Minh Thiên Hạ

Chương 879: Chiếu Đai Lưng Giết Hào Kiệt.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Người tham gia hội nghị rất đông, không chỉ có binh bộ, còn có giám sát bộ, chính vụ bộ, bí thư giám, còn có ít trưởng giả của thư viện Ngọc Sơn.

Thắng lợi ở ngay trước mắt, hoặc có thể nói thắng lợi đã nắm chắc trong tay.

Dù là đám Lý Nham, Hoàng Đắc Công đang chạy khắp nơi hay là đám Hà Đằng Giao vẫn kiên quyết kháng cự, thời gian cho chúng không còn nhiều nữa.

Hội nghị báo cáo như thế này hoàng đình Lam Điền mỗi tháng sẽ tổ chức một lần, sau khi được bí thư giám đồng ý, Nhật báo Lam Điền sẽ truyền ra ngoài.

Tin tức này chẳng ảnh hưởng mấy tới người Quan Trung, bọn họ không chú ý tới mấy chuyện xa xôi nữa, cùng lắm lúc rảnh rỗi bàn tán một phen, bình luận xem con cái nhà mình có lập công không, để từ đó được giảm thuế không?

Bọn họ dửng dưng vì bọn họ không còn lo lắng cho an nguy của Quan Trung như trước.

Hoàng đình Lam Điền đã gỡ bỏ lớp ngụy trang trên người, để lộ răng nanh ra, không còn nhẫn nại làm chuyện ăn mòn đất đai Đại Minh từng chút một nữa, bách tính nhận ra sức mạnh thực sự của quân đội Lam Điền nên hết sức yên lòng.

Dù là Tần Lương Ngọc hay Sử Khả Pháp, chỉ cần đứng phía dối lập với Lam Điền thì sẽ đều thành đối tượng bị đả kích.

Khi đại thế thiên hạ đã không thể xoay chuyển, vũ lực là lựa chọn duy nhất, bọn họ có thích hay không thì Lam Điền vẫn thành chúa tể tân thế giới.

Tuy nhiên đó mới chỉ là hoàn thành nhất thống, muốn toàn bộ đế quốc phải thần phục dưới chân, ít nhất phải qua hai đời cày sâu cuốc bẫm.

Giống các vương triều trước kia, lúc lập quốc vô cùng trong sạch.

Hết hội nghị, Từ Nguyên Thọ chẳng nói chẳng rằng theo Vân Chiêu tới đại thư phòng, ông ta đưa Vân Chiêu một tờ giấy viết chi chít tên người.

Vân Chiêu nhanh chóng lướt qua, phát hiện nhiều cái tên quen thuộc trong danh sách, đầu tiên là Tiền Khiêm Ích, sau đó là Sử Khả Pháp!

Tên hai người này được Từ Nguyên Thọ tách riêng ra, dưới đó còn là danh sách dài, Vân Chiêu nhìn ông ta với ánh mắt thăm dò.

Từ Nguyên Thọ mất kiên nhẫn gõ gõ tay lên danh sách:” Trong đó có một số người dùng được, bệ hạ chọn đi.”

Vân Chiêu không chút do dự lấy bút đỏ khoanh bốn cái tên, Sử Khả Pháp, Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Việt, Tiền Khiêm Ích.

Từ Nguyên Thọ cau mày:” Chọn người không thể chỉ chọn bằng danh tiếng.”



Vân Chiêu cười nhạt:” Đó là bốn người trẫm không dùng.”

“ Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Việt đã đành, vì sao ngay cả Tiền Khiêm Ích, Sử Khả Pháp mà cũng ... Thôi vậy, cuối cùng vẫn là bệ hạ định đoạt.”

“ Bốn người đó thì cả đời không dùng, số còn lại cả đời không thể làm quan chăn dân.”

Từ Nguyên Thọ sững sờ, đó là danh sách anh tài sót lại của Đại Minh mà ông ta tốn bao tâm huyết soạn ra, định tranh luận, cuối cùng chỉ thở dài: “ Đáng tiếc.”

Vân Chiêu thản nhiên:” Chẳng có gì phải tiếc, dùng được mới là nhân tài, không dùng được chỉ là củi đun.”

“ Bệ hạ muốn làm thiên cổ nhất đế mà lòng dạ hẹp hỏi như thế làm sao thành được, vì sao không thể dung những người này?”

“ Đã là biến cách thì phải làm triệt để.”

Từ Nguyên Thọ phất ống tay áo:” Cái tính hẹp hòi của bệ hạ tới giờ vẫn không thay đổi chút nào, Hầu Phương Vực thanh danh đã hỏng tới không thể phục hồi, có thể nói là bị trừng phạt lớn nhất, sống không bằng chết, sao bệ hạ còn đưa tới Linh Ẩn Tự, sai trụ trì trông coi nghiêm ngặt, không thành phật không cho ra ngoài? Thế có khác gì giam trong tù.”

Vân Chiêu chẳng nóng chẳng lạnh đáp:” Đối với người trọng thanh danh, một khi tổn hại tất nhiên sống không bằng chết, còn Hầu Phương Vực cam nguyện làm lừa thì thanh danh chỉ là vật ngoài thân. Kiếm chỗ không ai nhận ra hắn làm lại, nói không chừng sống càng thêm vui vẻ.”

“ Hừ, nói tới làm lừa thì chẳng lẽ ba người Mạo Tích Cương không làm?”

“ Khác, vì ba người đó giờ là chó săn của trẫm, sao mà so sánh được.”

Có thể nhìn ra Từ Nguyên Thọ cực kỳ phẫn nộ, không thèm từ biệt đã quay người bỏ đi.

Vân Chiêu chẳng vui vẻ gì, song vẫn đứng lên tiễn, lễ nghi không thể thiếu.

Từ Nguyên Thọ vừa đi, đại hồng lư Chu Tồn Cực đi vào, còn chưa nói gì nước mắt đã chảy, quỳ sụp xuống đất dâng lên cái đai lưng:” Bệ hạ, Ngụy Vĩnh Lĩnh đế Chu Do Lang khóc thành máu dâng thư cầu xin bệ hạ, hệ Quế vương chẳng phải muốn chủ động tham gia phản loạn, mà bị đám Hà Đằng Giao uy hiếp mới bất đắc dĩ mà phải xưng đế thôi.”

“ Chu Do Lang ngày đêm mong vương sư thu phục Nam Ninh, trả lại giang sơn thanh bình cho Đại Minh. Nay hắn bị vây trong ổ tặc, thân bất do kỷ, mỗi lần nghe đám phỉ tặc Hà Đằng Giao dùng lời ô uế nguyền rủa bệ hạ, Chu Do Lang bịt chặt tai, sống một ngày như cả năm bệ hạ ơi ... Hu hu hu …”

Vân Chiêu nuốt nước bọt nhìn đai lưng trong tay Chu Tồn Cực, thời khắc này làm sao mà cảm thấy mình giống Tào Tháo năm xưa quá vậy.

Kỳ thực công tâm mà nói, Hà Đằng Giao, Trương Hoàng Ngôn, Cù Thức Tỳ còn có thể xưng là vài người ít ỏi còn có xương sống của vương triều Chu Minh.



Cho dù ba người này bị Vân Phúc bắt được, Vân Chiêu không định giết, mà để họ sống thật tốt, để họ chúng kiến hoàng đình Lam Điền cai trị thiên hạ rách nát này ra sao.

Đợi một ngày ba người này quỳ bái mình, Vân Chiêu sẽ coi là thời khắc trọng yếu của nửa đời sau của mình.

Ngược lại tên Vĩnh Lịch đế kia thì có thể giết như dê thế tội.

Vậy mà giờ cái tên được ba người đó lấy mạng bảo vệ, học cái trò giấu chiếu chỉ trong đai lưng, lại chẳng có cốt khí của Hán Hiến Đế, ít nhất người ta cũng muốn hiệu triệu thiên hạ thảo phạt Tào Tháo.

Còn Vĩnh Lịch đế lại luôn mồm chỉ trích trung thân bảo vệ mình, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của Đại Minh, mong đợi Vân Chiêu mau giết mấy kẻ kia đi, để hắn tới Trường An làm phú ông bình yên cả đời.

Thậm chí Vân Chiêu có thể tưởng tượng ra, một khi cái đai lưng này mà đưa lên Nhật báo Lam Điền thì con cháu Chu Minh bị đời đời thóa mạ không ngóc đầu lên được.

Cho nên lễ vật này phân lượng rất lớn.

Loại phế vật đó Vân Chiêu không ngại giữ cho hắn một mạng, vì hắn sống có giá trị hơn chết, loại người này nhất định phải sống lâu một chút, tốt nhất là lâu hơn cả nghĩa sĩ cuối cùng muốn khôi phục Chu Minh.

Vân Chiêu tươi cười đồng ý với lời khẩn cầu của Chu Tồn Cực, đích thân hứa không giết Chu Do Lang, sau đó mang đai lưng tới đại lao thành Ngọc Sơn, thăm Diêm Ứng Nguyên, Trần Minh Ngộ, Phùng Hậu, ba nghĩa sĩ trứ danh kháng cự phải tặc Vân Chiêu tàn sát bách tính.

Nói ra thật nực cười, Diêm Ứng Nguyên chỉ là một điền lại về hưu, Trần Minh Ngộ là điền lại hiện nhiệm, Phùng Hậu Đôn chẳng qua là huấn đạo học chính Giang Âm, ba người cổ động mười vạn bách tính Giang Âm, chống trả đại quân Lôi Hăng mười ngày.

Đối diện với sự kiên quyết của bách tính làm Lôi Hằng tiến thoái lưỡng nan, dù là phái mật điệp ti bắt thân quyến của ba người này cũng không thể ép họ đầu hàng.

Thật may có Cố Viêm Vũ đích thân vào thành gặp ba người, lấy tính mạng ra đảm bảo quân Lôi Hằng sẽ không quấy nhiễu bách tính, ba người cũng chứng kiến uy lực của đại pháo Lam Điền, không muốn bách tính hóa thành tro, liền bó tay chịu trói.

Lôi Hằng nổi giận giam ba người vào xe tù, đưa về thành Ngọc Sơn.

Vân Chiêu cũng từng đi gặp ba người, tiếc là người ta bày ra khí khái chết không cúi đầu, dù Vân Chiêu đứng trước mặt vẫn chửi bới không thôi.

Lần thứ hai Vân Chiêu tới, vẫn như thế, Vân Chiêu không giận, tựa hồ coi lời chửi rủa của họ như gió thoảng bên tai.

Đến lần thứ ba, ba người này có vẻ chửi mệt rồi, nói vài câu.

Lần này Vân Chiêu mang đai lưng tới, Vân Chiêu muốn xem xem ba hán tử thiết huyết này sẽ thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook