Minh Thiên Hạ

Chương 39: Đại Tộc Nghìn Năm. (2)

Kiết Dữ 2

11/11/2022

Đến buổi chiều, Vân Kỳ không chịu cho Vân Chiêu giúp nữa, việc nhà nông rất nhiều, không dám nghỉ ngơi, nhân lúc chưa hết sức, phải làm nhanh hơn.

Trong ruộng khắp nơi là người, đầu người đen xì xì, đỉnh đầu có từng đám mây trắng lớn bay qua, mây trắng như bông.

Trầu cày vẫn thong thả đi trong ruộng, cày ra luống đất rõ ràng, từng con trâu thêm vào nông dân chăm chỉ kia, chính là người vẽ lên bức tranh đẹp nhất trên mặt đất.

Vân Chiêu kéo Vân tiểu muội lên một ngọn đồi nhỏ, ngây ngất nhìn cảnh tượng dưới chân, tới khi mẹ lớn tiếng gọi y mới từ trong cảnh giới thi nhân tỉnh lại, dẫn Vân tiểu muội nhảy lên xe lừa của mẹ, tuần thị lãnh địa Vân gia.

“ Từ chân núi cho tới cây du lớn kia là đất phong của tổ tiên ta, mảnh đất này chúng ta không cho người ngoài thuê, chỉ có người bổn tộc mới được thuê, ví như nhà Vân Kỳ.”

Vân Chiêu đặt tay lên trán nhìn đất đai rộng mút mắt: “ Bao nhiêu mẫu thế mẹ?”

Vân Nương kiêu ngạo đáp: “ 1700 mẫu.”

“ Nhiều thế ạ? “ Vân Chiêu thất kinh, không ngờ nhà mình giàu có tới vậy, 1700 mẫu, trời ơi nếu ở đời sau đó là khái niệm kinh khủng gì:

“ Đó là chưa tính ruộng cạn đấy, nhà ta có 4300 mẫu ruộng cạn, hai ngọn núi, bốn ao nước.”

Càng nghe càng choáng váng, nói như thế bất kể chỗ nào y nhìn thấy cũng là của Vân thị rồi còn gì, nhón chân lên cao nhìn ra xa, rất xa, nơi đó còn có nhiều người canh tác hơn:” Mẹ, con nghe Kỳ thúc nói, có một địa chủ họ Tiền tranh đất với nhà ta.”

Vân Nương xem thường: “ Họ Tiền là cái thá gì, mấy năm qua nhà ta nhẫn nhịn là tích phúc cho con.”

Vân Chiêu hoài nghi nhìn mẹ: “ Vậy nếu nhà ta không nhịn thì có phải là họ Tiền không còn đường sống không?”

Vân Nương lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau vết bẩn trên người nhi tử: “ Dù sao thì Phúc bá nói thế, ông ấy không bao giờ nói dối, nói thừa.”

Vân Chiêu đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, Vân thị nếu đã rộng lớn như thế, vì sao chỉ thấy mẹ mình với Phúc bá là người thông minh, còn lại toàn là đồ ngốc chỉ biết nghe lời làm việc, ví như Tần bà bà, hai nha hoàn của y, rồi đám gia đinh đầu óc ngu xi tư chi phát triển.

Điều này không hợp với gia tộc ngàn năm như Vân thị, ít người như thế càng không cách nào quản lý được đất đai bao la thế này.

Vân Nương thấy nhi tử nhìn mình chằm chằm, bực mình nói: “ Nhìn mẹ làm cái gì, không cần biết trong nhà thế nào, cuối cùng vẫn là của con, giờ con cứ đi lôi kéo nhân thủ cho mình đi, lớn lên rồi không mất đi cái gì đâu.”

Vân Chiêu nhẹ người:” Con cứ lo trong nhà chỉ có một đám ngốc thì làm sao giữ nổi gia nghiệp, bây giờ hiểu rồi, nói cách khác, nhà ta không phải nộp thuế đúng không ạ?”



Vân Nương phì cười: “ Quan phủ quên nơi hang cùng núi hẻm như nhà ta rồi, từ khi mẹ gả tới đây, chưa bao giờ thấy quan phủ tới nhà chúng ta.”

Vân Chiêu hít một hơi khí lạnh.

Kiếp trước y là quan viên nhỏ lo cứu đói, rất hiểu ở vấn đề nộp thuế, bất kể là triều đại nào, thời kỳ nào, chuyện nộp thuế không có đường thương lượng.

Ở Đại Minh, quan văn thì được lợi một chút chứ quan võ muốn trốn thuế rất khó, trừ phi là quan binh vệ sở.

Gia gia là du kích tướng quân, cái gọi là du kích chính là không có nơi đóng quân cố định, nơi nào cần đi tới đó, là thứ quân đội xui xẻo nhất.

Giờ nghe mẹ nói thế, hình như Vân thị còn một mặt mà y chưa biết sao? Đó hẳn là bí mật không tầm thường.

Xe lừa đi vòng quanh ruộng nước của Vân thị thôi mà tốn mất cả buổi chiều, chập tối về nhà, Vân Chiêu không đi ăn cơm ngay, bám dính lấy Vân Phúc.

Lúc này đây quản gia Vân Phúc ở trong mắt Vân Chiêu trở nên cực kỳ thần bí.

Bên suối nhỏ dựng một cái lán cỏ, bên trong đó lò lửa cháy hừng hực, một nam tử trẻ mặc quần dài, mình trần, cơ bắp rắn chắc đang rèn sắt, tiếng choang choang đã vang lên một lúc rồi, Vân Phúc thì ngồi trên cái ghế mây hút tẩu thuốc.

Thấy Vân Chiêu tới, thanh niên kia dừng búa, ném khối sắt đã mờ dần vào lò lửa, chẳng nói gì.

Vân Phúc đá thanh niên một cái: “ Thiếu chủ nhân tới, không biết chào hỏi à?”

Thanh niên nhướng mắt lên nhìn Vân Chiêu, giọng điệu nhạt nhẽo: “ Lưu Tông Mẫn xin có lễ.”

Ra là hắn, Vân Chiêu tò mò đi xung quanh Lưu Tông Mẫn một vòng, Lưu Tông Mẫn có vẻ không thích đưa lưng cho người khác nên cũng xoay theo.

Vân Chiêu rất thất vọng, cứ tưởng tặc khấu trong tiểu thuyết phải là người lưng hùm mình gấu, râu rậm mày kiếm, nói chuyện ồm ồm như sấm, chứ còn cái tên này chẳng có tí khí thế hung hãn của tặc khấu đã đành, nhìn lại còn hơi... ngu.

Theo như dã sử nói, vì tên này chiếm đoạt Trần Viên Viên mới khiến cho Ngô Tam Quế vốn định đầu hàng Lý Tự Thành chuyển sang mở quan ải để Mãn Thanh kéo vào Trung Nguyên, mặc dù dã sử không đáng tin, nhưng đủ nói lên tên này có vai trò lịch sử không nhỏ, ít nhất tiếng tăm hắn đủ lớn người ta mới dùng tên hắn.

Lưu Tông Mẫn thấy Vân Chiêu không nói không rằng, mới đầu còn có ý xem thường y, dần dần bị ánh mắt cực kỳ bất thường đó làm thấy rờn rợn sống lưng, lấy thanh chùy thủ đưa Vân Chiêu, cười nịnh.

Thanh chùy thủ chế tác tinh xảo, phối hợp với chuôi làm bằng sừng trâu, cảm giác cổ kính, khá sắc bén.

Vân Chiêu nhận lấy chùy thủ, chắp tay như người lớn: “ Không biết ngươi có làm được trường đao không?”



Lưu Tông Mẫn không trả lời mà nhìn Vân Phúc.

Vân Phúc mắt khép hờ phả ra một làn khói: “ Làm được thì làm.”

Lưu Tông Mẫn chắp tay với Vân Chiêu: “ Làm được, chỉ là chỗ mỗ không đủ vật liệu.”

Đúng lúc này Từ tiên sinh từ bên ngoài đi vào, lấy chủy thủ trong tay Vân Chiêu xem một hồi, có vẻ rất hài lòng, nói: “ Ta muốn một thanh kiếm.”

Lưu Tông Mẫn vẫn câu đó: “ Mỗ không có vật liệu.”

“ Ngươi là thợ rèn mà.”

“ Thời buổi này ai ai cũng muốn có một thanh đao thanh kiếm, nhưng lấy đâu ra nhiều sắt như thế.”

Từ tiên sinh thong thả ngồi xuống cái ghế dài : “ Ta biết biện pháp rèn một thanh Long Tuyền kiếm mà không cần dùng đồ sắt, vật liệu cần cát sắt tới từ trong cát sỏi là được.”

Lưu Tông Mẫn lắc đầu: “ Từ cát sỏi lấy ra cát sắt có quá nhiều tạp chất, đem nung lửa một cái là chẳng còn gì.”

Vân Chiêu hào khí quyết định luôn: “ Vậy thì ở lại Vân thị lâu một chút, theo lời tiên sinh nói tìm sắt, chuyện còn lại xem tài nghệ của ngươi nữa thôi.”

Lưu Tông Mẫn lần nữa nhìn sang Vân Phúc, ông già đó bập một hơi thuốc: “ Còn không mau tạ ơn thiếu chủ nhân thưởng cho bát cơm à?”

Ngần ngừ một lúc Lưu Tông Mẫn mới chắp tay với Vân Chiêu một cái, coi như là cám ơn.

Thấy hắn đã đồng ý rồi, Vân Chiêu liền cùng Từ tiên sinh rời cái lán cỏ, đằng sau lại bắt đầu vang lên tiếng cheng chen đều đặn.

Đi được một lúc Từ tiên sinh nhíu mày đăm chiêu nhìn lại lán cỏ: “ Ta không thích kẻ này, hắn kỳ thực rất ghét rèn sắt.”

Vân Chiêu thoáng suy nghĩ là hiểu ngay: “ Tiên sinh nói phải, hắn ngay cả cách chế tạo Long Tuyền bảo kiếm của tiên sinh mà cũng không muốn nghe, chứng tỏ rèn sắt là một cái nghề tạm thời để hắn kiếm cơm ăn mà thôi.”

Từ Nguyên Thọ gật gù: “ Đúng thế đấy, thợ rèn, thợ rèn, tất nhiên phải lấy rèn sắt để sống, ngươi cho rằng một thợ rèn lại không tích trữ sắt có phải là một thợ rèn tốt không?”

“ Với người người bình thường mà nói, thợ rèn là nghề không tệ, ít nhất con thấy Vân Dương rất hâm mộ cái nghề này. “ Kiến thức của Vân Chiêu về thế giới này còn rất ít, nhưng y chịu khỏ quan sát, chịu khó suy nghĩ, đây là tính tốt từ khi y tiếp nhận thân phận mới này: “ Tiên sinh, tên này không ổn rồi. “

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook