Chương 744: Chết Thì Chết! (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Tản ra .. Tản ra ... “ Lưu Tiết ra sức la hét, đem thuẫn bài gài lên người, lăn ra đất:
Quân sĩ tiến công la hét nhau tản ra, tức thì sức sát thương của nỏ sàng giảm mạnh, có điều bọn họ vừa mới lên sườn dốc thì mưa tên trút xuống. Dày đặc, chuẩn xác, quân Minh kêu thảm nối nhau gục ngã, số còn lại vội vàng rút lui, đợt tấn công đầu tiên thất bại.
Lưu Tiết nhổ mũi tên trên vai, nhìn thấy Hồng Chung, thân binh của đại soái rống lớn vượt qua hắn, lúc hai người sát qua nhau, Hồng Chung vỗ hai quả thủ lôi vào tay hắn, tiếp tục chạy lên núi.
Lại một tiếng tù và, tức thì tiếng la hét vang dội bốn bề, tên đạn của Kiến Nô lại ập xuống.
200 thân vệ của Hồng Thừa Trù lúc này giơ thuẫn bị tiếp cận chân núi, hỏa thương thủ của quân Minh đang bắn trả cung nỏ của Kiến Nô.
Được bọn họ yểm hộ, vô số bóng đen xông lên lưng chừng núi, ném mảnh thủ lôi lên, cung nỏ thủ Kiến Nô kinh hãi, rồi rít lùi về. Tức thì ánh lửa bốn bề, khói đen cuồng cuộn, quân kỳ hóa tro, vô số cung tiễn thủ bị ngã nghiêng ngả.
Lưu Tiết thấy vậy tức tốc dẫn bộ hạ vòng qua ngọn núi nhỏ, trước mắt đã là hàng rào ngoài doanh trại của Hoàng Thai Cát rồi.
Một số quân sĩ dùng vũ khí hạng nặng nhanh chóng phá rào.
Chẳng mấy chốc hàng rào bị đập thủng một lỗ, quân sĩ hai bên cầm đao thương chen chúc ở lỗ hổng đó.
Ngươi lui ta tiến, tranh đoạt lặp đi lặp lại, hỗn chiến lẫn lộn. Trong cộc tử chiến này bất cẩn một chút là nguy tới tính mạng. Long tranh hổ đấu, một bên ắt phải chết, kẻ bại ngã xuống bị người sau dẫm đạp, nhưng kẻ sau cũng rất có thể dẫm vào vết xe đổ.
“ Ta là Ngao Bái! Kẻ nào không sợ chết cứ lên đây.”
Ngao Bái tay cầm Lang Nha Bổng không ngờ từ hàng rào nhảy vào trong quân Minh, hắn vừa la hét vừa vung lang nha bổng đập chết sĩ tốt Đại Minh tràn qua lỗ hổng.
Hai năm qua cái tên sát nhân vương Ngao Bái vang dội trong quân Minh, giờ quân Minh nhìn thấy hắn quả thực dũng mãnh vô cùng, ai tới gần là bị giết, vội vàng né tránh.
Chỉ trong chốc lát có hai, ba người rời khỏi đội ngũ lùi lại, dần dần người khác chạy theo họ ...
Một quả thủ lôi ném dưới chân Ngao Bái nổ tung, tráng hán như gấu lớn đó sau vụ nổ toàn thân đầy máu, hai tay vẫn nắm chặt lang nha bổng hét lớn, dù là Lưu Tiết thấy thế cũng chẳng dám tiến lên.
Khi Lưu Tiết chuẩn bị ném quả thủ lôi còn lại thì một đám quân tốt Kiến Nô xông lên, bốn năm người kéo Ngao Bái đi, đám khác lao về phía Lưu Tiết.
“ Kẻ nào dám lui, chết!” Lưu Tiết chém chết một quân tốt Đại Minh đã vứt trường thương, tự mình tới nghênh chiến, đốc soái nói rồi, Hạ Thành Đức phản bội, bại lộ toàn bộ nhược điểm quả Tùng Sơn bảo, không thể thủ được nữa, mọi người muốn về trong quan thì phải liều mạng.
Lưu Tiết liều mạng rồi, bộ hạ xưa nay tin tưởng hắn, ào ào kéo theo, thế là cuộc chiến khốc liệt hơn nữa bắt đầu.
Trong hỗn chiến, có người dùng thương, người dùng đao, dùng búa, đâm chém gạt đập, miễn giết chết đối phương.
Chiến hỏa bùng lên khắp nơi, quân Minh không có hỏa pháo lúc này cũng đánh không phân cao thấp với nhau.
Đây không phải kết quả Hồng Thừa Trù muốn, ông ta mong đại quân của mình xông lên thì Hoàng Thai Cát sẽ rút lui, nhưng lúc này đây lá cờ Hắc long trục nhật vẫy bay phần phật cách đó không xa.
Thậm chí Hồng Thừa Trù còn nhìn thấy cả Hoàng Thai Cát qua kính viễn vọng, đồng thời ông ta cũng vừa nhận được bẩm báo của thám báo, binh mã của Đa Nhĩ Cổn còn cách 10 dặm.
Hồng Thừa Trù nhìn Trần Đông đang bình thản ăn đỗ:” Binh mã của Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nghĩ Đại, Khoa Nhĩ Thấm Thổ Tạ Đồ đã tới giữa Hạnh Sơn và Tùng Sơn chưa?”
Trần Đông lắc đầu:” Ngài rất may mắn, Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại hai tên này không chặt đường tới Hạnh Sơn của ngài, bọn chúng cho rằng có Khoa Nhĩ Thấm Thổ Tạ Đồ ngăn cản, ngài sẽ không tới Hạnh Sơn, cho nên mai phục ở con đường duy nhất mé trái.”
Hồng Thừa Trù cười lớn:” Trời giúp ta rồi, nếu thế chúng ta đi Hạnh Sơn, ngươi mở đường.”
Trần Đông ngớ ra:” Liên quan gì tới ta chứ?”
Hồng Thừa Trù chỉ quân tốt Đại Minh đang huyết chiến:” Ngươi thấy huyện tôn có nghĩ thế không?”
Trần Đông hét lên:” Bọn ta mà đi, ngài sẽ chết ở Liêu Đông.”
Hồng Thừa Trù thản nhiên:” Vậy thì chết thôi.”
Có nên tuân lệnh Hồng Thừa Trù hay không, Trần Đông không cần nghĩ cũng biết, huyện tôn cho hắn tùy cơ ứng biến, song những quân tốt biên quan vì bảo vệ biên ải mà quyết chiến không ngừng, nếu hắn trơ mắt nhìn, huyện tôn không bỏ qua cho hắn.
Trong tay hắn có 200 Hắc Y Nhân, tuy ai ai cũng là hảo hán băng rừng vượt núi như đi trên đất bằng, chỉ là bằng vào chút nhân mã đó muốn đấu với 8000 quân Mông Cổ, khác gì lấy trứng chọi đá.
Bọn họ từng khảo sát kỹ địa hình một dải Tùng Sơn, có thể giúp họ đứa Hồng Thừa Trù bình an xuyên qua phòng tuyến của người Mông Cổ.
Giới hạn là nhóm nhỏ bọn họ thôi, đưa theo hai vạn binh mã này là tuyệt đối không thể.
“ Tiểu Đông, Hồng Thừa Trù tác chiến rất lợi hại.” Vân Bình là một tên lão tặc Vân thị, năm nay trên bốn mươi rồi, làm tặc khấu lúc mười ba mười bốn, sống trên đầu mũi thương mũi giáo ngót ba chục năm, phải thừa nhận quân Minh đánh rất dữ, không giống bình thường gặp tặc khấu còn chạy, điều này cho thấy bản lĩnh của Hồng Thừa Trù:
“ Nhưng chúng ta có 200 người thôi, làm được gì chứ?” Trần Đông tiến thoái lưỡng nan:” Chúng ta tuy có sách lược tiến thoái tự nhiên, nhưng chỉ có ích khi hoạt động kiểu nhóm nhân mã nhỏ thôi, Bình thúc, thúc đâu phải không biết.”
“ Chẳng phải còn cách giết chết chủ soái đối phương à?”
“ Đó là sách lược do đám con lợn của mật điệp ti nằm mơ giữa ban ngày nghĩ ra, xuyên qua trùng trùng trở ngại, xâm nhập đại bản doanh giết tướng địch? Đó là chuyện người làm được à?”
Vân Bình hử một tiếng:” Không phải ngươi là người mật điệp ti sao?”
Trần Đông thộn mặt, sửa lời:” Ta là người thông minh duy nhất trong mật điệp ti.”
Vân Bình nhảy lên một tảng đá lớn, ngẫm nghĩ:” Nếu chúng ta gây ra chút hỗn loạn, tạo cơ hội cho Hồng Thừa Trù thì sao?”
Trần Đông nhìn tảng đá:” Thúc định dùng đá lăn?”
“ Còn dùng thủ lôi khiến chiến mã hỗn loạn nữa.”
“ Không phải không thể thử, vậy phải nhanh lên nhân mã của Hồng Thừa Trù chạy về phía này rồi.”
Hắc y nhân làm việc luôn rất dứt khoát, Vân Bình vừa mới nói ra ý tưởng lóe lên trong đầu, một nửa nhân mã đã rời sơn cốc, nửa khác lên đỉnh núi dựng đứng, ở đó có vài tảng đá lớn phong hỏa nghiêm trọng, gió lớn một chút còn có đá rơi xuống, huống hồ là dùng thuốc nổ.
Hồng Thừa Trù tất nhiên không đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Hắc y nhân, khi công kích Hoàng Thai Cát, ông ta không dùng mấy thủ lôi, đó là thứ duy nhất quân Minh chiếm ưu thế. Hoàng Thai Cát đã kháng cự kiên quyết như vậy, trong thời gian ngắn không cách nào đột phá, vậy thì đành theo kế hoạch cũ, tới Hạnh Sơn.
Lòng quân vẫn chưa tan, đội quân tới hơn hai vạn, không cần biết đối diện là ai, bất kỳ đội quân nào xem nhẹ sẽ bị trừng phạt.
Bởi thế khi Hồng Thừa Trù ra lệnh đại quân rút lui, dù Hoàng Thai Cát đã phát lệnh truy kích, nhưng trong cuộc tiến công như cuồng phong bão táp vừa rồi, người Kiến Châu tổn thất nặng nề, nhất là hơn 3000 kỵ binh của Hoàng Thai Cát bị Ngô Tam Quế, Dương Quốc Trụ vây công đã không còn là bao, quân trận đại loạn, muốn phản kích vẫn cần thời gian.
Ngô Tam Quế đang tấn công Đỗ Độ, nghe hiệu lệnh rút lui thì thở phào, vung đao chém liên tiếp đẩy lùi địch, sau đó được gia đinh bảo vệ, mau chóng rút lui.
Tốc độ rút lui của hắn cực nhanh, vốn đang chém giết trên cùng vậy mà thoát cái đứng hàng đầu đội ngũ rút lui rồi.
Ngô Tam Quế biết quân Minh bị Kiến Nô bao vây bốn phía, muốn thoát thì phải đột phá trước khi Kiến Nô dựng lên công sự phòng ngự, nên nào dám có chút trì hoãn nào …
Quân sĩ tiến công la hét nhau tản ra, tức thì sức sát thương của nỏ sàng giảm mạnh, có điều bọn họ vừa mới lên sườn dốc thì mưa tên trút xuống. Dày đặc, chuẩn xác, quân Minh kêu thảm nối nhau gục ngã, số còn lại vội vàng rút lui, đợt tấn công đầu tiên thất bại.
Lưu Tiết nhổ mũi tên trên vai, nhìn thấy Hồng Chung, thân binh của đại soái rống lớn vượt qua hắn, lúc hai người sát qua nhau, Hồng Chung vỗ hai quả thủ lôi vào tay hắn, tiếp tục chạy lên núi.
Lại một tiếng tù và, tức thì tiếng la hét vang dội bốn bề, tên đạn của Kiến Nô lại ập xuống.
200 thân vệ của Hồng Thừa Trù lúc này giơ thuẫn bị tiếp cận chân núi, hỏa thương thủ của quân Minh đang bắn trả cung nỏ của Kiến Nô.
Được bọn họ yểm hộ, vô số bóng đen xông lên lưng chừng núi, ném mảnh thủ lôi lên, cung nỏ thủ Kiến Nô kinh hãi, rồi rít lùi về. Tức thì ánh lửa bốn bề, khói đen cuồng cuộn, quân kỳ hóa tro, vô số cung tiễn thủ bị ngã nghiêng ngả.
Lưu Tiết thấy vậy tức tốc dẫn bộ hạ vòng qua ngọn núi nhỏ, trước mắt đã là hàng rào ngoài doanh trại của Hoàng Thai Cát rồi.
Một số quân sĩ dùng vũ khí hạng nặng nhanh chóng phá rào.
Chẳng mấy chốc hàng rào bị đập thủng một lỗ, quân sĩ hai bên cầm đao thương chen chúc ở lỗ hổng đó.
Ngươi lui ta tiến, tranh đoạt lặp đi lặp lại, hỗn chiến lẫn lộn. Trong cộc tử chiến này bất cẩn một chút là nguy tới tính mạng. Long tranh hổ đấu, một bên ắt phải chết, kẻ bại ngã xuống bị người sau dẫm đạp, nhưng kẻ sau cũng rất có thể dẫm vào vết xe đổ.
“ Ta là Ngao Bái! Kẻ nào không sợ chết cứ lên đây.”
Ngao Bái tay cầm Lang Nha Bổng không ngờ từ hàng rào nhảy vào trong quân Minh, hắn vừa la hét vừa vung lang nha bổng đập chết sĩ tốt Đại Minh tràn qua lỗ hổng.
Hai năm qua cái tên sát nhân vương Ngao Bái vang dội trong quân Minh, giờ quân Minh nhìn thấy hắn quả thực dũng mãnh vô cùng, ai tới gần là bị giết, vội vàng né tránh.
Chỉ trong chốc lát có hai, ba người rời khỏi đội ngũ lùi lại, dần dần người khác chạy theo họ ...
Một quả thủ lôi ném dưới chân Ngao Bái nổ tung, tráng hán như gấu lớn đó sau vụ nổ toàn thân đầy máu, hai tay vẫn nắm chặt lang nha bổng hét lớn, dù là Lưu Tiết thấy thế cũng chẳng dám tiến lên.
Khi Lưu Tiết chuẩn bị ném quả thủ lôi còn lại thì một đám quân tốt Kiến Nô xông lên, bốn năm người kéo Ngao Bái đi, đám khác lao về phía Lưu Tiết.
“ Kẻ nào dám lui, chết!” Lưu Tiết chém chết một quân tốt Đại Minh đã vứt trường thương, tự mình tới nghênh chiến, đốc soái nói rồi, Hạ Thành Đức phản bội, bại lộ toàn bộ nhược điểm quả Tùng Sơn bảo, không thể thủ được nữa, mọi người muốn về trong quan thì phải liều mạng.
Lưu Tiết liều mạng rồi, bộ hạ xưa nay tin tưởng hắn, ào ào kéo theo, thế là cuộc chiến khốc liệt hơn nữa bắt đầu.
Trong hỗn chiến, có người dùng thương, người dùng đao, dùng búa, đâm chém gạt đập, miễn giết chết đối phương.
Chiến hỏa bùng lên khắp nơi, quân Minh không có hỏa pháo lúc này cũng đánh không phân cao thấp với nhau.
Đây không phải kết quả Hồng Thừa Trù muốn, ông ta mong đại quân của mình xông lên thì Hoàng Thai Cát sẽ rút lui, nhưng lúc này đây lá cờ Hắc long trục nhật vẫy bay phần phật cách đó không xa.
Thậm chí Hồng Thừa Trù còn nhìn thấy cả Hoàng Thai Cát qua kính viễn vọng, đồng thời ông ta cũng vừa nhận được bẩm báo của thám báo, binh mã của Đa Nhĩ Cổn còn cách 10 dặm.
Hồng Thừa Trù nhìn Trần Đông đang bình thản ăn đỗ:” Binh mã của Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nghĩ Đại, Khoa Nhĩ Thấm Thổ Tạ Đồ đã tới giữa Hạnh Sơn và Tùng Sơn chưa?”
Trần Đông lắc đầu:” Ngài rất may mắn, Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại hai tên này không chặt đường tới Hạnh Sơn của ngài, bọn chúng cho rằng có Khoa Nhĩ Thấm Thổ Tạ Đồ ngăn cản, ngài sẽ không tới Hạnh Sơn, cho nên mai phục ở con đường duy nhất mé trái.”
Hồng Thừa Trù cười lớn:” Trời giúp ta rồi, nếu thế chúng ta đi Hạnh Sơn, ngươi mở đường.”
Trần Đông ngớ ra:” Liên quan gì tới ta chứ?”
Hồng Thừa Trù chỉ quân tốt Đại Minh đang huyết chiến:” Ngươi thấy huyện tôn có nghĩ thế không?”
Trần Đông hét lên:” Bọn ta mà đi, ngài sẽ chết ở Liêu Đông.”
Hồng Thừa Trù thản nhiên:” Vậy thì chết thôi.”
Có nên tuân lệnh Hồng Thừa Trù hay không, Trần Đông không cần nghĩ cũng biết, huyện tôn cho hắn tùy cơ ứng biến, song những quân tốt biên quan vì bảo vệ biên ải mà quyết chiến không ngừng, nếu hắn trơ mắt nhìn, huyện tôn không bỏ qua cho hắn.
Trong tay hắn có 200 Hắc Y Nhân, tuy ai ai cũng là hảo hán băng rừng vượt núi như đi trên đất bằng, chỉ là bằng vào chút nhân mã đó muốn đấu với 8000 quân Mông Cổ, khác gì lấy trứng chọi đá.
Bọn họ từng khảo sát kỹ địa hình một dải Tùng Sơn, có thể giúp họ đứa Hồng Thừa Trù bình an xuyên qua phòng tuyến của người Mông Cổ.
Giới hạn là nhóm nhỏ bọn họ thôi, đưa theo hai vạn binh mã này là tuyệt đối không thể.
“ Tiểu Đông, Hồng Thừa Trù tác chiến rất lợi hại.” Vân Bình là một tên lão tặc Vân thị, năm nay trên bốn mươi rồi, làm tặc khấu lúc mười ba mười bốn, sống trên đầu mũi thương mũi giáo ngót ba chục năm, phải thừa nhận quân Minh đánh rất dữ, không giống bình thường gặp tặc khấu còn chạy, điều này cho thấy bản lĩnh của Hồng Thừa Trù:
“ Nhưng chúng ta có 200 người thôi, làm được gì chứ?” Trần Đông tiến thoái lưỡng nan:” Chúng ta tuy có sách lược tiến thoái tự nhiên, nhưng chỉ có ích khi hoạt động kiểu nhóm nhân mã nhỏ thôi, Bình thúc, thúc đâu phải không biết.”
“ Chẳng phải còn cách giết chết chủ soái đối phương à?”
“ Đó là sách lược do đám con lợn của mật điệp ti nằm mơ giữa ban ngày nghĩ ra, xuyên qua trùng trùng trở ngại, xâm nhập đại bản doanh giết tướng địch? Đó là chuyện người làm được à?”
Vân Bình hử một tiếng:” Không phải ngươi là người mật điệp ti sao?”
Trần Đông thộn mặt, sửa lời:” Ta là người thông minh duy nhất trong mật điệp ti.”
Vân Bình nhảy lên một tảng đá lớn, ngẫm nghĩ:” Nếu chúng ta gây ra chút hỗn loạn, tạo cơ hội cho Hồng Thừa Trù thì sao?”
Trần Đông nhìn tảng đá:” Thúc định dùng đá lăn?”
“ Còn dùng thủ lôi khiến chiến mã hỗn loạn nữa.”
“ Không phải không thể thử, vậy phải nhanh lên nhân mã của Hồng Thừa Trù chạy về phía này rồi.”
Hắc y nhân làm việc luôn rất dứt khoát, Vân Bình vừa mới nói ra ý tưởng lóe lên trong đầu, một nửa nhân mã đã rời sơn cốc, nửa khác lên đỉnh núi dựng đứng, ở đó có vài tảng đá lớn phong hỏa nghiêm trọng, gió lớn một chút còn có đá rơi xuống, huống hồ là dùng thuốc nổ.
Hồng Thừa Trù tất nhiên không đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Hắc y nhân, khi công kích Hoàng Thai Cát, ông ta không dùng mấy thủ lôi, đó là thứ duy nhất quân Minh chiếm ưu thế. Hoàng Thai Cát đã kháng cự kiên quyết như vậy, trong thời gian ngắn không cách nào đột phá, vậy thì đành theo kế hoạch cũ, tới Hạnh Sơn.
Lòng quân vẫn chưa tan, đội quân tới hơn hai vạn, không cần biết đối diện là ai, bất kỳ đội quân nào xem nhẹ sẽ bị trừng phạt.
Bởi thế khi Hồng Thừa Trù ra lệnh đại quân rút lui, dù Hoàng Thai Cát đã phát lệnh truy kích, nhưng trong cuộc tiến công như cuồng phong bão táp vừa rồi, người Kiến Châu tổn thất nặng nề, nhất là hơn 3000 kỵ binh của Hoàng Thai Cát bị Ngô Tam Quế, Dương Quốc Trụ vây công đã không còn là bao, quân trận đại loạn, muốn phản kích vẫn cần thời gian.
Ngô Tam Quế đang tấn công Đỗ Độ, nghe hiệu lệnh rút lui thì thở phào, vung đao chém liên tiếp đẩy lùi địch, sau đó được gia đinh bảo vệ, mau chóng rút lui.
Tốc độ rút lui của hắn cực nhanh, vốn đang chém giết trên cùng vậy mà thoát cái đứng hàng đầu đội ngũ rút lui rồi.
Ngô Tam Quế biết quân Minh bị Kiến Nô bao vây bốn phía, muốn thoát thì phải đột phá trước khi Kiến Nô dựng lên công sự phòng ngự, nên nào dám có chút trì hoãn nào …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.