Chương 247: Chẳng Có Gì Là Đúng. (1)
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Đoàng!
Phùng Anh lại lần nữa bị khói súng bao phủ.
Nơi này là sân thi nghiệm nằm ở phía sau Ngọc Sơn, một trong những địa quân sự quan trọng nhất thành Ngọc Sơn, ngay cả tướng lĩnh trong quân cũng không dễ dàng được vào đây.
Vân Chiêu đứng đằng xa hỏi nhỏ Vân Dương:” Thời gian qua luôn như thế à?”
Vân Dương đánh miệng sang mé trái:” Cả nha hoàn ngực to của cô ấy cũng ở đây.”
Đoàng!
Lại là một tiếng pháo nổ nữa, cơ mặt Vân Dương co giật, rít qua kẽ răng với Vân Chiêu:” Ngươi đừng nói với ta là sẽ để hai nữ nhân này lên chiến trường khai pháo đấy nhé.”
Vân Chiêu lắc đầu ngay:” Không hề, nhưng mà các nàng ấy muốn tự mình tìm hiểu hỏa khí.”
“ Ngươi sủng ái họ có giới hạn thôi chứ, bắn một phát pháo này tốn những hai lượng bạc, nếu như đạn pháo bị vỡ thì ít nhất mất năm lượng đấy, có biết không?”
“ Ngươi không thích các nàng à?”
Vân Dương bóp hai tay vào nhau: “ Hai nữ nhân này nếu không phải liên quan tới ngươi và Thiếu Thiểu, ta sẽ rất thích, nhất là nha hoàn kia.”
Vân Chiêu hoài nghi, tên này thô hào nhưng đối xử với nữ nhân rộng rãi ôn nhu, vậy mà lúc này lại tỏ vẻ khó chịu với chủ tớ Phùng Anh thì thật lạ, nghĩ một lúc hỏi: “ Đa Đa lúc đi đã nói gì với ngươi?”
“ Không nói gì hết, chỉ mang bánh khoai lang tới cho ta nói lời cáo biệt rồi rơi nước mắt rời đi, ta nhìn mà xót lòng, ngươi không thể vì hai nữ nhân này mà đuổi Đa Đa tới Nam Kinh, bao năm qua cô ấy theo ngươi làm ít việc à?”
“ Ngươi bị Đa Đa trêu chọc thì ít chắc.”
Vân Dương xoa cái đầu trọng của mình, rộng lượng nói: “ Muội tử trong nhà trêu chọc người làm huynh trưởng thì có làm sao?”
“ Tốt nhất là ngươi vĩnh viễn giữ được tâm thái và suy nghĩ này.” Vân Chiêu gật gù không muốn nói nữa, thủ đoạn của Tiền Đa Đa, người thường không chống nổi:
Vân Dương thấy hai huynh đệ đứng ở một bên thì thầm bàn tán về nữ nhân không phải hay ho gì, liền đổi chủ đề: “ Lý Định Quốc sắp đánh Tương Dương rồi đấy, ngươi biết chưa?”
Vân Chiêu nhẩm tính một lúc nói: “ Ngươi là người thứ tư nói với ta tin tức này rồi.”
Vân Dương sửng sốt: “ Tin tức này ta có được trong thành Tây An đấy, phải tốn tiền mua.”
“ Xem ra kế sách của chúng ta thành công rồi.”
“ Ta cũng nghĩ thế, tin tức cấp quân tình tuyệt mật này ai có thể tùy tiện tiết lộ ra được, xem ra quan hệ của bọn chúng bị 10 vạn lượng bạc của ngươi phá hoại rồi, không biết là do mấy tên huynh đệ của hắn tiết lộ tin hay là Trương Bỉnh Trung mượn đao giết người.”
“ Trương Bỉnh Trung không làm thế đâu, một tên kiêu hùng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng chưa tới mức kém cỏi như vậy, nhưng những tên khác thì có. “ Vân Chiêu bĩu môi xem thường: “ Ta cũng không hẳn dùng kế, mà dương mưu đàng hoàng, không nghĩ hiệu quả tốt thế, sự kiện này khiến cho quan hệ nội bộ rối loạn của đám tặc khấu lộ ra hết rồi. Như ta đã nói lần trước, Trương Bỉnh Trung sắp đi hết con đường của hắn.”
Vân Dương kéo Vân Chiêu ra xa xa chút, đảm bảo xung quanh không còn ai nữa mới hỏi: “ Vậy đợi Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung bị diệt hết thì tới lượt chúng ta tạo phản hả?”
Vân Chiêu đẩy cái mặt đầy hào hức của hắn sang bên:” Nếu như Đại Minh vẫn còn nát thế này, tiêu diệt Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, La Nhữ Tài xong sẽ còn những tên đạo phỉ khác nổi lên thôi, không thay đổi được gì hết, huống hồ chuyện xấu nhất còn chưa xảy ra.”
“ Lại còn có chuyện xấu hơn nữa à?” Vân Dương rõ ràng không tin lắm:
“ Còn, mong rằng bố trí của ta ở trên thảo nguyên sẽ có kết quả.”
Mỗi khi đám tặc khấu đã cùng đường cũng là lúc Hoàng Thai Cát tấn công thành Bắc Kinh, mỗi khi người Đại Minh nhìn thấy sắp khôi phục được một thoáng bình yên thì đám tặc khấu trỗi dậy.
Đáng thương cho Đại Minh giống như một thanh sắt bị nung nóng, có hai chiếc búa lớn đập liên hồi, không cho nghĩ ngơi chút nào.
Vân Chiêu không dám nói chắc nếu mình khởi binh thì sẽ có kết quả gì, khả năng cao nhất là để Hoàng Thai Cát hưởng lợi, từ nay Trung Nguyên rơi vào chinh chiến không ngơi nghỉ, còn mình sẽ bị người người phỉ nhổ.
Khi mất lòng người, có lẽ đến lượt y đi vào đường cùng.
Phùng Anh dẫn Tiểu Sở mỏi mệt từ khu thí nghiệm hỏa pháo đi tới, hai khuôn mặt xinh xắn lem nhem bởi khói thuốc, trông hết sức buồn cười.
“ Vân thế huynh, nghe nói chỗ huynh còn có một loại đạn nở phải không?”
Vân Dương lạnh lùng nói:” Thứ ấy đắt lắm, bình thường ta không nỡ dùng.”
Phùng Anh không để ý tới thái độ của Vân Dương, chỉ nhìn Vân Chiêu đợi y trả lời.
Vân Chiêu lắc đầu:” Nơi này lời nói của huynh ấy có ý nghĩa quyết định.”
Đối với kết cấu quân đội của Vân thị, Phùng Anh cũng đã tìm hiểu qua, trong đội quân này, Vân Chiêu không phải có thể tùy tiện ra lệnh cho họ làm bất kỳ điều gì, mỗi người bọn họ đều có chức trách riêng.
Ví như ở đây, quan chỉ huy tối cao là Vân Dương, hắn có quyền từ chối mệnh lệnh bừa bãi của Vân Chiêu.
Phùng Anh ngoan ngoãn gật đầu, nói với Vân Dương, chuyển giọng nói ôn nhu:” Vân thế huynh, nếu như có công tượng thí nghiệm loại đạn pháo đó, có thể cho tiểu muội xem không?”
Vân Dương rõ ràng bị giọt nước mắt của Tiền Đa Đa làm không có mấy thiện cảm với Phùng Anh:” Nữ nhân xem mấy cái đó làm gì?”
Phùng Anh uyển chuyển thi lễ:” Tiểu muội từ nhỏ đã thích hỏa khí, mong huynh trưởng rộng lòng cho phép.”
Vân Dương trong hung hăng vậy chứ là tên mềm lòng với nữ nhân, hồi nhỏ thì bị Vân tiểu muội bắt nạt, lớn lên chút gặp phải Tiền Đa Đa làm trò vui cho người ta, bây giờ có Phùng Anh, không nữ từ chối ánh mắt tha thiết của nàng, miễn cưỡng đồng ý.
Phùng Anh đạt được mục đích liền vui vẻ dẫn Tiểu Sở thoi thép về Ngọc Sơn.
“ Cô ta định làm loại tướng quân giống Tần soái à?” Vương Dương lẩm bẩm:” Nữ nhân gia xinh xắn như thế, lên chiến trường làm gì, nhìn cái đầu trọc của ta là biết, chiến trường không phải nơi cho nữ nhân, Tần soái là dị loại duy nhất mấy mấy trăm năm qua. A Trệ, ta không đánh giá cao Phùng Anh đâu, chiến trường sẽ dạy cô ta biết làm một nữ nhân thế nào.”
Vân Chiêu nhún vai, chuyện này phải xem năng lực Phùng Anh ra sao, nhưng ít nhất nàng có vẻ rất nghiêm túc, theo y biết giờ có nữ nhân bôn ba vì nàng rồi, không lâu nữa, nói không chừng nàng thực sự có một đội quân thuộc về mình.
Nếu Phùng Anh thực sự có lý tưởng đó, y không ngăn cản.
Thực tế Vân Chiêu có nhiều vấn đề phải lo hơn là lão bà tương lai của y suốt ngày quanh quẩn ở trường bắn.
Từ vấn đề lưu dân Vân Chiêu đã nhìn thấy hậu quả của trật tự và hỗn loạn.
Duy trì trật tự quốc gia vĩnh viễn là dân sinh.
Người có chí hướng thay trời đổi đất kỳ thực là rất ít, nếu đặt những người này vào trong toàn bộ quần thể bách tính, bọn họ gần như có thể không nhắc tới.
Bách tính là củi, bọn họ là lửa.
Khi củi còn xanh tươi thì lửa gặp phải củi ướt sẽ nhanh chóng bị dập tắt.
Khi cái cây đã chết khô, chỉ một đốm lửa cũng đốt cháy cái cây, biến thành ngọn lửa ngợp trời.
Huyện Lam Điền là căn cơ của Vân thị, mà bách tính huyện Lam Điền là mặt đất cung cấp phân bón cho cây đại thụ Vân thị.
Trải qua mấy năm liền phát triển cao tốc của huyện Lam Điền, Vân Chiêu nhạy cảm phát hiện ra, Đại Minh nếu giải quyết được vấn đề dân sinh, nó sẽ tiếp tục huy hoàng.
Nói cách khác, đại thế đã qua, khí số đã hết toàn là lời vớ vẩn, tất cả là do con người.
Phùng Anh lại lần nữa bị khói súng bao phủ.
Nơi này là sân thi nghiệm nằm ở phía sau Ngọc Sơn, một trong những địa quân sự quan trọng nhất thành Ngọc Sơn, ngay cả tướng lĩnh trong quân cũng không dễ dàng được vào đây.
Vân Chiêu đứng đằng xa hỏi nhỏ Vân Dương:” Thời gian qua luôn như thế à?”
Vân Dương đánh miệng sang mé trái:” Cả nha hoàn ngực to của cô ấy cũng ở đây.”
Đoàng!
Lại là một tiếng pháo nổ nữa, cơ mặt Vân Dương co giật, rít qua kẽ răng với Vân Chiêu:” Ngươi đừng nói với ta là sẽ để hai nữ nhân này lên chiến trường khai pháo đấy nhé.”
Vân Chiêu lắc đầu ngay:” Không hề, nhưng mà các nàng ấy muốn tự mình tìm hiểu hỏa khí.”
“ Ngươi sủng ái họ có giới hạn thôi chứ, bắn một phát pháo này tốn những hai lượng bạc, nếu như đạn pháo bị vỡ thì ít nhất mất năm lượng đấy, có biết không?”
“ Ngươi không thích các nàng à?”
Vân Dương bóp hai tay vào nhau: “ Hai nữ nhân này nếu không phải liên quan tới ngươi và Thiếu Thiểu, ta sẽ rất thích, nhất là nha hoàn kia.”
Vân Chiêu hoài nghi, tên này thô hào nhưng đối xử với nữ nhân rộng rãi ôn nhu, vậy mà lúc này lại tỏ vẻ khó chịu với chủ tớ Phùng Anh thì thật lạ, nghĩ một lúc hỏi: “ Đa Đa lúc đi đã nói gì với ngươi?”
“ Không nói gì hết, chỉ mang bánh khoai lang tới cho ta nói lời cáo biệt rồi rơi nước mắt rời đi, ta nhìn mà xót lòng, ngươi không thể vì hai nữ nhân này mà đuổi Đa Đa tới Nam Kinh, bao năm qua cô ấy theo ngươi làm ít việc à?”
“ Ngươi bị Đa Đa trêu chọc thì ít chắc.”
Vân Dương xoa cái đầu trọng của mình, rộng lượng nói: “ Muội tử trong nhà trêu chọc người làm huynh trưởng thì có làm sao?”
“ Tốt nhất là ngươi vĩnh viễn giữ được tâm thái và suy nghĩ này.” Vân Chiêu gật gù không muốn nói nữa, thủ đoạn của Tiền Đa Đa, người thường không chống nổi:
Vân Dương thấy hai huynh đệ đứng ở một bên thì thầm bàn tán về nữ nhân không phải hay ho gì, liền đổi chủ đề: “ Lý Định Quốc sắp đánh Tương Dương rồi đấy, ngươi biết chưa?”
Vân Chiêu nhẩm tính một lúc nói: “ Ngươi là người thứ tư nói với ta tin tức này rồi.”
Vân Dương sửng sốt: “ Tin tức này ta có được trong thành Tây An đấy, phải tốn tiền mua.”
“ Xem ra kế sách của chúng ta thành công rồi.”
“ Ta cũng nghĩ thế, tin tức cấp quân tình tuyệt mật này ai có thể tùy tiện tiết lộ ra được, xem ra quan hệ của bọn chúng bị 10 vạn lượng bạc của ngươi phá hoại rồi, không biết là do mấy tên huynh đệ của hắn tiết lộ tin hay là Trương Bỉnh Trung mượn đao giết người.”
“ Trương Bỉnh Trung không làm thế đâu, một tên kiêu hùng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng chưa tới mức kém cỏi như vậy, nhưng những tên khác thì có. “ Vân Chiêu bĩu môi xem thường: “ Ta cũng không hẳn dùng kế, mà dương mưu đàng hoàng, không nghĩ hiệu quả tốt thế, sự kiện này khiến cho quan hệ nội bộ rối loạn của đám tặc khấu lộ ra hết rồi. Như ta đã nói lần trước, Trương Bỉnh Trung sắp đi hết con đường của hắn.”
Vân Dương kéo Vân Chiêu ra xa xa chút, đảm bảo xung quanh không còn ai nữa mới hỏi: “ Vậy đợi Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung bị diệt hết thì tới lượt chúng ta tạo phản hả?”
Vân Chiêu đẩy cái mặt đầy hào hức của hắn sang bên:” Nếu như Đại Minh vẫn còn nát thế này, tiêu diệt Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, La Nhữ Tài xong sẽ còn những tên đạo phỉ khác nổi lên thôi, không thay đổi được gì hết, huống hồ chuyện xấu nhất còn chưa xảy ra.”
“ Lại còn có chuyện xấu hơn nữa à?” Vân Dương rõ ràng không tin lắm:
“ Còn, mong rằng bố trí của ta ở trên thảo nguyên sẽ có kết quả.”
Mỗi khi đám tặc khấu đã cùng đường cũng là lúc Hoàng Thai Cát tấn công thành Bắc Kinh, mỗi khi người Đại Minh nhìn thấy sắp khôi phục được một thoáng bình yên thì đám tặc khấu trỗi dậy.
Đáng thương cho Đại Minh giống như một thanh sắt bị nung nóng, có hai chiếc búa lớn đập liên hồi, không cho nghĩ ngơi chút nào.
Vân Chiêu không dám nói chắc nếu mình khởi binh thì sẽ có kết quả gì, khả năng cao nhất là để Hoàng Thai Cát hưởng lợi, từ nay Trung Nguyên rơi vào chinh chiến không ngơi nghỉ, còn mình sẽ bị người người phỉ nhổ.
Khi mất lòng người, có lẽ đến lượt y đi vào đường cùng.
Phùng Anh dẫn Tiểu Sở mỏi mệt từ khu thí nghiệm hỏa pháo đi tới, hai khuôn mặt xinh xắn lem nhem bởi khói thuốc, trông hết sức buồn cười.
“ Vân thế huynh, nghe nói chỗ huynh còn có một loại đạn nở phải không?”
Vân Dương lạnh lùng nói:” Thứ ấy đắt lắm, bình thường ta không nỡ dùng.”
Phùng Anh không để ý tới thái độ của Vân Dương, chỉ nhìn Vân Chiêu đợi y trả lời.
Vân Chiêu lắc đầu:” Nơi này lời nói của huynh ấy có ý nghĩa quyết định.”
Đối với kết cấu quân đội của Vân thị, Phùng Anh cũng đã tìm hiểu qua, trong đội quân này, Vân Chiêu không phải có thể tùy tiện ra lệnh cho họ làm bất kỳ điều gì, mỗi người bọn họ đều có chức trách riêng.
Ví như ở đây, quan chỉ huy tối cao là Vân Dương, hắn có quyền từ chối mệnh lệnh bừa bãi của Vân Chiêu.
Phùng Anh ngoan ngoãn gật đầu, nói với Vân Dương, chuyển giọng nói ôn nhu:” Vân thế huynh, nếu như có công tượng thí nghiệm loại đạn pháo đó, có thể cho tiểu muội xem không?”
Vân Dương rõ ràng bị giọt nước mắt của Tiền Đa Đa làm không có mấy thiện cảm với Phùng Anh:” Nữ nhân xem mấy cái đó làm gì?”
Phùng Anh uyển chuyển thi lễ:” Tiểu muội từ nhỏ đã thích hỏa khí, mong huynh trưởng rộng lòng cho phép.”
Vân Dương trong hung hăng vậy chứ là tên mềm lòng với nữ nhân, hồi nhỏ thì bị Vân tiểu muội bắt nạt, lớn lên chút gặp phải Tiền Đa Đa làm trò vui cho người ta, bây giờ có Phùng Anh, không nữ từ chối ánh mắt tha thiết của nàng, miễn cưỡng đồng ý.
Phùng Anh đạt được mục đích liền vui vẻ dẫn Tiểu Sở thoi thép về Ngọc Sơn.
“ Cô ta định làm loại tướng quân giống Tần soái à?” Vương Dương lẩm bẩm:” Nữ nhân gia xinh xắn như thế, lên chiến trường làm gì, nhìn cái đầu trọc của ta là biết, chiến trường không phải nơi cho nữ nhân, Tần soái là dị loại duy nhất mấy mấy trăm năm qua. A Trệ, ta không đánh giá cao Phùng Anh đâu, chiến trường sẽ dạy cô ta biết làm một nữ nhân thế nào.”
Vân Chiêu nhún vai, chuyện này phải xem năng lực Phùng Anh ra sao, nhưng ít nhất nàng có vẻ rất nghiêm túc, theo y biết giờ có nữ nhân bôn ba vì nàng rồi, không lâu nữa, nói không chừng nàng thực sự có một đội quân thuộc về mình.
Nếu Phùng Anh thực sự có lý tưởng đó, y không ngăn cản.
Thực tế Vân Chiêu có nhiều vấn đề phải lo hơn là lão bà tương lai của y suốt ngày quanh quẩn ở trường bắn.
Từ vấn đề lưu dân Vân Chiêu đã nhìn thấy hậu quả của trật tự và hỗn loạn.
Duy trì trật tự quốc gia vĩnh viễn là dân sinh.
Người có chí hướng thay trời đổi đất kỳ thực là rất ít, nếu đặt những người này vào trong toàn bộ quần thể bách tính, bọn họ gần như có thể không nhắc tới.
Bách tính là củi, bọn họ là lửa.
Khi củi còn xanh tươi thì lửa gặp phải củi ướt sẽ nhanh chóng bị dập tắt.
Khi cái cây đã chết khô, chỉ một đốm lửa cũng đốt cháy cái cây, biến thành ngọn lửa ngợp trời.
Huyện Lam Điền là căn cơ của Vân thị, mà bách tính huyện Lam Điền là mặt đất cung cấp phân bón cho cây đại thụ Vân thị.
Trải qua mấy năm liền phát triển cao tốc của huyện Lam Điền, Vân Chiêu nhạy cảm phát hiện ra, Đại Minh nếu giải quyết được vấn đề dân sinh, nó sẽ tiếp tục huy hoàng.
Nói cách khác, đại thế đã qua, khí số đã hết toàn là lời vớ vẩn, tất cả là do con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.