Chương 305: Đa Lạp Nhĩ Anh Dũng. (1)
Kiết Dữ 2
10/01/2023
Thảo nguyên bao la, một đội kỵ binh đang chầm chậm di chuyển, xung quanh liên tục có thám báo thăm dò, phía trước còn có hơn mười kỵ binh đi tiên phong.
Hành động của họ không nhanh, nhưng đều đặn, không ngơi nghỉ.
Tiền Thiểu Thiểu nhổ cỏ xanh trong miệng ra, giọng mang vẻ bất an ít thấy ở hắn:” Làm sao mà bọn chúng có thể đi bốn trăm dặm mà không ai hay biết?”
Tiết Quốc Tài ở bên trả lời:” Ta có bám theo, bọn chúng đi tới đâu giết tới đó, chỉ cần người gặp trên đường, bất kể là thương đội hay mục dân đều giết hết.”
“ Đại quân hành quân bí mật đều làm như thế cả, chuyện này chẳng có gì lạ, chỉ là đám kỵ binh này có vẻ khó đối phó đấy, không biết đám Cao Kiệt chuẩn bị ra sao?”
Quan sát xong Tiết Quốc Tài trả kính viễn vọng lại cho Tiền Thiểu Thiểu, quay đầu nhìn về phía sau, lo lắng không kém:” Không biết được, hết thảy phải đợi chiến sự kết thúc mới biết.”
“ Người tới quan chiến đều tới rồi chứ?”
“ Tới được đều tới rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu nâng kính viễn vọng lên quan sát:” Đội hình của bọn chúng ... Hả, hình như có một tên Kiến nô đã phát hiện ra chúng ta đang nhìn trộm, í, hắn nhìn ta kìa.”
“ Ngươi có nhầm không, xa thế làm sao hắn nhìn thấy được chúng ta.”
“ Không đùa đâu, hắn nhận ra chúng ta rồi, xem kìa có du kỵ đi tới.”
“ Vậy mau rút thôi.”
Hai ngươi vừa nói chuyện vừa dán người trên mặt đất lui về phía sau.
Đa Lạp Nhĩ - Đỗ Phú nhìn về gò núi cao phía tây rất lâu, cho tới khi du kỵ chạy lên núi, từ xa vẫy cờ báo hiệu bình an, hắn mới thu hồi ánh mắt lệnh Ngạch Chân Ô Đạt:” Tăng tốc đi, nơi này nhiều núi, không có lợi cho tác chiến.”
Ô Đạt đáp lời rồi tăng tốc độ, ngay lập tức những quân tốt khác cũng đẩy tốc độ ngựa lên cao, một số kẻ có kinh nghiệm chinh chiến thậm chí đã rút cung người áp sát lưng ngựa, nhấp nhô tiến lên theo chiến mã.
Phạm Tam đi ở phía trên cùng quay đầu lại thấy đại quân tăng tốc, quát lớn với mấy người Minh bên cạnh:” Mau lên, mau lên, xuyên qua vùng sơn cốc này là chúng ta có thể thấy nơi đám mã tặc thường xuyên ra vào rồi.”
Một người Minh lo lắng hỏi:” Tam ca, khi đánh trận thì huynh đệ bọn ta sẽ không phải xông lên trên cùng chứ?”
“ Chúng ta chỉ dẫn đường thôi.”
“ Thế thì tốt, thế thì tốt, dù sao cũng là người Kiến Châu đánh thát tử Mông Cổ, chúng ta mà bỏ mạng ở đây thì lỗ vốn quá.”
Phạm Tam quát:” Nói ít thôi, đi mau, các vị quân gia ở phía sau không dễ nói chuyện đâu, bị người ta cho một đao chém chết mới là oan uổng.”
Ở trên chạc cái cây đại thụ rậm rạp, Tiền Thiểu Thiểu nhìn từng đội kỵ binh đi qua cách đó một dặm, nói với Tiết Quốc Tài:” Ghi chép quân trận bọn chúng cho kỹ vào.”
Tiết Quốc Tài cầm kính viễn vọng ngồi ở chạc cây khác: “Đang nhìn đây, lần đầu tiên ta chứng kiến đội hình con thoi thế này, ta phát hiện ra trận hình này rất dễ chuyển từ trạng thái hành quân sang tác chiến, nhưng có điểm không hay, quân số tập trung một chỗ thế này, rất thuận tiện cho hỏa pháo thu hoạch.”
“ Ta thấy kỵ binh Kiến Nô không đáng sợ, đám người này cho tới giờ vẩn ỷ vào cung mã kỵ xạ, hẳn là không thể gây quá nhiều phiền toái cho đám Cao Kiệt. Chỉ là phức tạp quá, nơi khác đánh nhau, chả cần biết gì cứ hò hét xông tới là được, chúng ta thì thật phiền phức, đâu phải quân đội chứ, mà là đám trẻ con đòi bú.”
“ Ngươi không tới cũng được mà, ai bắt ngươi tới đâu, tới rồi là lải nhải mãi suốt ruột ... Hả, không xong, tên Kiến nô kia lại nhìn chúng ta rồi ... Đi mau, đi mau, tên này thật tà môn.”
Đa Lạp Nhĩ Đỗ Phú quay đầu nhìn khu rừng bên mé phải rất lâu, ruốt cuộc không phái thám báo đi kiểm tra, dù sao cũng sắp vượt qua vùng đất trũng này rồi, không cần thiết nữa.
Lần này tới thành Quy Hóa, Đa Lạp Nhĩ rất bất mãn, đại quân ở Thịnh Kinh đã tập kết xong xuôi, chỉ đợi sau thu hoạch mùa thu sẽ lại lần nữa tấn công quan khẩu Đại Minh.
Đúng vào lúc lập công dựng nghiệp thì mình lại bị phái đi thành Quy Hóa tiễu phỉ, đợi chuyện nơi này kết thúc thì đại quân hẳn là đã tiến vào địa giới Sơn Đông.
Hắn chỉ hi vọng trận chiến này có thể tốc chiến tốc thắng, để còn đuổi theo đuôi đội quân viễn chinh do bệ hạ suất lĩnh.
Năm xưa Thạc Duệ thân vương truy kích Lâm Đan hãn, Đa Lạp Nhĩ chính là một ngạch chân tá lĩnh, cũng chính nhờ lập công lớn trong cuộc đại chiến đó, đồng thời khi càn quét hai bờ Hoàng Hà bắt được rất nhiều nô lệ người Minh mới khiến hắn không chỉ thăng quan mà còn phát tài.
Bây giờ đám nô lệ người Hán đó đang ở Phủ Thuận trồng trọt cho hắn, nửa tháng nữa thôi là lương thực có thể thu hoạch được rồi.
Đa Lạp Nhĩ đã thấy nhiều lần sức chiến đấu của người Mông Cổ, cho nên hắn không bận tâm đám mã tặc Mông Cổ này có bao nhiêu, chỉ cần biết chúng ở đâu để giết sạch là được.
Xuyên qua vùng đất trũng, trước mắt thoáng đãng hẳn, Sắc Lặc Xuyên mênh mông ở phía trước, hắn chẳng thể đọc ra câu "trời xanh xanh, đất bao la", chỉ thấy nơi này cỏ cây tươi tốt, sông như dải lụa.
“ Mục trường thật tốt.” Đa Lạp Nhĩ ghìm cương ngựa, tham lam nhìn thảo nguyên trước mắt:” Ô Đạt, chúng ta xin bệ hạ khu vực này đi.”
Ô Đạt cười:” Bây giờ chúng ta đã bắt đầu trồng lương thực rồi, cần mục trường làm gì? Ngươi ở Bạch Sơn Hắc Thủy ( Hắc Long Giang) nuôi nhiều chiến mã như thế còn chưa đủ à?”
“ Ngươi nhìn cỏ nhìn nước nơi này đi, nuôi ngựa chưa chắc kiếm được tiền, nuôi gia súc thì là nơi tốt nhất đấy.”
“ Ta muốn ruộng tốt mà người Minh khai khẩn ra cơ, chẳng thích chỗ cỏ hoang này, cứ bắt trăm người Minh làm ruộng cho chúng ta, chẳng phải tốt hơn là chăn thả thức khuya dậy sớm à?”
Đa Lạp Nhĩ cười ha hả chỉ du kỵ đang vẫy cờ hiệu:” Muốn đất đai của người Minh vậy thì sớm diệt trừ đám mã tặc Mông Cổ này đã, ngươi thấy rồi chứ? Mã tặc dám nghênh chiến kìa, Ô Đạt, công nhận đám người này giống người Mông Cổ nhất mà ta biết đấy.”
Ô Đạt nhìn về phía sau mà bất ngờ, ở đó cũng có du kỵ vẫy cờ báo có địch:” Ngươi xem người ta định bao vây chúng ta, tiền hậu giáp kích kìa.”
Đa Lạp Nhĩ rút trường đao, hoạt động cổ tay:” Vậy thì đánh nhanh thắng nhanh thôi, đám người Mông Cổ này đã thức thời như thế thì chúng ta không ngược đãi chúng nữa, cho chúng thống khoái, chúng ta cũng về sớm.”
Ô Đạt không trả lời câu nói đùa của Đa Lạp Nhĩ, mà người cứng đờ, người Mông Cổ từ xa tới gần, hắn đã nhìn thấy hỏa thương như rừng: “ Quân Minh! “ Hét xong hắn thúc ngựa chạy như bay về phía sau.
“ Quân Minh!” Hai tên ngạch chân tá lĩnh khác cũng hét lên, sau đó là toàn quân cùng kêu lớn:
Đa Lạp Nhĩ thần sắc âm u, gọi thân vệ tới: “ Chúng ta trúng mai phục rồi, kiếm cơ hội phá vây, báo với Phạm Văn Trình, quân Minh tới rồi.”
Thân vệ nhìn đội quân vừa mới lọt vào ánh mắt, nghi hoặc nói: “ Quân Minh không mặc đồ đen.”
“ Không cần biết có phải là quân Minh hay không, có nhiều hỏa thương như thế, bọn chúng rất nguy hiểm.”
Đợi ba tên thân vệ xoay đầu ngựa phóng đi rồi, Đa Lạp Nhĩ chĩa đao về phía trước: “ Xông lên! “ Nói rồi làm người đầu tiên thúc chiến mã nghênh đón đám hắc y nhân.
Hắc y nhân dừng lại từ xa từng hàng nóng sũng chĩa vào kỵ binh Kiến Châu sắp tới gần, mắt thấy khoảng cách chỉ còn 300 bước, kỵ binh Kiến Châu bất ngờ tác làm hai, một trái một phải.
Cao Kiệt tiếc nuối nhìn chông sắt đã rải ra, hạ lệnh: “ Di chuyển thiên sương xa, tả hữu nghênh địch.”
Khi bộ hạ vừa thay đổi phương hướng thiên sương xa, kỵ binh Kiến Nô lại bỏ qua tấn công từ hai phía, trong tiếng tù vang trời, xoay vòng quanh quân trận thiên sương xa.
Chiến mã phóng rầm rập, cỏ xanh cao bằng người nhanh chóng bị kỵ binh đạp thành khoảng trống lớn, từng mùi tên thử khoảng cách bắn ra, thuận gió lẫn ngược gió không ngừng rơi xuống phạm vi trăm bước.
Tới lúc này quân Cao Kiệt chưa nổ súng.
Hành động của họ không nhanh, nhưng đều đặn, không ngơi nghỉ.
Tiền Thiểu Thiểu nhổ cỏ xanh trong miệng ra, giọng mang vẻ bất an ít thấy ở hắn:” Làm sao mà bọn chúng có thể đi bốn trăm dặm mà không ai hay biết?”
Tiết Quốc Tài ở bên trả lời:” Ta có bám theo, bọn chúng đi tới đâu giết tới đó, chỉ cần người gặp trên đường, bất kể là thương đội hay mục dân đều giết hết.”
“ Đại quân hành quân bí mật đều làm như thế cả, chuyện này chẳng có gì lạ, chỉ là đám kỵ binh này có vẻ khó đối phó đấy, không biết đám Cao Kiệt chuẩn bị ra sao?”
Quan sát xong Tiết Quốc Tài trả kính viễn vọng lại cho Tiền Thiểu Thiểu, quay đầu nhìn về phía sau, lo lắng không kém:” Không biết được, hết thảy phải đợi chiến sự kết thúc mới biết.”
“ Người tới quan chiến đều tới rồi chứ?”
“ Tới được đều tới rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu nâng kính viễn vọng lên quan sát:” Đội hình của bọn chúng ... Hả, hình như có một tên Kiến nô đã phát hiện ra chúng ta đang nhìn trộm, í, hắn nhìn ta kìa.”
“ Ngươi có nhầm không, xa thế làm sao hắn nhìn thấy được chúng ta.”
“ Không đùa đâu, hắn nhận ra chúng ta rồi, xem kìa có du kỵ đi tới.”
“ Vậy mau rút thôi.”
Hai ngươi vừa nói chuyện vừa dán người trên mặt đất lui về phía sau.
Đa Lạp Nhĩ - Đỗ Phú nhìn về gò núi cao phía tây rất lâu, cho tới khi du kỵ chạy lên núi, từ xa vẫy cờ báo hiệu bình an, hắn mới thu hồi ánh mắt lệnh Ngạch Chân Ô Đạt:” Tăng tốc đi, nơi này nhiều núi, không có lợi cho tác chiến.”
Ô Đạt đáp lời rồi tăng tốc độ, ngay lập tức những quân tốt khác cũng đẩy tốc độ ngựa lên cao, một số kẻ có kinh nghiệm chinh chiến thậm chí đã rút cung người áp sát lưng ngựa, nhấp nhô tiến lên theo chiến mã.
Phạm Tam đi ở phía trên cùng quay đầu lại thấy đại quân tăng tốc, quát lớn với mấy người Minh bên cạnh:” Mau lên, mau lên, xuyên qua vùng sơn cốc này là chúng ta có thể thấy nơi đám mã tặc thường xuyên ra vào rồi.”
Một người Minh lo lắng hỏi:” Tam ca, khi đánh trận thì huynh đệ bọn ta sẽ không phải xông lên trên cùng chứ?”
“ Chúng ta chỉ dẫn đường thôi.”
“ Thế thì tốt, thế thì tốt, dù sao cũng là người Kiến Châu đánh thát tử Mông Cổ, chúng ta mà bỏ mạng ở đây thì lỗ vốn quá.”
Phạm Tam quát:” Nói ít thôi, đi mau, các vị quân gia ở phía sau không dễ nói chuyện đâu, bị người ta cho một đao chém chết mới là oan uổng.”
Ở trên chạc cái cây đại thụ rậm rạp, Tiền Thiểu Thiểu nhìn từng đội kỵ binh đi qua cách đó một dặm, nói với Tiết Quốc Tài:” Ghi chép quân trận bọn chúng cho kỹ vào.”
Tiết Quốc Tài cầm kính viễn vọng ngồi ở chạc cây khác: “Đang nhìn đây, lần đầu tiên ta chứng kiến đội hình con thoi thế này, ta phát hiện ra trận hình này rất dễ chuyển từ trạng thái hành quân sang tác chiến, nhưng có điểm không hay, quân số tập trung một chỗ thế này, rất thuận tiện cho hỏa pháo thu hoạch.”
“ Ta thấy kỵ binh Kiến Nô không đáng sợ, đám người này cho tới giờ vẩn ỷ vào cung mã kỵ xạ, hẳn là không thể gây quá nhiều phiền toái cho đám Cao Kiệt. Chỉ là phức tạp quá, nơi khác đánh nhau, chả cần biết gì cứ hò hét xông tới là được, chúng ta thì thật phiền phức, đâu phải quân đội chứ, mà là đám trẻ con đòi bú.”
“ Ngươi không tới cũng được mà, ai bắt ngươi tới đâu, tới rồi là lải nhải mãi suốt ruột ... Hả, không xong, tên Kiến nô kia lại nhìn chúng ta rồi ... Đi mau, đi mau, tên này thật tà môn.”
Đa Lạp Nhĩ Đỗ Phú quay đầu nhìn khu rừng bên mé phải rất lâu, ruốt cuộc không phái thám báo đi kiểm tra, dù sao cũng sắp vượt qua vùng đất trũng này rồi, không cần thiết nữa.
Lần này tới thành Quy Hóa, Đa Lạp Nhĩ rất bất mãn, đại quân ở Thịnh Kinh đã tập kết xong xuôi, chỉ đợi sau thu hoạch mùa thu sẽ lại lần nữa tấn công quan khẩu Đại Minh.
Đúng vào lúc lập công dựng nghiệp thì mình lại bị phái đi thành Quy Hóa tiễu phỉ, đợi chuyện nơi này kết thúc thì đại quân hẳn là đã tiến vào địa giới Sơn Đông.
Hắn chỉ hi vọng trận chiến này có thể tốc chiến tốc thắng, để còn đuổi theo đuôi đội quân viễn chinh do bệ hạ suất lĩnh.
Năm xưa Thạc Duệ thân vương truy kích Lâm Đan hãn, Đa Lạp Nhĩ chính là một ngạch chân tá lĩnh, cũng chính nhờ lập công lớn trong cuộc đại chiến đó, đồng thời khi càn quét hai bờ Hoàng Hà bắt được rất nhiều nô lệ người Minh mới khiến hắn không chỉ thăng quan mà còn phát tài.
Bây giờ đám nô lệ người Hán đó đang ở Phủ Thuận trồng trọt cho hắn, nửa tháng nữa thôi là lương thực có thể thu hoạch được rồi.
Đa Lạp Nhĩ đã thấy nhiều lần sức chiến đấu của người Mông Cổ, cho nên hắn không bận tâm đám mã tặc Mông Cổ này có bao nhiêu, chỉ cần biết chúng ở đâu để giết sạch là được.
Xuyên qua vùng đất trũng, trước mắt thoáng đãng hẳn, Sắc Lặc Xuyên mênh mông ở phía trước, hắn chẳng thể đọc ra câu "trời xanh xanh, đất bao la", chỉ thấy nơi này cỏ cây tươi tốt, sông như dải lụa.
“ Mục trường thật tốt.” Đa Lạp Nhĩ ghìm cương ngựa, tham lam nhìn thảo nguyên trước mắt:” Ô Đạt, chúng ta xin bệ hạ khu vực này đi.”
Ô Đạt cười:” Bây giờ chúng ta đã bắt đầu trồng lương thực rồi, cần mục trường làm gì? Ngươi ở Bạch Sơn Hắc Thủy ( Hắc Long Giang) nuôi nhiều chiến mã như thế còn chưa đủ à?”
“ Ngươi nhìn cỏ nhìn nước nơi này đi, nuôi ngựa chưa chắc kiếm được tiền, nuôi gia súc thì là nơi tốt nhất đấy.”
“ Ta muốn ruộng tốt mà người Minh khai khẩn ra cơ, chẳng thích chỗ cỏ hoang này, cứ bắt trăm người Minh làm ruộng cho chúng ta, chẳng phải tốt hơn là chăn thả thức khuya dậy sớm à?”
Đa Lạp Nhĩ cười ha hả chỉ du kỵ đang vẫy cờ hiệu:” Muốn đất đai của người Minh vậy thì sớm diệt trừ đám mã tặc Mông Cổ này đã, ngươi thấy rồi chứ? Mã tặc dám nghênh chiến kìa, Ô Đạt, công nhận đám người này giống người Mông Cổ nhất mà ta biết đấy.”
Ô Đạt nhìn về phía sau mà bất ngờ, ở đó cũng có du kỵ vẫy cờ báo có địch:” Ngươi xem người ta định bao vây chúng ta, tiền hậu giáp kích kìa.”
Đa Lạp Nhĩ rút trường đao, hoạt động cổ tay:” Vậy thì đánh nhanh thắng nhanh thôi, đám người Mông Cổ này đã thức thời như thế thì chúng ta không ngược đãi chúng nữa, cho chúng thống khoái, chúng ta cũng về sớm.”
Ô Đạt không trả lời câu nói đùa của Đa Lạp Nhĩ, mà người cứng đờ, người Mông Cổ từ xa tới gần, hắn đã nhìn thấy hỏa thương như rừng: “ Quân Minh! “ Hét xong hắn thúc ngựa chạy như bay về phía sau.
“ Quân Minh!” Hai tên ngạch chân tá lĩnh khác cũng hét lên, sau đó là toàn quân cùng kêu lớn:
Đa Lạp Nhĩ thần sắc âm u, gọi thân vệ tới: “ Chúng ta trúng mai phục rồi, kiếm cơ hội phá vây, báo với Phạm Văn Trình, quân Minh tới rồi.”
Thân vệ nhìn đội quân vừa mới lọt vào ánh mắt, nghi hoặc nói: “ Quân Minh không mặc đồ đen.”
“ Không cần biết có phải là quân Minh hay không, có nhiều hỏa thương như thế, bọn chúng rất nguy hiểm.”
Đợi ba tên thân vệ xoay đầu ngựa phóng đi rồi, Đa Lạp Nhĩ chĩa đao về phía trước: “ Xông lên! “ Nói rồi làm người đầu tiên thúc chiến mã nghênh đón đám hắc y nhân.
Hắc y nhân dừng lại từ xa từng hàng nóng sũng chĩa vào kỵ binh Kiến Châu sắp tới gần, mắt thấy khoảng cách chỉ còn 300 bước, kỵ binh Kiến Châu bất ngờ tác làm hai, một trái một phải.
Cao Kiệt tiếc nuối nhìn chông sắt đã rải ra, hạ lệnh: “ Di chuyển thiên sương xa, tả hữu nghênh địch.”
Khi bộ hạ vừa thay đổi phương hướng thiên sương xa, kỵ binh Kiến Nô lại bỏ qua tấn công từ hai phía, trong tiếng tù vang trời, xoay vòng quanh quân trận thiên sương xa.
Chiến mã phóng rầm rập, cỏ xanh cao bằng người nhanh chóng bị kỵ binh đạp thành khoảng trống lớn, từng mùi tên thử khoảng cách bắn ra, thuận gió lẫn ngược gió không ngừng rơi xuống phạm vi trăm bước.
Tới lúc này quân Cao Kiệt chưa nổ súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.