Minh Thiên Hạ

Chương 670: Cắt Đất Phong Hầu. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Chu Tồn Cực lắc đầu hết sức kiên quyết, hắn thấy chuyện này phải nói rõ ràng, nếu người kinh sư ôm chút ảo tưởng nào, hậu quả khó lường:” Huyện Lam Điền này thế nào, ta còn biết rõ hơn người thiên hạ. Vương công công, nói một cách không khách khí rằng từ hai năm trước Vân Chiêu đã đủ năng lực chinh phạt thiên hạ, tới giờ vẫn ẩn nhẫn là vì cố kỵ bệ hạ đó thôi.”

“ Y thường nói, chỉ cần bệ hạ còn ở long đình ngày nào, y vẫn là thần tử của bệ hạ. Dù ta không hiểu vì sao y lại làm thế, nhưng ta biết y nói thật chứ không phải che mắt thiên hạ, nên ta cho rằng, vạn vạn lần đừng phá hỏng chuyện tốt đẹp mong manh này.”

“ Ta dám khẳng định bệ hạ vẫn còn ngày nào y sẽ không làm gì bất kính với bệ hạ, cho tới nay vô số sự thực đã chứng minh điều ấy, mười mấy năm qua huyện Lam Điền vẫn nộp thuế đầy đủ cho bệ hạ. Năm kia huyện Lam Điền liên tục gặp lũ lụt, động đất, nạn châu chấu, từ Vân Chiêu tới bách tính đều phải tiết kiệm cái ăn, nhưng thuế nộp lên triều đình không hề thiếu.”

“ Từ điểm này mà nói, lòng trung thành của Vân Chiêu với bệ hạ có trời đất chứng giám.”

Chu Mỹ Sác bị những lời của Chu Tồn Cực làm ngẩn ra, quay đầu nhìn Vương Thừa Ân, hi vọng được chứng thực.

“ Quả thực Vân Chiêu chưa bao giờ có bất kỳ hành vi không phải nào với bệ hạ, thậm chí nghe tin bệ hạ không khỏe, còn sai người dâng lên vô số thuốc quý, bệ hạ có chút chuyện vui liền dâng tấu chúc mừng, tới giờ y luôn giữ đúng phận thần tử.” Vương Thừa Ân khẽ gật đầu, quả thực những chuyện Vân Chiêu làm không cách nào đánh giá được, nếu không phải hoàng đế còn mang chút hi vọng mong manh vào Vân Chiêu thì làm gì có chuyện Trưởng công chúa tới huyện Lam Điền:

Nếu bảo y đang che đậy dã tâm thì không phải, thiên hạ còn ai không biết dã tâm của y với Đại Minh, xúc tua của y vươn tới tận kinh sư rồi.

Nhưng y vẫn một lòng trung thành với hoàng đế, điều này làm vô số người rối rắm.

Chu Mỹ Sác còn ngây thơ, mở to mắt hỏi:” Nếu y đã trung thành với phụ hoàng lại có bản lĩnh như thế, nếu xuất quân đánh dẹp tặc khấu, phụ hoàng ta nhất định cho y một chức quan thật to.”

Chu Tồn Cực và Vương Thừa Ân nhìn nhau, sau đó cùng im lặng.

“ Phải rồi, y vẫn là huyện lệnh, chẳng lẽ phụ hoàng ta không chịu sao?” Chu Mỹ Sác thấy khó tin, vì phụ hoàng nàng nhiều lần cầu xin với trời cao, mong trời cho một anh tài giúp ngăn cơn sóng dữ, sao có người tài n hư Vân Chiêu lại không trọng dụng:

Chu Tồn Cực mời công chúa ngồi xuống ghế, lời này Vương Thừa Ân không dám đáp, hắn thì có:” Bản lĩnh của Vân Chiêu quá lớn, làm bệ hạ e ngại.”

Chu Mỹ Sác càng không hiểu:” Vì sao?”

Chu Tồn Cực giải thích:” Người có bản lĩnh lớn thì yêu cầu cũng lớn, bệ hạ không thỏa mãn được, như thái tổ hoàng đế của chúng ta, ai có thể khiến người cam lòng nghe lệnh chứ. Vân Chiêu giờ cũng thế, y đã có đủ vốn liếng tranh giành thiên hạ, điều duy nhất cản trở là tâm kết của y thôi. Công chúa, bệ hạ đã sai công chúa tới huyện Lam Điền, tuy không nói rõ mục đích, nhưng ai cũng hiểu.”

“ Hiểu gì?” Chu Mỹ Sác nhìn Vương Thừa Ân, hắn là hoạn quan thân tín của phụ hoàng nàng, chắc chắn phải biết:

Vương Thừa Ân hạ thấp giọng nói:” Bệ hạ hi vọng công chúa gả cho Vân Chiêu, tăng thêm tâm kết của Vân Chiêu, nếu cần bệ hạ có thể cắt đất phong hầu, phân phong Vân Chiêu làm Tần vương, vỗ về y. Sai y diệt tặc khấu, đánh lui Kiến Nô, cho bệ hạ đủ thời gian chỉnh đốn triều cương, tái hiện thịnh thế.”

Chu Mỹ Sác bàng hoàng ngồi ngây trên ghế.



……….. …………

Dưới tấm Đại Đường cảnh giáo lưu hành bia, Vân Chiêu cũng đang ngồi ngây ra, tay cầm chén rượu hồi lâu chưa uống.

Thành Trường An dưới chân núi sóng nhiệt cuồn cuộn, trên Ngọc Sơn lại mát mẻ dễ chịu, gió thối tới còn hơi se se lạnh.

“ Nói thật nếu 10 năm trước hoàng đế cắt đất phong vương, giao Quan Trung cho ta, nói không chừng ta cưới khuê nữ hắn.”

“ Người trên đời đa phần là thế, muốn lợi dụng người ta, nhưng không muốn cược lớn, đợi lúc cùng đường mới đánh liều vào phần cược thua rõ, không thể không nói là một bi kịch.” Hàn Lăng Sơn vốn uống trà, sau thấy mồm nhạt quá cũng đổi sang rượu: “ Nhưng mà ti chức không nghĩ sẽ có gì khác đâu, chẳng qua bọn ti chức thay vì xưng hô huyện tôn thì sẽ gọi là Tần vương điện hạ thôi. Còn dòng chảy lịch sử không đổi, Đại Minh đã mất đi cơ sở thống trị, lúc ấy huyện tôn vẫn sẽ làm điều nên làm, không khác mấy thế này.”

Vân Chiêu rốt cuộc uống cạn chén rượu:” Dù sao là chuyện không thể xảy ra nữa, chỉ cần thiên hạ này biến thành đúng như chúng ta mong muốn là được rồi.”

“ Vậy huyện tôn có cưới công chúa không?”

“ Ta cưới công chúa sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ thêm.

Hàn Lăng Sơn hiểu ngay :” Sẽ bất lợi cho chúng ta thanh trừng những con sâu mọt cũ.”

“ Đúng là như thế, chúng ta tên cắt đứt hoàn toàn với thế lực cũ.”

“ Vậy thì tối nay ti chức sẽ đi giết công chúa ngay.”

Vân Chiêu đưa tay ngăn cản: “ Không cần, chỉ là một người đáng thương mà thôi, huyện Lam Điền chẳng lẽ không có nổi chỗ dung thân cho một nữ tử yếu nhược à?”

Hàn Lăng Sơn cẩn thận hỏi:” Huyện tôn không sợ à?”

“ Ha ha ha ha, ta sợ cái gì? Khi cả thiên hạ còn nằm trong tay họ, ta còn chẳng sợ, giờ ta còn sợ họ tạo phản à?” Vân Chiêu thấy tên này sát khí quá nặng rồi, thấy vấn đề là nghĩ ngay tới giết chóc:

Hàn Lăng Sơn cười hăng hắc:” Nhưng mọi người lại sợ huyện tôn thấy sắc nổi lòng tham, mặc dù nàng không phải trang giai nhân tuyệt sắc, song thêm thân phận công chúa, sẽ thành khác biệt lớn.”

Vân Chiêu làm động tác muốn hất rượu vào mặt hắn:” Từ khi ngươi trở về, tâm tư rất bất ổn, tâm không được bình thản như trước. Ta thấy ngươi nên lập gia đình ổn định cuộc sống đi, Vân Hà vẫn đợi ngươi đấy.”



Hàn Lăng Sơn không ngờ trúng chiêu bất thình lình như thế, cắn răng nói:” Trừ khi nàng không phải muội tử của huyện tôn.”

Vân Chiêu giọng nhàn nhạt:” Chuyện đó dễ thôi, mai ta đuổi nó khỏi nhà, để nó lưu lạc tới nhà ngươi.”

“ A, phải rồi, phải rồi, ti chức lên đây làm gì nhỉ … đầu óc dạo này không tốt.” Hàn Lăng Sơn lục lọi trong ống tay áo lấy ra bản văn thư:” Cao tướng quân khải hoàn trở về, chúc mừng huyện tốt.”

“ Cút xéo, càng ngày càng khiến người ta chướng mắt.” Vân Chiêu giật lấy văn thư, xem qua lẩm bẩm:” Rốt cuộc hắn còn biết nhớ nhà.”

Hàn Lăng Sơn hiểu hàm ý sâu hơn của câu này, một kẻ đến quê nhà chẳng nhớ, vậy chẳng còn gì níu kéo, sao có thể giao trọng trách.”

Tin tức đại thắng của Cao Kiệt ở thảo nguyên rốt cuộc cúng truyền về huyện Lam Điền.

Thế nhưng nó chẳng mấy gây tác động tới người Lam Điền, nhiều năm qua đại quân Lam Điền thắng quá nhiều, cuộc chiến chỉ giết được mấy nghìn kẻ địch so với hào quang một mình Vân Chiêu chống lại trăm vạn quân Lý Hồng Cơ thì chẳng là gì.

Dù sao thì cũng có thêm chút đề tài tán gẫu cho người Quan Trung không cách nào về phòng ngủ ở cái mùa hè nóng nực này.

Thắng lợi đã thành thói quen của người Quan Trung.

Thất bại mới là tin tức lớn.

Từ năm ngoái công tác trưng binh của huyện Lam Điền diễn ra liên tục, nhân số được thu nhận phải hơn bình thường gấp năm sáu lần.

Bởi thế vài người thông minh ở phố phường bắt đầu suy đoán, đại quân Lam Điền sắp rời khỏi Quan Trung rồi.

Từ sau khi đại quân Lôi Hằng kiếm không dính máu đã lấy được thành Tương Dương, một số người năm xưa chạy nạn tới Quan Trung bắt đầu tính toán, nhiều người kết đoàn kết đội với nhau tới Tương Dương, xem xem có thể về cố hương không?

Đây là hiện tượng cực kỳ lạ.

Quan Trung đối xử với những người này rất tốt, bọn họ sống ở Quan Trung cũng rất tốt, không ai vì bọn họ là người xứ ngoài mà ức hiếp họ. Quan phủ ở nơi này đối xử với lưu dân cũng không hề ác liệt, những người tới Quan Trung sớm nhất thậm chí còn có ruộng đất hộ tịch Lam Điền rồi.

Sau khi quân đoàn chiếm lĩnh Tương Dương, vẫn có rất nhiều người muốn về quê.

Đây là tình cảm quê hương làm người ta không cách nào lý giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook