Minh Thiên Hạ

Chương 179: Biện Pháp Của Cường Đạo. (1)

Kiết Dữ 2

17/11/2022

Thang Nhược Vọng ăn bánh rau do Lão Ngô mang tới, thứ này đúng là rất thô sơ, chỉ có nhà nghèo không đủ cái ăn mới dùng lót dạ.

Nhưng mà bánh được làm tinh xảo, trong bánh chỉ cho ít bột mì, nhưng sau khi hấp qua vẫn giữ độ mềm, cắn một miếng, mồm đầy mùi thơm của rau tươi.

Thiếu nữ mỹ lệ như thiên sứ ấy ở cùng đám ăn mày cực kỳ không tương xứng, nhưng chính vì thế mà trên người nàng lại càng toát lên một vẻ thánh khiết.

Nhất là khi nàng lấy khăn tay lau mặt cho một đứa ăn mày, động tác ôn nhu, ánh mắt chứa đầy yêu thương, lại còn thơm lên má đứa ăn mày, không có chút ngại ngần nào, tự nhiên mà ấm lòng.

“ Tỷ, sau này đừng có tùy tiện thơm đệ nữa.” Tiền Thiểu Thiểu cực kỳ bất mãn với hành vi của tỷ tỷ, nó lớn rồi không thích bị tỷ tỷ coi như đứa bé, nhất là ở trước mặt bao người:

“ Đa Đa tỷ, thơm đệ này.” Vân Quyền sán tới đòi thơm:

“ Xéo đi, chưa lau sạch nước mũi kìa, tởm chết đi được.” Tiền Đa Đa vẫn cười ôn nhu, lời nói thì khắc nghiệt:

“ Tỷ, đệ đoán chừng giáo sĩ Da Tô kia sẽ đi ra, bọn đệ vẫn tiếp tục chạy không gặp ông ta à?”

“ Thiếu gia nói với ta, phải để ông ta thấy cái thế giới này chỉ một mực dùng những lời thuyết giáo là không cứu nổi, mà người tốt thì phải được thưởng, kẻ xấu phải bị trừng phạt, như thế ông ấy mới toàn tâm toàn ý giúp chúng ta chế tạo hỏa pháo mới, hiểu chưa?”

Tiền Thiểu Thiểu gật đầu ngay:” Đệ hiểu rồi, vậy thì kéo dài thời gian một chút, để ông ấy thấy thảm kịch mới thêm đau khổ và căm phẫn.”

Thang Nhược Vọng đứng sau cửa sổ rất lâu, nhìn cảnh thiếu nữ mỹ lệ chơi đùa với đám ăn mày mà không biết chán.

Tới khi trời sắp tối, thiếu nữ mỹ lệ mới quyến luyến cáo biệt đám ăn mày nhỏ, đi vào ngõ sâu hun hút.

Trời tối hẳn rồi, mưa vẫn chưa dừng, không khí càng lạnh hơn, đám trẻ con co ru tụ lại chỗ, ôm nhau ngủ.

Thang Nhược Vọng không mời đám trẻ con vào giáo đường, chỉ sai Lão Ngô mang chúng hai cái chăn, để chúng được ấm áp hơn một chút.

Đến nửa đêm, mây tan mưa tạnh, vầng trăng sáng lộ ra ở giữa trời.

Mưa phùn làm bụi đất lắng xuống, ánh trăng chiếu bóng đêm như biến thành miếng thạch đông lạnh phát sáng.

Thay áo ngủ, đội mũ lên, Thang Nhược Vọng lần nữa tới bên cửa sổ, mở cửa ra nhìn đám trẻ con rúc trong chăm ấm ngủ ngon lành.

Bọn chúng chen chúc nhau dưới cổng vòm, tựa như những con chim non trong tổ.

Thang Nhược Vọng làm dấu chữ thập trước ngực, cầu nguyện cho những đứa bé này, hi vọng dưới sự che chở của Chúa, chúng sẽ lớn lên, cưới vợ, sinh con, rồi chết đi khi được người thân vây quanh.



Khi còn nhỏ có người chiếu cố, có người thương yêu, khi lớn lên có người làm bạn, có người yêu thương, lúc trung niên có con quây quần, có vợ đồng lòng, lúc tuổi già có người chăm sóc, chết đi có người hoài niệm ... Với Thang Nhược Vọng mà nói, đó chính là hạnh phúc của con người.

Bần cùng, khổ nạn, bệnh tật chẳng qua chỉ là trở ngại trên đường đời mà thôi, chúng không phải chủ thể của sinh mệnh, chủ thể sinh mệnh là trưởng thành ... Giống như một cái cây rõ ràng bị gió bão xô đổ, sinh mệnh của nó không biến mất, chỉ cần cho ít thời gian, nó lại ngẩng cao đầu sinh trưởng trở lại.

Thang Nhược Vọng nằm xuống giường, thở ra một hơi dài, mọi chuyện không hay xảy ra ban ngày đều bị chúa đưa xuống địa ngục, chỉ để lại những chuyện mỹ hảo có thể sánh với thiên đường.

Đám trẻ con kỳ thực chưa ngủ, hơn nữa chúng còn nhí nháu cãi nhau.

“ Đám Trương lão đại đáng lẽ phải tới rồi chứ? Tên phiên tăng kia thổi đèn ngủ rồi.”

“ Đợi thêm chút nữa đi, để ông ta ngủ say đã.”

“ Mau lên chứ, ta buồn ngủ thật rồi này, nằm trên sàn đá ngủ chẳng thoải mái tẹo nào.”

“ Đừng kêu ca, lát nữa đám Trương lão đại đại đánh chúng ta là đánh thật đấy, lúc đó ngươi kêu chán luôn.”

“ Tại sao chúng ta bị đánh mà lão hòa thượng kia lại đau lòng, đáng lẽ phải đánh lão ta chứ, không công bằng tẹo nào.”

“ Vì lão ta là người tốt.”

Đêm khuya tĩnh mịch, trời lành lạnh, rất thích hợp để chui vào chăn ấm ngủ một giấc say một hồi tiếng giày rầm rập từ xa truyền tới.

“ Á ....|

Một tiếng gào thảm thiết đánh thức Thang Nhược Vọng đã ngủ say, ông ta bật dậy ngay tức thì, chẳng mặc áo, lao ra cửa sổ, mở toang cánh cửa.

Chỉ nhìn một cái, mắt Thang Nhược Vọng muốn rạch toạc.

Chỉ thấy đứa bé gầy gò nhất bị một đại hán bẩn thỉu dùng một tay nhấc lên, cười gằn ném vào cột đá, trong tiếng la hét của đám trẻ con, hai đứa bé khác cũng gầy nhỏ như que củi cùng lao về phía đứa bé bị đại hán ném đi, chúng đỡ được đồng bạn rồi, nhưng lực ném quá lớn, ba đứa bé lăn lông lốc rồi va mạnh vào tường, một đứa ôm đầu khóc toáng lên, bất lực mà tuyệt vọng.

Đứa bé đó vừa khóc một tiếng, đại hán đã co chân đá một cái, tấm thân nhỏ bé của nó trượt dài trên sàn đá, tiếng khóc ngừng ngai, không biết sống chết thế nào.

“ Dừng tay.” Thang Nhược Vọng hai tay bám chặt cửa sổ gào lên:

Đại hán ngẩng đầu nhìn thấy Thang Nhược Vọng, cười nhạt:” Đám khốn kiếp này không đi xin tiền cho gia gia mà lại tới chỗ ngươi, ngươi muốn ta dừng tay cũng dễ thôi, chỉ cần đưa ta 30 tiền, hôm nay ta sẽ tha cho chúng.”

Nói rồi cầm chân một đứa bé xách ngược lên, lắc liên hồi, đứa bé sợ hãi, mếu máo nhưng không dám khóc, bọn trẻ con còn lại muốn cứu bạn lại không dám:



“ Ta trả, ta trả, ta trả ...” Thang Nhược Vọng khiếp đảm hét, ông ta nhìn thấy mặt tên đại hán hướng về phía cột đá lớn nhất, động tác tiếp theo của hắn rất có thể sẽ là quật đứa bé vào cột:

Ông ta xách túi tiền, không cả kịp đi giày, cứ vậy vội vàng xuống lầu, muốn mở cửa ra, nhưng bị Lão Ngô ôm chặt lấy.

“ Thần phụ, ngài không thể ra ngoài, đám đó là ác bá trong thành Tây An, hắn không chỉ có một mình, bọn chúng luôn đi theo nhóm, ngài ra sẽ bị chúng hại đấy.”

Thang Nhược Vọng không nghe, gỡ hai tay Lão Ngô, mở cửa một cái đã vội giơ túi tiền lên:” Đừng làm hại chúng, ở đây có hơn 100 đồng, cho ngươi hết, cho ngươi hết, trẻ con là thiên sứ của Chúa, đừng làm hại chúng.”

Đại hán cười ha hả buông tay ra, đứa bé rơi uỵch xuống nền đá cứng, ôm đầu khóc khóc.

“ Câm mồm.” Đại hán bực mình co chân đá:

Thang Nhược Vọng lao tới ôm lấy đỡ bé, chịu cú đá đau không để ý, kiểm tra đầu đứa bé, thấy không có vấn đề gì mới bế lên quát đại hán:” Ngươi lấy tiền rồi, vì sao còn chưa đi.”

Đại hán tham lam đếm tiền xong lắc túi tiền nói với Thang Nhược Vọng:” Đây mới là tiền ba ngày, ngày thứ tư ta sẽ tới ... Còn bọn nhãi kia, trong ba ngày này nhớ hầu hạ hòa thượng lão gia cho tốt, ba ngày sau ngày tháng tốt đẹp của các ngươi sẽ hết, gia gia lại tới.”

Thang Nhược Vọng lửa giận bốc lên đầu, đứng bật dậy còn cao hơn đại hán đó nửa cái đầu, hai tay nắm chặt cố kiềm chế:” Còn không mau đi đi.”

Đại hán cười quỷ dị:” Nếu hòa thượng lão gia thực sự thích ăn tim trẻ con thì không cần phiền toái thế đâu, nói với ta một tiếng là được, chỉ cần ngươi trả tiền, ngươi muốn gì cũng có.”

“ Ngươi là đồ ma quỷ ...” Bi thương lẫn phẫn nộ của Thang Nhược Vọng sắp phá lồng ngực thoát ra:

Đại hán cười ha hả, phất tay một cái, Lão Ngô nói không sai, quả nhiên có mấy bóng đen từ trong những góc tối khác chui ra, cùng hắn biến mất.

Thang Nhược Vọng tim vẫn đập thình thịch như trống, cực lực kiếm chế không dùng nắm đấm dạy cho thứ ma quỷ kia một bài học.

Khi bình tĩnh lại được phát hiện ra đứa bé bên cạnh mình chạy rồi, về với đám bạn nhỏ của nó, nhìn ông ta với ánh mắt sợ hãi, lòng ông ta như tro tàn, biết bọn chúng sợ mình ăn mất tim của chúng.

Ông ta cay đắng quay đầu đi vào giáo đường, muốn gọi Lão Ngô ra chiếu cố bọn nhóc.

“ Hòa thượng ... là người tốt ...”

Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng Thang Nhược Vọng, chỉ một câu nói đó thôi, nam nhân cao lớn trào nước mắt, ông ta vẫy vẫy tay với đứa bé đó, loạng choạng về giáo đường.

...

Hôm nay dừng ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook