Chương 453: Chỉnh Đốn Nội Bộ. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Đệ tìm được người xây miếu Vô Sinh Lão Mẫu kia rồi, là một phú hộ không nhỏ, đệ chặt đầu tên gia chủ, sau đó hỏi người xếp thứ hai trong nhà đó, nếu có ý hối cải thì phải đái vào tượng Vô Sinh Lão Mẫu. Lão Nhị trong nhà đó không chịu, đệ giết luôn, hỏi Lão Tam, Lão Tam đái ra quần, đệ cũng giết, tới Lão Tứ nhổ nước bọt vào mặt đệ, nên hắn cũng chết rồi.”
“ Trong nhà đó còn hai đứa nhi tử, cũng sùng bái Vô Sinh Lão Mẫu, đệ không giết vội, tuyên bố sẽ đem nhà cửa, tài sản, thê tử, con cái của tên gia chủ tặng cho bất kỳ người nào tự nguyện đái lên tượng Vô Sinh Lão Mẫu.”
“ Kết quả có một tên vô lại nhà gần đó xung phong, tên này nhân phẩm rất tệ không chịu làm ăn, suốt ngày chỉ biết trộm gà trộm chó, đánh bạc chơi bời, giao du với thành phần bất hảo. Nhưng không sao, hắn dám làm, thế là hắn nhận được hết phần thưởng mà người ta cả đời không mơ tới, từ đó hắn đã có thê thiếp xinh đẹp, nhà cửa rộng rãi, ruộng đồng màu mỡ .” Tiền Thiểu Thiểu cười rất vui vẻ, cho thấy hắn rất đắc ý với mưu kế của mình:
Chuyện này Vân Chiêu rất tán đồng, đối phó với thứ tà giáo Bạch Liên đó, cần dùng loại tâm tư u ám như Tiền Thiểu Thiểu mới thích hợp.
Không khó đoán ra, tên vô lại kia vì bảo vệ gia sản, nữ nhân mới có được của mình, hắn sẽ trở thành thành phần diệt trừ dư nghiệt Bạch Liên giáo nhiệt thành nhất.
Mặc dù để tên lưu manh nắm quyền sẽ gây họa đương địa, song không sao, với một nơi Vân Chiêu từng có ý đồ thành, áp dụng biện pháp gì cũng là thích hợp, dù sao nơi đó đã bị phong tỏa rồi, không ảnh hưởng tới nơi khác trong huyện Lam Điền.
“ Kết quả rất thú vị, chỉ mất bốn ngày tên vô lại đó đã dùng tiền chiêu mộ những tên vô lại khác trong huyện tổ chức thành hương dũng, tìm ra hai tên tiểu thủ lĩnh Bạch Liên Giáo ẩn nấp trong bách tính. Đệ cũng giật mình, chuyện chúng ta làm không nổi, với đám vô lại đó lại hết sức dễ dàng.”
“ Có tấm gương đó rồi đệ cứ thế mà làm thôi, hắn tìm ra được người Bạch Liên Giáo, đệ giao tài sản lại cho người đầu tiên dám đái vào tượng Vô Sinh Lão Mẫu, đương nhiên đám lưu manh vô lại là tích cực tham gia nhất, vì thế chúng còn chủ động săn lùng người Bạch Liên Giáo.”
“ Giờ đây người dân trong huyện đã bắt đầu gieo trồng vụ xuân, thị tập cũng mở lại, đệ thấy vụ án tà giáo ở huyện Thanh Thủy kết thúc được rồi.” Tiền Thiểu Thiểu cứ như cắn mãi không hết hạt dưa, vì áo hắn giống của Vân Chiêu, do Tiền Đa Đa làm, nên đều có hai cái túi kín trước bụng, chứa được rất nhiều thứ:
Vân Chiêu hỏi:” Rốt cuộc chết bao nhiêu?”
“ Hơn 600 tên, gia quyến bị liên lụy chừng hai nghìn gì đó, đệ không để ý lắm.”
“ Vậy đám vô lại có tài sản rồi có sống tử tế hơn không?”
Tiền Thiểu Thiểu nhún vai:” Đệ không biết, giờ bọn chúng vẫn săn lùng giáo đồ Bạch Liên giáo khắp nơi để kiếm tiền, chẳng cần đệ can dự nữa, đệ cũng không quan tâm chúng sống thế nào, đã có quan viên đương địa lo rồi.”
Hiện giờ nhìn có vẻ ổn định rồi, song tương lai làm sao khôi phục lề thói địa phương mới là chuyện quan trọng, dù sao từ một nơi mê tín ngu muội hoành hành, biến thành thế giới hổ lang lộng quyền, đó không phải là địa phương mà người thống trị mong muốn.
Nói thế nào thì huyện Thanh Thủy là nơi rất có tác dụng thí điểm.
Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu bắt đầu chống cằm trầm tư liền lộn người một cái, biến mất khỏi cửa sổ, đi thăm tỷ tỷ và ngoại sinh chưa chào đời. Hắn biết tỷ phu lúc này tám phần lại suy tính quốc sách cho quốc gia tương lai rồi, chuyện này hắn chẳng hứng thú.
Quốc sách mà thái tổ hoàng đế định ra không những thô bỉ, thô bạo, vô lý mà đối với quan viên càng thêm hà khắc tới rợn người.
Chết người nhất là ông ta không cho con cháu sửa quốc sách do mình định ra.
Đại Minh đã hơn một trăm năm rồi không phát bổng lộc cho quan viên, có người từ lúc đỗ tiến sĩ cho tới lúc tuổi già nghỉ hưu cũng không thấy bổng lộc đâu.
Đương nhiên cũng không thể nói là hoàn toàn không có gì cả, mà là ít quá mức, trước kia bổng lộc tính bằng lương thực. Những năm Hồng Vũ, một gánh gạo có ba tiền, một thếp vải bốn tiền, nên tất nhiên là trả bổng lộc bằng gạo rẻ hơn.
Quan lục phẩm như Vân Chiêu, một năm được phát 120 gánh gạo, còn có than củi, muối, vải vóc, quy ra bạc là 36 lượng, nuôi sống cả nhà mười khẩu không thành vấn đề, thậm chí còn dư.
Vấn đề là giá gạo cứ tăng lên mãi, triều đình không chịu phát lương thực cho quan viên nữa, rất thông tuệ đổi thành trả bằng bạc ... Nói cách khác Vân Chiêu vẫn sẽ được 36 lượng, nuôi 10 người thì quanh năm chỉ có thể ăn rau với cháo.
Trong tình huống đó loại quan viên như Hải Thụy, đến đại thọ của mẫu thân mua 2 cân thịt cũng bị Hồ Tông Hiến coi là chuyện lạ.
Vân Chiêu không thích loại quan viên yêu cầu bản thân hà khắc như Hải Thụy, nhưng người không có chút tiết tháo nào y cũng không thích.
Vì thế ở phương diện chính sách đãi ngộ với quan lại huyện Lam Điền, Vân Chiêu rất rộng rãi.
Hôm nay Vân Chiêu tới nhà mới của Trương Quốc Phượng, ngồi dưới mái hiên, hứng thú nhìn chuỗi chuông gió kêu leng keng vui tai.
Cách đó không xa có vườn quả, vài cây đã mọc ra chồi non.
Sau vườn quả là chuồng lợn không lớn, năm con lợn nhỏ kêu ụt ịt tranh nhau ăn, thiếu phụ vẫn còn mặc áo tân nương rải vỏ cốc cho đàn gà ăn.
Lý Định Quốc đi bên cạnh Vân Chiêu không biết lần thứ mấy lải nhải:” Tầm thường vô dụng.”
Vân Chiêu lười nhác biết hắn không nói mình, hắn chưa có cái gan đó. nói: “ Mỗi người theo đuổi mỗi khác, chúng ta đều là người vừa mới rửa sạch bùn trên chân leo lên bờ, chẳng ai cao quý hơn ai.”
Lý Định Quốc nheo mắt nhìn y: “ Không phải huyện tôn sợ bọn ta công cao át chủ đấy chứ?”
Vân Chiêu thản nhiên:” Ngươi sai rồi, ngươi không chinh chiến vì ta, mà là vì huyện Lam Điền, cho nên mãi mãi không có chuyện công cao át chủ. Còn về phần ngươi muốn vượt qua ta thì ngươi đạt được rồi, ta không dẫn quân đánh trận, so quân công sao bằng ngươi được.”
Lý Định Quốc cười hăng hắc mấy tiếng, hiển nhiên là không mấy tin tưởng lời y.
“ Ta không đùa với ngươi, nếu một ngày ta giết ngươi, chắc chắn không phải vì ngươi công cao át chủ đâu.” Vân Chiêu kiêu ngạo tuyên bố:” Thế nên nếu còn có tài năng che giấu gì thì cứ giỏi thi thố cho ta xem.”
Trương Quốc Phượng kéo từ dưới giếng lên một gầu nước lớn, ào một tiếng đổ vào chậu gỗ lớn, vừa vặt ngậm qua hũ rượu nho Vân Chiêu mang tới.
Không còn cách nào khác, nhà hắn không có hầm băng, đành dùng cách này ướp rượu.
“ Huyện tôn, năm nay không có chiến sự sao?” Trương Quốc Phượng rót cho Vân Chiêu một chén rượu hỏi:
“ Đúng vậy, năm nay trọng tâm của chúng ta là chỉnh đồn kỷ luật nội bộ, nếu không có người ngoài ý đồ với chúng ta thì không cần chinh chiến nữa.” Vân Chiêu nhàn nhã gật đầu:
Trương Quốc Phượng vui vẻ nói: “ Vậy tốt rồi, hôm nay chúng ta không say không về.”
Lý Định Quốc vỗ tay, giọng mỉa mai:” Đúng thế, đúng thế, huyện tôn nhất định phải ở lại thưởng thức tài nấu nương của bà nương Quốc Phượng, nhất là món canh rau, đặc sắc lắm.”
Trương Quốc Phượng thấy Lý Định Quốc trêu mình, tống cho hắn cú đấm.
Thiếu phụ cúi đầu đưa món ăn lên, lúc bê canh tới, Lý Định Quốc nhìn mặt nàng qua nước canh, trêu:” Quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
“ Người nông thôn không biết làm gì ngon đãi khách quý, hai vị thúc thúc dùng tạm.”
“ Ta là quỷ nghèo, còn nợ thứ vụ ti hơn 200 lượng bạc, không có tiền để báo đáp lại hai chữ thúc thúc này rồi.”
Vân Chiêu lấy từ trong lòng ra một cái túi gấm đưa cho Trương Quốc Phượng:” Đây là quà mà Đa Đa và Phùng Anh chuẩn bị, ta cũng không biết bên trong có gì.”
Trương Quốc Phượng đưa túi gấm cho Vương Thúy:” Còn không mau tạ ơn hai vị phu nhân ban thưởng?”
Vương Thúy thi lễ rồi, Vân Chiêu lại dặn nàng: “ Nếu tướng quân không ở nhà, phàm có chuyện gì, có thể tới tìm hai người các nàng, họ sẽ ra mặt thay ngươi.”
...
“ Trong nhà đó còn hai đứa nhi tử, cũng sùng bái Vô Sinh Lão Mẫu, đệ không giết vội, tuyên bố sẽ đem nhà cửa, tài sản, thê tử, con cái của tên gia chủ tặng cho bất kỳ người nào tự nguyện đái lên tượng Vô Sinh Lão Mẫu.”
“ Kết quả có một tên vô lại nhà gần đó xung phong, tên này nhân phẩm rất tệ không chịu làm ăn, suốt ngày chỉ biết trộm gà trộm chó, đánh bạc chơi bời, giao du với thành phần bất hảo. Nhưng không sao, hắn dám làm, thế là hắn nhận được hết phần thưởng mà người ta cả đời không mơ tới, từ đó hắn đã có thê thiếp xinh đẹp, nhà cửa rộng rãi, ruộng đồng màu mỡ .” Tiền Thiểu Thiểu cười rất vui vẻ, cho thấy hắn rất đắc ý với mưu kế của mình:
Chuyện này Vân Chiêu rất tán đồng, đối phó với thứ tà giáo Bạch Liên đó, cần dùng loại tâm tư u ám như Tiền Thiểu Thiểu mới thích hợp.
Không khó đoán ra, tên vô lại kia vì bảo vệ gia sản, nữ nhân mới có được của mình, hắn sẽ trở thành thành phần diệt trừ dư nghiệt Bạch Liên giáo nhiệt thành nhất.
Mặc dù để tên lưu manh nắm quyền sẽ gây họa đương địa, song không sao, với một nơi Vân Chiêu từng có ý đồ thành, áp dụng biện pháp gì cũng là thích hợp, dù sao nơi đó đã bị phong tỏa rồi, không ảnh hưởng tới nơi khác trong huyện Lam Điền.
“ Kết quả rất thú vị, chỉ mất bốn ngày tên vô lại đó đã dùng tiền chiêu mộ những tên vô lại khác trong huyện tổ chức thành hương dũng, tìm ra hai tên tiểu thủ lĩnh Bạch Liên Giáo ẩn nấp trong bách tính. Đệ cũng giật mình, chuyện chúng ta làm không nổi, với đám vô lại đó lại hết sức dễ dàng.”
“ Có tấm gương đó rồi đệ cứ thế mà làm thôi, hắn tìm ra được người Bạch Liên Giáo, đệ giao tài sản lại cho người đầu tiên dám đái vào tượng Vô Sinh Lão Mẫu, đương nhiên đám lưu manh vô lại là tích cực tham gia nhất, vì thế chúng còn chủ động săn lùng người Bạch Liên Giáo.”
“ Giờ đây người dân trong huyện đã bắt đầu gieo trồng vụ xuân, thị tập cũng mở lại, đệ thấy vụ án tà giáo ở huyện Thanh Thủy kết thúc được rồi.” Tiền Thiểu Thiểu cứ như cắn mãi không hết hạt dưa, vì áo hắn giống của Vân Chiêu, do Tiền Đa Đa làm, nên đều có hai cái túi kín trước bụng, chứa được rất nhiều thứ:
Vân Chiêu hỏi:” Rốt cuộc chết bao nhiêu?”
“ Hơn 600 tên, gia quyến bị liên lụy chừng hai nghìn gì đó, đệ không để ý lắm.”
“ Vậy đám vô lại có tài sản rồi có sống tử tế hơn không?”
Tiền Thiểu Thiểu nhún vai:” Đệ không biết, giờ bọn chúng vẫn săn lùng giáo đồ Bạch Liên giáo khắp nơi để kiếm tiền, chẳng cần đệ can dự nữa, đệ cũng không quan tâm chúng sống thế nào, đã có quan viên đương địa lo rồi.”
Hiện giờ nhìn có vẻ ổn định rồi, song tương lai làm sao khôi phục lề thói địa phương mới là chuyện quan trọng, dù sao từ một nơi mê tín ngu muội hoành hành, biến thành thế giới hổ lang lộng quyền, đó không phải là địa phương mà người thống trị mong muốn.
Nói thế nào thì huyện Thanh Thủy là nơi rất có tác dụng thí điểm.
Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu bắt đầu chống cằm trầm tư liền lộn người một cái, biến mất khỏi cửa sổ, đi thăm tỷ tỷ và ngoại sinh chưa chào đời. Hắn biết tỷ phu lúc này tám phần lại suy tính quốc sách cho quốc gia tương lai rồi, chuyện này hắn chẳng hứng thú.
Quốc sách mà thái tổ hoàng đế định ra không những thô bỉ, thô bạo, vô lý mà đối với quan viên càng thêm hà khắc tới rợn người.
Chết người nhất là ông ta không cho con cháu sửa quốc sách do mình định ra.
Đại Minh đã hơn một trăm năm rồi không phát bổng lộc cho quan viên, có người từ lúc đỗ tiến sĩ cho tới lúc tuổi già nghỉ hưu cũng không thấy bổng lộc đâu.
Đương nhiên cũng không thể nói là hoàn toàn không có gì cả, mà là ít quá mức, trước kia bổng lộc tính bằng lương thực. Những năm Hồng Vũ, một gánh gạo có ba tiền, một thếp vải bốn tiền, nên tất nhiên là trả bổng lộc bằng gạo rẻ hơn.
Quan lục phẩm như Vân Chiêu, một năm được phát 120 gánh gạo, còn có than củi, muối, vải vóc, quy ra bạc là 36 lượng, nuôi sống cả nhà mười khẩu không thành vấn đề, thậm chí còn dư.
Vấn đề là giá gạo cứ tăng lên mãi, triều đình không chịu phát lương thực cho quan viên nữa, rất thông tuệ đổi thành trả bằng bạc ... Nói cách khác Vân Chiêu vẫn sẽ được 36 lượng, nuôi 10 người thì quanh năm chỉ có thể ăn rau với cháo.
Trong tình huống đó loại quan viên như Hải Thụy, đến đại thọ của mẫu thân mua 2 cân thịt cũng bị Hồ Tông Hiến coi là chuyện lạ.
Vân Chiêu không thích loại quan viên yêu cầu bản thân hà khắc như Hải Thụy, nhưng người không có chút tiết tháo nào y cũng không thích.
Vì thế ở phương diện chính sách đãi ngộ với quan lại huyện Lam Điền, Vân Chiêu rất rộng rãi.
Hôm nay Vân Chiêu tới nhà mới của Trương Quốc Phượng, ngồi dưới mái hiên, hứng thú nhìn chuỗi chuông gió kêu leng keng vui tai.
Cách đó không xa có vườn quả, vài cây đã mọc ra chồi non.
Sau vườn quả là chuồng lợn không lớn, năm con lợn nhỏ kêu ụt ịt tranh nhau ăn, thiếu phụ vẫn còn mặc áo tân nương rải vỏ cốc cho đàn gà ăn.
Lý Định Quốc đi bên cạnh Vân Chiêu không biết lần thứ mấy lải nhải:” Tầm thường vô dụng.”
Vân Chiêu lười nhác biết hắn không nói mình, hắn chưa có cái gan đó. nói: “ Mỗi người theo đuổi mỗi khác, chúng ta đều là người vừa mới rửa sạch bùn trên chân leo lên bờ, chẳng ai cao quý hơn ai.”
Lý Định Quốc nheo mắt nhìn y: “ Không phải huyện tôn sợ bọn ta công cao át chủ đấy chứ?”
Vân Chiêu thản nhiên:” Ngươi sai rồi, ngươi không chinh chiến vì ta, mà là vì huyện Lam Điền, cho nên mãi mãi không có chuyện công cao át chủ. Còn về phần ngươi muốn vượt qua ta thì ngươi đạt được rồi, ta không dẫn quân đánh trận, so quân công sao bằng ngươi được.”
Lý Định Quốc cười hăng hắc mấy tiếng, hiển nhiên là không mấy tin tưởng lời y.
“ Ta không đùa với ngươi, nếu một ngày ta giết ngươi, chắc chắn không phải vì ngươi công cao át chủ đâu.” Vân Chiêu kiêu ngạo tuyên bố:” Thế nên nếu còn có tài năng che giấu gì thì cứ giỏi thi thố cho ta xem.”
Trương Quốc Phượng kéo từ dưới giếng lên một gầu nước lớn, ào một tiếng đổ vào chậu gỗ lớn, vừa vặt ngậm qua hũ rượu nho Vân Chiêu mang tới.
Không còn cách nào khác, nhà hắn không có hầm băng, đành dùng cách này ướp rượu.
“ Huyện tôn, năm nay không có chiến sự sao?” Trương Quốc Phượng rót cho Vân Chiêu một chén rượu hỏi:
“ Đúng vậy, năm nay trọng tâm của chúng ta là chỉnh đồn kỷ luật nội bộ, nếu không có người ngoài ý đồ với chúng ta thì không cần chinh chiến nữa.” Vân Chiêu nhàn nhã gật đầu:
Trương Quốc Phượng vui vẻ nói: “ Vậy tốt rồi, hôm nay chúng ta không say không về.”
Lý Định Quốc vỗ tay, giọng mỉa mai:” Đúng thế, đúng thế, huyện tôn nhất định phải ở lại thưởng thức tài nấu nương của bà nương Quốc Phượng, nhất là món canh rau, đặc sắc lắm.”
Trương Quốc Phượng thấy Lý Định Quốc trêu mình, tống cho hắn cú đấm.
Thiếu phụ cúi đầu đưa món ăn lên, lúc bê canh tới, Lý Định Quốc nhìn mặt nàng qua nước canh, trêu:” Quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
“ Người nông thôn không biết làm gì ngon đãi khách quý, hai vị thúc thúc dùng tạm.”
“ Ta là quỷ nghèo, còn nợ thứ vụ ti hơn 200 lượng bạc, không có tiền để báo đáp lại hai chữ thúc thúc này rồi.”
Vân Chiêu lấy từ trong lòng ra một cái túi gấm đưa cho Trương Quốc Phượng:” Đây là quà mà Đa Đa và Phùng Anh chuẩn bị, ta cũng không biết bên trong có gì.”
Trương Quốc Phượng đưa túi gấm cho Vương Thúy:” Còn không mau tạ ơn hai vị phu nhân ban thưởng?”
Vương Thúy thi lễ rồi, Vân Chiêu lại dặn nàng: “ Nếu tướng quân không ở nhà, phàm có chuyện gì, có thể tới tìm hai người các nàng, họ sẽ ra mặt thay ngươi.”
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.