Chương 552: Cách Tìm Đồng Minh Của Hàn Lăng Sơn. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Trong chặng đường còn lại, Hàn Lăng Sơn bất tri bất giác dạy tên dã nhân thủ lĩnh rất nhiều thứ.
Từ rừng đen quay về tới Hách Đồ A Lạp, bọn họ lại đi nửa tháng nữa.
Mỗi ngày Hàn Lăng Sơn đều tuần đêm, kiểm tra đám dã nhân có ngoan ngoãn hay không, trước khi tiến vào Hách Đồ a Lạp, hắn không cho phép bất kỳ tên dã nhân nào được bỏ trốn.
Bởi thế mỗi tối hắn đều cùng dã nhân trầm mặc kia nhìn nhau rất lâu, một người mắt thâm thúy như đầm nước, một người thì đầy nóng này và bất an.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, Hàn Lăng Sơn lại tới chỗ dã nhân nghỉ ngơi, hắn kiểm tra thật kỹ vòng cổ của mỗi dã nhân, xác định không bị hỏng mới lại tới bên tên dã nhân trầm mặc kia.
“ Nhịn thêm chút nữa, ba ngày sau các ngươi mới có được tự do.”
Dã nhân nhìn Hàn Lăng Sơn không hiểu.
Hàn Lăng Sơn châm một điếu thuốc phả ra khói mỏng, tiếp tục nói:” Rất nhiều năm qua, tộc nhân của các ngươi đều bị người ta kéo từ trong rừng ra, bị giết chóc, bị đánh đập, bị hành hạ tàn khốc sau đó mặc thiết giáp ném ra chiến trường, cuối cùng là chết ở chiến trường không vì cái gì. Ngươi có nghĩa đó là vận mệnh của các ngươi không? Lần này ta dẫn người tới giết người thân của ngươi, giết huynh đệ bằng hữu của ngươi, bắt đi số còn lại, ngươi có hận ta không?”
Dã nhân lạnh nhạt nhìn Hàn Lăng Sơn chẳng nói chẳng rằng.
Hàn Lăng Sơn rít một hơi thuốc:” Ngươi hiểu ta nói gì phải không? Không cần giấu ta, nói ra thì chúng ta còn là bằng hữu.”
Trong mắt dã nhân tựa hồ có lửa phun ra, giọng hán khàn khàn, ngậm ngụa căm phẫn và thú hận: “ Chính các ngươi giết thê tử của ta, chính các ngươi giết hai đứa con của ta, nếu ta có thể biến thành gấu đen, nhất định không để bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi có thể đi ra khỏi rừng.”
Hàn Lăng Sơn cần chính là thứ này, gật gù: “ Ta vô cùng hiểu thù hận của ngươi, dù sao thê tử ngươi rất đẹp, bọn chúng lại là đám súc sinh, chuyện sau đó không cần ta nói với ngươi chứ?”
“ Hai đứa nhi tử của ngươi quá dũng cảm, nhìn thấy mẹ bị người ta ức hiếp tất nhiên là muốn bảo vệ. Cho nên đầu lâu của chúng bị chặt xuống, cắm lên cọc trang trí, cảnh tượng đó xảy ra ngay trước mắt thê tử của ngươi, còn nàng bị giết, nàng bị làm nhục, khi tuyết che lấp cơ thể nàng, ta thấy mắt nàng chảy máu, lúc đó ngươi đang chiến đấu ...”
Không đợi tên dã nhân gào thét, Hàn Lăng Sơn đã đưa tay bịt miệng hắn, hắn vẫn điên cuồng vùng vẫy lắc đầu, hai tay buộc sau lưng gồng lên, toàn thân gân nổi chằng chịt như những con giun lớn, muốn giật tục mọi trói buộc để giết chết kẻ trước mắt.
Đáng tiếc cổ hắn buộc vào cái cọc gỗ, hắn không thoát được, tay hắn bị buộc bằng da trâu, giật không sao đứt, hắn không muốn khóc trước mặt kẻ thù, nhưng nước mắt tuôn ào ào như suối. Chẳng mấy chốc bàn tay dùng để bịt miệng hắn đã ướt đẫm.
“Tiết kiệm sức lực đi, ngươi có muốn giết đám súc sinh đó báo thù cho thê tử và hài tử không? “ Hàn Lăng Sơn buông tay lau máu chảy ra do tên dã nhân trợn mặt quá lớn, hỏi nhỏ:
Tên dã nhân chỉ phát ra tiếng xì xì qua khẽ răng như rắn độc phun nọc.
Hàn Lăng Sơn vuốt mái tóc rối bù của hắn, khẽ thở dài: “ Nhịn thêm chút nữa, đợi chúng ta tới Hách Đồ A Lạp, ta sẽ cho ngươi cơ hội báo thù, cho ngươi cơ hội đào tẩu, tới khi đó ngươi muốn vũ khí thế nào? Khi ta bắt ngươi, trong tay ngươi chỉ có đoản đao, rõ ràng không phải vũ khí phù hợp với ngươi, ta cho ngươi một thanh trường đao nhé.”
Nói rồi rút trường đao của mình cắm lên mặt đất.
Dã nhân thèm khát nhìn thanh đao cắm trên đất tuyết, người ra sức ngả về phía trước dù biết hành vi đó là vô nghĩa.
“ Hay là ngươi muốn thứ này? “ Hàn Lăng Sơn lấy ra một cái bình hồ lô thuốc nổ đặt bên trường đao:
Dã nhân nhìn Hàn Lăng Sơn đầy bi thương, hắn cảm thấy mình đang bị chơi đùa.
“ Bây giờ ngươi không còn gì nữa, nhà của ngươi, thê tử của ngươi, con của ngươi, tất cả đều không còn. Ngươi có muốn báo thù cho họ không? Hoặc là báo thù cho toàn bộ tộc nhân của ngươi không? Cho cả những tộc nhân đã bị giết từ xưa tới nay. Liệu thù hận của ngươi có đủ lớn không?”
“ Báo thù không đơn giản là lao vào chết cùng với kẻ thù, như thế chưa chắc thù đã được báo mà ngươi chỉ làm thêm nhiều tộc nhân chết vô nghĩa. Ngươi phải biết suy nghĩ, muốn báo được thù phải ép lửa giận xuống, đừng để nó làm mờ lý trí của ngươi, xem đây, nơi này có một cái thành trì nhỏ ...” Hàn Lăng Sơn dùng cành cây vẽ một sơ đồ kết cấu thành trì đơn giản:
Khi trời sáng Lão A Cổ từ trong ổ chui ra, phát hiện Tô Hợp Thái ôm trường đao dựa vào một cái cây ngủ, ông ta mỉm cười tới bên cạnh hắn, phủi đi tuyết trên người:” Ngươi là thủ lĩnh, không cần phải hôm nào cũng gác đêm như thế.”
Tô Hợp Thái ngáp dài, vốc nắm tuyết lớn chà lên mặt cho tỉnh táo, đêm qua hắn thức quá khuya:” Ta đã nói rồi mà, các ngươi theo ta, tôn ta là thủ lĩnh, ta sẽ không để cho các ngươi phải thất vọng, họ đã thất vọng một lần rồi, nếu thất vọng thêm lần nữa sẽ không còn đấu chí, không còn tương lai nữa.”
“ Thủ lĩnh nhất định sẽ thành một ba đồ lỗ được tất cả mọi người tôn kính.” Lão A Cổ cám khái vô cùng:” Mai chúng ta sẽ tiến vào Hách Đồ A Lạp, mong rằng gặp được quý nhân để bán những kẻ này với giá tốt, chúng ta sẽ có cơ sở gây dựng lại bộ tộc.”
Tô Hợp Thái vỗ lưng Lão A Cổ:” Tin ta đi, ta là người được đại lạt ma chúc phúc cơ mà.”
Lão A Cổ cười ha hả:” Nói không sai, thủ lĩnh là người có đại phú quý.”
“ Gọi tất cả mọi người dậy đi, chúng ta ăn một chút rồi xuất phát, ban ngày do ngươi trông coi đám dã nhân này, sắp vào thành rồi, vạn vạn lần đừng để có sơ xảy.”
“ Được rồi, hôm nay thủ lĩnh cứ ngủ thoải mái trên ngựa đi, tới Hách Đồ A Lạp ta sẽ gọi dậy.”
Tô Hợp Thái ngáp một cái thật dài nhìn tên dã nhân vẫn cúi gằm mặt không nói không rằng, đi vào chỗ cắm trại đá đít từng tên đánh thức.
Hách Đồ A Lạp chính là nơi sinh ra Nỗ Nhĩ Cáp Xích kiêu hùng của người Kiến Châu.
Tòa thành này ban đầu là một trong vô số các vệ sở của Đại Minh, về sau được Nỗ Nhĩ Cáp Xích xây dựng lại, thành quốc đô đầu tiên của người Kiến Châu.
Thành chẳng hề cao, phân chia thành trong thành ngoài, chu vi không quá mười dặm, trong thành chủ yếu là nơi ở của gia quyến, thân thích của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Cùng với việc đô thành chuyển tới Thịnh Kinh, ở lại nơi này đa phần là huân quý cũ bị vứt bỏ và cung nhân già.
Những người này bối phận lẫn danh vọng đều cực kỳ cao cho nên không được lòng tân hoàng đế, bọn họ cũng biết mình không thể theo hoàng đế tới Thịnh Kinh, cho nên ở lại tòa thành cũ này sống giàu có an nhàn.
Khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn sống, toàn thành cư trú khoảng 2 vạn hộ, tổng cổng hơn mười vạn người, ngoài thành còn có mấy vạn đại quân hộ vệ, nay cảnh phồn hoa đó đã không còn, toàn thành chỉ có 800 hộ quân của Chính Bạch kỳ.
Trong thành có rất nhiều kiến trúc, giáo trường, khu chê táo cung tiễn, khải giáp, những lò luyện sắt lớn, càng có vô số cửa hiệu, dù sao ở đây còn có rất nhiều người thân phận tôn quý lại có tiền, trong đó còn có 8 phi tử Nỗ Nhĩ Cáp Xích để lại.
Đoàn người Tô Hợp Thái không được vào thành trong, cho dù có yêu bài Tương Lam Kỳ cũng không được phép vào thành trong, làm hắn rất thất vọng.
Có điều không nên đòi hỏi quá nhiều, vậy là đủ rồi, tới lúc đó không tin đám quý nhân an nhàn ở thành trong có thể thoát được.
Từ rừng đen quay về tới Hách Đồ A Lạp, bọn họ lại đi nửa tháng nữa.
Mỗi ngày Hàn Lăng Sơn đều tuần đêm, kiểm tra đám dã nhân có ngoan ngoãn hay không, trước khi tiến vào Hách Đồ a Lạp, hắn không cho phép bất kỳ tên dã nhân nào được bỏ trốn.
Bởi thế mỗi tối hắn đều cùng dã nhân trầm mặc kia nhìn nhau rất lâu, một người mắt thâm thúy như đầm nước, một người thì đầy nóng này và bất an.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, Hàn Lăng Sơn lại tới chỗ dã nhân nghỉ ngơi, hắn kiểm tra thật kỹ vòng cổ của mỗi dã nhân, xác định không bị hỏng mới lại tới bên tên dã nhân trầm mặc kia.
“ Nhịn thêm chút nữa, ba ngày sau các ngươi mới có được tự do.”
Dã nhân nhìn Hàn Lăng Sơn không hiểu.
Hàn Lăng Sơn châm một điếu thuốc phả ra khói mỏng, tiếp tục nói:” Rất nhiều năm qua, tộc nhân của các ngươi đều bị người ta kéo từ trong rừng ra, bị giết chóc, bị đánh đập, bị hành hạ tàn khốc sau đó mặc thiết giáp ném ra chiến trường, cuối cùng là chết ở chiến trường không vì cái gì. Ngươi có nghĩa đó là vận mệnh của các ngươi không? Lần này ta dẫn người tới giết người thân của ngươi, giết huynh đệ bằng hữu của ngươi, bắt đi số còn lại, ngươi có hận ta không?”
Dã nhân lạnh nhạt nhìn Hàn Lăng Sơn chẳng nói chẳng rằng.
Hàn Lăng Sơn rít một hơi thuốc:” Ngươi hiểu ta nói gì phải không? Không cần giấu ta, nói ra thì chúng ta còn là bằng hữu.”
Trong mắt dã nhân tựa hồ có lửa phun ra, giọng hán khàn khàn, ngậm ngụa căm phẫn và thú hận: “ Chính các ngươi giết thê tử của ta, chính các ngươi giết hai đứa con của ta, nếu ta có thể biến thành gấu đen, nhất định không để bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi có thể đi ra khỏi rừng.”
Hàn Lăng Sơn cần chính là thứ này, gật gù: “ Ta vô cùng hiểu thù hận của ngươi, dù sao thê tử ngươi rất đẹp, bọn chúng lại là đám súc sinh, chuyện sau đó không cần ta nói với ngươi chứ?”
“ Hai đứa nhi tử của ngươi quá dũng cảm, nhìn thấy mẹ bị người ta ức hiếp tất nhiên là muốn bảo vệ. Cho nên đầu lâu của chúng bị chặt xuống, cắm lên cọc trang trí, cảnh tượng đó xảy ra ngay trước mắt thê tử của ngươi, còn nàng bị giết, nàng bị làm nhục, khi tuyết che lấp cơ thể nàng, ta thấy mắt nàng chảy máu, lúc đó ngươi đang chiến đấu ...”
Không đợi tên dã nhân gào thét, Hàn Lăng Sơn đã đưa tay bịt miệng hắn, hắn vẫn điên cuồng vùng vẫy lắc đầu, hai tay buộc sau lưng gồng lên, toàn thân gân nổi chằng chịt như những con giun lớn, muốn giật tục mọi trói buộc để giết chết kẻ trước mắt.
Đáng tiếc cổ hắn buộc vào cái cọc gỗ, hắn không thoát được, tay hắn bị buộc bằng da trâu, giật không sao đứt, hắn không muốn khóc trước mặt kẻ thù, nhưng nước mắt tuôn ào ào như suối. Chẳng mấy chốc bàn tay dùng để bịt miệng hắn đã ướt đẫm.
“Tiết kiệm sức lực đi, ngươi có muốn giết đám súc sinh đó báo thù cho thê tử và hài tử không? “ Hàn Lăng Sơn buông tay lau máu chảy ra do tên dã nhân trợn mặt quá lớn, hỏi nhỏ:
Tên dã nhân chỉ phát ra tiếng xì xì qua khẽ răng như rắn độc phun nọc.
Hàn Lăng Sơn vuốt mái tóc rối bù của hắn, khẽ thở dài: “ Nhịn thêm chút nữa, đợi chúng ta tới Hách Đồ A Lạp, ta sẽ cho ngươi cơ hội báo thù, cho ngươi cơ hội đào tẩu, tới khi đó ngươi muốn vũ khí thế nào? Khi ta bắt ngươi, trong tay ngươi chỉ có đoản đao, rõ ràng không phải vũ khí phù hợp với ngươi, ta cho ngươi một thanh trường đao nhé.”
Nói rồi rút trường đao của mình cắm lên mặt đất.
Dã nhân thèm khát nhìn thanh đao cắm trên đất tuyết, người ra sức ngả về phía trước dù biết hành vi đó là vô nghĩa.
“ Hay là ngươi muốn thứ này? “ Hàn Lăng Sơn lấy ra một cái bình hồ lô thuốc nổ đặt bên trường đao:
Dã nhân nhìn Hàn Lăng Sơn đầy bi thương, hắn cảm thấy mình đang bị chơi đùa.
“ Bây giờ ngươi không còn gì nữa, nhà của ngươi, thê tử của ngươi, con của ngươi, tất cả đều không còn. Ngươi có muốn báo thù cho họ không? Hoặc là báo thù cho toàn bộ tộc nhân của ngươi không? Cho cả những tộc nhân đã bị giết từ xưa tới nay. Liệu thù hận của ngươi có đủ lớn không?”
“ Báo thù không đơn giản là lao vào chết cùng với kẻ thù, như thế chưa chắc thù đã được báo mà ngươi chỉ làm thêm nhiều tộc nhân chết vô nghĩa. Ngươi phải biết suy nghĩ, muốn báo được thù phải ép lửa giận xuống, đừng để nó làm mờ lý trí của ngươi, xem đây, nơi này có một cái thành trì nhỏ ...” Hàn Lăng Sơn dùng cành cây vẽ một sơ đồ kết cấu thành trì đơn giản:
Khi trời sáng Lão A Cổ từ trong ổ chui ra, phát hiện Tô Hợp Thái ôm trường đao dựa vào một cái cây ngủ, ông ta mỉm cười tới bên cạnh hắn, phủi đi tuyết trên người:” Ngươi là thủ lĩnh, không cần phải hôm nào cũng gác đêm như thế.”
Tô Hợp Thái ngáp dài, vốc nắm tuyết lớn chà lên mặt cho tỉnh táo, đêm qua hắn thức quá khuya:” Ta đã nói rồi mà, các ngươi theo ta, tôn ta là thủ lĩnh, ta sẽ không để cho các ngươi phải thất vọng, họ đã thất vọng một lần rồi, nếu thất vọng thêm lần nữa sẽ không còn đấu chí, không còn tương lai nữa.”
“ Thủ lĩnh nhất định sẽ thành một ba đồ lỗ được tất cả mọi người tôn kính.” Lão A Cổ cám khái vô cùng:” Mai chúng ta sẽ tiến vào Hách Đồ A Lạp, mong rằng gặp được quý nhân để bán những kẻ này với giá tốt, chúng ta sẽ có cơ sở gây dựng lại bộ tộc.”
Tô Hợp Thái vỗ lưng Lão A Cổ:” Tin ta đi, ta là người được đại lạt ma chúc phúc cơ mà.”
Lão A Cổ cười ha hả:” Nói không sai, thủ lĩnh là người có đại phú quý.”
“ Gọi tất cả mọi người dậy đi, chúng ta ăn một chút rồi xuất phát, ban ngày do ngươi trông coi đám dã nhân này, sắp vào thành rồi, vạn vạn lần đừng để có sơ xảy.”
“ Được rồi, hôm nay thủ lĩnh cứ ngủ thoải mái trên ngựa đi, tới Hách Đồ A Lạp ta sẽ gọi dậy.”
Tô Hợp Thái ngáp một cái thật dài nhìn tên dã nhân vẫn cúi gằm mặt không nói không rằng, đi vào chỗ cắm trại đá đít từng tên đánh thức.
Hách Đồ A Lạp chính là nơi sinh ra Nỗ Nhĩ Cáp Xích kiêu hùng của người Kiến Châu.
Tòa thành này ban đầu là một trong vô số các vệ sở của Đại Minh, về sau được Nỗ Nhĩ Cáp Xích xây dựng lại, thành quốc đô đầu tiên của người Kiến Châu.
Thành chẳng hề cao, phân chia thành trong thành ngoài, chu vi không quá mười dặm, trong thành chủ yếu là nơi ở của gia quyến, thân thích của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Cùng với việc đô thành chuyển tới Thịnh Kinh, ở lại nơi này đa phần là huân quý cũ bị vứt bỏ và cung nhân già.
Những người này bối phận lẫn danh vọng đều cực kỳ cao cho nên không được lòng tân hoàng đế, bọn họ cũng biết mình không thể theo hoàng đế tới Thịnh Kinh, cho nên ở lại tòa thành cũ này sống giàu có an nhàn.
Khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn sống, toàn thành cư trú khoảng 2 vạn hộ, tổng cổng hơn mười vạn người, ngoài thành còn có mấy vạn đại quân hộ vệ, nay cảnh phồn hoa đó đã không còn, toàn thành chỉ có 800 hộ quân của Chính Bạch kỳ.
Trong thành có rất nhiều kiến trúc, giáo trường, khu chê táo cung tiễn, khải giáp, những lò luyện sắt lớn, càng có vô số cửa hiệu, dù sao ở đây còn có rất nhiều người thân phận tôn quý lại có tiền, trong đó còn có 8 phi tử Nỗ Nhĩ Cáp Xích để lại.
Đoàn người Tô Hợp Thái không được vào thành trong, cho dù có yêu bài Tương Lam Kỳ cũng không được phép vào thành trong, làm hắn rất thất vọng.
Có điều không nên đòi hỏi quá nhiều, vậy là đủ rồi, tới lúc đó không tin đám quý nhân an nhàn ở thành trong có thể thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.