Đến giờ Vân Chiêu vẫn chưa từng làm tiên sinh thất vọng: “ Đi thông tri với Lô Tượng Thăng, bảo ông ta đưa Sử Khả Pháp đi xem nhân tài của huyện Lam Điền ta, giảng cho ông ta cách thực lựa chọn nhân tài của chúng ta.”
” Ti chức sợ ông ta lên thư viện Ngọc Sơn sẽ ngất xỉu vì sợ mất.” Dương Hùng cười ác gian ác, đám học sinh thư viện suốt ngày thích nói mấy lời đại nghịch vô đạo, cứ như không nói vài câu như thế thì mình thành kẻ tầm thường vậy, một văn nhân cũ cổ hủ như Sử Khả Pháp nghe thấy không sợ chết khiếp cũng hộc máu mà chết:
“ Cứ làm vậy đi, ngoài ra không cần giết lão phó của người ta đâu, sau này nếu mà thành đồng liêu rồi thì sự kiện này khó ăn nói.”
Đối với Sử Khả Pháp, Vân Chiêu chẳng có mấy sự kính trọng, cũng không có ác cảm gì, ngươi chẳng thể hận một người dùng cả sinh mạng chứng minh lý tưởng và tiết tháo, dù ông ta có làm được việc hay không cũng không quan trọng, đó là vấn đề năng lực.
………….. ………..
"Uỳnh!"
Một quả thủ lôi nổ vang trên mảnh đất hoang, bụi đất mù mịt.
Lô Tượng Thăng và Sử Khả Pháp từ phía sau chướng ngại vật đi ra, quan sát cái hố do thủ lôi tạo ra, xung quanh là mảnh đất cháy đen:” Năm Sùng Trinh thứ 7 khi mỗ mua thứ này của huyện Lam Điền thì giá một quả những 5 lượng bạc, ta cắn răng mua được 1000 quả, cho tới ngày nay, chi phí chế tạo một quả chỉ tốt một lượng một tiền, uy lực tăng lên không ít.”
“ Huyện Lam Điền cường đại không phải ở giàu có, mà là nhờ không ngừng tiến tới, đây là sự tiến bộ không nhìn thấy điểm dừng, biến một thứ rất bình thường không ngừng tốt lên chính là nguyên nhân giữ sự cường đại của huyện Lam Điền.”
Mặt Sử Khả Pháp âm trầm:” Kiến Đấu huynh, khi đạo tặc Vân thị dùng thứ vũ khí này giết vua, mong huynh còn có thể tự hào.”
Lô Tượng Thăng lắc đầu:” Vân Chiêu sẽ không giết vua, chỉ cần bệ hạ còn sống y sẽ không rời Quan Trung, lời này công khai rồi, chẳng lẽ huynh chưa biết?”
“ Không ngờ huynh lại đi tin một tên kiêu hùng.”
“ Đây không phải là lời nói dối, Vân Chiêu không cần làm thế, năm nay thuế má chuẩn bị cho bệ hạ cũng đã sẵn sàng, không bao lâu nữa sẽ đưa lên kinh.”
Sử Khả Pháp nghiến răng:” Đó là tiền hối lộ.”
“ Bệ hạ năm nào cũng nhận, năm nào cũng có văn thư ban thưởng, nếu không có gì bất ngờ, Vân thị an nhân sắp biến thành cáo mệnh rồi, khi đó quan viên tam phẩm như huynh gặp cũng phải thỉnh an.” Lô Tượng Thăng nhẹ nhàng nói một câu.
“ Bệ hạ ...” Sử Khả Pháp chẳng thể nói hoàng đế không phải, dẫm mạnh chân không nói thêm được lời nào, bực tức phất tay áo bỏ đi:
Hai người rời khỏi trường bắn nhỏ ở hậu sơn, men theo đường núi quanh co đi lên, Lô Tượng Thăng lại chỉ những ống khói lớn chi chít vương lên thật cao nói:” Mỗi một ống khói là một nhà xưởng lớn, trận động đất năm nay đã phá hủy rất nhiều rồi, giờ đang phải tu sửa, xây mới, nếu không huynh sẽ nhìn thấy cảnh tượng cả trăm cột khói cùng lúc bay lên, mỗi nhà xưởng là mấy trăm người làm việc, vật tư làm ra e bằng một nửa phương bắc ....”
Sử Khả Pháp im lặng không nói, chẳng muốn nhìn những cái cột khói làm người ta bất an kia, lên cao dần, mây mù che đi cảnh tượng phồn hoa phía dưới chỉ còn cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, làm ông ta thoải mái phần nào, thấp thoáng sau tàng cây là công trình kiến trúc, nhiều cái hình thù kỳ dị.
Con đường cứ rộng dần, thi thoảng thấy một cái xe lừa chở người lên núi, tới khi nhìn thấy sơn môn cực lớn, đồng thời cũng thấy vô số thiếu niên thanh y cả lớn cả nhỏ, cả nam cả nữ, sự tồn tại của những người này còn khiến ông ta kinh nghiếp hơn cả số ống khói kia.
Lô Tượng Thăng vuốt râu giới thiệu:” Đều là học tử thư viện đấy, còn chưa thể dùng được, nhân số không bằng Quốc Tử Giám Nam Kinh, chưa tới 5000 ... Song cầu học không dễ, tốt nghiệp càng khó, người bình thường hoàn thành khóa học thư viện thì phải mất mười năm. Tới nay kỷ lục thuộc về một nhóm yêu nghiệt chỉ mất bốn năm rưỡi đã tốt nghiệp, nhưng xem chừng phải nhiều năm nữa mới xuất hiện được lớp học tử như vậy.”
“ Sau khi tốt nghiệp, những học tử ưu tú hoặc làm lý trưởng địa phương, hoặc tới trung xu luyện tập, còn lại làm tiểu lại ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.