Chương 204: Đại Lạt Ma Rất Khủng Bố. (2)
Kiết Dữ 2
17/11/2022
Đối phó với tôn giáo thì phải dùng tôn giáo.
Tư duy của Tiền Thiểu Thiếu vẫn dừng ở tầng cấp tặc khấu giết người, khác Vân Dương trực tiếp giết người ở chỗ, hắn ẩn mình phía sau, tung ra sương mù, để không ai biết mình làm mà thôi.
Biện pháp thì tất nhiên là được, chẳng qua vẫn chỉ là bưng tai trộm chuông.
Tầm mắt của Vân Chiêu tất nhiên không chỉ có thế, y nhìn thế giới này với cả chiều sâu và chiều rộng đều hơn đứt Tiền Thiểu Thiểu.
Mặc Nhĩ Căn sở dĩ dùng lạc đà trắng chở tượng phật vàng đi hiến cho Hoàng Thai Cát, không phải vì lạt ma Mông Cổ tôn kính Hoàng Thai Cát, mà là lạt ma hoàng giáo và lạt ma hồng giáo vừa mới nổ ra một cuộc chiến tôn giáo vô cùng tàn khốc.
Vào năm Sùng Trinh thứ sáu, Tàng Ba Hãn vào sống ở Lạp Tát (Lhasa), Đại Chiêu Tự và Triết Bạng Tự đều nằm trong tay hồng giáo, hoàng giáo bị áp chế.
Hoàng giáo chỉ còn cách dựa sức bên ngoài để đoạt lại quyền, vì thế hoàng giáo mời Hòa Thạc Đặc Cổ Thủy Hãn dẫn hơn vạn quân vào Tạng, cùng Tàng Ba Hãn tiến hành một cuộc chiến tranh đẫm máu.
Tới giờ cuộc chiến tàn khốc đó vẫn tiếp tục, hơn nữa càng đánh càng thảm liệt, cho nên lúc này xảy ra chuyện lạt ma Mặc Nhĩ Căn hiến tượng phật vàng cho Hoàng Thai Cát có thể suy ra mục đích thực sự.
Vân Chiêu chẳng biết sự khác biệt giữa hoàng giáo và hồng giáo là gì, càng chẳng quan tâm tới giáo nghĩa của họ, y chỉ biết kẻ địch của kẻ địch nhất định là bằng hữu của mình.
Cướp của Mặc Nhĩ Căn căn bản không cần họ ra tay, càng không cần mượn danh nghĩa thương cổ Trương Gia Khẩu, phái ít người Tạng đi là đủ.
Nếu đám bộ lạc Khắc Lỗ bộ cho rằng Đóa Nhan bộ không dám đối phó với những lạt ma thượng sư tôn quý, vậy cứ thỏa mãn nguyện vọng của chúng.
Đóa Nhan bộ tuyệt đối không ra mặt đối phó với Mặc Nhĩ Căn.
Vì cuộc chiến tranh tôn giáo kia, người Ô Tư Tàng phải lưu lạc ở Mông Cổ nhiều không kể siết, bọn họ được thuê bởi vương công thành tay sai trung thành, hoặc trở thành hộ vệ cho thương đội người Hán buôn bán ở thảo nguyên.
Thương đội Vân thị cũng có rất nhiều người Ô Tư Tàng, vì không đánh lại lạt ma hoàng giáo, người Ô Tư Tàng lưu lạc bên ngoài đa phần là tín đồ hồng giáo.
Hàng Thai Cát đã có tượng vàng, có Tạng kinh cùng với truyền quốc ngọc tỷ rồi, thiếu một bức tượng mô phỏng chẳng tổn hại gì.
Song Vân Chiêu muốn thông qua vụ cướp này tuyên bố, trong mười sáu bộ Mạc Nam, bốn chín tộc Mông Cổ, không hoàn toàn thần phục.
Thông qua sự kiện này liên lụy tới đám vương công lãnh chúa khốn kiếp chạy tới Âm Sơn trốn, không chịu làm hàng xóm với y.
Đợi khi thám báo đưa tin về có đội lạc đà chừng trăm người xuất hiện ở sông Ly Ngưu Phao Tử, đồng thời men theo thương lộ tiếp tục đông tiến, Vân Chiêu liền dẫn hộ vệ của mình cùng với hơn 200 người Ô Tư Tàng phẫn nộ rời khỏi nơi đóng trại của Đóa Nhan bộ nghênh đón.
Lạc đà là giống loài cao quý, nó giống ngan trắng ở nhà Vân Chiêu, vĩnh viễn mang bộ dạng vênh váo.
Một lạt ma to béo đội mũ giống mào gà ngồi ngất ngưởng trên lưng lạc đà, thấy một đám người Ô Tư Tàng chặn đường, phất ống tay rộng thùng thình rống lên:” Phật gia ở đây, tản ra, quỳ xuống.”
Đám người Ô Tư Tàng tức thì chùn bước nhìn nhau, đợi người khác xông lên trước.
Vân Chiêu không cho người Ô Tư Tàng bất kỳ cơ hội hòa hoãn nào, đối diện với một vị lạt mã vĩ đại cao quý, một đám người vội vã tổ chức lại bằng một bầu nhiệt huyết, cho dù đối lập về giáo nghĩa, bọn họ vẫn ở thế thua thiệt về tâm lý.
Nếu như cho Mặc Nhĩ Căn thời gian, rất có khả năng 200 người Ô Tư Tàng mà y dẫn theo sẽ quy thuận người ta.
Đoàng!
Lương Tam thấy thiếu gia đã ra lệnh hành động, giơ súng lên giết ngay tên hộ vệ trông có vẻ dũng mãnh nhất.
Tiếng súng vừa nổi một cái liền không còn gì để nói với nhau nữa rồi, hai bên lao ùa vào chém giết, ai cũng biết không ra tay chỉ có chết.
Cũng không biết vì sao, không ai dám xông vào chém giết Mặc Nhĩ Căn, cho nên mặc chiến trường chém giết bất phân thắng bại, Mặc Nhĩ Căn vẫn tỏ ra rất nhàn nhã.
Tựa như đã thương lượng trước Vân Chiêu không sai thân vệ bắn Mặc Nhĩ Căn, mà thủ hạ của Mặc Nhĩ Căn cũng chẳng tấn công Vân Chiêu.
Bên cạnh Mặc Nhĩ Căn chính là con lạc đà trắng chở tượng phật.
Vân Chiêu nhìn tấm thân mỡ màng phì nhiêu của Mặc Nhĩ Căn, cho rằng lão này võ lực hẳn là không mạnh cho lắm, vì thế cẩn thận tới gần, có chút áy náy cầm lấy dây cương con lạc đà trắng.
“ Người Minh, ngươi làm vậy là không đúng. “ Mặc Nhĩ Căn ngồi vững vàng như ngọn núi, cúi đầu nhìn xuống Vân Chiêu quá mức nhỏ bé so với mình:
“ Đại lạt ma, Phật sẽ tha thứ cho ta.”
“ Ngươi đang xúc phạm Phật.”
“ Nhà ta không tin Phật.”
“ Bất kể ngươi có tin hay không, Phật vẫn ở đó.”
Được Vân Chiêu vỗ về, con lạc đà trắng quỳ xuống rồi, Vân Chiêu định rỡ bức tượng vàng trên lưng lạc đà xuống, nhưng thử hai lần mà không thành công, ngẩng đầu lên nói: “ Đại lạt ma có thể giúp ta được không?”
Mặc Nhĩ Căn không tức giận vỗ vỗ đầu lạc đà, một tiểu lạt ma khống chế lạc đà quỳ xuống, Mặc Nhĩ Căn hết sức vất vả leo khỏi lưng lạc đà, ngăn tiểu lạt ma định giết Vân Chiêu, tự mình đi tới lấy bức tượng phật tinh xảo đặt trước mặt Vân Chiêu: “ Thờ Phật, lễ Phật, kính Phật ở trong tâm chứ không ở bên ngoài.”
Vân Chiêu chắp tay: “ Những người Ô Tư Tàng lưu lạc muốn đem toàn bộ phẫn nộ trút lên tượng phật, e là khó giữ được tượng phật rồi.”
Đại lạt mã thở dài: “ Tội ở ta, không phải ở Phật, Phật trừ tai giải nạn cho người đời, chỉ cần có thể giải trừ thù hận trong lòng họ, ta nguyện thịt nát xương tan.”
Vân Chiêu lại chắp tay: “ Thiện tai, thiện tai.”
Lương Tam giúp Vân Chiêu đặt tượng phật lên lưng chiến mã, dẫn con ngựa đó đứng sau lưng Vân Chiêu, hắn rất muốn kết thúc cuộc chiến này, dù sao mục đích đã đạt được rồi, chiến đấu không còn ý nghĩa gì nữa.
Mặc Nhĩ Căn nhìn hai bên đang chém giết, giọng buồn bã: “ Người hộ Phật đều trung thành đơn thuần cả.”
“ Không có cơ hội đâu.”
“ Vậy thì chết.”
Vân Chiêu vẫy tay với Lương Tam, sau đó trên chiến trường trường tiếng súng liên tiếp nổ vang, khi khói súng tan đi, những người hộ phật đã phần ngã xuống, đau đớn rên la.
Mặc Nhĩ Căn đích thân đi vào chiến trường đẫm máu, vuốt trán mỗi người bị thương, khép mắt thay mỗi người đã chết, không phân biệt địch ta.
Vân Chiêu nhìn Mặc Nhĩ Căn một mình ngồi trong đống xác chết tụng kinh có chút cô độc, bảo Lương Tam đưa hai khẩu súng ngắn đặt trước mắt, để ông ta và tiểu lạt ma dùng để hộ thân, sau đó chuẩn bị dẫn người đi.
Mặc Nhĩ Căn nói nhỏ: “ Bọn ta không biết dùng.”
Vân Chiêu lặng lẽ nhìn Mặc Nhĩ Căn hồi lâu, đột nhiên nói: “ Ta là người làm ăn.”
“ Ở Trương Gia Khẩu sao?”
“ Không phải.”
“ Tượng vàng có tổng cộng nặng 72 cân, ngươi trả tượng phật cho ta, ta trả ngươi 100 cân vàng. “ Mặc Nhĩ Căn thong thả nói, nghe không ra hỉ nộ ái ố, tâm cảnh tu luyện tới mức này, người ta không khỏi thán phục:
Vân Chiêu chỉ những hộ vệ Ô Tư Tàng trải qua chiến đấu thương tích đầy mình: “ Bọn họ không chịu đâu.”
Mặc Nhĩ Căn mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái tràng hạt ném cho Vân Chiêu: “ Nếu như muốn làm ăn thì tới Tháp Nhĩ Tự tìm ta.”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không dám.”
“ Tới đi, không có nguy hiểm gì đâu.”
“ Không dám.”
“ Ngươi họ gì? “ Mặc Nhĩ Căn không ép, hỏi tới thân phận Vân Chiêu:
Vân Chiêu khom người: “ Phạm thị tử bái kiến đại lạt ma.”
Mặc Nhĩ Căn dùng đôi mắt thâm thúy trí tuệ nhìn Vân Chiêu: “ Ngươi hẳn họ Vương, song bất kể ngươi họ gì, ngươi hãy nhớ, ta sẽ không quên chuyện xảy ra hôm nay, ta cũng ghi nhớ uy lực hỏa thương mà ta thấy. Cho nên ngươi tới tìm ta đi, ta có vàng ... Ngươi đã là con của thương cổ, chẳng lẽ không có gan vì vàng liều mạng?”
Vân Chiêu không đáp, chỉ vẫy tay rồi lên chiến mã rời mảnh đất toàn người chết này.
Tư duy của Tiền Thiểu Thiếu vẫn dừng ở tầng cấp tặc khấu giết người, khác Vân Dương trực tiếp giết người ở chỗ, hắn ẩn mình phía sau, tung ra sương mù, để không ai biết mình làm mà thôi.
Biện pháp thì tất nhiên là được, chẳng qua vẫn chỉ là bưng tai trộm chuông.
Tầm mắt của Vân Chiêu tất nhiên không chỉ có thế, y nhìn thế giới này với cả chiều sâu và chiều rộng đều hơn đứt Tiền Thiểu Thiểu.
Mặc Nhĩ Căn sở dĩ dùng lạc đà trắng chở tượng phật vàng đi hiến cho Hoàng Thai Cát, không phải vì lạt ma Mông Cổ tôn kính Hoàng Thai Cát, mà là lạt ma hoàng giáo và lạt ma hồng giáo vừa mới nổ ra một cuộc chiến tôn giáo vô cùng tàn khốc.
Vào năm Sùng Trinh thứ sáu, Tàng Ba Hãn vào sống ở Lạp Tát (Lhasa), Đại Chiêu Tự và Triết Bạng Tự đều nằm trong tay hồng giáo, hoàng giáo bị áp chế.
Hoàng giáo chỉ còn cách dựa sức bên ngoài để đoạt lại quyền, vì thế hoàng giáo mời Hòa Thạc Đặc Cổ Thủy Hãn dẫn hơn vạn quân vào Tạng, cùng Tàng Ba Hãn tiến hành một cuộc chiến tranh đẫm máu.
Tới giờ cuộc chiến tàn khốc đó vẫn tiếp tục, hơn nữa càng đánh càng thảm liệt, cho nên lúc này xảy ra chuyện lạt ma Mặc Nhĩ Căn hiến tượng phật vàng cho Hoàng Thai Cát có thể suy ra mục đích thực sự.
Vân Chiêu chẳng biết sự khác biệt giữa hoàng giáo và hồng giáo là gì, càng chẳng quan tâm tới giáo nghĩa của họ, y chỉ biết kẻ địch của kẻ địch nhất định là bằng hữu của mình.
Cướp của Mặc Nhĩ Căn căn bản không cần họ ra tay, càng không cần mượn danh nghĩa thương cổ Trương Gia Khẩu, phái ít người Tạng đi là đủ.
Nếu đám bộ lạc Khắc Lỗ bộ cho rằng Đóa Nhan bộ không dám đối phó với những lạt ma thượng sư tôn quý, vậy cứ thỏa mãn nguyện vọng của chúng.
Đóa Nhan bộ tuyệt đối không ra mặt đối phó với Mặc Nhĩ Căn.
Vì cuộc chiến tranh tôn giáo kia, người Ô Tư Tàng phải lưu lạc ở Mông Cổ nhiều không kể siết, bọn họ được thuê bởi vương công thành tay sai trung thành, hoặc trở thành hộ vệ cho thương đội người Hán buôn bán ở thảo nguyên.
Thương đội Vân thị cũng có rất nhiều người Ô Tư Tàng, vì không đánh lại lạt ma hoàng giáo, người Ô Tư Tàng lưu lạc bên ngoài đa phần là tín đồ hồng giáo.
Hàng Thai Cát đã có tượng vàng, có Tạng kinh cùng với truyền quốc ngọc tỷ rồi, thiếu một bức tượng mô phỏng chẳng tổn hại gì.
Song Vân Chiêu muốn thông qua vụ cướp này tuyên bố, trong mười sáu bộ Mạc Nam, bốn chín tộc Mông Cổ, không hoàn toàn thần phục.
Thông qua sự kiện này liên lụy tới đám vương công lãnh chúa khốn kiếp chạy tới Âm Sơn trốn, không chịu làm hàng xóm với y.
Đợi khi thám báo đưa tin về có đội lạc đà chừng trăm người xuất hiện ở sông Ly Ngưu Phao Tử, đồng thời men theo thương lộ tiếp tục đông tiến, Vân Chiêu liền dẫn hộ vệ của mình cùng với hơn 200 người Ô Tư Tàng phẫn nộ rời khỏi nơi đóng trại của Đóa Nhan bộ nghênh đón.
Lạc đà là giống loài cao quý, nó giống ngan trắng ở nhà Vân Chiêu, vĩnh viễn mang bộ dạng vênh váo.
Một lạt ma to béo đội mũ giống mào gà ngồi ngất ngưởng trên lưng lạc đà, thấy một đám người Ô Tư Tàng chặn đường, phất ống tay rộng thùng thình rống lên:” Phật gia ở đây, tản ra, quỳ xuống.”
Đám người Ô Tư Tàng tức thì chùn bước nhìn nhau, đợi người khác xông lên trước.
Vân Chiêu không cho người Ô Tư Tàng bất kỳ cơ hội hòa hoãn nào, đối diện với một vị lạt mã vĩ đại cao quý, một đám người vội vã tổ chức lại bằng một bầu nhiệt huyết, cho dù đối lập về giáo nghĩa, bọn họ vẫn ở thế thua thiệt về tâm lý.
Nếu như cho Mặc Nhĩ Căn thời gian, rất có khả năng 200 người Ô Tư Tàng mà y dẫn theo sẽ quy thuận người ta.
Đoàng!
Lương Tam thấy thiếu gia đã ra lệnh hành động, giơ súng lên giết ngay tên hộ vệ trông có vẻ dũng mãnh nhất.
Tiếng súng vừa nổi một cái liền không còn gì để nói với nhau nữa rồi, hai bên lao ùa vào chém giết, ai cũng biết không ra tay chỉ có chết.
Cũng không biết vì sao, không ai dám xông vào chém giết Mặc Nhĩ Căn, cho nên mặc chiến trường chém giết bất phân thắng bại, Mặc Nhĩ Căn vẫn tỏ ra rất nhàn nhã.
Tựa như đã thương lượng trước Vân Chiêu không sai thân vệ bắn Mặc Nhĩ Căn, mà thủ hạ của Mặc Nhĩ Căn cũng chẳng tấn công Vân Chiêu.
Bên cạnh Mặc Nhĩ Căn chính là con lạc đà trắng chở tượng phật.
Vân Chiêu nhìn tấm thân mỡ màng phì nhiêu của Mặc Nhĩ Căn, cho rằng lão này võ lực hẳn là không mạnh cho lắm, vì thế cẩn thận tới gần, có chút áy náy cầm lấy dây cương con lạc đà trắng.
“ Người Minh, ngươi làm vậy là không đúng. “ Mặc Nhĩ Căn ngồi vững vàng như ngọn núi, cúi đầu nhìn xuống Vân Chiêu quá mức nhỏ bé so với mình:
“ Đại lạt ma, Phật sẽ tha thứ cho ta.”
“ Ngươi đang xúc phạm Phật.”
“ Nhà ta không tin Phật.”
“ Bất kể ngươi có tin hay không, Phật vẫn ở đó.”
Được Vân Chiêu vỗ về, con lạc đà trắng quỳ xuống rồi, Vân Chiêu định rỡ bức tượng vàng trên lưng lạc đà xuống, nhưng thử hai lần mà không thành công, ngẩng đầu lên nói: “ Đại lạt ma có thể giúp ta được không?”
Mặc Nhĩ Căn không tức giận vỗ vỗ đầu lạc đà, một tiểu lạt ma khống chế lạc đà quỳ xuống, Mặc Nhĩ Căn hết sức vất vả leo khỏi lưng lạc đà, ngăn tiểu lạt ma định giết Vân Chiêu, tự mình đi tới lấy bức tượng phật tinh xảo đặt trước mặt Vân Chiêu: “ Thờ Phật, lễ Phật, kính Phật ở trong tâm chứ không ở bên ngoài.”
Vân Chiêu chắp tay: “ Những người Ô Tư Tàng lưu lạc muốn đem toàn bộ phẫn nộ trút lên tượng phật, e là khó giữ được tượng phật rồi.”
Đại lạt mã thở dài: “ Tội ở ta, không phải ở Phật, Phật trừ tai giải nạn cho người đời, chỉ cần có thể giải trừ thù hận trong lòng họ, ta nguyện thịt nát xương tan.”
Vân Chiêu lại chắp tay: “ Thiện tai, thiện tai.”
Lương Tam giúp Vân Chiêu đặt tượng phật lên lưng chiến mã, dẫn con ngựa đó đứng sau lưng Vân Chiêu, hắn rất muốn kết thúc cuộc chiến này, dù sao mục đích đã đạt được rồi, chiến đấu không còn ý nghĩa gì nữa.
Mặc Nhĩ Căn nhìn hai bên đang chém giết, giọng buồn bã: “ Người hộ Phật đều trung thành đơn thuần cả.”
“ Không có cơ hội đâu.”
“ Vậy thì chết.”
Vân Chiêu vẫy tay với Lương Tam, sau đó trên chiến trường trường tiếng súng liên tiếp nổ vang, khi khói súng tan đi, những người hộ phật đã phần ngã xuống, đau đớn rên la.
Mặc Nhĩ Căn đích thân đi vào chiến trường đẫm máu, vuốt trán mỗi người bị thương, khép mắt thay mỗi người đã chết, không phân biệt địch ta.
Vân Chiêu nhìn Mặc Nhĩ Căn một mình ngồi trong đống xác chết tụng kinh có chút cô độc, bảo Lương Tam đưa hai khẩu súng ngắn đặt trước mắt, để ông ta và tiểu lạt ma dùng để hộ thân, sau đó chuẩn bị dẫn người đi.
Mặc Nhĩ Căn nói nhỏ: “ Bọn ta không biết dùng.”
Vân Chiêu lặng lẽ nhìn Mặc Nhĩ Căn hồi lâu, đột nhiên nói: “ Ta là người làm ăn.”
“ Ở Trương Gia Khẩu sao?”
“ Không phải.”
“ Tượng vàng có tổng cộng nặng 72 cân, ngươi trả tượng phật cho ta, ta trả ngươi 100 cân vàng. “ Mặc Nhĩ Căn thong thả nói, nghe không ra hỉ nộ ái ố, tâm cảnh tu luyện tới mức này, người ta không khỏi thán phục:
Vân Chiêu chỉ những hộ vệ Ô Tư Tàng trải qua chiến đấu thương tích đầy mình: “ Bọn họ không chịu đâu.”
Mặc Nhĩ Căn mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái tràng hạt ném cho Vân Chiêu: “ Nếu như muốn làm ăn thì tới Tháp Nhĩ Tự tìm ta.”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không dám.”
“ Tới đi, không có nguy hiểm gì đâu.”
“ Không dám.”
“ Ngươi họ gì? “ Mặc Nhĩ Căn không ép, hỏi tới thân phận Vân Chiêu:
Vân Chiêu khom người: “ Phạm thị tử bái kiến đại lạt ma.”
Mặc Nhĩ Căn dùng đôi mắt thâm thúy trí tuệ nhìn Vân Chiêu: “ Ngươi hẳn họ Vương, song bất kể ngươi họ gì, ngươi hãy nhớ, ta sẽ không quên chuyện xảy ra hôm nay, ta cũng ghi nhớ uy lực hỏa thương mà ta thấy. Cho nên ngươi tới tìm ta đi, ta có vàng ... Ngươi đã là con của thương cổ, chẳng lẽ không có gan vì vàng liều mạng?”
Vân Chiêu không đáp, chỉ vẫy tay rồi lên chiến mã rời mảnh đất toàn người chết này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.