Chương 727: Đại Nhất Thống.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Ngựa sắt gió thu băng Đại Tán,
Thuyền quân đêm tuyết vượt Qua Châu.
Đi qua Bảo Kê tới Đại Tán Quan chỉ thấy còn đống tan hoang đổ nát, Vân Chiêu lệnh dừng lại, tưởng niệm chiến trường cổ này.
Liễu Thành thấy Vân Chiêu cứ ngắm nhìn tấm bia mãi thì chắp tay nói: “ Lục Du năm xưa làm bài thơ bi phẫn này tuyệt đối không ngờ có một ngày huyện tôn mang hùng phong cuốn phăng thiên hạ tới mảnh đất thương tâm của ông ta.”
Vân Chiêu cảm thán: “ Năm xưa Tống Cao Tông Triệu Cấu cùng Hoàn Nhan Ngột Thuật người Kim lấy Đại Tán Quan làm biên giới, bên nào yên phận bên đó ... Ôi, kẻ địch mà Triệu Cấu cho rằng không cách nào đánh bại được lại chẳng hề có sức chống trả dưới vó ngựa của Nguyên Mông.”
“ Thiết kỵ Nguyên Mông vô địch thiên hạ, Triệu Tống kháng cự tới cùng, thành quốc gia cuối cùng bị Nguyên Mông tiêu diệt, còn khiến một vị hoàng đế Mông Cổ bỏ mạng lại ở đất Thục ... Kháng cự kiên quyết như thế thật hiếm có.”
Liễu Thành kiêu ngạo nói: “ Thời như thế, mệnh đành thế, nếu năm xưa có nam nhi Lam Điền ta, người Kim nhất định không thể cưỡi ngựa tới Quan Trung, tiếc rằng tháng năm chẳng thể quay ngược.”
Vân Chiêu mỉm cười: “ Chưa chắc đâu.”
Liễu Thành ngẩn người rồi lập tức lắc đầu, huyện tôn lúc này đang độ đắc chí của đời người, nói vài lời ngông cuồng có thể hiểu được.
Vân Chiêu tựa hồ không vội đi đường, thi thoảng y lại dừng lại ở bên nông điền dừng lại, đi thẳng xuống ruộng tán gẫu với nông phu, hỏi chuyện thu hoạch, hỏi vụ mùa, hỏi trong nhà còn dư dả lương thực không?
Đôi khi còn được nông phu nhiệt tình mời tới nhà chơi.
Thăm kho lương, thăm chuồng lợn, chuồng đê, đếm số gà vịt nhà họ, còn muốn nữ chủ nhân cho gà vịt lợn ăn trước mặt y, xem xem chúng nghe lời không, tránh bị lý trưởng đương địa lừa gạt.
May là lý trưởng Lam Điền chưa học được chiêu đem hết gà vịt các nhà dồn vào một nhà, làm giả giàu có cho quan trên xem.
Tới thăm một nhà rồi cơ bản không cách nào thoát thân được.
Tìm hiểu hết cả thôn, Vân Chiêu tiếp tục lên đường.
Thôn làng càng gần Quan Trung càng giàu có, điều này Vân Chiêu tự mình cảm thụ được một cách chân thực.
Y thậm chí cùng bách tính mang đồ trong nhà sản xuất được ra thị tập đổi tiền, đổi lấy nhu yếu phẩm.
Vẫn may thị tập vật tư sung túc, mua bán coi như công bằng, có thương cổ giở trò bịp bợm lừa gạt nông phu, bị vạch trần còn cãi chày cãi cối, nhưng không có cảnh ép mua ép bán để Vân Chiêu ra tay.
Học đường được xây ở lưng chừng núi, bên cạnh là sơn thần miếu.
Sơn thần mặt xanh xanh đỏ đỏ, hơn nữa răng nanh còn nhe ra ngoài, rất khó hình dung, Vân Chiêu chẳng biết có để lại ám ảnh tâm lý với tâm linh non nớt của trẻ con hay không, ít nhất nhìn chất lượng xây dựng học đường, cùng với vị tiên sinh rất béo mà nói, tiền trợ học của Tiền Đa Đa không lãng phí.
Nhìn con lợn trong chuồng thuần thục đem chân trước gác lên tường bao khụt khịt mũi với mình, Vân Chiêu cảm thán:” Không ngờ nó nhận ra ta, mua đi, tối nay chúng ta ăn một bữa ngon.”
Người nơi này vô cùng thuần phác, ai nấy cười hết sức đơn thuần, sẵn sàng mang thứ ngon nhất trong nhà chiêu đãi Vân Chiêu.
Nếu Vân Chiêu không biết nơi này từng sinh ra tên cự khấu Thảo Thượng Phi, không biết bách tính nơi này khi không có lương thực quen làm bánh bao nhân thịt người, y thực sự cho rằng con người đều lương thiện.
Con người đâu ra cái chuyện càng nghèo càng lương thiện ... Đó là nghịch lý.
Giờ là người thống trị, Vân Chiêu phải tin, những người từng ăn thịt người có bản tính lương thiện.
Con người khi hạnh phúc an khang thì sẽ cố ý quên đi quá khứ bi thảm, cũng chỉ những lúc như thế hào quang nhân tính mới được thể hiện, có lẽ nên gọi là áy náy thì đúng hơn.
“ Con người sống trong hoàn cảnh tàn khốc thì khó mà lương thiện được, đó chính là nguyên nhân vì sao chúng ta phải nỗ lực nâng cao mức độ sinh hoạt của bách tính.” Vân Chiêu nhìn bách tính đứng hai bên đường vui vẽ tiễn y đi, không nhịn được tiếng thở dài:
Liễu Thành lập tức ghi lại cảm khái của Vân Chiêu.
Đường xá ngày một khó đi, thôn trang trở nên thưa thớt còn các sơn trại thì nhiều dần, rời địa phận Quan Trung tới Hán Trung, trên đường dần xuất hiện những người cầm binh khí đi tuần tra, đó là đoàn luyện địa phương.
Nếu lý trưởng đã phải phái đoàn luyện đi tuần, điều này nói lên ở địa phương từng xuất hiện vụ án ác tính.
Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn rặng núi cao vút, lắng nghe tiếng dã thú gầm trong rừng, dưới chân núi thi thoảng xuất hiện chiếc xe ngựa vỡ nát, nói cho người ta biết rằng, ở nơi này đạo phỉ chưa tuyệt tích.
Đối với cả thế giới mà nói, sự phồn hoa ở huyện Lam Điền là ảo ảnh, đây, trước mắt mới là thế giới chân thật nhất.
Khi tiến vào Mã Thiên Lĩnh, Vân Chiêu lại lần nữa dừng bước trước miếu Gia Cát Lượng, nhìn bức tượng đá tay cầm quạt lông bùi ngùi:” Lại là một vị anh hùng thất bại nữa.”
Liêu Thành thở dài: “ Không thể chấn hưng Hán thất, đúng là làm người ta tiếc nuối, nhớ năm xưa Gia Cát Lượng ở Long Trung từng cuồng ngôn, Lưu Chương ở Ích Châu là kẻ nhu nhược, bị Trương Lỗ uy hiếp ở phương bắc, tuy dân cần cù nước giàu có mà không biết quý trọng, bởi thế người chí sĩ thức thời mong có minh chủ tới. Tướng quân là dòng dõi Hán thất, có tín nghĩa với bốn biển, được lòng anh hùng khắp nơi, nay lại cầu hiền tài như khát nước. Bởi thế theo Lượng chiếm lấy hai châu Kinh, Ích, dựa vào thế núi hiểm trở mà cố thủ, trong lo việc nước, ngoài hòa hoãn với Tôn Quyền, bồi dưỡng quốc lực thờ thời.”
“ Một khi thiên hạ có biến, phái một viên thượng tướng, dẫn binh mã Kinh Châu lên phía bắc chiếm Lạc Dương, tướng quân tự mình dẫn quân ích Châu theo Tần Xuyên mà ra, sợ gì bách tính không mang cơm nước nghênh đón.”
“ Thế nhưng đem mộng tưởng gửi gắm vào thiên thời, địa lợi, nhân hóa thì không khỏi hạn hẹp.”
Những lời này làm Vân Chiêu nhớ lại rất nhiều chuyện:” Năm xưa khi còn nhỏ, Từ tiên sinh cũng cho ta một sách lược nhập Xuyên, còn bắt chẹt của ta một vạn lượng bạc tiền học. Ông ấy cũng trích dẫn Long Trung Đối như ngươi, hơn nữa còn không đánh giá cao Quan Trung.”
“ Ông ấy cho rằng Quan Trung đã là mảnh đất bị vứt bỏ, phồn hoa xưa không thể quay lại, khó làm việc lớn, nên luôn cực lực chủ trương ta binh tiến Hán Trung, đoạt Thục, sau đó bế quan đợi thiên thời.”
“ Tiên sinh cho rằng Long Trung Đối vẫn có ý nghĩa chỉ đạo với sự nghiệp của chúng ta.”
Liễu Thành chưa từng nghe kể chuyện này: “ Khi đó vì sao huyện tôn từ chối?”
Vân Chiêu trầm ngâm, lý do thì tất nhiên y biết Mãn Thanh nhập quan không cho y cơ hội đó, nhưng bây giờ ở địa vị khác nhìn lại chuyện cũ, y có cái nhìn khác:” Trong Tam Quốc, ta đánh giá nước Thục thấp nhất, từ khi Lưu Bị giết Bành Dạng, Gia Cát Lượng phế Lai Mẫn, Liêu Lập là đủ biết tướng lĩnh và thần tử nước Thục không đồng lòng với Lưu Bị.”
“ Nhìn vào trung tâm quyền lực của Thục Hán qua các thời thì càng rõ hơn, đó là Gia Cát Lượng, Phí Y, Tương Uyển, Trần Kỳ, Gia Cát Chiêm, không có một ai là người đất Thục, người Thục nắm giữ vị trí cao thì đại bộ phận là trọng tướng trấn giữ biên ải như Vương Bình, Mã Trung.”
“ Nhìn đủ thấy họ nghịch thiên hành sự, vì trấn áp mâu thuẫn đó, Gia Cát Lượng mới phải cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Sách lược lớn của Gia Cát Lượng không sai, nhưng sức một người không xoay chuyển được thiên hạ, ông ta thiếu đội ngũ đồng lòng với mình.”
Liễu Thành hiểu vấn đề rất nhanh, Gia Cát Lượng phải dựa vào thân phận tiên đế thác cô để suất lĩnh toàn quốc, lấy thân làm gương, chính vì áp lực quá lớn đó nên mới xảy ra bi kịch phải gạt nước mắt chém Mã Tốc.
Gia Cát Lượng dùng sức một mình ổn định chính cục, lại vừa phải chủ đạo bắc phạt, bị các tập đoàn thế lực đất Thục níu kéo nên lao tâm lao lực, dẫn tới cái chết ở Ngũ Trượng Nguyên.
“ Ti chức hiểu rồi, đội ngũ của Gia Cát Lượng không thuần khiết, định sẵn không thể làm lên chuyện lớn.”
Vân Chiêu gật đầu: “ Thế nên thiên hạ phải thống nhất, đội ngũ phải vững mạnh, tư tưởng cũng phải thống nhất.”
Thuyền quân đêm tuyết vượt Qua Châu.
Đi qua Bảo Kê tới Đại Tán Quan chỉ thấy còn đống tan hoang đổ nát, Vân Chiêu lệnh dừng lại, tưởng niệm chiến trường cổ này.
Liễu Thành thấy Vân Chiêu cứ ngắm nhìn tấm bia mãi thì chắp tay nói: “ Lục Du năm xưa làm bài thơ bi phẫn này tuyệt đối không ngờ có một ngày huyện tôn mang hùng phong cuốn phăng thiên hạ tới mảnh đất thương tâm của ông ta.”
Vân Chiêu cảm thán: “ Năm xưa Tống Cao Tông Triệu Cấu cùng Hoàn Nhan Ngột Thuật người Kim lấy Đại Tán Quan làm biên giới, bên nào yên phận bên đó ... Ôi, kẻ địch mà Triệu Cấu cho rằng không cách nào đánh bại được lại chẳng hề có sức chống trả dưới vó ngựa của Nguyên Mông.”
“ Thiết kỵ Nguyên Mông vô địch thiên hạ, Triệu Tống kháng cự tới cùng, thành quốc gia cuối cùng bị Nguyên Mông tiêu diệt, còn khiến một vị hoàng đế Mông Cổ bỏ mạng lại ở đất Thục ... Kháng cự kiên quyết như thế thật hiếm có.”
Liễu Thành kiêu ngạo nói: “ Thời như thế, mệnh đành thế, nếu năm xưa có nam nhi Lam Điền ta, người Kim nhất định không thể cưỡi ngựa tới Quan Trung, tiếc rằng tháng năm chẳng thể quay ngược.”
Vân Chiêu mỉm cười: “ Chưa chắc đâu.”
Liễu Thành ngẩn người rồi lập tức lắc đầu, huyện tôn lúc này đang độ đắc chí của đời người, nói vài lời ngông cuồng có thể hiểu được.
Vân Chiêu tựa hồ không vội đi đường, thi thoảng y lại dừng lại ở bên nông điền dừng lại, đi thẳng xuống ruộng tán gẫu với nông phu, hỏi chuyện thu hoạch, hỏi vụ mùa, hỏi trong nhà còn dư dả lương thực không?
Đôi khi còn được nông phu nhiệt tình mời tới nhà chơi.
Thăm kho lương, thăm chuồng lợn, chuồng đê, đếm số gà vịt nhà họ, còn muốn nữ chủ nhân cho gà vịt lợn ăn trước mặt y, xem xem chúng nghe lời không, tránh bị lý trưởng đương địa lừa gạt.
May là lý trưởng Lam Điền chưa học được chiêu đem hết gà vịt các nhà dồn vào một nhà, làm giả giàu có cho quan trên xem.
Tới thăm một nhà rồi cơ bản không cách nào thoát thân được.
Tìm hiểu hết cả thôn, Vân Chiêu tiếp tục lên đường.
Thôn làng càng gần Quan Trung càng giàu có, điều này Vân Chiêu tự mình cảm thụ được một cách chân thực.
Y thậm chí cùng bách tính mang đồ trong nhà sản xuất được ra thị tập đổi tiền, đổi lấy nhu yếu phẩm.
Vẫn may thị tập vật tư sung túc, mua bán coi như công bằng, có thương cổ giở trò bịp bợm lừa gạt nông phu, bị vạch trần còn cãi chày cãi cối, nhưng không có cảnh ép mua ép bán để Vân Chiêu ra tay.
Học đường được xây ở lưng chừng núi, bên cạnh là sơn thần miếu.
Sơn thần mặt xanh xanh đỏ đỏ, hơn nữa răng nanh còn nhe ra ngoài, rất khó hình dung, Vân Chiêu chẳng biết có để lại ám ảnh tâm lý với tâm linh non nớt của trẻ con hay không, ít nhất nhìn chất lượng xây dựng học đường, cùng với vị tiên sinh rất béo mà nói, tiền trợ học của Tiền Đa Đa không lãng phí.
Nhìn con lợn trong chuồng thuần thục đem chân trước gác lên tường bao khụt khịt mũi với mình, Vân Chiêu cảm thán:” Không ngờ nó nhận ra ta, mua đi, tối nay chúng ta ăn một bữa ngon.”
Người nơi này vô cùng thuần phác, ai nấy cười hết sức đơn thuần, sẵn sàng mang thứ ngon nhất trong nhà chiêu đãi Vân Chiêu.
Nếu Vân Chiêu không biết nơi này từng sinh ra tên cự khấu Thảo Thượng Phi, không biết bách tính nơi này khi không có lương thực quen làm bánh bao nhân thịt người, y thực sự cho rằng con người đều lương thiện.
Con người đâu ra cái chuyện càng nghèo càng lương thiện ... Đó là nghịch lý.
Giờ là người thống trị, Vân Chiêu phải tin, những người từng ăn thịt người có bản tính lương thiện.
Con người khi hạnh phúc an khang thì sẽ cố ý quên đi quá khứ bi thảm, cũng chỉ những lúc như thế hào quang nhân tính mới được thể hiện, có lẽ nên gọi là áy náy thì đúng hơn.
“ Con người sống trong hoàn cảnh tàn khốc thì khó mà lương thiện được, đó chính là nguyên nhân vì sao chúng ta phải nỗ lực nâng cao mức độ sinh hoạt của bách tính.” Vân Chiêu nhìn bách tính đứng hai bên đường vui vẽ tiễn y đi, không nhịn được tiếng thở dài:
Liễu Thành lập tức ghi lại cảm khái của Vân Chiêu.
Đường xá ngày một khó đi, thôn trang trở nên thưa thớt còn các sơn trại thì nhiều dần, rời địa phận Quan Trung tới Hán Trung, trên đường dần xuất hiện những người cầm binh khí đi tuần tra, đó là đoàn luyện địa phương.
Nếu lý trưởng đã phải phái đoàn luyện đi tuần, điều này nói lên ở địa phương từng xuất hiện vụ án ác tính.
Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn rặng núi cao vút, lắng nghe tiếng dã thú gầm trong rừng, dưới chân núi thi thoảng xuất hiện chiếc xe ngựa vỡ nát, nói cho người ta biết rằng, ở nơi này đạo phỉ chưa tuyệt tích.
Đối với cả thế giới mà nói, sự phồn hoa ở huyện Lam Điền là ảo ảnh, đây, trước mắt mới là thế giới chân thật nhất.
Khi tiến vào Mã Thiên Lĩnh, Vân Chiêu lại lần nữa dừng bước trước miếu Gia Cát Lượng, nhìn bức tượng đá tay cầm quạt lông bùi ngùi:” Lại là một vị anh hùng thất bại nữa.”
Liêu Thành thở dài: “ Không thể chấn hưng Hán thất, đúng là làm người ta tiếc nuối, nhớ năm xưa Gia Cát Lượng ở Long Trung từng cuồng ngôn, Lưu Chương ở Ích Châu là kẻ nhu nhược, bị Trương Lỗ uy hiếp ở phương bắc, tuy dân cần cù nước giàu có mà không biết quý trọng, bởi thế người chí sĩ thức thời mong có minh chủ tới. Tướng quân là dòng dõi Hán thất, có tín nghĩa với bốn biển, được lòng anh hùng khắp nơi, nay lại cầu hiền tài như khát nước. Bởi thế theo Lượng chiếm lấy hai châu Kinh, Ích, dựa vào thế núi hiểm trở mà cố thủ, trong lo việc nước, ngoài hòa hoãn với Tôn Quyền, bồi dưỡng quốc lực thờ thời.”
“ Một khi thiên hạ có biến, phái một viên thượng tướng, dẫn binh mã Kinh Châu lên phía bắc chiếm Lạc Dương, tướng quân tự mình dẫn quân ích Châu theo Tần Xuyên mà ra, sợ gì bách tính không mang cơm nước nghênh đón.”
“ Thế nhưng đem mộng tưởng gửi gắm vào thiên thời, địa lợi, nhân hóa thì không khỏi hạn hẹp.”
Những lời này làm Vân Chiêu nhớ lại rất nhiều chuyện:” Năm xưa khi còn nhỏ, Từ tiên sinh cũng cho ta một sách lược nhập Xuyên, còn bắt chẹt của ta một vạn lượng bạc tiền học. Ông ấy cũng trích dẫn Long Trung Đối như ngươi, hơn nữa còn không đánh giá cao Quan Trung.”
“ Ông ấy cho rằng Quan Trung đã là mảnh đất bị vứt bỏ, phồn hoa xưa không thể quay lại, khó làm việc lớn, nên luôn cực lực chủ trương ta binh tiến Hán Trung, đoạt Thục, sau đó bế quan đợi thiên thời.”
“ Tiên sinh cho rằng Long Trung Đối vẫn có ý nghĩa chỉ đạo với sự nghiệp của chúng ta.”
Liễu Thành chưa từng nghe kể chuyện này: “ Khi đó vì sao huyện tôn từ chối?”
Vân Chiêu trầm ngâm, lý do thì tất nhiên y biết Mãn Thanh nhập quan không cho y cơ hội đó, nhưng bây giờ ở địa vị khác nhìn lại chuyện cũ, y có cái nhìn khác:” Trong Tam Quốc, ta đánh giá nước Thục thấp nhất, từ khi Lưu Bị giết Bành Dạng, Gia Cát Lượng phế Lai Mẫn, Liêu Lập là đủ biết tướng lĩnh và thần tử nước Thục không đồng lòng với Lưu Bị.”
“ Nhìn vào trung tâm quyền lực của Thục Hán qua các thời thì càng rõ hơn, đó là Gia Cát Lượng, Phí Y, Tương Uyển, Trần Kỳ, Gia Cát Chiêm, không có một ai là người đất Thục, người Thục nắm giữ vị trí cao thì đại bộ phận là trọng tướng trấn giữ biên ải như Vương Bình, Mã Trung.”
“ Nhìn đủ thấy họ nghịch thiên hành sự, vì trấn áp mâu thuẫn đó, Gia Cát Lượng mới phải cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Sách lược lớn của Gia Cát Lượng không sai, nhưng sức một người không xoay chuyển được thiên hạ, ông ta thiếu đội ngũ đồng lòng với mình.”
Liễu Thành hiểu vấn đề rất nhanh, Gia Cát Lượng phải dựa vào thân phận tiên đế thác cô để suất lĩnh toàn quốc, lấy thân làm gương, chính vì áp lực quá lớn đó nên mới xảy ra bi kịch phải gạt nước mắt chém Mã Tốc.
Gia Cát Lượng dùng sức một mình ổn định chính cục, lại vừa phải chủ đạo bắc phạt, bị các tập đoàn thế lực đất Thục níu kéo nên lao tâm lao lực, dẫn tới cái chết ở Ngũ Trượng Nguyên.
“ Ti chức hiểu rồi, đội ngũ của Gia Cát Lượng không thuần khiết, định sẵn không thể làm lên chuyện lớn.”
Vân Chiêu gật đầu: “ Thế nên thiên hạ phải thống nhất, đội ngũ phải vững mạnh, tư tưởng cũng phải thống nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.