Chương 627: Các Ngươi Còn Chưa Xứng.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Hàn Lăng Sơn bị đánh bại rồi, sáng sớm nay biết chuyện Minh Nguyệt lâu cướp tiền dễ dàng như thế, hắn hận không thể dẫn người tới đó lục tung sàn nhà lên vét lấy từng đồng một đem về, nhưng Giải Trại ngầm cảnh cáo, hắn đành từ bỏ ý đồ với số tiền của Minh Nguyệt lâu, trả lời câu hỏi của Vân Chiêu: “ Thi Lang đã hoành thành tiếp xúc sơ bộ với thuộc cấp, chuẩn bị sáu ngày sau xuất phát, hôm qua hắn phái tín sứ tới hiệu buôn của chúng ta ở Tuyền Châu, Quảng Châu, Triều Châu, yêu cầu họ thúc đẩy chuyện đóng tàu.”
“ Đồng thời tới viện nghiên cứu vũ khí, thảo luận điều chỉnh lại hỏa pháo để phù hợp tác chiến trên thuyền, hắn nói hỏa pháo của chúng ta hiện giờ dùng trên đất liền không thành vấn đề, mang ra biển chưa phát huy được hết sức mạnh, nhất là trọng pháo.
“ Sau khi tới Triều Châu, hắn sẽ nhờ tri phủ Triều Châu hỗ trợ thuyền và thủy thủ.”
Vân Chiêu gật gù: “ Làm rất tốt, quyết tâm của tên đó không nhỏ, chỉ là đưa trọng pháo lên thuyền sao? Có ổn không?”
“ Nếu viện nghiên cứu đã tiếp nhận đơn đặt hàng của Thi Lang thì chắc chắn người ta đã có an bài thỏa đáng rồi ạ, chỉ có vấn đề là tiền ... “ Hàn Lăng Sơn lại ý đồ vòng vèo kéo về chuyện cũ:
Vân Chiêu lờ hắn đi:” Bí thư giám nghiệm tra, nếu không có vấn đề, có thể ưu tiên thủy quân trước. Ngươi không cần nhòm ngó túi tiền của người khác, bỏ thêm tinh lực về nội chính, dân sinh trong huyện đi, chỉ cần Quan Trung phồn hoa hưng thịnh, bao nhiêu tiền cũng có.”
Phồn hoa chỉ là một từ hình dung, cho nên nó cũng có giả dối và chân thật.
Mấy người Khấu Bạch Môn vô cùng quen thuộc với sự phồn hoa của sông Tần Hoài, nhưng sự phồn hoa của huyện Lam Điền thì họ chưa bao giờ nghe tới.
Sự phồn hoa ở sông Tần Hoài là ca cơ cơ bọn họ và đạt quan quý nhân, thương cổ cự phú tạo ra, ở đó có thể thấy vị công tử ca vung tay một cái tiêu ngàn vàng, cũng có thể gặp vương công ngày đêm rượu chè ca hát.
Nhưng bọn họ chỉ là số rất ít, còn ở dưới hoa thuyền là vô số ăn mày tụ tập, hoặc bách tính ăn mặc rách rưới đội thúng gánh hàng cố gắng kiếm vài đồng lẻ từ những kẻ giàu có kia, tạo ra phồn hoa mong manh.
Ở Lam Điền thì khác.
Cho dù Minh Nguyệt lâu đưa giá vào cửa là 10 đồng bạc, đây là giá trên trời, vậy mà lúc Khấu Bạch Môn ra sân khấu biểu diễn vẫn bị khung cảnh sững sờ.
Đại sảnh đủ chứa hơn 1000 người không còn chỗ trống, dù là ở sông Tần Hoài, người có thể bỏ ra 10 lượng bạc chỉ để nhìn tỷ muội họ cũng không nhiều đến thế.
Suốt tối hôm đó, Khấu Bạch Môn ra biểu diễn sáu lần, chỉ ca hát, hoặc là đánh đàn, hoặc nhận lấy ca khúc mới sáng tác của các nho sinh ... Không có cảnh rượu thịt bừa bãi, càng không có chuyện một đám người đỏ mặt tía tai ra giá sỉ nhục các nàng.
Trưởng giả thì nghiêng tai lắc nghe, vỗ nhịp tán thưởng, thiếu niên thì ánh mắt nóng cháy quyến luyến ...
“ Các cô nương, các cô nương, làm tốt lắm, hát hay, múa đẹp, người càng đẹp, tối nay vẫn phải biểu hiện thật tốt nhé, các cô đã làm xiêu lòng lão sơn trưởng thư viện Ngọc Sơn rồi, ông ấy mời mọi người ba ngày sau tới Ao Sen biểu diễn.”
“ Trời ơi đó là vinh quang vô thượng, Ao Sen năm xưa là nơi ở của Tần vương, nếu các cô nương chịu bỏ thêm tâm tư để được huyện tôn mời tới thành Ngọc Sơn biểu diễn, thế thì sau này có thể đi khắp 68 châu huyện Quan Trung này không lo gì rồi ...” Nữ quản sự ngà ngà sau đi vào hậu trường, chưa đứng vững đã tuôn cả tràng, giọng điệu phân khích:
Khấu Bạch Môn đang được nha hoàn chải tóc quay sang hỏi:” Ma ma, bọn ta biểu hiện như vậy mà chưa đủ khiến huyện tôn xuất sơn xem sao?”
Nữ quản sự phất khăn tay: “ Chưa đủ, luận mỹ mạo, các cô còn chưa so được với huyện tôn phu nhân, luận phong tình càng chưa bằng, huyện tôn nhà ta từng nói, đế vương có hậu cung ba nghìn giai nhân, người có năm nghìn chín trăm chín tám, nên nếu các cô không cỏ thêm chút bản lĩnh thì không khiến huyện tôn để mắt tới đâu.”
Cố Hoành Ba khiếp sợ: “ Không ngờ y hoang dâm tới độ đó, nghe nói năm xưa hoàng đế phân nửa hậu cung tới huyện Lam Điền, bị mình y lấy hết vào hậu cung của mình sao?”
Đám Khấu Bạch Môn, Đổng Tiểu Uyển cũng đồng loạt biến sắc, nếu rơi vào tay kẻ hoang dâm đó, chắc chắc chịu muôn vàn nhục nhã.
Nữ quản sự thấy họ phản ứng như thế thì phì cười: “ Nhìn các cô kìa, kỳ thức nếu được huyện tôn nhà ta nạp vào hậu cung là phúc cho các cô đó, huyện tôn tuổi trẻ tuấn tú, bác học đa tài, có trí tuệ của Gia Cát, có phong độ của Chu Lang, ngồi Quan Trung nhìn thiên hạ, nói một câu vô số anh hùng khiếp sợ.”
“ Thiếu niên hào hùng như thế chưa đủ các cô ngưỡng mộ à?”
Khấu Bạch Môn lạnh lùng nói: “ Tiểu nữ tử nguyện làm nông phụ chứ không vào hậu cung của y để y kiếm đủ 6000.”
Nữ quản sự đi tới dùng một ngón tay nâng cằm Khấu Bạch Môn lên, vừa rồi còn say khướt, lúc này đã không còn, mặt nghiêm túc, giọng trở nên chói tai: “ Hai vị phu nhân của huyện tôn đã bằng với 5998 giai lệ, dung mạo phong tình của ngươi chưa so được với hai vị phu nhân, lại chẳng còn tấm thân thanh bạch, không có khả năng bù vào số thiếu của huyện tôn đâu.”
Khấu Bạch Môn im lặng đáng nhẽ nàng phải thấy may mắn, nhưng giọng điệu khinh bỉ nữ quản sự khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nữ quản sự khoanh tay trước ngực đi qua trước mặt Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba, Đồng Tiểu Uyển:” Ta không biết các ngươi vì sao lại mang địch ý lớn như thế với huyện tôn nhà ta, lời nói luôn để lộ sự khinh bỉ với người. Năm nay ta 33 rồi, số nam nhân đã gặp nhiều như cá diếc qua sông, thấy kẻ tình si, gặp cả oán nữ, vì yêu nhau mà nguyện sống chết cũng gặp, loại vô tình bạc nghĩa tới trộm tiền nhảy cửa sổ chẳng hiếm.”
“ Nói tới nam tử, huyện tôn nhà ta đứng đầu đương thế. Ta biết ít nhiều chuyện của các cô, các cô nghĩ đám Chu Quốc Bật, Hầu Phương Vực những kẻ lớn tiếng bình phẩm thiên hạ, luận thế gian hưng suy đó là nhân vật ghê gớm lắm sao, bảo chúng đến đây nói xem, ở đây chỉ là trò cười mà thôi.”
“ Loại được coi mình tài cao bát đấu như Cung Đỉnh Tư e là chẳng vào nổi thư viện Ngọc Sơn.”
“ Đám tình lang tri kỷ của các cô ấy mà, nói thì hay lắm, tới lúc gặp họa chỉ là thứ ghê tởm đẩy các cô ra phía trước để chắn tên mà thôi.”
“ Hôm nay ta uống chút rượu nên mới nhiều lời như thế, muốn tìm nam tử dựa dẫm, phải tìm hán tử Quan Trung, họ tuy thô lỗ một chút, không hiểu phong tình một chút, nhưng khi đại nạn tới sẽ đẩy các cô chạy trước, còn mình ở lại đoạn hậu, chứ không như đám người Giang Nam đâu.”
“ Nhớ, đây là thời loạn.”
Mỉa mai châm chích một hồi xong căm ghét hừ một tiếng rời hậu trường.
Cả đám im phăng phắc, Đổng Tiểu Uyển lo sợ: “ Chúng ta mất lòng ma ma, e sau này khó sống.”
Cố Hoành Ba cảm thán: “ Đành thế, chúng ta chẳng qua là những con sâu đáng thương mặc lên người vỏ ngoài đẹp đẽ, khi nào tới lượt chúng ta tự quyết, đều là bèo trôi không rễ, tới đâu hay tới đấy.”
Bọn họ đúng là mấy năm qua sống trong lời ngon ngọt của nam nhân, có chút quên mất thân phận của mình rồi, Biện Ngọc Kinh đứng lên: “ Không nói chuyện này nữa, ta đã hẹn hai vị tỷ tỷ Minh Nguyệt, Hàn Tinh đi dạo phố, các cô đi không?”
Khấu Bạch Môn mỉa mai: “ Đám người chúng ta mà cũng có thể dạo phố à?”
“ Nghe hai vị tỷ tỷ đó kể, họ thường ngày nếu phiền muộn cũng ra phố mua sắm giải khuây, chưa bao giờ bị ác nhân quấn lấy, tối đa bị người ta tìm thêm vài cái thôi. Chúng ta là gì chứ, vốn là để nam nhân nhìn, các cô không đi thì ta đi đây. “ Biện Ngọc Kinh nói rồi dẫn nha hoàn đi luôn:
Đồng Tiểu Uyển nói nhỏ rầu rĩ thương cảm:” Mọi người đi đi, ta đi nghỉ một chút.”
“ Đồng thời tới viện nghiên cứu vũ khí, thảo luận điều chỉnh lại hỏa pháo để phù hợp tác chiến trên thuyền, hắn nói hỏa pháo của chúng ta hiện giờ dùng trên đất liền không thành vấn đề, mang ra biển chưa phát huy được hết sức mạnh, nhất là trọng pháo.
“ Sau khi tới Triều Châu, hắn sẽ nhờ tri phủ Triều Châu hỗ trợ thuyền và thủy thủ.”
Vân Chiêu gật gù: “ Làm rất tốt, quyết tâm của tên đó không nhỏ, chỉ là đưa trọng pháo lên thuyền sao? Có ổn không?”
“ Nếu viện nghiên cứu đã tiếp nhận đơn đặt hàng của Thi Lang thì chắc chắn người ta đã có an bài thỏa đáng rồi ạ, chỉ có vấn đề là tiền ... “ Hàn Lăng Sơn lại ý đồ vòng vèo kéo về chuyện cũ:
Vân Chiêu lờ hắn đi:” Bí thư giám nghiệm tra, nếu không có vấn đề, có thể ưu tiên thủy quân trước. Ngươi không cần nhòm ngó túi tiền của người khác, bỏ thêm tinh lực về nội chính, dân sinh trong huyện đi, chỉ cần Quan Trung phồn hoa hưng thịnh, bao nhiêu tiền cũng có.”
Phồn hoa chỉ là một từ hình dung, cho nên nó cũng có giả dối và chân thật.
Mấy người Khấu Bạch Môn vô cùng quen thuộc với sự phồn hoa của sông Tần Hoài, nhưng sự phồn hoa của huyện Lam Điền thì họ chưa bao giờ nghe tới.
Sự phồn hoa ở sông Tần Hoài là ca cơ cơ bọn họ và đạt quan quý nhân, thương cổ cự phú tạo ra, ở đó có thể thấy vị công tử ca vung tay một cái tiêu ngàn vàng, cũng có thể gặp vương công ngày đêm rượu chè ca hát.
Nhưng bọn họ chỉ là số rất ít, còn ở dưới hoa thuyền là vô số ăn mày tụ tập, hoặc bách tính ăn mặc rách rưới đội thúng gánh hàng cố gắng kiếm vài đồng lẻ từ những kẻ giàu có kia, tạo ra phồn hoa mong manh.
Ở Lam Điền thì khác.
Cho dù Minh Nguyệt lâu đưa giá vào cửa là 10 đồng bạc, đây là giá trên trời, vậy mà lúc Khấu Bạch Môn ra sân khấu biểu diễn vẫn bị khung cảnh sững sờ.
Đại sảnh đủ chứa hơn 1000 người không còn chỗ trống, dù là ở sông Tần Hoài, người có thể bỏ ra 10 lượng bạc chỉ để nhìn tỷ muội họ cũng không nhiều đến thế.
Suốt tối hôm đó, Khấu Bạch Môn ra biểu diễn sáu lần, chỉ ca hát, hoặc là đánh đàn, hoặc nhận lấy ca khúc mới sáng tác của các nho sinh ... Không có cảnh rượu thịt bừa bãi, càng không có chuyện một đám người đỏ mặt tía tai ra giá sỉ nhục các nàng.
Trưởng giả thì nghiêng tai lắc nghe, vỗ nhịp tán thưởng, thiếu niên thì ánh mắt nóng cháy quyến luyến ...
“ Các cô nương, các cô nương, làm tốt lắm, hát hay, múa đẹp, người càng đẹp, tối nay vẫn phải biểu hiện thật tốt nhé, các cô đã làm xiêu lòng lão sơn trưởng thư viện Ngọc Sơn rồi, ông ấy mời mọi người ba ngày sau tới Ao Sen biểu diễn.”
“ Trời ơi đó là vinh quang vô thượng, Ao Sen năm xưa là nơi ở của Tần vương, nếu các cô nương chịu bỏ thêm tâm tư để được huyện tôn mời tới thành Ngọc Sơn biểu diễn, thế thì sau này có thể đi khắp 68 châu huyện Quan Trung này không lo gì rồi ...” Nữ quản sự ngà ngà sau đi vào hậu trường, chưa đứng vững đã tuôn cả tràng, giọng điệu phân khích:
Khấu Bạch Môn đang được nha hoàn chải tóc quay sang hỏi:” Ma ma, bọn ta biểu hiện như vậy mà chưa đủ khiến huyện tôn xuất sơn xem sao?”
Nữ quản sự phất khăn tay: “ Chưa đủ, luận mỹ mạo, các cô còn chưa so được với huyện tôn phu nhân, luận phong tình càng chưa bằng, huyện tôn nhà ta từng nói, đế vương có hậu cung ba nghìn giai nhân, người có năm nghìn chín trăm chín tám, nên nếu các cô không cỏ thêm chút bản lĩnh thì không khiến huyện tôn để mắt tới đâu.”
Cố Hoành Ba khiếp sợ: “ Không ngờ y hoang dâm tới độ đó, nghe nói năm xưa hoàng đế phân nửa hậu cung tới huyện Lam Điền, bị mình y lấy hết vào hậu cung của mình sao?”
Đám Khấu Bạch Môn, Đổng Tiểu Uyển cũng đồng loạt biến sắc, nếu rơi vào tay kẻ hoang dâm đó, chắc chắc chịu muôn vàn nhục nhã.
Nữ quản sự thấy họ phản ứng như thế thì phì cười: “ Nhìn các cô kìa, kỳ thức nếu được huyện tôn nhà ta nạp vào hậu cung là phúc cho các cô đó, huyện tôn tuổi trẻ tuấn tú, bác học đa tài, có trí tuệ của Gia Cát, có phong độ của Chu Lang, ngồi Quan Trung nhìn thiên hạ, nói một câu vô số anh hùng khiếp sợ.”
“ Thiếu niên hào hùng như thế chưa đủ các cô ngưỡng mộ à?”
Khấu Bạch Môn lạnh lùng nói: “ Tiểu nữ tử nguyện làm nông phụ chứ không vào hậu cung của y để y kiếm đủ 6000.”
Nữ quản sự đi tới dùng một ngón tay nâng cằm Khấu Bạch Môn lên, vừa rồi còn say khướt, lúc này đã không còn, mặt nghiêm túc, giọng trở nên chói tai: “ Hai vị phu nhân của huyện tôn đã bằng với 5998 giai lệ, dung mạo phong tình của ngươi chưa so được với hai vị phu nhân, lại chẳng còn tấm thân thanh bạch, không có khả năng bù vào số thiếu của huyện tôn đâu.”
Khấu Bạch Môn im lặng đáng nhẽ nàng phải thấy may mắn, nhưng giọng điệu khinh bỉ nữ quản sự khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nữ quản sự khoanh tay trước ngực đi qua trước mặt Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba, Đồng Tiểu Uyển:” Ta không biết các ngươi vì sao lại mang địch ý lớn như thế với huyện tôn nhà ta, lời nói luôn để lộ sự khinh bỉ với người. Năm nay ta 33 rồi, số nam nhân đã gặp nhiều như cá diếc qua sông, thấy kẻ tình si, gặp cả oán nữ, vì yêu nhau mà nguyện sống chết cũng gặp, loại vô tình bạc nghĩa tới trộm tiền nhảy cửa sổ chẳng hiếm.”
“ Nói tới nam tử, huyện tôn nhà ta đứng đầu đương thế. Ta biết ít nhiều chuyện của các cô, các cô nghĩ đám Chu Quốc Bật, Hầu Phương Vực những kẻ lớn tiếng bình phẩm thiên hạ, luận thế gian hưng suy đó là nhân vật ghê gớm lắm sao, bảo chúng đến đây nói xem, ở đây chỉ là trò cười mà thôi.”
“ Loại được coi mình tài cao bát đấu như Cung Đỉnh Tư e là chẳng vào nổi thư viện Ngọc Sơn.”
“ Đám tình lang tri kỷ của các cô ấy mà, nói thì hay lắm, tới lúc gặp họa chỉ là thứ ghê tởm đẩy các cô ra phía trước để chắn tên mà thôi.”
“ Hôm nay ta uống chút rượu nên mới nhiều lời như thế, muốn tìm nam tử dựa dẫm, phải tìm hán tử Quan Trung, họ tuy thô lỗ một chút, không hiểu phong tình một chút, nhưng khi đại nạn tới sẽ đẩy các cô chạy trước, còn mình ở lại đoạn hậu, chứ không như đám người Giang Nam đâu.”
“ Nhớ, đây là thời loạn.”
Mỉa mai châm chích một hồi xong căm ghét hừ một tiếng rời hậu trường.
Cả đám im phăng phắc, Đổng Tiểu Uyển lo sợ: “ Chúng ta mất lòng ma ma, e sau này khó sống.”
Cố Hoành Ba cảm thán: “ Đành thế, chúng ta chẳng qua là những con sâu đáng thương mặc lên người vỏ ngoài đẹp đẽ, khi nào tới lượt chúng ta tự quyết, đều là bèo trôi không rễ, tới đâu hay tới đấy.”
Bọn họ đúng là mấy năm qua sống trong lời ngon ngọt của nam nhân, có chút quên mất thân phận của mình rồi, Biện Ngọc Kinh đứng lên: “ Không nói chuyện này nữa, ta đã hẹn hai vị tỷ tỷ Minh Nguyệt, Hàn Tinh đi dạo phố, các cô đi không?”
Khấu Bạch Môn mỉa mai: “ Đám người chúng ta mà cũng có thể dạo phố à?”
“ Nghe hai vị tỷ tỷ đó kể, họ thường ngày nếu phiền muộn cũng ra phố mua sắm giải khuây, chưa bao giờ bị ác nhân quấn lấy, tối đa bị người ta tìm thêm vài cái thôi. Chúng ta là gì chứ, vốn là để nam nhân nhìn, các cô không đi thì ta đi đây. “ Biện Ngọc Kinh nói rồi dẫn nha hoàn đi luôn:
Đồng Tiểu Uyển nói nhỏ rầu rĩ thương cảm:” Mọi người đi đi, ta đi nghỉ một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.