Chương 456: Chua Xót Của Người Xấu Xí. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Lưu Như đi trên cùng, cung nga nhiều tuổi nhất dắt khuê nữ nàng theo sau, số còn lại rúm lại cùng một chỗ nắm chặt tay nhau sợ hãi nhìn bốn phía.
Đoàn mỹ nữ mặc cung trang ra phố nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, trong huyện đều biết bệ hạ thưởng cho huyện tôn hơn 1000 cung nữ, tuy nhiều một chút, song ai cũng cho rằng số mỹ nữ này là của một mình huyện tôn.
Vì thế nhìn thì nhìn thôi, đến cả lưu manh cũng không dám mồm mép tới gần trêu ghẹo.
Lúc mới đầu bị người ta nhìn, đám tiểu cung nữ cực sợ, các nàng rúm ró vào một chỗ, nhưng đi được một lúc thấy không ai dám tùy tiện tới gần mình, thậm chí có lão giả mặc trường sam rất khách khí chào hỏi các nàng, sau đó đi cùng thỉnh giáo cách phân chia phẩm trật của cung nữ ở trong cung.
Đó là ông già có học vấn lại dí dỏm, nói rõ thân phận giáo dụ huyện Lam Điền, còn mua cho các nàng mỗi người một cái kem, thế là làm những cung nga ít tiếp xúc với thế giới ngoài buông lỏng cảnh giác.
Một ông già tóc bạc, mặt mũi hiền từ như tổ phụ làm sao có tâm tư bất chính với các tiểu cô nương chứ, cứ nhìn người qua lại trên đường cùng thương cổ chắp tay với ông ta là biết, đây là người không có nguy hiểm gì. Đó là suy nghĩ đơn thuần của các cung nga.
Thế là mới đầu thì Lưu Như dẫn đường, sau đó dần dần thành tiểu cung nữ hoạt bát có tên Tô Đại đi đầu, nàng không biết, cứ chỗ nào đông người bán thứ trong cung không có thì chạy tới chỗ đó. Tiểu nha đầu này thông minh, rất có mắt quan sát, chỉ nghe người ta tranh cãi cũng mặc biết cách mặc cả rồi, nàng cũng hỏi giá, sau đó cùng người ta mặc cả tưng bừng, thường thường sau khi nàng mặc cả cái gì thì Nhiếp Nhiếp cũng đòi mua cái đó.
Lưu Như hôm nay vô cùng hào phóng, tuy không tới mức tiêu tiền như nước, nhưng cơ bản Tô Đại mặc cả được cái gì thì nàng bỏ tiền mua cái đó, thế là chỉ chưa đầy nửa canh giờ, tám cung nữ đều tay xách nách mang, khuân vác đủ thứ.
Từ Ngũ Tưởng ngồi bên cửa sổ uống trà, nghe tiểu cung nữ mắt to cười như chuông ngân, dùng giọng điệu âm trầm nhất nói với những người khác:” Tiểu cung nữ đó là của ta.”
Tên béo tóc lưa thưa tên Trương Minh Trí, cũng tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn, mắt đảo liên hồi trên mặt các cung nữ:” Hơn nghìn mỹ nữ mà, Quốc Phong huynh phải chăng quá vội rồi không?”
“ Biển nước mênh mông ta chỉ uống một gáo, kén kén chọn chọn càng hoa mắt, cuối cùng chẳng có được gì, con người làm việc phải có mục tiêu chính xác, không nên hai lòng ba ý, chẳng được việc gì.”
“ Thụ giáo, thụ giáo rồi, vậy thì mỹ nhân ngực nhô cao như sừng nghé kia là của huynh đệ.”
Tam Thốn Đinh xoa xoa tay:” Ta thích nàng dáng cao kia, tuy khả năng là hơn ta mấy tuổi, nhưng rất có phong tình.”
Từ Ngũ Tưởng gật gù:” Xem ra ngươi làm thư ký của Dương tướng quân nên cũng bị ảnh hưởng bởi khẩu vị đặc thù của hắn, cung nữ đó có phong tình của lão bảo tử Minh Nguyệt Lâu.”
Tên khác mắt như sói đói nãy giờ nhìn đám cung nữ không chớp, chảy nước dãi nói:” Chậc chậc theo ngu kiến của tiểu đệ, những cung nữ dám ra ngoài đầu tiên này đều có lòng hiếu kỳ lớn, cảnh giác thấp, nữ tử như vậy dễ tiếp cận hơn bình thường. Có điều các huynh đệ nên chia nhau hành sự, tránh cùng xuất hiện làm các nàng tuyệt vọng với nam tử huyện Lam Điền chúng ta.”
Từ Ngũ Tưởng thấy đám huynh đệ nóng lòng rời chỗ, vội đưa tay cản, cảnh báo:” Huyện tôn nói rồi đấy, cấm dùng quyền thế, tiền bạc cưỡng ép người ta, cẩn thận tương lai hoài bão chưa thỏa đã thành thái giám, chuyện này huyện tôn không đùa đâu, nhớ lấy, nhớ lấy!”
Ai còn lạ gì huyện tôn rất ưu ái nữ tử, chướng mắt với nam nhân, đúng là cần cẩn thận, tuy thế cũng không ngăn cản khát vọng hừng hực của họ, trong cảnh tượng hỗn loạn, đám người yêu mỹ nhân đã tính xong sách lược , chia nhau hành động ...
Từ Ngũ Tưởng nghiền ngẫm kế hoạch của mình trong đầu mấy lượt, đến khi không thấy sơ hở gì nữa mới sải bước vào đại thư phòng của Vân Chiêu.
“ Hôm nay đi đâu cả ngày?” Vân Chiêu đang vùi đầu phê duyệt văn thư chất cao như núi, đưa mắt liếc Từ Ngũ Tưởng một cái:
Tên này nhìn qua có vẻ vẫn bình thường, không dùng phấn che cái mặt rỗ, càng không thêm món trang sức nào trên người, chỉ có một bộ thanh sam đơn giản trên người. Mặc dù cái mặt không sao chấp nhận nổi, nhưng mà câu đầy bụng kinh luân khí tự sinh không phải lừa người, thêm vào vóc dáng cao ráo, nếu nhìn sau lưng thôi rất có phong thái.
“ Ti chức đi gặp Tào Hóa Thuần, báo ông ngày kia gặp mặt huyện tôn, không ngờ ông ta xin trì hoãn mười ngày, muốn đi xem huyện Lam Điền.” Từ Ngũ Tưởng giúp Vân Chiêu thu dọn mặt bàn:
Vân Chiêu liếc nhìn động tác ân cần đó thì bật cười: “ Nhìn trúng nữ tử nào rồi?”
Từ Ngũ Tưởng không giấu: “ Ti chức đúng là nhìn trúng một cung nữ rất vừa ý, tuổi không lớn, nhưng hợp với ti chức.”
“ Thế thì tốt, nhớ, chớ làm bừa.” Vân Chiêu xử lý nốt văn thư cuối cùng rồi vươn vai đứng dậy rời thư phòng, lời y đã nói ra rồi, không cần lặp lại lần nữa:
Từ Ngũ Tưởng như thường lệ phân loại văn thư được huyện tôn phê duyệt gửi tới bộ phận liên quan thực thi, xong xuôi nhìn giá sách chật kín văn thư sách vở, tâm tình bỗng trở nên rất kém.
Hắn tự cho mình là anh kiệt một đời, vậy mà chỉ kiếm một lão bà thôi mà phải dốc hết tâm cơ vốn nên dùng vào việc tranh đoạn thiên hạ, đối thủ của hắn đáng lẽ là Hoàng Thai Cát, Đa Nhĩ Cổn, Lý Hồng Cơ, Sùng Trinh đế cùng đám sĩ đại phu mưu mô ... Chứ không phải là một tiểu cung nữ ngây thơ.
Có điều kế sách đặt ra thì phải thi hành, đó là tính của hắn, không làm việc lưng chừng.
….. ….
Hôm nay là mùng 1, tất cả mọi người Vân thị ăn cơm cùng nhau.
Riêng người bản tộc Vân thị đã ngồi kín bốn bàn, khi ăn cơm luôn là Vân Nương lên tiếng, sau đó các nha hoàn đưa thức ăn lên.
Phụ nhân ngồi bên trong, nam tử và Vân Nương ở ngoài.
Vân Chiêu vừa húp canh vừa hỏi:” Hổ thúc, đường vào Thục vẫn thông suốt chứ?”
Vân Hổ đặt khúc xương đang gặm xuống:” La Nhữ Tài muốn học Trương Bình Trung công phá Quỷ Môn Quan, kết quả Tần soái đích thân cầm quân ra trận, La Nhữ Tài nghe tin không đánh đã chạy, thế là bị Tần soái truy kích tới tận Mã Gia Trại, đại phá quân của hắn, giết vô số tướng dưới trướng, đoạt cả cờ soái. La Nhữ Tài suất lĩnh tàn bộ chạy bán sống bán chết mới thoát thân, sau trận chiến này hắn không đáng ngại nữa.”
“ Nếu chúng ta suất binh vào Thục thì sao?”
“ Cũng sẽ bị ngăn cản, mấy năm qua ta cảm giác Thạch Trụ thổ ti có ý tự lập làm vương, chỉ cần đợi Tần soái chết, không ai cản được ý đồ này. Có điều Thạch Trụ thổ ti tuy thiện chiến, nhưng nhân số ít bọn họ không chịu nổi tiêu hao, gặp phải đại chiến, có thắng vẫn sẽ là thảm họa với họ.”
Vân Chiêu thấy Phùng Anh đang chú ý tới cuộc đàm thoại của mình, mỉm cười nói:” Nàng đừng lo, Tần soái càng già càng dẻo dai, đã đánh cho La Nhữ Tài chạy rồi.”
Phùng Anh rời chỗ ngồi đi tới bên Vân Nương, gắp thức ăn cho nàng, nói:” Thạch Trụ thổ ti không có năng lực khống chế đất Thục, họ quá ít, tuần phủ Tứ Xuyên là Tiệp Xuân Lịch xưa nay lại kiêng kỵ lão tổ tông, nên luôn làm khó Thạch Trụ, ngăn cản họ giao dịch với Miên Châu, khống chế muối càng nghiêm ngặt, vì thế ăn ‘muối nhìn’ đã nhiều năm rồi.”
“ Làm thế thì thật quá.” Vân Chiêu tức giận, vậy sao trách người ta có lòng khác:
Vân Nương không hiểu:” Thế là là ‘muối nhìn’?”
Phùng Anh nhỏ nhẹ giải thích:” Vì thiếu muối, khi nấu nướng không dám cho muối, khi ăn treo túi muối lên, mọi người vừa nhìn vừa ăn ạ.”
Vân Nương nghe vậy vỗ bàn:” Gì chứ muối thì nhà ta có đầy, mai phái một thương đội đi Thạch Trụ tuyên úy ti, chỉ mang theo muối ăn, còn là loại tốt nhất, coi như ta tặng Tần phu nhân vì nuôi nấng A Anh khôn lớn. Nhi tử, con xem mà làm đi.”
Vân Chiêu vội vâng dạ:” Con cho người an bài ngay ạ.”
Phùng Anh vội nói:” Mẹ, không cần gấp thế đâu, Thạch Trụ thiếu muối không phải là ngày một ngày hai nữa, chúng ta muốn tặng muối cũng phải có danh nghĩa đường hoàng, không thể giao cho Mã Tường Lân, chỉ có thể giao Tần lão tổ tông.”
Vì chuyện này nhất thời không khí trong bữa cơm trùng xuống, ai cũng biết nguyên nhân sâu xa hơn là vấn đề thiếu muối.
Đoàn mỹ nữ mặc cung trang ra phố nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, trong huyện đều biết bệ hạ thưởng cho huyện tôn hơn 1000 cung nữ, tuy nhiều một chút, song ai cũng cho rằng số mỹ nữ này là của một mình huyện tôn.
Vì thế nhìn thì nhìn thôi, đến cả lưu manh cũng không dám mồm mép tới gần trêu ghẹo.
Lúc mới đầu bị người ta nhìn, đám tiểu cung nữ cực sợ, các nàng rúm ró vào một chỗ, nhưng đi được một lúc thấy không ai dám tùy tiện tới gần mình, thậm chí có lão giả mặc trường sam rất khách khí chào hỏi các nàng, sau đó đi cùng thỉnh giáo cách phân chia phẩm trật của cung nữ ở trong cung.
Đó là ông già có học vấn lại dí dỏm, nói rõ thân phận giáo dụ huyện Lam Điền, còn mua cho các nàng mỗi người một cái kem, thế là làm những cung nga ít tiếp xúc với thế giới ngoài buông lỏng cảnh giác.
Một ông già tóc bạc, mặt mũi hiền từ như tổ phụ làm sao có tâm tư bất chính với các tiểu cô nương chứ, cứ nhìn người qua lại trên đường cùng thương cổ chắp tay với ông ta là biết, đây là người không có nguy hiểm gì. Đó là suy nghĩ đơn thuần của các cung nga.
Thế là mới đầu thì Lưu Như dẫn đường, sau đó dần dần thành tiểu cung nữ hoạt bát có tên Tô Đại đi đầu, nàng không biết, cứ chỗ nào đông người bán thứ trong cung không có thì chạy tới chỗ đó. Tiểu nha đầu này thông minh, rất có mắt quan sát, chỉ nghe người ta tranh cãi cũng mặc biết cách mặc cả rồi, nàng cũng hỏi giá, sau đó cùng người ta mặc cả tưng bừng, thường thường sau khi nàng mặc cả cái gì thì Nhiếp Nhiếp cũng đòi mua cái đó.
Lưu Như hôm nay vô cùng hào phóng, tuy không tới mức tiêu tiền như nước, nhưng cơ bản Tô Đại mặc cả được cái gì thì nàng bỏ tiền mua cái đó, thế là chỉ chưa đầy nửa canh giờ, tám cung nữ đều tay xách nách mang, khuân vác đủ thứ.
Từ Ngũ Tưởng ngồi bên cửa sổ uống trà, nghe tiểu cung nữ mắt to cười như chuông ngân, dùng giọng điệu âm trầm nhất nói với những người khác:” Tiểu cung nữ đó là của ta.”
Tên béo tóc lưa thưa tên Trương Minh Trí, cũng tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn, mắt đảo liên hồi trên mặt các cung nữ:” Hơn nghìn mỹ nữ mà, Quốc Phong huynh phải chăng quá vội rồi không?”
“ Biển nước mênh mông ta chỉ uống một gáo, kén kén chọn chọn càng hoa mắt, cuối cùng chẳng có được gì, con người làm việc phải có mục tiêu chính xác, không nên hai lòng ba ý, chẳng được việc gì.”
“ Thụ giáo, thụ giáo rồi, vậy thì mỹ nhân ngực nhô cao như sừng nghé kia là của huynh đệ.”
Tam Thốn Đinh xoa xoa tay:” Ta thích nàng dáng cao kia, tuy khả năng là hơn ta mấy tuổi, nhưng rất có phong tình.”
Từ Ngũ Tưởng gật gù:” Xem ra ngươi làm thư ký của Dương tướng quân nên cũng bị ảnh hưởng bởi khẩu vị đặc thù của hắn, cung nữ đó có phong tình của lão bảo tử Minh Nguyệt Lâu.”
Tên khác mắt như sói đói nãy giờ nhìn đám cung nữ không chớp, chảy nước dãi nói:” Chậc chậc theo ngu kiến của tiểu đệ, những cung nữ dám ra ngoài đầu tiên này đều có lòng hiếu kỳ lớn, cảnh giác thấp, nữ tử như vậy dễ tiếp cận hơn bình thường. Có điều các huynh đệ nên chia nhau hành sự, tránh cùng xuất hiện làm các nàng tuyệt vọng với nam tử huyện Lam Điền chúng ta.”
Từ Ngũ Tưởng thấy đám huynh đệ nóng lòng rời chỗ, vội đưa tay cản, cảnh báo:” Huyện tôn nói rồi đấy, cấm dùng quyền thế, tiền bạc cưỡng ép người ta, cẩn thận tương lai hoài bão chưa thỏa đã thành thái giám, chuyện này huyện tôn không đùa đâu, nhớ lấy, nhớ lấy!”
Ai còn lạ gì huyện tôn rất ưu ái nữ tử, chướng mắt với nam nhân, đúng là cần cẩn thận, tuy thế cũng không ngăn cản khát vọng hừng hực của họ, trong cảnh tượng hỗn loạn, đám người yêu mỹ nhân đã tính xong sách lược , chia nhau hành động ...
Từ Ngũ Tưởng nghiền ngẫm kế hoạch của mình trong đầu mấy lượt, đến khi không thấy sơ hở gì nữa mới sải bước vào đại thư phòng của Vân Chiêu.
“ Hôm nay đi đâu cả ngày?” Vân Chiêu đang vùi đầu phê duyệt văn thư chất cao như núi, đưa mắt liếc Từ Ngũ Tưởng một cái:
Tên này nhìn qua có vẻ vẫn bình thường, không dùng phấn che cái mặt rỗ, càng không thêm món trang sức nào trên người, chỉ có một bộ thanh sam đơn giản trên người. Mặc dù cái mặt không sao chấp nhận nổi, nhưng mà câu đầy bụng kinh luân khí tự sinh không phải lừa người, thêm vào vóc dáng cao ráo, nếu nhìn sau lưng thôi rất có phong thái.
“ Ti chức đi gặp Tào Hóa Thuần, báo ông ngày kia gặp mặt huyện tôn, không ngờ ông ta xin trì hoãn mười ngày, muốn đi xem huyện Lam Điền.” Từ Ngũ Tưởng giúp Vân Chiêu thu dọn mặt bàn:
Vân Chiêu liếc nhìn động tác ân cần đó thì bật cười: “ Nhìn trúng nữ tử nào rồi?”
Từ Ngũ Tưởng không giấu: “ Ti chức đúng là nhìn trúng một cung nữ rất vừa ý, tuổi không lớn, nhưng hợp với ti chức.”
“ Thế thì tốt, nhớ, chớ làm bừa.” Vân Chiêu xử lý nốt văn thư cuối cùng rồi vươn vai đứng dậy rời thư phòng, lời y đã nói ra rồi, không cần lặp lại lần nữa:
Từ Ngũ Tưởng như thường lệ phân loại văn thư được huyện tôn phê duyệt gửi tới bộ phận liên quan thực thi, xong xuôi nhìn giá sách chật kín văn thư sách vở, tâm tình bỗng trở nên rất kém.
Hắn tự cho mình là anh kiệt một đời, vậy mà chỉ kiếm một lão bà thôi mà phải dốc hết tâm cơ vốn nên dùng vào việc tranh đoạn thiên hạ, đối thủ của hắn đáng lẽ là Hoàng Thai Cát, Đa Nhĩ Cổn, Lý Hồng Cơ, Sùng Trinh đế cùng đám sĩ đại phu mưu mô ... Chứ không phải là một tiểu cung nữ ngây thơ.
Có điều kế sách đặt ra thì phải thi hành, đó là tính của hắn, không làm việc lưng chừng.
….. ….
Hôm nay là mùng 1, tất cả mọi người Vân thị ăn cơm cùng nhau.
Riêng người bản tộc Vân thị đã ngồi kín bốn bàn, khi ăn cơm luôn là Vân Nương lên tiếng, sau đó các nha hoàn đưa thức ăn lên.
Phụ nhân ngồi bên trong, nam tử và Vân Nương ở ngoài.
Vân Chiêu vừa húp canh vừa hỏi:” Hổ thúc, đường vào Thục vẫn thông suốt chứ?”
Vân Hổ đặt khúc xương đang gặm xuống:” La Nhữ Tài muốn học Trương Bình Trung công phá Quỷ Môn Quan, kết quả Tần soái đích thân cầm quân ra trận, La Nhữ Tài nghe tin không đánh đã chạy, thế là bị Tần soái truy kích tới tận Mã Gia Trại, đại phá quân của hắn, giết vô số tướng dưới trướng, đoạt cả cờ soái. La Nhữ Tài suất lĩnh tàn bộ chạy bán sống bán chết mới thoát thân, sau trận chiến này hắn không đáng ngại nữa.”
“ Nếu chúng ta suất binh vào Thục thì sao?”
“ Cũng sẽ bị ngăn cản, mấy năm qua ta cảm giác Thạch Trụ thổ ti có ý tự lập làm vương, chỉ cần đợi Tần soái chết, không ai cản được ý đồ này. Có điều Thạch Trụ thổ ti tuy thiện chiến, nhưng nhân số ít bọn họ không chịu nổi tiêu hao, gặp phải đại chiến, có thắng vẫn sẽ là thảm họa với họ.”
Vân Chiêu thấy Phùng Anh đang chú ý tới cuộc đàm thoại của mình, mỉm cười nói:” Nàng đừng lo, Tần soái càng già càng dẻo dai, đã đánh cho La Nhữ Tài chạy rồi.”
Phùng Anh rời chỗ ngồi đi tới bên Vân Nương, gắp thức ăn cho nàng, nói:” Thạch Trụ thổ ti không có năng lực khống chế đất Thục, họ quá ít, tuần phủ Tứ Xuyên là Tiệp Xuân Lịch xưa nay lại kiêng kỵ lão tổ tông, nên luôn làm khó Thạch Trụ, ngăn cản họ giao dịch với Miên Châu, khống chế muối càng nghiêm ngặt, vì thế ăn ‘muối nhìn’ đã nhiều năm rồi.”
“ Làm thế thì thật quá.” Vân Chiêu tức giận, vậy sao trách người ta có lòng khác:
Vân Nương không hiểu:” Thế là là ‘muối nhìn’?”
Phùng Anh nhỏ nhẹ giải thích:” Vì thiếu muối, khi nấu nướng không dám cho muối, khi ăn treo túi muối lên, mọi người vừa nhìn vừa ăn ạ.”
Vân Nương nghe vậy vỗ bàn:” Gì chứ muối thì nhà ta có đầy, mai phái một thương đội đi Thạch Trụ tuyên úy ti, chỉ mang theo muối ăn, còn là loại tốt nhất, coi như ta tặng Tần phu nhân vì nuôi nấng A Anh khôn lớn. Nhi tử, con xem mà làm đi.”
Vân Chiêu vội vâng dạ:” Con cho người an bài ngay ạ.”
Phùng Anh vội nói:” Mẹ, không cần gấp thế đâu, Thạch Trụ thiếu muối không phải là ngày một ngày hai nữa, chúng ta muốn tặng muối cũng phải có danh nghĩa đường hoàng, không thể giao cho Mã Tường Lân, chỉ có thể giao Tần lão tổ tông.”
Vì chuyện này nhất thời không khí trong bữa cơm trùng xuống, ai cũng biết nguyên nhân sâu xa hơn là vấn đề thiếu muối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.