Chương 660: Cần Phải Nâng Cao Tự Tin Cho Thương Cổ. (3)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Thương nghị với cường đạo à? Đùa sao?”
“ Khác nào bàn chuyện lột da với hổ! Hoang đường!”
“ Tự đâm đầu vào lưới thôi, bẫy đấy!”
“ Đây nhất định là âm mưu của con lợn rừng Vân Chiêu, đừng đi!”
Vô số tiếng nghị luận bao phủ bầu trời Đại Minh, cứ như vô số con quạ đang kêu ầm ĩ, bay liệng trên bầu trời âm u, còn ở phía Tây Bắc, con lợn rừng hùng vĩ như núi do Vân Chiêu hóa thành ngày một hung tợn.
Đại hồng lư của huyện Lam Điền, Tần vương điện hạ không thấy thế, thân là quan viên cao cấp Lam Điền, cự thương Trường An, hắn là người đầu tiên có được thẻ tham dự hội nghị.
Thậm chí hắn tràn trề tự tin nói với những thương cổ tới thỉnh giáo mình:” Đây là một hội nghị trọng yếu, thương cổ Đại Minh nên suy xét cho bản thân, cho Quan Trung, cuối cùng lựa chọn một điều lệ hai bên có thể tiếp nhận, thành lệ vĩnh viễn. Mỗ gia đã nhận được lệnh của huyện tôn, sẽ phối hợp với bí thư giám, thẩm hạch tất cả người tham dự hội nghị có đủ tư cách hay không?”
“ Chư vị nếu lúc này còn khóc lóc tham nghèo, che dấu tài sản, khiến cho điều luật có sai lệnh, tương lai chớ kêu ca.”
Đám thương cổ mỗi người đem một tâm tư rời khỏi phủ đại hồng lư.
Để lộ gia sản của mình trước bàn dân thiên hạ là điều vạn vạn lần không thể, lỡ chẳng may ...
Tiền Thiểu Thiểu nhíu mày đem danh sách đưa cho Vân Chiêu:” Có không ít thương cổ thực lực, vì báo tài sản quá ít, nên không lọt vào danh sách tham dự hội nghị. Trong đó thương cổ ngành khoáng sản, chế dược, kiến trúc là rõ ràng nhất.”
Vân Chiêu dừng bút mỉm cười:” Điều này chứng tỏ bọn họ không đủ tín nhiệm với ta, nếu như ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có, vậy thì mất đi cơ sở đối thoại, đã thế ta cũng không cần suy xét tới lợi ích của họ nữa.”
“ Có cần xử phạt không ạ?”
“ Bên xuống sẽ có bên lên, để họ tự sinh tự diệt đi, không cần phải phạt.”
Tiền Thiểu Thiểu cười âm hiểm, đám ngu ngốc đó xúi quẩy rồi.
Vân Chiêu liếc hắn một cái:” Lần sau đừng có lộ cái vẻ mặt đó ra, nay ngươi đã chức cao quyền trọng phải chững chạc, ngoài ra đừng suốt ngày nhốt Sở Sở ở nhà, rảnh rỗi dẫn cô ấy tới chơi với Phùng Anh, Đa Đa, dẫn cả con ngươi theo.”
“ Thế không ổn ạ.”
“ Hả, ngươi thấy có tỷ phu như ta thì mất mặt lắm à?”
“ Không không ạ, ti chức lo ...” Tiền Thiểu Thiểu rối rít nói:
- Cút!
Vân Chiêu đương nhiên biết Tiền Thiểu Thiểu sẽ nói gì, bình thường chỉ có hắn có thể tùy tiện vào hậu trạch Vân thị thăm tỷ tỷ, Sở Sở và con nàng phải đợi ngày trọng đại mới có thể vào, dù là vào cũng nơm nớp lo sợ. Không biết thằng khốn đó dọa mẹ con Sở Sở thế nào, biết vậy năm xưa không nên tác thành cho đôi này, kiếm một đứa hung dữ ở thư viện gả cho nó mới đúng.
Giải Trại mang văn thư tới bên cạnh Vân Chiêu:” Huyện tôn, Cao Kiệt tựa hồ muốn mở rộng chiến tranh.”
Vân Chiêu xem một cái nhíu mày:” Thành Lam Điền động viên cấp 1, không phải làm bừa à?”
Lệnh động viên của huyện Lam Điền có ba cấp, trong đó cấp 1 là lớn nhất, lúc đó không khác gì toàn dân chiến đấu, mọi hoạt động sẽ phải dừng lại.
“ Đã có văn thư của Vân Quyền chưa?”
Liễu Thành vội đáp:” Chưa ạ.”
Vân Chiêu phất tay:” Gửi một văn thư đi hỏi.”
Liễu Thành nhanh chóng soạn văn thư, đóng dấu của Vân Chiêu, cho vào ống da trâu, giao tín sứ nói:” Hỏa tốc 800 dặm.”
Huyện Lam Điền tuy cách thành Lam Điền rất xa, nhưng dịch trạm bố trí tốt, nên hết thảy thuận lợi, ba ngày sau có văn thư trả lời của Cao Kiệt, Vân Quyển, nguyên nhân bọn họ dùng tới lệnh động viên cấp 1 là muốn giải quyết trận chiến một lần là xong.
Trong văn thư Cao Kiệt nói, hành quân trên thảo nguyên hoang mạc quá gian nan, đại quân mang theo vũ khí hạng nặng, ngày chỉ đi được 30 dặm.
Bọn họ phải đi mất 2 tháng mới tới được chỗ bây giờ, nếu không thể đánh Kiến Nô trọng thương, đợi đại quân của hắn quay về, kỵ binh Kiến Nô trở lại, vậy thì toàn bộ thành quả chiến dịch lần trước sẽ là con số 0.
Còn nói chỉ có đánh Kiến Nô thật đau bọn chúng mới nhớ, không dám tùy tiện tiến vào địa phận Lam Điền.
Không chỉ đối diện với Kiến Nô, càng về phía đông, người Mông Cổ càng thân cận với Kiến Nô, không cách nào khống chế được.
Bởi thế cần đánh một trận thật dữ dội, tuyên bố sự tồn tại của Lam Điền, sẽ rất hiệu quả với việc khống chế vùng đất này.
Đồng thời hắn phát hiện vùng đất này rất thích hợp canh tác, sông ngòi khắp nơi, đất đen xì màu mở, còn tốt hơn cả ruộng ở Quan Trung, nên hắn gửi kém cả một cục đất theo thư.
Hắn hi vọng thư viện Ngọc Sơn có thể mau chóng phái chuyên gia nông học tới chiến trường, kiểm tra thực địa, nếu như là ruộng tốt, hắn muốn cùng Trương Quốc Trụ lập nông điền cỡ lớn ở đây.
Vân Chiêu có thể hiểu hành vi của Cao Kiệt, đối với một đội quân do nông phu tạo thành, dù là lúc tác chiến bọn họ vẫn nhớ tới ruộng đất nhà mình.
Giờ gặp một mảnh đất chảy ra dầu với họ mà nói đương nhiên là châu báu vô giá.
Dưới tình huống đất đai Quan Trung cực kỳ eo hẹp, phàm là nơi có thể trồng trọt thì cơ bản đã được tận dụng hết rồi, dù là trên núi cao hoặc là những nơi hiểm trở.
“ Nói với Cao Kiệt, ngậm cái mồm thối của hắn lại, chút đất đen đó chưa là gì, đợi chúng ta xử lý Kiến Nô xong, nơi đó có đất đen lớn gấp trăm lần. Giờ ta muốn hắn mau chóng giao chiến, đánh bại Nhạc Thác rồi về nhà. Thảo nguyên đường xá không thông, tiếp tế không theo kịp, đó là chuyện không thể cải biến, quyết chiến với Kiến Nô ở đó không phải lựa chọn tốt, đợi chúng ta hạ được Sơn Hải Quan, đó mới là lúc hắn dẫn đại quân quyết chiến với Kiến Nô.”
Vân Chiêu ra lệnh mới, Liễu Thành soạn thành văn thư lại gửi đi.
Chuyện vận động cấp 1 ở thành tất nhiên phải hủy, loại bại gia tử này, giờ phát động toàn dân tham chiến, tích góp mấy năm qua ở thành Lam Điền sẽ bị hắn đốt sạch trong một trận, tiêu hao hết tiềm lực chiến tranh.
Điều này rất bất lợi cho việc đại quân từ thành Lam Điền đánh tới Đại Đồng, Tuyên Phủ, thậm chí là kinh thành sau này.
Đại hội thương cổ của Vân Chiêu tổ chức vô cùng gấp gáp, chủ yếu vì Giải Trại sắp tới thành Lam Điền rồi, cho nên không đợi có đủ nhân số, Vân Chiêu đã vội vàng mở hội nghị ở thành Ngọc Sơn.
Mở hội thật ra đơn giản lắm, mọi người tụ tập vào một chỗ, Vân Chiêu tuyên bố quyết định của huyện Lam Điền, sau đó phát cho mỗi thương cổ dự hội chi tiết.
Chi tiết được soạn thảo nhanh chóng trong hai ngày, Vân Chiêu xem qua không thấy có sai sót gì lớn, liền để Giải Trại đọc lần nữa ở hội nghị, thế là luật mới được hình thành.
Nhưng việc phân định tài sản tư nhân thì tất nhiên là cực kỳ rắc rối, tranh luận ở chỗ, thế nào là tài sản tư nhân, luật pháp bảo hộ tài sản tư nhân thế nào.
Cùng với vấn đề thừa kế tài sản, có phải thu thuế không, nhưng thứ này sẽ để lại thảo luận trong đại hội thương nhân lần sau.
Cho nên đại hội lần này chỉ xác định một chủ đề --- Thương cổ có tài sản tư nhân! Cần được pháp luật bảo vệ.
Giải Trại cho rằng pháp luật cần hoàn thiện từng bước, xác định trong một lần không phải là tinh thần của pháp luật.
Hội nghị đã kết thúc, tổ bí thư hội nghị không giải tán, các thương cổ tham dự hội nghị tất nhiên hình thành một đoàn thể, bọn họ có quyền lực đưa kết quả thảo luận của mình đưa cho tổ bí thư nhập vào hồ sơ, tổ bí thư phải sẵn sàng tiếp nhận chất vấn của thương cổ bất kỳ lúc nào.
Đồng thời tổ bí thư cũng có quyền yêu cầu thương cổ thử nghiệm kiến nghị đó, xem xem có tính đại biểu không?
Vân Chiêu tin, trong thời gian dài, cuộc thảo luận này sẽ được duy trì, cuối cùng biến thành tranh đấu giã thương cổ và quan phủ.
Nói chung là địa vị thương cổ được nâng cao không ít sau hội nghị này, ít nhất bọn họ được quan phủ thừa nhận rồi, không phải là những con heo đợi nuôi béo thì thịt nữa.
“ Khác nào bàn chuyện lột da với hổ! Hoang đường!”
“ Tự đâm đầu vào lưới thôi, bẫy đấy!”
“ Đây nhất định là âm mưu của con lợn rừng Vân Chiêu, đừng đi!”
Vô số tiếng nghị luận bao phủ bầu trời Đại Minh, cứ như vô số con quạ đang kêu ầm ĩ, bay liệng trên bầu trời âm u, còn ở phía Tây Bắc, con lợn rừng hùng vĩ như núi do Vân Chiêu hóa thành ngày một hung tợn.
Đại hồng lư của huyện Lam Điền, Tần vương điện hạ không thấy thế, thân là quan viên cao cấp Lam Điền, cự thương Trường An, hắn là người đầu tiên có được thẻ tham dự hội nghị.
Thậm chí hắn tràn trề tự tin nói với những thương cổ tới thỉnh giáo mình:” Đây là một hội nghị trọng yếu, thương cổ Đại Minh nên suy xét cho bản thân, cho Quan Trung, cuối cùng lựa chọn một điều lệ hai bên có thể tiếp nhận, thành lệ vĩnh viễn. Mỗ gia đã nhận được lệnh của huyện tôn, sẽ phối hợp với bí thư giám, thẩm hạch tất cả người tham dự hội nghị có đủ tư cách hay không?”
“ Chư vị nếu lúc này còn khóc lóc tham nghèo, che dấu tài sản, khiến cho điều luật có sai lệnh, tương lai chớ kêu ca.”
Đám thương cổ mỗi người đem một tâm tư rời khỏi phủ đại hồng lư.
Để lộ gia sản của mình trước bàn dân thiên hạ là điều vạn vạn lần không thể, lỡ chẳng may ...
Tiền Thiểu Thiểu nhíu mày đem danh sách đưa cho Vân Chiêu:” Có không ít thương cổ thực lực, vì báo tài sản quá ít, nên không lọt vào danh sách tham dự hội nghị. Trong đó thương cổ ngành khoáng sản, chế dược, kiến trúc là rõ ràng nhất.”
Vân Chiêu dừng bút mỉm cười:” Điều này chứng tỏ bọn họ không đủ tín nhiệm với ta, nếu như ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có, vậy thì mất đi cơ sở đối thoại, đã thế ta cũng không cần suy xét tới lợi ích của họ nữa.”
“ Có cần xử phạt không ạ?”
“ Bên xuống sẽ có bên lên, để họ tự sinh tự diệt đi, không cần phải phạt.”
Tiền Thiểu Thiểu cười âm hiểm, đám ngu ngốc đó xúi quẩy rồi.
Vân Chiêu liếc hắn một cái:” Lần sau đừng có lộ cái vẻ mặt đó ra, nay ngươi đã chức cao quyền trọng phải chững chạc, ngoài ra đừng suốt ngày nhốt Sở Sở ở nhà, rảnh rỗi dẫn cô ấy tới chơi với Phùng Anh, Đa Đa, dẫn cả con ngươi theo.”
“ Thế không ổn ạ.”
“ Hả, ngươi thấy có tỷ phu như ta thì mất mặt lắm à?”
“ Không không ạ, ti chức lo ...” Tiền Thiểu Thiểu rối rít nói:
- Cút!
Vân Chiêu đương nhiên biết Tiền Thiểu Thiểu sẽ nói gì, bình thường chỉ có hắn có thể tùy tiện vào hậu trạch Vân thị thăm tỷ tỷ, Sở Sở và con nàng phải đợi ngày trọng đại mới có thể vào, dù là vào cũng nơm nớp lo sợ. Không biết thằng khốn đó dọa mẹ con Sở Sở thế nào, biết vậy năm xưa không nên tác thành cho đôi này, kiếm một đứa hung dữ ở thư viện gả cho nó mới đúng.
Giải Trại mang văn thư tới bên cạnh Vân Chiêu:” Huyện tôn, Cao Kiệt tựa hồ muốn mở rộng chiến tranh.”
Vân Chiêu xem một cái nhíu mày:” Thành Lam Điền động viên cấp 1, không phải làm bừa à?”
Lệnh động viên của huyện Lam Điền có ba cấp, trong đó cấp 1 là lớn nhất, lúc đó không khác gì toàn dân chiến đấu, mọi hoạt động sẽ phải dừng lại.
“ Đã có văn thư của Vân Quyền chưa?”
Liễu Thành vội đáp:” Chưa ạ.”
Vân Chiêu phất tay:” Gửi một văn thư đi hỏi.”
Liễu Thành nhanh chóng soạn văn thư, đóng dấu của Vân Chiêu, cho vào ống da trâu, giao tín sứ nói:” Hỏa tốc 800 dặm.”
Huyện Lam Điền tuy cách thành Lam Điền rất xa, nhưng dịch trạm bố trí tốt, nên hết thảy thuận lợi, ba ngày sau có văn thư trả lời của Cao Kiệt, Vân Quyển, nguyên nhân bọn họ dùng tới lệnh động viên cấp 1 là muốn giải quyết trận chiến một lần là xong.
Trong văn thư Cao Kiệt nói, hành quân trên thảo nguyên hoang mạc quá gian nan, đại quân mang theo vũ khí hạng nặng, ngày chỉ đi được 30 dặm.
Bọn họ phải đi mất 2 tháng mới tới được chỗ bây giờ, nếu không thể đánh Kiến Nô trọng thương, đợi đại quân của hắn quay về, kỵ binh Kiến Nô trở lại, vậy thì toàn bộ thành quả chiến dịch lần trước sẽ là con số 0.
Còn nói chỉ có đánh Kiến Nô thật đau bọn chúng mới nhớ, không dám tùy tiện tiến vào địa phận Lam Điền.
Không chỉ đối diện với Kiến Nô, càng về phía đông, người Mông Cổ càng thân cận với Kiến Nô, không cách nào khống chế được.
Bởi thế cần đánh một trận thật dữ dội, tuyên bố sự tồn tại của Lam Điền, sẽ rất hiệu quả với việc khống chế vùng đất này.
Đồng thời hắn phát hiện vùng đất này rất thích hợp canh tác, sông ngòi khắp nơi, đất đen xì màu mở, còn tốt hơn cả ruộng ở Quan Trung, nên hắn gửi kém cả một cục đất theo thư.
Hắn hi vọng thư viện Ngọc Sơn có thể mau chóng phái chuyên gia nông học tới chiến trường, kiểm tra thực địa, nếu như là ruộng tốt, hắn muốn cùng Trương Quốc Trụ lập nông điền cỡ lớn ở đây.
Vân Chiêu có thể hiểu hành vi của Cao Kiệt, đối với một đội quân do nông phu tạo thành, dù là lúc tác chiến bọn họ vẫn nhớ tới ruộng đất nhà mình.
Giờ gặp một mảnh đất chảy ra dầu với họ mà nói đương nhiên là châu báu vô giá.
Dưới tình huống đất đai Quan Trung cực kỳ eo hẹp, phàm là nơi có thể trồng trọt thì cơ bản đã được tận dụng hết rồi, dù là trên núi cao hoặc là những nơi hiểm trở.
“ Nói với Cao Kiệt, ngậm cái mồm thối của hắn lại, chút đất đen đó chưa là gì, đợi chúng ta xử lý Kiến Nô xong, nơi đó có đất đen lớn gấp trăm lần. Giờ ta muốn hắn mau chóng giao chiến, đánh bại Nhạc Thác rồi về nhà. Thảo nguyên đường xá không thông, tiếp tế không theo kịp, đó là chuyện không thể cải biến, quyết chiến với Kiến Nô ở đó không phải lựa chọn tốt, đợi chúng ta hạ được Sơn Hải Quan, đó mới là lúc hắn dẫn đại quân quyết chiến với Kiến Nô.”
Vân Chiêu ra lệnh mới, Liễu Thành soạn thành văn thư lại gửi đi.
Chuyện vận động cấp 1 ở thành tất nhiên phải hủy, loại bại gia tử này, giờ phát động toàn dân tham chiến, tích góp mấy năm qua ở thành Lam Điền sẽ bị hắn đốt sạch trong một trận, tiêu hao hết tiềm lực chiến tranh.
Điều này rất bất lợi cho việc đại quân từ thành Lam Điền đánh tới Đại Đồng, Tuyên Phủ, thậm chí là kinh thành sau này.
Đại hội thương cổ của Vân Chiêu tổ chức vô cùng gấp gáp, chủ yếu vì Giải Trại sắp tới thành Lam Điền rồi, cho nên không đợi có đủ nhân số, Vân Chiêu đã vội vàng mở hội nghị ở thành Ngọc Sơn.
Mở hội thật ra đơn giản lắm, mọi người tụ tập vào một chỗ, Vân Chiêu tuyên bố quyết định của huyện Lam Điền, sau đó phát cho mỗi thương cổ dự hội chi tiết.
Chi tiết được soạn thảo nhanh chóng trong hai ngày, Vân Chiêu xem qua không thấy có sai sót gì lớn, liền để Giải Trại đọc lần nữa ở hội nghị, thế là luật mới được hình thành.
Nhưng việc phân định tài sản tư nhân thì tất nhiên là cực kỳ rắc rối, tranh luận ở chỗ, thế nào là tài sản tư nhân, luật pháp bảo hộ tài sản tư nhân thế nào.
Cùng với vấn đề thừa kế tài sản, có phải thu thuế không, nhưng thứ này sẽ để lại thảo luận trong đại hội thương nhân lần sau.
Cho nên đại hội lần này chỉ xác định một chủ đề --- Thương cổ có tài sản tư nhân! Cần được pháp luật bảo vệ.
Giải Trại cho rằng pháp luật cần hoàn thiện từng bước, xác định trong một lần không phải là tinh thần của pháp luật.
Hội nghị đã kết thúc, tổ bí thư hội nghị không giải tán, các thương cổ tham dự hội nghị tất nhiên hình thành một đoàn thể, bọn họ có quyền lực đưa kết quả thảo luận của mình đưa cho tổ bí thư nhập vào hồ sơ, tổ bí thư phải sẵn sàng tiếp nhận chất vấn của thương cổ bất kỳ lúc nào.
Đồng thời tổ bí thư cũng có quyền yêu cầu thương cổ thử nghiệm kiến nghị đó, xem xem có tính đại biểu không?
Vân Chiêu tin, trong thời gian dài, cuộc thảo luận này sẽ được duy trì, cuối cùng biến thành tranh đấu giã thương cổ và quan phủ.
Nói chung là địa vị thương cổ được nâng cao không ít sau hội nghị này, ít nhất bọn họ được quan phủ thừa nhận rồi, không phải là những con heo đợi nuôi béo thì thịt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.