Minh Thiên Hạ

Chương 952: Đã Có Quyết Định.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Vân Chiêu đúng là ghét chuyện bất ngờ.

Là hoàng đế thì vạn sự nắm rõ trong lòng, bất kể người khác có làm chuyện lớn bằng trời thế nào, đến chỗ hoàng đế phải là chuyện nằm trong dự liệu, chứ không đời nào có chuyện hoàng đế bị thần tử làm chấn kinh tới há hốc mồm còn ngốc nghếch khen ngợi.

Điều đó biểu thị chuyện vượt ra khỏi khống chế của hoàng đế, rất không tốt.

Có điều đó là dưới tình huống thông thường thôi, dù sao Đại Minh quá nhiều người, cả một năm thế nào chẳng gây ra vài chuyện khiến y giật mình.

Ví như Khổng Tú, Khổng Dận Thực.

“ Nho thị mở cửa Khổng Khâu, Khổng Lâm là có ý gì?”

Hôm nay là ngày đầu tiên Vân Chiêu tiếp kiến Khổng Tú, con người phóng túng cuồng ngạo đó từ khi bước vào đại thư phòng, nhất cửa nhất động đều cực kỳ chuẩn mực đúng lễ tiết.

Hơn nữa trên mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ làm người ta dễ chịu.

“ Bệ hạ, Khổng Khâu không phải là Khổng Khâu của Khổng thị, tuy là tổ của Khổng thị, cũng là học tông thiên hạ, mấy nghìn năm qua Khổng thị độc chiếm Khổng Khâu, lấy danh nghĩa Khổng Khâu hưởng hết vinh hao phú quý rồi, nay nên trả Khổng Khâu cho thiên hạ.”

“ Đó là suy nghĩ của toàn tộc ngươi?”

“ Bẩm bệ hạ, nếu bệ hạ muốn thi hành hữu giáo vô loại, giáo dục toàn dân thì không thể thiếu Khổng Khâu.”

Lời của Khổng Tú mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng đó là sự kiêu ngạo thuộc về Khổng thị, cái tên Khổng thánh nhân không phải một đế vương có thể tùy ý khen chê, vì công lao của ông ta đã ở trên trời, ở dưới đất, đi sâu vào lòng người.

Đại thành chí thánh Văn Tuyên Vương có thể ngồi ngang với hoàng đế.

Thứ thực sự đưa Khổng phu tử lên tới vị trí cao như thế là đề xướng giáo dục hữu giáo vô loại, phá vỡ cục diện lũng đoạn tri thức của quý tộc, nên hậu nhân tôn xưng làm chí thánh tiên sư, tấm gương muôn đời.

Vân Chiêu không lập tức đưa ra đáp án chuẩn xác việc muốn đem Khổng phu tử thành một bộ phận trong hệ thống giáo dục quốc gia, đây là chuyện vô cùng lớn.

Cho dù tiếp nhận thì đây cũng là công trình phức tạp, không phải hai người tùy tiện nói vài câu là xong, như thế là không tôn kính Khổng phu tử.

“ Trẫm nghe nói học vấn trong lòng tiên sinh bao la như trời sao, là rồng giữa loài người, không biết làm tiên sinh cho Nhị hoàng tử, tiên sinh có thấy uổng tài không?”

Khổng Tú chắp tay: “ Nếu như chỉ dạy một mình Nhị hoàng tử thì đúng là uổng tài, nếu như dạy dỗ người thiên hạ, Khổng Tú có thể miễn cưỡng thử.”

Nghe lời mạnh miệng đó của Khổng Tú, Vân Chiêu hơi ngả người về phía trước: “ Không phải tiên sinh cho rằng nửa bộ Luận Ngữ là đủ cai trị thiên hạ đấy chứ?”



Khổng Tú cau mày: “ Luận Ngữ xuất phát từ miệng Khổng phu tử, nhưng là do các đệ tử của phu tử soạn ra, không đủ nói lên nguyên ý của phu tử. Bệ hạ hẳn là biết năm xưa Trâu Kỵ khuyên gián Tề vương, vậy hẳn cũng hiểu lời của phu tử sau khi được các đệ tử chính lý có sai lệch nhất định.”

“ Về sau lại trải qua hậu nhân vô số lần biên soạn, đã khác quá nhiều nguyên ý của phu tử. Bệ hạ, Khổng Khâu không phải người hoàn mỹ, mà trải qua vô số năm tháng được người ta cũng bái mới thành thánh nhân.”

Vân Chiêu gật gù, người này kiêu ngạo nhưng biết đúng sai, không phải cuồng ngạo tới mức ngu xuẩn cho rằng mọi thứ mình làm là đúng, hơn nữa cũng nghe ra hắn có khá nhiều bất mãn với những thứ được coi là "khuôn vàng thước ngọc" của Khổng phu tử.

Y thích những người như vậy, người biết nhìn sự vật qua đôi mắt của mình, có thể không chính xác, nhưng vẫn hơn kẻ mù quáng nhìn mọi thứ qua ánh mắt người khác, như vậy sẽ trì trệ không tiến nổi.

“ Thánh nhân, thần nhân cũng chỉ để cũng bái thôi, Khổng phu tử nói, kính quỷ thần nhi viễn chi.”

Khổng Tú thở phào: “ Nếu bệ hạ đã quyết tâm rồi, vậy thần xin hỏi muốn làm được hữu giáo vô loại, nên bắt đầu từ đâu?”

Vân Chiêu quay đầu nhìn về phía bình phong, tức thì có đứa bé đội kim quan, ăn mặc chỉnh tề khí phái từ sau đi ra, y nắm nhi tử đưa tới trước mặt Khổng Tú: “ Bắt đầu từ nó, từ giờ trở đi, nó ở trước mặt tiên sinh không phải là hoàng tử, mà chỉ là một đứa bé cầu học thôi.” Nói rồi bảo nhi tử: “ Bái kiến tiên sinh đi.”

Vân Hiển là đứa bé chưa bao giờ biết sợ người lạ, vừa rồi cùng mẹ nấp sau bình phong mặc dù không hiểu cha và người này nói gì, nhưng nó biết người này sẽ thành tiên sinh của nó.

Tiền Đa Đa dù cực kỳ chiều chuộng Vân Hiển, nhưng ở mặt giáo dục không buông lỏng, không bồi dưỡng đứa bé này thành thứ khốn kiếp, cho nên Vân Hiểu rất quy củ hành lễ với tiên sinh.

Vân Chiêu cưng chiều nhìn nhi tử:” Sau này theo tiên sinh học, không được bừa bãi.”

Vân Hiển không phục:” Con không bừa bãi.”

“ Con mà không bừa bãi thì đã ở trấn Ninh Hạ học với đại ca con, chứ không phải ở nhà.”

“ Nếu tiên sinh có thể làm con phục, con sẽ ngoan ngoãn.”

Vân Chiêu hỏi Khổng Tú:” Tiên sinh thấy thế nào?”

Khổng Tú lãnh đạm nói:” Nó mà học được ba thành bản lĩnh của thần coi như có thể ngạo thị thiên hạ.”

Vân Hiển là nghe con không biết sợ cọp, hỏi:” Vậy tiên sinh có biết vùng cực bắc có gấu trắng không?”

Khổng Tú đều đều nói:” Chuyện gấu trắng xuất hiện trong mục Ngoại vực kiến văn ở Nhật báo Lam Điền, kể người La Sát ở vùng cực bắc thấy loài gấu cực lớn, toàn thân màu trắng, loại gấu này lấy băng tuyết làm thức ăn, thi thoảng bắt cá, săn hải thú, sống lâu trên núi băng, am hiểu bơi lội.”

Vân Hiểu ngớ người:” Tiên sinh nhớ cả nội dung trên báo à?”

“ Học vấn chính là dựa vào năm tháng tích lũy từng chút một mà thành, ngươi phải nhớ, dù là học vấn rất nhỏ, chỉ cần thấy phải ghi nhớ, đó chính là hàm ý của nghe nhiều hơn nhớ dai.”



“ Vậy tiên sinh biết chim cánh cụt không?”

Khổng Tú không thèm trả lời, quay sang Vân Chiêu chắp tay:” Bệ hạ, Nhị hoàng tử còn chưa tạo thành tâm thái học tập, thần muốn dùng một tháng lập lên lòng hướng học cho hoàng tử, không biết có được không?”

Vân Chiêu phất tay:” Giờ khanh mới là tiên sinh của nó.”

Khổng Tú lại hỏi:” Nghe nói bệ hạ chuẩn bị cho Nhị hoàng tử mười sáu vị tiên sinh, không biết 15 vị khác ở đâu, thần chuẩn bị đánh bại họ, sau đó một mình dạy Nhị hoàng tử.”

Vân Chiêu cười lớn:” Tiên sinh sẽ gặp họ sớm thôi.”

Khổng Tú thi lễ:” Vậy xin cho thần một gian thư phòng.”

Vân Chiêu nói:” Trước đó tiên sinh phải qua được ải của mẹ nó đã.”

“ Hoàng hậu sau bình phong, coi như thần gặp rồi.”

Khổng Tú nói xong kéo tay Vân Hiển cáo từ rời khỏi đại thư phòng.

Vân Hiển không phản kháng, cười hì hì chạy theo.

“ Nàng xem, người ta coi thường nàng đấy.”Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa đi ra nhìn theo hướng nhi tử mà chẳng tỏ ra tức giận, thế là không khỏi ghen tuông, buông lời chia rẽ:

Tiền Đa Đa nói:” Người ta đúng là người dạy học tốt.”

Vân Chiêu tiếp tục bôi nhọ:” Nàng xem văn thư của giám sát bộ rồi, không sợ ông ta dạy hư con nàng à?”

Tiền Đa Đa chắp tay sau lưng đung đưa người đi tới trước mặt Vân Chiêu:” Chàng là tên cường đạo, nhi tử của cường đạo có người dạy là thiếp tạ ơn trời đất rồi, bất kể dạy thành cái gì cũng hơn một cường đạo.”

Vân Chiêu nghi hoặc:” Í, sao nàng có lòng tin vào lão già đó vậy?”

“ Ông ta dạy ra đứa bé Khổng Thanh đó, thiếp gặp rồi, đúng là kiệt xuất hơn người, thiếp nhớ đứa bé ưu tú như vậy chỉ có Hạ Hoàn Thuần, Mộc Thiên Đào thôi.” Tiền Đa Đa thấy trượng phu quay lại sau bàn, biết y còn nhiều văn thư nên nói xong đi luôn:

Vân Chiêu làm việc tới tận chập tối mới dừng bút, theo thói quen day huyệt mắt gọi:” Người đâu!”

Trương Tú nhanh chóng tới bên cạnh hoàng đế.

“ Lệnh tri phủ Tế Nam Trương Phong khởi động chuyện đưa Khổng Khâu nhập vào quốc gia, lệnh đại hồng lư Chu Tồn Cực, tổng học giám Từ Nguyên Thọ chuẩn bị mọi lễ nghi, truyền Khổng thị tộc trưởng Khổng Dận Thực tiến kinh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook