Minh Thiên Hạ

Chương 290: Dọa Tôn Truyền Đình Sợ Chết Khiếp. (1)

Kiết Dữ 2

09/01/2023

Tôn Truyền Đình lần đầu tiên tiếp xúc với Vân Chiêu, ông ta hoàn toàn không lý giải được hành vi của y, suy nghĩa của y, như lúc này đây thấy y muốn nhập cổ phần vào vụ làm ăn nhỏ xíu, ông ta cho rằng không cần thiết, đối với người tài sản vô số, sở hữu đến nửa Quan Trung rồi vậy mà y lại thực sự cùng một phụ nhân viết văn thư nhập cổ phần.

Để bán ngọc mễ.

Vân Chiêu lấy hai lượng bạc ra nhập cổ phần vào cái quán bán ngọc mễ nướng sắp mở, chiếm 2 thành cổ phần, giao hẹn sau hai tháng kinh doanh sẽ chia lợi nhuận, nếu sau này làm ăn lớn lên, hai bên thương lượng lại tỉ lệ cổ phần, nếu thua lỗ, thân ai nấy lo, không dính dáng gì tới nhau hết.

Ông ta tận mắt nhìn Vân Chiêu dùng ấn riêng đóng dấu lên văn thư, giải thích cho phụ nhân kia nghe điều lệ trong đó, còn cho rằng phụ nhân đó sẽ lăn tay, không ngờ nàng cầm bút ký Vương Lưu Như Thị, sau đó còn lăn tay mình lên.

Văn thư chia hai bản, Vân Chiêu giữ một bản, Lưu Như giữ một bản sau đó nàng nhận hai lượng bạc, dẫn khuê nữ vui sướng đi mang cháo về cho bà bà.

Vân Chiêu vẫy tay với hai mẹ con, cẩn thận gấp văn thư cất trong ống tay áo, hí hửng nói với Tôn Truyền Đình:” Sau này ông nên làm thế, còn có lãi nhiều hơn lão bà của ông gửi nhờ người ta kinh doanh hộ.”

Tôn Truyền Đình cười giễu cợt:” Bằng vào hoa hồng của vụ làm ăn hai lượng bạc ấy à?”

Vân Chiêu không giận mà vẫn cười tít mắt:” Văn thư thế này nhà ta có bảy tám trăm cái, đều do mẹ ta thu giữ, năm xưa ta vì lung lạc lòng người, cho nên đem giấy nợ mà mẹ ta tích góp bao lâu đốt sạch, mẹ ta bề ngoài ủng hộ ta, nhưng sau lưng ta lại khóc rất lâu. Ta cứ thấy mình hơi bất hiếu, thế nên mang về cho mẹ ta cổ phần phát tài.”

“ Bảy tám trăm cái? Nói cách khác toàn bộ chuyện làm ăn ở huyện Lam Điền này ngươi đều tham dự.”

“ Đương nhiên là không rồi, chuyện làm ăn vốn có của người ta, ta tham dự làm gì, đó không phải là làm ăn mà là bóc lột. Ta chỉ góp vốn vào vụ làm ăn nhỏ, ví như chế tác lò sắt, ví như chuyên môn xảy nhà cho người ta, phát minh ra tơ lụa mới mà không có tiền chế tác, hay như làm miến khoai, nhiều lắm, bây giờ lại có thêm nướng ngọc mễ.”

Tôn Truyền Đình không coi vào đâu:” Ngươi có chắc những chuyện làm ăn đó đều kiếm ra tiền à?”

Vân Chiêu tặc lưỡi:” Ông vẫn chưa nhìn ra à, hai lượng bạc có thể an bài một nhà ba phụ nhân sống tiếp, vụ làm ăn này ngay từ đầu ta đã lãi lớn rồi. Tôn Truyền Đình, cho tới bây giờ ông vẫn không coi quốc gia này là nhà mình, nếu không ông đã không nói lời mia mai của người ngoài như thế. Sao, học thành văn võ nghệ bán cho nhà đế vương, ông thích thế lắm à?”

Tôn Truyền Đình nhìn lưu dân vừa ăn cơm xong tự đi rửa bát đũa của mình, nói nhỏ: “ Đế vương mãi mãi phải cao cao tại thượng, không có thần uy không thể ngự thiên hạ.”



Vân Chiêu thoải mái nói: “ Không sao, đợi sau này quốc gia của bọn ta được kiến lập lên, người khác đứng nói chuyện với ta, ông có thể quỳ, đó là lựa chọn của ông, ta sẽ tôn trọng.”

“ Ngươi cho rằng lão phu sẽ thần phục đơn giản vậy sao? “ Một ngọn lửa bốc lên từ đan điền Tôn Truyền Đình, tên cuồng ngạo này suy nghĩ quá đương nhiên rồi:

Vân Chiêu bĩu môi: “ Ai muốn ông thần phục ta, ta muốn ông thần phục bách tính thiên hạ, mà ta, chính là đại biểu cho bách tính thiên hạ. Được rồi, không nói với ông chuyện mà ông không hiểu nữa, vài năm sau, không cần ta nói ông cũng hiểu.”

“ Hai chúng ta tiếp xúc chưa nhiều, cho nên hôm nay ta tận lực mang tâm tư của mình mổ xẻ cho ông xem, ông tiếp nhận được thì từ bây giờ hãy vì bách tính thiên hạ tìm con đường sống, nếu ông không thích, cứ khoanh tay mà nhìn, đợi khi nào chuyện ta nói được thực hiện thì ông hẵng tham gia cũng được.”

Tôn Truyền Đình lại nhìn đám lưu dân y phục lam lũ rửa bát cơm, nhìn hán tử đầm đất, nhìn phụ nhân dùng cành cây làm thành chổi quét sân trại thu nhận, tuy là nơi ở tạm bợ, nhưng ai nấy chăm chút nơi này như chỗ ở lâu dài vậy, đa phần gầy khô như que củi, áo chủ đủ che thân, song từ ánh mắt họ, rõ ràng tràn ngập tin tưởng tương lai, giây phút thoáng dao động, thở dài: “ Nếu một ngày thực sự thành lập được quốc gia như thế, e là ta không còn rồi.”

“ Vậy thì cứ cố gắng mà sống đi, để ta đưa ông tới một nơi khác.”

Sau đó Vân Chiêu đưa Tôn Truyền Đình tới đại doanh sâu trong Phượng Hoàng Sơn.

Nơi này là cấm địa quân cơ, không phải ai cũng có thể ra vào, nội việc kiểm tra còn nghiêm ngặt hơn cả thành Ngọc Sơn, tường lũy thành lâu lớp lớp, công sự khắp nơi, quân tốt nghiêm nghị qua lại liên tục, nghiêm nghị lạnh lùng, đây là khu liên hợp quân sự hoàn toàn, không có bách tính sinh sống.

Vân Chiêu tới một ngày rồi có việc gấp phải đi, Tôn Truyền Đình ở lại đại doanh Phượng Hoàng Sơn ba ngày, khi quay về thành Tây An, ông ta nhốt mình vào gian phòng tối om, không ăn không uống suốt một ngày trời.

Đợi khi ông ta từ phòng đi ra thì tóc mai đã bạc cả mảng, đôi mắt đỏ ngầu dưới ánh nến trông như hai đốn lửa ma chơi.

“ Đại Minh hết rồi.” Tôn Truyền Đình ăn cơm với lão bà đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, nói xong không đợi đợi ăn cơm xong đã đứng dậy gọi tùy tùng, vội vàng tới tiền tuyến Hàn Thành.

Lại thêm hai ngày nữa, Tôn Truyền Đình bỗng nhiên thay đổi sách lược, ông ta không bao vây trì hoãn tiêu hao ý chí tặc khấu nữa mà chuyển sang tổ chức cuộc tiến công tổng lực, Tần quân đang cùng nhân mã đại doanh Lý Hồng Cơ kịch chiến dữ dội, chiến trường tanh mùi máu, người hét ngựa kêu lẫn lộn.

Tôn Truyền Đình hờ hững nhìn chiến trường, dù quan quân đang dần giành phần thắng, vẻ mặt ông ta cũng chẳng hiện lên chút vui vẻ nào.

Không biết vì sao, trước mắt ông ta cứ hiện lên dòng lũ sắt thép màu đen hoàn toàn không liên quan tới những gì xảy ra trên chiến trường.



Ngẩng đầu nhìn mặt trời trắng loang loáng, cũng chẳng hề thấy chói mắt, vì ông ta đã nhìn thấy quá nhiều, quá nhiều thứ nhiều thứ khó tin, thậm chí cả trong giấc mơ hoang đường nhất cũng chưa thấy.

Ông ta tận mắt nhìn thấy trong tiếng hỏa pháo gầm vang, một ngọn núi cắm đầy người rơm chớp mắt bị bao phủ bởi khói lửa, rung chuyển như động đất.

Ông ta tận mắt nhìn thấy, quân tốt trước khi xung phong, vô số quả cầu sắt tới tấp bắn vào họ trước …

Ông ta tận mắt nhìn thấy một hán tử trọc đầu cưỡi trên con ngựa cao lớn từ sườn dốc lao xuống, mà sau lưng hắn, vó ngựa như sầm rền, đao thương như rừng làm ông ta rợn sống lưng.

Ông ta còn nhìn thấy từng hàng quân tốt mặc toàn đồ đen gọn gàng, giày da ống cao, tay cầm điểu súng, bọn họ luân phiên tiến về phía trước, mỗi lần tiến lên là cơn mưa đạn, cơn mưa đó không bao giờ dứt ...

Thậm chí ông ta còn nhìn thấy khi máy ném đá tinh xảo ném cái hũ ngói đi xe, hũ ngói vỡ tung, còn nơi nó rơi xuống thành biển lửa.

"Đám tặc khấu trước mắt này chắc chỉ cần ba loạt đạn là đánh tan rồi."

Tôn Truyền Đình đờ đẫn nhìn kỵ binh tặc khấu liên tục lao vào quân trận của ông ta, mỗi lần Tần quân đều phải dùng hết sức lực mới đuổi được bọn chúng đi.

"Lỗ hổng kia chỉ cần một trăm tay súng có thủ lôi là bịt lại được."

Tôn Truyền Đình đờ đẫn nhìn vòng vây do ông ta thiết kế bị một đám tặc khấu phá vỡ, nhìn đám tặc khấu thoát khỏi chiến trường, ông ta vẫn chẳng nói gì.

Vì chẳng sao hết, chạy thì cứ chạy đi.

Cuối cùng thì cũng chết thôi, không một kẻ nào thoát được hết.

Cho dù là không chết chẳng nữa cũng sẽ bị ai đó ép tới cạn giọt máu cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook