Chương 812: Con Nhà Người Ta.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Lại nói chuyện Từ Cao về hoàng cung, run rẩy quỳ trước bàn hoàng đế, giơ cao thánh chỉ không dám nói một câu.
Sùng Trinh từ phía sau đống văn thư cao ngất ngẩng đầu lên, giọng hơi lạnh:” Sao, Mộc vương phủ cũng không nhận ý chỉ của trẫm nữa à?”
Từ Cao liên tục khấu đầu: “ Bệ hạ thứ tội, là lão nô không muốn tuyên chỉ.”
Sùng Trinh rất tin tưởng Từ Cao, nhíu mày: “ Nói.”
Từ Cao đi tới hai bước: “ Bệ hạ, thế tử của Mộc vương phủ tranh chấp với quốc trượng không phải vì thù oán riêng, mà là gom quân lương cho bệ hạ.”
“ Cái gì? Gom quân lương cái gì?” Sùng Trinh đứng bật dậy, tới bên cạnh tên hoạn quan tâm phúc: “ Nói kỹ một chút.”
Từ Cao rơi nước mắt kể lại một màn chứng kiến ở Mộc vương phủ: “ ... Bệ hạ, quốc trượng không phải không phải là không có tiền, mà là không muốn bỏ tiền. Bảo quốc là công hầu nhiều đời kiều thê mỹ thiếp vô số, sao lại không có tiền, cũng là không muốn bỏ ra mà thôi. Bệ hạ, lão nô cầu xin người coi như không thấy chuyện này, xem xem thế tử của Mộc vương phủ có gom được quân lương hay không đã hẵng nói.”
Sùng Trinh trầm mặc rất lâu cười thảm: “ Được được được, chuyện mà trẫm không làm được để xem tên tiểu tử lỗ mãng này làm được không.”
Từ Cao tiếp tục nói:” Thế tử Mộc vương phủ còn nói, lần này tới kinh sư là đưa tang cho Đại Minh, thắng được thì cố chiến thắng, không thắng được thì tuẫn quốc. Bệ hạ, có chàng trai như thế là kết quả của Đại Minh nuôi dưỡng kẻ sĩ ba trăm năm, xin bệ hạ ủy thác trọng trách, hắn ắt không phụ bệ hạ.”
Sùng Trình đi đi lại lại trong đại điện, cuối cùng không quyết được, nói nước đôi:” Xem sao đã, xem sao đã ....”
….. …..
Khi tin tức về Mộc Thiên Đào đưa tới Ngọc Sơn thì Vân Chiêu đang ăn tối.
Ghi chép của mật điệp ti lần này vô cùng chi tiết.
Vân Chiêu cứ mỗi khi xem một đoạn lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hoàn Thuần đối diện "chậc chậc" hai tiếng, lại xem tiếp. Xem tới chỗ hay lại "chậc chậc" sau đó nhìn Hạ Hoàn Thuần.
Sư phụ làm như thế, bữa cơm này làm sao Hạ Hoàn Thuần còn ăn nổi nữa.
Vân Hiển ngồi bên ngọng ngịu ghé đầu to sang thì thầm nói:” Huynh xong rồi, cha đang khinh bỉ huynh.”
Hạ Hoàn Thuần bực mình đẩy cái đầu nó ra:” Đệ biết cái rắm.”
“ Đệ biết cha đang chê huynh không bằng con người ta đấy.”
“ Làm như đệ biết lắm ấy.”
“ Làm sao đệ không biết, đó là thái độ của mẹ đệ mỗi khi khen con nhà người ta mà.”
Vân Chương vừa ăn vừa đưa mắt đảo quanh, nhưng nó không nói gì hết, cúi đầu cắm cúi ăn, chỉ cần cha không nói mình là được rồi.
“ Đệ tử giúp Mộc Thiên Đào rất nhiều.” Hạ Hoàn Thuần lại nghe Vân Chiêu chậc chậc rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa:” Thậm chí để giúp hắn thành công, đệ tử bỏ qua hiềm khích cũ, ngầm đánh tiếng với mấy vị sư huynh để lộ chút tin tức cho hắn, hắn lại ngu ngốc nghĩ là bản lĩnh của mình. Muốn moi tin tức từ mấy vị sư huynh thành tinh đó à, hắn làm gì đủ trình độ.”
“ Ta nghĩ Mộc Thiên Đào biết đấy, nhưng hắn giả vờ không biết thôi.” Vân Chiêu chuyển ánh mắt khỏi văn thư, liếc Hạ Hoàn Thuần hừ một tiếng: “ Ngươi nghĩ thư viện Ngọc Sơn lại dạy ra những kẻ không biết biến báo à?”
Hạ Hoàn Thuần đặt đũa xuống: “ Ha, thì ra hắn biết, cũng phải, đệ tử đã nói mà, đời nào hắn chịu tuẫn táng vì Đại Minh.”
Vân Chiêu ném văn thư cho Hạ Hoàn Thuần: “ Xem đi, người ta đã lên kế hoạch sẵn rồi, chuẩn bị quyết chiến với Lý Hồng Cơ hoặc là kẻ nào đó một trận. Thắng, hắn sẽ ung dung mà đi, bại hắn cũng sẽ thoát thân.”
“ Như thế dù kết quả ra sao vẫn lập lên thanh danh trung hiếu của Mộc vương phủ, tương lai dù người Mộc vương phủ cũng không ai nói ra nói vào gì được mà chỉ giơ ngón cái lên nói một tiếng ... Hảo hán.”
“ Thực sự ở mặt này ngươi thua kém Mộc Thiên Đào không chỉ một chút.”
Hạ Hoàn Thuần bừa đứng lên định nói gì đó, nhưng nhanh chóng mỉm cười:” Sư phụ định đuổi đệ tử đi, đệ tử không mắc lừa đâu.”
Vân Chiêu bĩu môi khinh bỉ:” Người sống trong thành Ngọc Sơn đều là thân quyến của ta, ngươi nghĩ ở đây xảy ra chuyện gì được chứ?”
Hạ Hoàn Thuần trầm ngâm:” Sư phụ muốn đệ tử tới kinh thành sao?”
Vân Chiêu gật đầu: “ Đi đi, mau mau cưỡi khoái mã mà đi, nếu có thể thay ta gặp Sùng Trinh thì nói với hắn, Đại Minh sẽ ổn thôi, lăng mộ các đời quân vương của Đại Minh sẽ không sao cả, đương nhiên bách tính cũng sẽ bình yên. Hắn chết không có nghĩa là Đại Minh kết thúc, ngược lại đó sẽ là một khời đầu mới.”
“ Phương đông có chim, tên gọi phượng hoàng, mỗi năm trăm năm tắm trong lửa tự thiêu, sau đó trùng sinh, diễm lệ vô cùng.”
Hạ Hoàn Thuần nghiêm túc lắng nghe: “ Đệ tử nhớ rồi, có điều phải an bài tốt chuyện ở nhà mới đi được.”
Vân Chiêu phẩy tay: “ Đi đi, đi đi, ta lo ngươi đi chậm sẽ để lại rất nhiều nuối tiếc.”
Vân Hiển nói lớn:” Con cũng muốn đi.”
Vân Chiêu cười ha hả xoa cái đầu tròn của nó:” Được rồi, vậy con phải ăn nhiều cho chóng lớn, khi đó con muốn đi đâu cũng được.”
Vân Hiển gật mạnh đầu:” Vậy con sẽ ăn thật nhiều.”
Vân Chương nghe được cũng ăn hùng hục, nó cũng muốn mau lớn.
Phùng Anh và Tiền Đa Đa hồi lâu không nói, chỉ thi thoảng lại khẽ thở dài.
Đợi Hạ Hoàn Thuần vội vã ăn xong đi mất, Vân Chiêu mới nói với hai lão bà:” Thở dài cái gì thế?”
Tiền Đa Đa lo âu:” Chàng sinh ra hai đứa ngốc.”
Vân Chiêu cả giận:” Ngốc chỗ nào chứ?”
Phùng Anh nói nhỏ:” Nghe mẫu thân nói khi phu quân bảy tuổi đã khai trí rồi.”
“ Vậy thì chắc nàng cũng nghe mẫu thân nói, trước năm bảy tuổi ta là tên ngốc bị người người chê cười. Con ta mới sáu tuổi đã biết được nghìn chữ, vậy là ta vui mừng lắm rồi.”
Tiền Đa Đa lại thở dài:” Sáu tuổi biết một nghìn chữ thì ở Ngọc Sơn nhìn đâu cũng thấy, có không ít đứa còn bắt đầu đọc Luận Ngữ cơ, con chúng ta chẳng nổi bật.”
Phùng Anh nói theo:” Đúng thế, đúng thế, Nguyên Thọ tiên sinh mỗi lần kể chuyện hồi nhỏ của phu quân đều khen không ngớt, thường bảo rằng phu quân sinh ra đã có trí tuệ, hai đứa bé nhà chúng ta kém xa lắm.”
“ Mẫu thân cũng nói phu quân cưới lão bà không đúng, nếu cưới đúng người, đời sau của Vân thị cũng phải khôn sớm mới đúng.”
Vân Chiêu dang tay ôm cả hai đứa con vào lòng:” Kệ ai nói gì thì nói, đây mới là con ta, nếu sinh ra một cái mà nó đã biết nói rồi thì chỉ làm ta sợ.”
Hai đứa bé vươn tay ôm cổ cha thân mật, ba cái đầu cùng chụm vào một chỗ cười như ba tên ngốc, cảnh tượng ấy làm Phùng Anh, Tiền Đa Đa không đành lòng nhìn.
Hạ Hoàn Thuần an bài xong chuyện hộ vệ cho Vân Chiêu sau đó dẫn theo hai mươi hắc y nhân, không để lãng phí một khắc, thúc ngựa rời Ngọc Sơn, hướng thẳng tới kinh thành.
Kỳ thực sư phụ bảo hắn, Sùng Trinh phải chết.
Khi sư phụ nói chuyện này, hắn có thể cảm giác được một chút bất an tới từ sư phụ, mà nguyên nhân hẳn là từ Mộc Thiên Đào.
Hành vi của sư phụ rất mâu thuẫn, người tán dương Mộc Thiên Đào là thật, nhưng lại tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn với Sùng Trinh, xem ra giữa hai người này cần đánh giá lại.
Mệnh lệnh cho phép bán vũ khí niêm phong ở kinh sư, Hà Bắc, Sơn Đông đã được truyền đi, điều đó chứng tỏ sư phụ hoàn toàn thừa nhận hành vi của Mộc Thiên Đào ở kinh sư.
Nếu vậy mình đến kinh sư để làm gì?
Nghĩ tới đó hắn chuẩn bị đi qua Lạc Dương sẽ tới bái phỏng Vân Dương bá bá, đừng thấy Vân Dương suốt ngày tìm Vân Chiêu than khóc mà nhầm, chính nhờ trò khóc lóc với hối lộ khoai lang ấy, trang bị trong quân hắn rất dư dả.
Hạ Hoàn Thuần không tìm hắn thì tìm ai?
Sùng Trinh từ phía sau đống văn thư cao ngất ngẩng đầu lên, giọng hơi lạnh:” Sao, Mộc vương phủ cũng không nhận ý chỉ của trẫm nữa à?”
Từ Cao liên tục khấu đầu: “ Bệ hạ thứ tội, là lão nô không muốn tuyên chỉ.”
Sùng Trinh rất tin tưởng Từ Cao, nhíu mày: “ Nói.”
Từ Cao đi tới hai bước: “ Bệ hạ, thế tử của Mộc vương phủ tranh chấp với quốc trượng không phải vì thù oán riêng, mà là gom quân lương cho bệ hạ.”
“ Cái gì? Gom quân lương cái gì?” Sùng Trinh đứng bật dậy, tới bên cạnh tên hoạn quan tâm phúc: “ Nói kỹ một chút.”
Từ Cao rơi nước mắt kể lại một màn chứng kiến ở Mộc vương phủ: “ ... Bệ hạ, quốc trượng không phải không phải là không có tiền, mà là không muốn bỏ tiền. Bảo quốc là công hầu nhiều đời kiều thê mỹ thiếp vô số, sao lại không có tiền, cũng là không muốn bỏ ra mà thôi. Bệ hạ, lão nô cầu xin người coi như không thấy chuyện này, xem xem thế tử của Mộc vương phủ có gom được quân lương hay không đã hẵng nói.”
Sùng Trinh trầm mặc rất lâu cười thảm: “ Được được được, chuyện mà trẫm không làm được để xem tên tiểu tử lỗ mãng này làm được không.”
Từ Cao tiếp tục nói:” Thế tử Mộc vương phủ còn nói, lần này tới kinh sư là đưa tang cho Đại Minh, thắng được thì cố chiến thắng, không thắng được thì tuẫn quốc. Bệ hạ, có chàng trai như thế là kết quả của Đại Minh nuôi dưỡng kẻ sĩ ba trăm năm, xin bệ hạ ủy thác trọng trách, hắn ắt không phụ bệ hạ.”
Sùng Trình đi đi lại lại trong đại điện, cuối cùng không quyết được, nói nước đôi:” Xem sao đã, xem sao đã ....”
….. …..
Khi tin tức về Mộc Thiên Đào đưa tới Ngọc Sơn thì Vân Chiêu đang ăn tối.
Ghi chép của mật điệp ti lần này vô cùng chi tiết.
Vân Chiêu cứ mỗi khi xem một đoạn lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hoàn Thuần đối diện "chậc chậc" hai tiếng, lại xem tiếp. Xem tới chỗ hay lại "chậc chậc" sau đó nhìn Hạ Hoàn Thuần.
Sư phụ làm như thế, bữa cơm này làm sao Hạ Hoàn Thuần còn ăn nổi nữa.
Vân Hiển ngồi bên ngọng ngịu ghé đầu to sang thì thầm nói:” Huynh xong rồi, cha đang khinh bỉ huynh.”
Hạ Hoàn Thuần bực mình đẩy cái đầu nó ra:” Đệ biết cái rắm.”
“ Đệ biết cha đang chê huynh không bằng con người ta đấy.”
“ Làm như đệ biết lắm ấy.”
“ Làm sao đệ không biết, đó là thái độ của mẹ đệ mỗi khi khen con nhà người ta mà.”
Vân Chương vừa ăn vừa đưa mắt đảo quanh, nhưng nó không nói gì hết, cúi đầu cắm cúi ăn, chỉ cần cha không nói mình là được rồi.
“ Đệ tử giúp Mộc Thiên Đào rất nhiều.” Hạ Hoàn Thuần lại nghe Vân Chiêu chậc chậc rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa:” Thậm chí để giúp hắn thành công, đệ tử bỏ qua hiềm khích cũ, ngầm đánh tiếng với mấy vị sư huynh để lộ chút tin tức cho hắn, hắn lại ngu ngốc nghĩ là bản lĩnh của mình. Muốn moi tin tức từ mấy vị sư huynh thành tinh đó à, hắn làm gì đủ trình độ.”
“ Ta nghĩ Mộc Thiên Đào biết đấy, nhưng hắn giả vờ không biết thôi.” Vân Chiêu chuyển ánh mắt khỏi văn thư, liếc Hạ Hoàn Thuần hừ một tiếng: “ Ngươi nghĩ thư viện Ngọc Sơn lại dạy ra những kẻ không biết biến báo à?”
Hạ Hoàn Thuần đặt đũa xuống: “ Ha, thì ra hắn biết, cũng phải, đệ tử đã nói mà, đời nào hắn chịu tuẫn táng vì Đại Minh.”
Vân Chiêu ném văn thư cho Hạ Hoàn Thuần: “ Xem đi, người ta đã lên kế hoạch sẵn rồi, chuẩn bị quyết chiến với Lý Hồng Cơ hoặc là kẻ nào đó một trận. Thắng, hắn sẽ ung dung mà đi, bại hắn cũng sẽ thoát thân.”
“ Như thế dù kết quả ra sao vẫn lập lên thanh danh trung hiếu của Mộc vương phủ, tương lai dù người Mộc vương phủ cũng không ai nói ra nói vào gì được mà chỉ giơ ngón cái lên nói một tiếng ... Hảo hán.”
“ Thực sự ở mặt này ngươi thua kém Mộc Thiên Đào không chỉ một chút.”
Hạ Hoàn Thuần bừa đứng lên định nói gì đó, nhưng nhanh chóng mỉm cười:” Sư phụ định đuổi đệ tử đi, đệ tử không mắc lừa đâu.”
Vân Chiêu bĩu môi khinh bỉ:” Người sống trong thành Ngọc Sơn đều là thân quyến của ta, ngươi nghĩ ở đây xảy ra chuyện gì được chứ?”
Hạ Hoàn Thuần trầm ngâm:” Sư phụ muốn đệ tử tới kinh thành sao?”
Vân Chiêu gật đầu: “ Đi đi, mau mau cưỡi khoái mã mà đi, nếu có thể thay ta gặp Sùng Trinh thì nói với hắn, Đại Minh sẽ ổn thôi, lăng mộ các đời quân vương của Đại Minh sẽ không sao cả, đương nhiên bách tính cũng sẽ bình yên. Hắn chết không có nghĩa là Đại Minh kết thúc, ngược lại đó sẽ là một khời đầu mới.”
“ Phương đông có chim, tên gọi phượng hoàng, mỗi năm trăm năm tắm trong lửa tự thiêu, sau đó trùng sinh, diễm lệ vô cùng.”
Hạ Hoàn Thuần nghiêm túc lắng nghe: “ Đệ tử nhớ rồi, có điều phải an bài tốt chuyện ở nhà mới đi được.”
Vân Chiêu phẩy tay: “ Đi đi, đi đi, ta lo ngươi đi chậm sẽ để lại rất nhiều nuối tiếc.”
Vân Hiển nói lớn:” Con cũng muốn đi.”
Vân Chiêu cười ha hả xoa cái đầu tròn của nó:” Được rồi, vậy con phải ăn nhiều cho chóng lớn, khi đó con muốn đi đâu cũng được.”
Vân Hiển gật mạnh đầu:” Vậy con sẽ ăn thật nhiều.”
Vân Chương nghe được cũng ăn hùng hục, nó cũng muốn mau lớn.
Phùng Anh và Tiền Đa Đa hồi lâu không nói, chỉ thi thoảng lại khẽ thở dài.
Đợi Hạ Hoàn Thuần vội vã ăn xong đi mất, Vân Chiêu mới nói với hai lão bà:” Thở dài cái gì thế?”
Tiền Đa Đa lo âu:” Chàng sinh ra hai đứa ngốc.”
Vân Chiêu cả giận:” Ngốc chỗ nào chứ?”
Phùng Anh nói nhỏ:” Nghe mẫu thân nói khi phu quân bảy tuổi đã khai trí rồi.”
“ Vậy thì chắc nàng cũng nghe mẫu thân nói, trước năm bảy tuổi ta là tên ngốc bị người người chê cười. Con ta mới sáu tuổi đã biết được nghìn chữ, vậy là ta vui mừng lắm rồi.”
Tiền Đa Đa lại thở dài:” Sáu tuổi biết một nghìn chữ thì ở Ngọc Sơn nhìn đâu cũng thấy, có không ít đứa còn bắt đầu đọc Luận Ngữ cơ, con chúng ta chẳng nổi bật.”
Phùng Anh nói theo:” Đúng thế, đúng thế, Nguyên Thọ tiên sinh mỗi lần kể chuyện hồi nhỏ của phu quân đều khen không ngớt, thường bảo rằng phu quân sinh ra đã có trí tuệ, hai đứa bé nhà chúng ta kém xa lắm.”
“ Mẫu thân cũng nói phu quân cưới lão bà không đúng, nếu cưới đúng người, đời sau của Vân thị cũng phải khôn sớm mới đúng.”
Vân Chiêu dang tay ôm cả hai đứa con vào lòng:” Kệ ai nói gì thì nói, đây mới là con ta, nếu sinh ra một cái mà nó đã biết nói rồi thì chỉ làm ta sợ.”
Hai đứa bé vươn tay ôm cổ cha thân mật, ba cái đầu cùng chụm vào một chỗ cười như ba tên ngốc, cảnh tượng ấy làm Phùng Anh, Tiền Đa Đa không đành lòng nhìn.
Hạ Hoàn Thuần an bài xong chuyện hộ vệ cho Vân Chiêu sau đó dẫn theo hai mươi hắc y nhân, không để lãng phí một khắc, thúc ngựa rời Ngọc Sơn, hướng thẳng tới kinh thành.
Kỳ thực sư phụ bảo hắn, Sùng Trinh phải chết.
Khi sư phụ nói chuyện này, hắn có thể cảm giác được một chút bất an tới từ sư phụ, mà nguyên nhân hẳn là từ Mộc Thiên Đào.
Hành vi của sư phụ rất mâu thuẫn, người tán dương Mộc Thiên Đào là thật, nhưng lại tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn với Sùng Trinh, xem ra giữa hai người này cần đánh giá lại.
Mệnh lệnh cho phép bán vũ khí niêm phong ở kinh sư, Hà Bắc, Sơn Đông đã được truyền đi, điều đó chứng tỏ sư phụ hoàn toàn thừa nhận hành vi của Mộc Thiên Đào ở kinh sư.
Nếu vậy mình đến kinh sư để làm gì?
Nghĩ tới đó hắn chuẩn bị đi qua Lạc Dương sẽ tới bái phỏng Vân Dương bá bá, đừng thấy Vân Dương suốt ngày tìm Vân Chiêu than khóc mà nhầm, chính nhờ trò khóc lóc với hối lộ khoai lang ấy, trang bị trong quân hắn rất dư dả.
Hạ Hoàn Thuần không tìm hắn thì tìm ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.