Minh Thiên Hạ

Chương 904: Đây Là Chuyện Hiển Nhiên.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Hoàng đế đúng là phải làm gương, nhưng là làm trước mặt người khác thôi, chứ không ai biết đêm qua hoàng đế và hai hoàng hậu cực kỳ hoang đường ...

Tới mức mà buổi sáng thức dậy, cả ba đều hết sức xấu hổ, đặc biệt là Phùng Anh, nàng nằm ở giữa, khi tỉnh lại phát hiện Vân Chiêu và Tiền Đa Đa mỗi người ở một bên ôm lấy mình, mặt đỏ muốn bốc cháy ...

Tế thiên, kính tổ rồi tiếp nhận vạn dân lễ bái, hôm nay Vân Chiêu không muốn dậy sớm nữa.

Giấc xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao, từ đó quân vương không tảo triều. Câu đó thật sự có thâm ý, ít nhất Vân Chiêu hôm nay không muốn dậy tảo triều.

25 tuổi rồi, đây là độ tuổi hoàng kim của nam nhân, cho dù tối qua đã sức cùng lực kiệt, nghỉ ngơi một đêm, Vân Chiêu thấy mình vẫn có thể tái chiến, Phùng Anh và Tiền Đa Đa đều không phản đối.

Có lẽ đây là phúc lợi duy nhất mà y thích sau khi lên làm hoàng đế.

Buổi chiều ngồi ăn khoai lang nướng với Vân Dương, Vân Chiêu chẳng có chút tinh thần nào.

“ Người ta làm hoàng đế cho dù không có khí chùm thiên hạ, ít nhất cũng dương dương đắc ý, chứ bộ dạng uể oải mệt mỏi như bệ hạ thật hiếm có.” Vân Dương chê bai:

Vân Chiêu bĩu môi:” Ta tám tuổi đã làm huyện lệnh, mười tuổi dương danh thiên hạ, mười bốn tuổi tiếu ngạo quần hùng, hai mươi tuổi hiệu lệnh toàn Quan Trung, coi thiên hạ như bàn cờ, sông núi như trò chơi, hai mươi tư định thiên hạ, vậy hai lăm đăng cơ là chuyện phải diễn ra, có gì ngạc nhiên.”

Vân Dương há mồm, ngay cả khoai lang nướng yêu thích nhất cũng quên ăn.

Mười năm trước hắn mơ hồ nghĩ, có khi tộc đệ của mình có thể làm hoàng đế, năm năm trước hắn chắc chắn tộc đệ mình sẽ là hoàng đế, ba năm trước hắn coi Vân Chiêu là hoàng đế rồi.

Giờ nhìn lại chuyện diễn ra, giờ đăng cơ xưng đế có gì đâu mà kích động.

Chỉ có hộ nghèo túng, đột nhiên phát tài mới mừng quên trời đất thôi.

“ Vì thiên hạ Vân thị ta, cạn một chén.”

Vân Dương nâng chén rượu lên cụng với Vân Chiêu, uống cạn.

Đối với Vân Dương mà nói, thiên hạ này là thiên hạ của Vân thị, khi ở bên ngoài, Vân Chiêu không công nhận như thế, nhưng mà hai huynh đệ ăn khoai uống rượu, không khí tốt như thế, nói gì cũng được.

Y đã lâu lắm rồi không có ai để thoải mái uống rượu bốc phét như thế nữa.

Vân Dương sau khi thần tốc xử lý đám phản nghịch ở Hoài Nam, Hoài Bắc thì lập tức dẫn quân về bảo vệ Quan Trung trống rỗng.



Khi các quân đoàn khác miệt mài lập công, Vân Dương kiên định đóng quân ngoài Đồng Quan nhìn chằm chằm giám thị cả thiên hạ, chỉ cần có chút gì không ổn, hắn từ cực tĩnh chuyển sang động, toàn lực nhảy bổ vào con mồi.

“ Vân Quyển, Vân Thư qua bao năm coi như đã luyện thành tài, ngươi có chuẩn bị quân đoàn mới cho chúng không?”

“ Bọn họ làm phó tướng cho người ta rất tốt, đổi làm gì, luận tới tác chiến, họ cũng không phải là nhân tài xuất sắc.”

“ Không phải là ngươi định giao cho Mộc Thiên Đào chứ, thấy bảo tên này gần đây biểu hiện tốt lắm, nhất là ra tay với cựu bộ của Chu Minh vô cùng triệt để, thậm chí cả Thích gia quân cũng bị hắn giết cho không còn lại tí hương hỏa nào. Giờ hắn có muốn quay đầu cũng không được nữa, hắn chắc là kẻ đáng hận nhất với những ai còn chút tình cảm với Chu Minh.”

Vân Chiêu đương nhiên biết Mộc Thiên Đào vì sao xuống tay tàn nhẫn với cựu bộ Chu Minh như thế:” Vậy ngươi có nhân tuyển tốt hơn à?”

Vân Dương hắng giọng:” Ta chỉ lo tên đó không đáng tin thôi.”

Vân Chiêu đặt chén rượu xuống nhìn Vân Dương Không chớp:” Gọi Thiểu Thiểu tới đây, sao giờ hắn lại hèn mọn thế, một câu như vậy mà cũng phải nhờ ngươi chuyển đạt à?”

Vân Dương bị phát hiện rồi không giấu nữa:” Hắn là ngoại thích mà.”

“ Hừ, hoàng tộc Vân thị vốn có bảy người, thêm một tên ngoại thích thôi có gì ngại? Tên Tiền Thiểu Thiêu ngông nghênh xưa nay đâu rồi?”

“ Có tuổi rồi, hiểu chuyện rồi.”

Vân Chiêu đứng dậy:” Chúng ta cùng đi thăm hắn xem sao.”

Vân Dương ngấu nghiến ăn hết củ khoai đuổi theo Vân Chiêu đã chắp tay sau lưng đi được một quãng.

Sắc màu thành Ngọc Sơn vô cùng phong phú.

Đại trạch viện Vân thị xây lên từ đá xanh, dưới tuyết trắng mông lung phát ra màu đen uy nghiêm trang trọng, nhà gỗ cao lớn, mái cong uốn lượn, lại thêm những thứ này gần đây đã được quét sơn vàng, nếu đứng từ trên Ngọc Sơn nhìn thấy sẽ phát hiện một vùng hoàng kim tráng lệ.

Cung nhân dân là kiến trúc dùng đá đắp thành, do Quan Trung không có đá trắng, thế nên mang một màu xám xịt, không vàng son lộng lẫy, song màn tới cảm giác vững trải.

Nơi làm việc của quan viên trừ nóc nhà quốc tướng phủ dùng màu tím khác biệt ra, còn lại các quan nha thiên, địa, xuân, hạ, thu, đông dựa vào đặc tính của mình mà phối màu tương ứng.

Không chỉ màu sắc nóc nhà rất đẹp, ngay cả tường bao cũng làm người ta khoan khoái.

Tới Giám sát bộ thì không ai vui nổi, vì màu sắc nơi này thuần một màu đen kịt.



Hai bên đại môn có hai vòng cửa thần thú cực lớn, còn màu vàng đất, các bộ phận khác có bốn võ sĩ mặc giáp trụ, chống đại đao uy phong lẫm liệt.

Chỉ nơi này là chẳng có ai canh gác, cửa có một cái lỗ nhỏ, chỉ khi nào có người gõ vòng đồng, bọn họ mới mửa cửa lộ ra đôi mắt âm u.

“ Kẻ tới là ai ..?”

Tên đó chưa nói hết đã vị Vân Dương cho một cú đấm, thế là nghe ngã rầm một cái xuống đất, Vân Chiêu mỉm cười, y cũng chẳng thích không khí nơi này.

Có điều giám sát bộ là nơi tụ tập của những người thông minh, gác cửa bị đánh, người bên trong càng tỏ ra cung kính, mặc dù chưa thấy hoàng đế cùng đại tướng quân tới cũng lập tức mở rộng đại môn, một quan viên y sam đen kịt tươi cười chạy ra:” Ái dà, thất lễ, thất ... Bệ, bệ hạ?”

“ Tiền Thiểu Thiểu có đây không?” Vân Chiêu không thèm để ý tới hắn, hỏi thẳng:

“ Dạ dạ ...”

“ Ăn hại.” Vân Dương đá cho quan viên một cái phòng dãy hai:” Tiền Thiểu Thiểu lúc này nhất định ở trong phòng làm việc, Hàn Lăng Sơn là tên không chịu ngồi yên một chỗ, nên chuyện lớn chuyện nhỏ tới tay Tiền Thiểu Thiểu, hắn không thoát thân được.”

Vân Chiêu liếc mắt nhìn qua thái độ của quan viên giám sát bộ, tuy nhiều người lúng túng vì y tới bất ngờ, song không hề hoảng sợ, điều ấy chúng tỏ nơi này không diễn ra chuyện mờ ám gì.

Vừa đi tới gần phòng Tiền Thiểu Thiểu đã nghe giọng hắn từ trong truyền ra:” Dương Châu thông phán Triệu Đức Thúy nạp thiếp à? Có vấn đề gì trong chuyện này?”

“ Ti chức khẳng định có vấn đề, ả tiểu thiếp đó là ngựa gầy Dương Châu nổi tiếng, tiền chuộc không dưới 2 vạn đồng bạc, mà bổng lộc cả năm Triệu Đức Thúy có 1000 đồng. Hắn lại vừa từ chức huyện lệnh ở Ninh Hạ thăng lên, không thể nào có ngay 2 vạn lượng bạc, hơn nữa trong báo cáo công tác cuối năm cũng không nhắc tới chuyện nạp thiếp, nguồn tiền chắc chắn có vấn đề.”

“ Ti chức cho rằng nên cấp quyền điều tra cho ban giám sát Dương Châu, ngầm điều tra vấn đề, tra ra chúng ta tới hỏi.”

Tiền Thiểu Thiểu nói:” Ta biết Triệu Đức Thúy, kẻ này nhậm chức ở huyện Đồng Tâm coi như một lòng tận tụy với chức vụ, đánh giá nhất đẳng, không tới mức đên Dương Châu chưa nửa năm đã có vấn đề. Có điều tra thì vẫn phải tra, giờ tra hắn là giúp hắn, nếu không sau này mới tra, e là phải chặt đầu ...”

Không lâu sau có một người che mặt từ trong phòng Tiền Thiểu Thiểu đi ra, vừa nhìn thấy Vân Chiêu liền quỳ sụp xuống, người run cầm cập, vừa rồi cáo trạng đồng liêu chắc chắn lọt vào tai hoàng đế.

Vân Chiêu thấy hắn định kéo khăn che mặt xuống thì xua tay:” Đừng để trẫm thấy mặt ngươi, miễn để lại ấn tượng bất lợi, thực tế ngươi không làm gì sai, đi nhanh đi.”

Quan viên vừa cáo trạng đồng nghiệp cúi đầu đi thật nhanh.

“ Người đó tên Chu Toàn Độ, là quan viên cấp phó huyện ...” Tiền Thiểu Thiểu đi ra giải thích:

Vân Chiêu co chân đá đít Tiền Thiểu Thiểu:” Đó là việc của ngươi, trẫm không rảnh mà giải quyết hộ, hôm nay trẫm tìm ngươi để cùng nướng khoai uống rượu, đi mau, đi mau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook