Chương 687: Cạm Bẫy Ôn Nhu. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Tiền Đa Đa chẳng rụt rè như thế, dưới ánh sáng bảo thạch, làn da mịn màng trơn nhẵn của nàng nổi lên một quầng sáng nhàn nhạt, những đường cong nhấp nhô che đậy sau đống bảo thạch thực khiến người ta hít thở không thông:” Phu quân bắt lấy cô ấy đi, vừa rồi chàng chưa nhìn cảnh cô ấy rưới trân châu lên ngực, thiếp nhìn mà còn huyết mạch sục sôi, chàng không muốn nhìn à?”
Vân Chiêu lại nghe ra ý khác:” Xem ra nàng không muốn trả chỗ trân châu bảo thạch này lại có phải không?”
Tiền Đa Đa nũng nịu vươn tay ôm cổ Vân Chiêu:” Chàng mà trả, thiếp và Phùng Anh cũng đi theo đấy.”
Vân Chiêu nhìn Phùng Anh đã mặc xong y phục:” Thấy chưa, nàng lại bị lợi dụng rồi.”
Phùng Anh không dám ngẩng đầu lên, lí nhí nói: “ Thiếp cũng thích ...”
Tiền Đa Đa cười khanh khách, vốc một nắm trân châu thả lên mặt mình, giọng đầy si mê:” Không phải chúng ta là hoàng gia sao, hoàng gia phải giàu hơn tất cả, như thế người khác mới tin vào thực lực của chúng ta chứ.”
Vân Chiêu cười khổ: “ Nàng xem, thư viện dạy nàng bao năm mà thành cái gì rồi, thiên hạ là của công, các nàng lại vơ vào túi riêng, vậy là không ổn.”
“ Mấy thứ này vốn là của nhà ta mà, khi Hàn Tú Phân rời Ngọc Sơn, tất cả hàng hóa mà muội ấy mang theo do chúng ta chuẩn bị, từ nhân thủ, thuyền bè, đồ dùng, tới cả y phục của họ đều do thiếp bỏ tiền túi ra sắm sửa. Vì khi đó lệnh đi Châu Âu quan sát học tập là do chàng đề xuất, chuyến đi đó không đem lại lợi ích, tài vụ ti không chịu bỏ tiền, cho nên thứ họ thu hoạch được phải là của nhà ta.”
“ Ta chỉ sợ nàng không hài lòng với trân châu bảo thạch, mà còn muốn cả hải quân nữa.”
Tiền Đa Đa giơ một chân từ đống bảo thạch lên, nhưng lại hỏi một câu chẳng liên quan:” Phu quân, chẳng phải gọi là hải quân hoàng gia càng hay sao?”
Vân Chiêu nghiêng đầu tránh bị nàng dụ dỗ đưa ra quyết định thiếu sáng suốt thì xong đời:” Như vậy gây ra chia rẽ.”
Phùng Anh không nói gì nãy giờ, đột nhiên nói vào: “ Cần chia rẽ, nếu không chia rẽ, chàng làm sao khống chế toàn cục.”
Vân Chiêu nghe vậy bế Tiền Đa Đa không một mảnh vải từ chậu tắm ra, đi tới giường dùng chăn quấn nàng lại, Tiền Đa Đa kéo chăn khoe thân thể mạn diệu đáng kiêu ngạo của mình, Vân Chiêu lại lần nữa bọc nàng lại.
Tiền Đa Đa phụng phịu: “ Thiếp không trả đâu.”
Phùng Anh cũng đi tới, nhìn Vân Chiêu đầy ai oán.
Vân Chiêu kéo hai lão bà ngồi bên cạnh, mỗi tay ôm một người bắt đầu giáo dục: “ Tiền tài chỉ là bụi đất thôi …”
Tiền Đa Đa nghiến răng cắt ngang, giọng bắt đầu chua ngoa:” Vậy lão nương bỏ tiền ra mua lại được chưa?”
Phùng Anh cũng giận dỗi hứ một tiếng:” Thiếp cũng bỏ một nửa, thiếp không muốn đem thứ đã tiếp xúc với thân thể bọn thiếp tặng cho người khác, lỡ rơi vào tay nam nhân thì sao?”
Vân Chiêu cũng không muốn thế, cơ mà nghe giọng điệu các nàng … số trân châu này đương nhiên giá trị không hề nhỏ, vậy mà xem chừng hai lão bà của y chẳng hề bận tâm, Vân Chiêu không nhịn được hỏi:” Rốt cuộc trong tay các nàng có bao nhiêu tiền?”
Tiền Đa Đa vuốt ve ngón tay của mình:” Không nhiều, đủ tiền mua son phấn thôi ấy mà.”
Phùng Anh cũng phụ họa:” Tỷ tỷ nói không sai, chỉ đủ tiền mua son phấn thôi.”
Vân Chiêu là ai, y đâu dễ bị qua mặt, các nàng không chịu nói thì y vẫn có cơ sở phán đoán, nhớ tới những thương nhân năm xưa Vân thị dùng tiền giúp khởi nghiệp, nghĩ một lúc hỏi:” Nàng nhớ nữ nhân tên Lưu Như, một thời từng bán ngọc mễ nướng chứ.”
Tiền Đa Đa lập tức cảnh giác:” Đương nhiên, cô ấy là người của chúng ta mà.”
“ Ta muốn biết, giờ mỗi năm cô ấy chia cho nhà ta bao nhiêu tiền lãi?”
“ Một chút xíu.”
“ Chút xíu là bao nhiêu?” Vân Chiêu không bỏ qua, nhìn thẳng vào mắt nàng:
Tiền Đa Đa chẳng sợ y:” Đúng thế, một chút thôi, năm ngoái được có sáu vạn đồng.”
Vân Chiêu hít một hơi khí lạnh: “ Mới chỉ có vài năm thôi mà tài sản cô ta đã đạt mức đó rồi sao?”
“ Hừ, chàng có hai tuyệt sắc lão bà trái ôm phải ấp rồi, còn ba đứa con chạy khắp sân, chẳng lẽ chưa hài lòng?” Tiền Đa Đa đánh tráo chủ đề, không cho Vân Chiêu quay lại vấn đề tiền bạc:
“ Hài lòng, hài lòng, có gì mà chưa hài lòng, các nàng thích tắm trân châu thì cứ tiếp tục, coi như tư chưa từng tới.”
Trước nay cách thức Tiền Đa Đa xử lý mâu thuẫn giữa bọn họ hoặc thâm tình, hoặc ướt át, thỉnh thoảng ngang ngược làm nũng, không bao giờ khiến chuyện thành quá căng, với chuyện tiền bạc càng keo kiệt.
Thế nên lần này kéo Phùng Anh vào, hai nàng đã đồng lòng như thế rồi, nếu y còn kiên quyết muốn các nàng trả lại trân châu, giải quyết sự việc một cách khô khan lý trí chỉ tổn hại tình cảm thôi, Vân Chiêu đành chịu thua.
Chuyện lớn bằng trời cũng không bằng tình cảm phu thê.
Phùng Anh cùng Tiền Đa Đa vỗ tay nhau ăn mừng thắng lợi, chuyện hải quân hoàng gia không thành thì bỏ, nhưng mậu dịch trên biển không bỏ được.
Phu quân nhắc tới Lưu Như, điều này chứng tỏ chàng không phản đối hai nàng tham gia kinh doanh, có điều dùng Lưu Như là giới hạn cuối cùng.
Cường đạo Vân thị chưa bao giờ giải tán.
Hắc y nhân so với nói là lực lượng vũ trang Lam Điền, không bằng nói là tư binh của Vân thị, là lực lượng vũ trang đáng tin cậy nhất của Vân thị.
Lực lượng này khống chế trong tay Phùng Anh và Tiền Đa Đa.
Đám cường đạo già không thích tham gia quân ngủ, đám thanh niên lớn lên trong ổ cường đạo cũng chẳng hứng trí gì với việc làm quân sĩ hay nha dịch.
Phàm là trong nhà có nhi nữ trưởng thành, việc đầu tiên đám cường đạo già làm là dẫn tới chỗ Vân Nương, giao Phùng Anh và Tiền Đa Đa trước mặt Vân Nương, sau đó không quản nữa.
Đối với những người này, Vân Nương chưa bao giờ từ chối cả, nhi tử chí công vô tư, tầm nhìn xa rộng, lòng chứa thiên hạ, nhưng Vân Nương không thể làm thế, lòng nàng chỉ chứa được Vân thị thôi.
Hi vọng dựa vào hắc y nhân kinh doanh thì làm sao có thể.
Cho nên hắc y nhân vẫn làm nghề cũ, làm chuyện xấu khắp Đại Minh, còn Lưu Như chính là người tiêu thụ đồ phi pháp.
Giờ hai bà nương này lại có ý đồ với hải quân rồi, tuy Vân Chiêu từ chối, nhưng với thủ đoạn của các nàng sẽ có cách khác thôi.
Thế nên Vân Chiêu nhiều lúc thích ở cạnh Vân Dương hơn.
Trước mặt người huynh đệ này, y có thể sống không cần che giấu gì, khi nổi hứng lên có thể ôm cái đầu trọc của hắn hôn một cái, lúc nói chuyện không hợp cho hắn một đấm cũng chưa phải chưa từng làm qua.
Đối với Vân Dương mà nói, không có chuyện gì thống khoái hơn là ngồi bên đống lửa nướng khoai lang, uống rượu.
Khoai vừa cháy xém thơm lừng, Vân Dương bới ra, phủi qua loa tro than trên đó, bẻ làm đôi cho Vân Chiêu một nửa:
“ Ngươi không định hạn chế Đa Đa và Phùng Anh à?”
Vân Chiêu ngoạm một miếng:” Ta tin tưởng các nàng.”
“ Hình như câu này ngươi nói với rất nhiều người rồi, nói với ta đã đành đây, gần đây nói với cả Cao Kiệt nữa đúng không?”
“ Ngươi không coi thường ta chứ?”
“ Ha ha ha, đại trượng phu sao tránh được thê không hiền, tử không hiếu, người xưa nói rồi mà. Ta định nói ai bảo ngươi chiều hai bà nương đó quá, nhưng mà thôi, giờ nói thế cũng muộn rồi. “ Vân Dương ngoạm một miếng khoai lớm, vừa nhai nuốt vừa nói không lên lời:” Yên tâm, chuyện trong nhà ta để ý hộ ngươi, chỉ cần không quá đáng ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, cho tới giờ đều ổn cả, ngươi không cần quá lo như thế, Đa Đa không làm gì để bản thân phải tới chỗ Giải Trại đâu.”
Vân Chiêu không nói nữa, nâng ly rượu lên cụng với Vân Dương một cái, ít nhất hai bà nương đó không dám làm bừa làm bậy trên địa bàn huyện Lam Điền, được rồi đợi khi thiên hạ nắm trong tay, chắc hai bà nương cũng biết thu mình bớt lại ...
Nghĩ tới đó Vân Chiêu sực tình, bảo sao đột nhiên lại nhắm tới mậu dịch trên biển, té ra các nàng chuẩn bị cho ngày đó rồi, nên mới hướng ánh mắt ra đại dương.
Thật là biết nhìn ra trông rộng quá đi.
Vân Chiêu lại nghe ra ý khác:” Xem ra nàng không muốn trả chỗ trân châu bảo thạch này lại có phải không?”
Tiền Đa Đa nũng nịu vươn tay ôm cổ Vân Chiêu:” Chàng mà trả, thiếp và Phùng Anh cũng đi theo đấy.”
Vân Chiêu nhìn Phùng Anh đã mặc xong y phục:” Thấy chưa, nàng lại bị lợi dụng rồi.”
Phùng Anh không dám ngẩng đầu lên, lí nhí nói: “ Thiếp cũng thích ...”
Tiền Đa Đa cười khanh khách, vốc một nắm trân châu thả lên mặt mình, giọng đầy si mê:” Không phải chúng ta là hoàng gia sao, hoàng gia phải giàu hơn tất cả, như thế người khác mới tin vào thực lực của chúng ta chứ.”
Vân Chiêu cười khổ: “ Nàng xem, thư viện dạy nàng bao năm mà thành cái gì rồi, thiên hạ là của công, các nàng lại vơ vào túi riêng, vậy là không ổn.”
“ Mấy thứ này vốn là của nhà ta mà, khi Hàn Tú Phân rời Ngọc Sơn, tất cả hàng hóa mà muội ấy mang theo do chúng ta chuẩn bị, từ nhân thủ, thuyền bè, đồ dùng, tới cả y phục của họ đều do thiếp bỏ tiền túi ra sắm sửa. Vì khi đó lệnh đi Châu Âu quan sát học tập là do chàng đề xuất, chuyến đi đó không đem lại lợi ích, tài vụ ti không chịu bỏ tiền, cho nên thứ họ thu hoạch được phải là của nhà ta.”
“ Ta chỉ sợ nàng không hài lòng với trân châu bảo thạch, mà còn muốn cả hải quân nữa.”
Tiền Đa Đa giơ một chân từ đống bảo thạch lên, nhưng lại hỏi một câu chẳng liên quan:” Phu quân, chẳng phải gọi là hải quân hoàng gia càng hay sao?”
Vân Chiêu nghiêng đầu tránh bị nàng dụ dỗ đưa ra quyết định thiếu sáng suốt thì xong đời:” Như vậy gây ra chia rẽ.”
Phùng Anh không nói gì nãy giờ, đột nhiên nói vào: “ Cần chia rẽ, nếu không chia rẽ, chàng làm sao khống chế toàn cục.”
Vân Chiêu nghe vậy bế Tiền Đa Đa không một mảnh vải từ chậu tắm ra, đi tới giường dùng chăn quấn nàng lại, Tiền Đa Đa kéo chăn khoe thân thể mạn diệu đáng kiêu ngạo của mình, Vân Chiêu lại lần nữa bọc nàng lại.
Tiền Đa Đa phụng phịu: “ Thiếp không trả đâu.”
Phùng Anh cũng đi tới, nhìn Vân Chiêu đầy ai oán.
Vân Chiêu kéo hai lão bà ngồi bên cạnh, mỗi tay ôm một người bắt đầu giáo dục: “ Tiền tài chỉ là bụi đất thôi …”
Tiền Đa Đa nghiến răng cắt ngang, giọng bắt đầu chua ngoa:” Vậy lão nương bỏ tiền ra mua lại được chưa?”
Phùng Anh cũng giận dỗi hứ một tiếng:” Thiếp cũng bỏ một nửa, thiếp không muốn đem thứ đã tiếp xúc với thân thể bọn thiếp tặng cho người khác, lỡ rơi vào tay nam nhân thì sao?”
Vân Chiêu cũng không muốn thế, cơ mà nghe giọng điệu các nàng … số trân châu này đương nhiên giá trị không hề nhỏ, vậy mà xem chừng hai lão bà của y chẳng hề bận tâm, Vân Chiêu không nhịn được hỏi:” Rốt cuộc trong tay các nàng có bao nhiêu tiền?”
Tiền Đa Đa vuốt ve ngón tay của mình:” Không nhiều, đủ tiền mua son phấn thôi ấy mà.”
Phùng Anh cũng phụ họa:” Tỷ tỷ nói không sai, chỉ đủ tiền mua son phấn thôi.”
Vân Chiêu là ai, y đâu dễ bị qua mặt, các nàng không chịu nói thì y vẫn có cơ sở phán đoán, nhớ tới những thương nhân năm xưa Vân thị dùng tiền giúp khởi nghiệp, nghĩ một lúc hỏi:” Nàng nhớ nữ nhân tên Lưu Như, một thời từng bán ngọc mễ nướng chứ.”
Tiền Đa Đa lập tức cảnh giác:” Đương nhiên, cô ấy là người của chúng ta mà.”
“ Ta muốn biết, giờ mỗi năm cô ấy chia cho nhà ta bao nhiêu tiền lãi?”
“ Một chút xíu.”
“ Chút xíu là bao nhiêu?” Vân Chiêu không bỏ qua, nhìn thẳng vào mắt nàng:
Tiền Đa Đa chẳng sợ y:” Đúng thế, một chút thôi, năm ngoái được có sáu vạn đồng.”
Vân Chiêu hít một hơi khí lạnh: “ Mới chỉ có vài năm thôi mà tài sản cô ta đã đạt mức đó rồi sao?”
“ Hừ, chàng có hai tuyệt sắc lão bà trái ôm phải ấp rồi, còn ba đứa con chạy khắp sân, chẳng lẽ chưa hài lòng?” Tiền Đa Đa đánh tráo chủ đề, không cho Vân Chiêu quay lại vấn đề tiền bạc:
“ Hài lòng, hài lòng, có gì mà chưa hài lòng, các nàng thích tắm trân châu thì cứ tiếp tục, coi như tư chưa từng tới.”
Trước nay cách thức Tiền Đa Đa xử lý mâu thuẫn giữa bọn họ hoặc thâm tình, hoặc ướt át, thỉnh thoảng ngang ngược làm nũng, không bao giờ khiến chuyện thành quá căng, với chuyện tiền bạc càng keo kiệt.
Thế nên lần này kéo Phùng Anh vào, hai nàng đã đồng lòng như thế rồi, nếu y còn kiên quyết muốn các nàng trả lại trân châu, giải quyết sự việc một cách khô khan lý trí chỉ tổn hại tình cảm thôi, Vân Chiêu đành chịu thua.
Chuyện lớn bằng trời cũng không bằng tình cảm phu thê.
Phùng Anh cùng Tiền Đa Đa vỗ tay nhau ăn mừng thắng lợi, chuyện hải quân hoàng gia không thành thì bỏ, nhưng mậu dịch trên biển không bỏ được.
Phu quân nhắc tới Lưu Như, điều này chứng tỏ chàng không phản đối hai nàng tham gia kinh doanh, có điều dùng Lưu Như là giới hạn cuối cùng.
Cường đạo Vân thị chưa bao giờ giải tán.
Hắc y nhân so với nói là lực lượng vũ trang Lam Điền, không bằng nói là tư binh của Vân thị, là lực lượng vũ trang đáng tin cậy nhất của Vân thị.
Lực lượng này khống chế trong tay Phùng Anh và Tiền Đa Đa.
Đám cường đạo già không thích tham gia quân ngủ, đám thanh niên lớn lên trong ổ cường đạo cũng chẳng hứng trí gì với việc làm quân sĩ hay nha dịch.
Phàm là trong nhà có nhi nữ trưởng thành, việc đầu tiên đám cường đạo già làm là dẫn tới chỗ Vân Nương, giao Phùng Anh và Tiền Đa Đa trước mặt Vân Nương, sau đó không quản nữa.
Đối với những người này, Vân Nương chưa bao giờ từ chối cả, nhi tử chí công vô tư, tầm nhìn xa rộng, lòng chứa thiên hạ, nhưng Vân Nương không thể làm thế, lòng nàng chỉ chứa được Vân thị thôi.
Hi vọng dựa vào hắc y nhân kinh doanh thì làm sao có thể.
Cho nên hắc y nhân vẫn làm nghề cũ, làm chuyện xấu khắp Đại Minh, còn Lưu Như chính là người tiêu thụ đồ phi pháp.
Giờ hai bà nương này lại có ý đồ với hải quân rồi, tuy Vân Chiêu từ chối, nhưng với thủ đoạn của các nàng sẽ có cách khác thôi.
Thế nên Vân Chiêu nhiều lúc thích ở cạnh Vân Dương hơn.
Trước mặt người huynh đệ này, y có thể sống không cần che giấu gì, khi nổi hứng lên có thể ôm cái đầu trọc của hắn hôn một cái, lúc nói chuyện không hợp cho hắn một đấm cũng chưa phải chưa từng làm qua.
Đối với Vân Dương mà nói, không có chuyện gì thống khoái hơn là ngồi bên đống lửa nướng khoai lang, uống rượu.
Khoai vừa cháy xém thơm lừng, Vân Dương bới ra, phủi qua loa tro than trên đó, bẻ làm đôi cho Vân Chiêu một nửa:
“ Ngươi không định hạn chế Đa Đa và Phùng Anh à?”
Vân Chiêu ngoạm một miếng:” Ta tin tưởng các nàng.”
“ Hình như câu này ngươi nói với rất nhiều người rồi, nói với ta đã đành đây, gần đây nói với cả Cao Kiệt nữa đúng không?”
“ Ngươi không coi thường ta chứ?”
“ Ha ha ha, đại trượng phu sao tránh được thê không hiền, tử không hiếu, người xưa nói rồi mà. Ta định nói ai bảo ngươi chiều hai bà nương đó quá, nhưng mà thôi, giờ nói thế cũng muộn rồi. “ Vân Dương ngoạm một miếng khoai lớm, vừa nhai nuốt vừa nói không lên lời:” Yên tâm, chuyện trong nhà ta để ý hộ ngươi, chỉ cần không quá đáng ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, cho tới giờ đều ổn cả, ngươi không cần quá lo như thế, Đa Đa không làm gì để bản thân phải tới chỗ Giải Trại đâu.”
Vân Chiêu không nói nữa, nâng ly rượu lên cụng với Vân Dương một cái, ít nhất hai bà nương đó không dám làm bừa làm bậy trên địa bàn huyện Lam Điền, được rồi đợi khi thiên hạ nắm trong tay, chắc hai bà nương cũng biết thu mình bớt lại ...
Nghĩ tới đó Vân Chiêu sực tình, bảo sao đột nhiên lại nhắm tới mậu dịch trên biển, té ra các nàng chuẩn bị cho ngày đó rồi, nên mới hướng ánh mắt ra đại dương.
Thật là biết nhìn ra trông rộng quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.