Minh Thiên Hạ

Chương 916: Đóng Cửa Đánh Chó.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Không bao lâu sau Từ Nguyên Thọ tới đại thư phòng, chưa bước qua cửa đã nghe thấy Vân Báo đang đau khổ kêu: “ Thế này để Ngọc Sơn thối vạn năm sao?”

Vân Chiêu lờ đi đánh giá của hắn, tiếp tục phát huy trạng thái là y cho là tốt nhất.

Từ Nguyên Thọ vốn nghĩ Vân Báo là tên cường đạo nhận mặt chữ đã giỏi, không ngờ biết xem thư pháp, nhìn mấy chữ Vân Chiêu viết cũng thở dài:” Đúng là để tiếng thối vạn năm.”

Vân Chiêu hứng chí bừng bừng viết xong một chữ nữa, thản nhiên nói:” Tiên sinh viết rất đẹp, đáng tiếc người ta chẳng cần. Tiên sinh có tin dù trẫm lấy chân mà viết thì người ta vẫn coi như bảo bối, chế thành biển, treo lên đại điện không?”

“ Khi đó người ta còn coi đó là loại thư pháp khác, thậm chí bày trước mặt tiên sinh, tiên sinh cũng phải bịt mũi mà nhận đẹp, có phong cách, có hào khí.”

“ Cái danh đệ nhất thư pháp gia Đại Minh của tiên sinh từ đâu mà có, tiên sinh chẳng lẽ không biết? Sư đồ chúng ta đừng mèo chê mèo dài đuôi nữa.”

Xưa nay chữ của Từ Nguyên Thọ được coi là ngàn vàng khó cầu, luôn là kiêu hãnh của ông ta, không ngờ hôm nay bị Vân Chiêu kéo xuống ngang hàng với thứ chữ thối nát của y, tất nhiên tức giận vô cùng. Có điều nghĩ lại thì Vân Chiêu nói không sai, giờ thân phận ông ta như thế, ai dám chê chữ ông ta.

Dù chữ ông ta thực sự có đẹp, lại ai xin chữ ông ta chỉ vì chữ ông ta đẹp đây?

Nhưng mà bị xếp ngang hàng với Vân Chiêu thì vẫn không thể chấp nhận được, Từ tiên sinh nghiến răng nói:” Sau này lão phu tuyên bố với bên ngoài, chữ viết chưa đạt cảnh giới tông sư, ai xin cũng không cho nữa.”

Vân Chiêu giơ ngón cái:” Cao, đúng là cao minh, thế là những người trước kia có được chữ của tiên sinh sẽ phát tài, người sau tới xin chữ tiên sinh càng nhiều, tiên sinh càng từ chối, danh tiếng lại càng lớn, trẫm bội phục, tiên sinh thật là cao minh.”

Từ Nguyên Thọ á khẩu, đúng là tiến không được, lui không xong, không muốn tiếp tục đề tài đau lòng này nữa: “ Được rồi, được rồi, bệ hạ tiếp tục viết đi, sáu chữ Thư viện hoàng gia Ngọc Sơn này phải viết cho tốt đấy.”

Vân Chiêu cười lớn, vui vẻ chấm mực, có điều hai sư đồ này mỗi ngày một xung khắc, Từ Nguyên Thọ lửa giận cao ba trượng, Vân Chiêu viết tám lần mới khiến ông hài lòng.

Khi loạt chữ được bày ra, khí thế hùng tráng thật.

Vân Chiêu nhìn chữ trên mặt đất nói:” Mê tín dùng để phá vỡ, không phải để tuyên truyền, tôn giáo phải chỉnh đốn từ gốc, sau này trẫm hi vọng Ngọc Sơn thành nơi du khách chật kín, chứ không phải tín đồ như mây.”

Từ Nguyên Thọ bực tức:” Bệ hạ mời hết thần thánh lên núi, làm sao chỉnh đốn từ gốc được?”

Vân Chiêu cười ha hả:” Vào bẫy của trẫm rồi thì chạy đâu được, đóng cửa đánh chó là bản lĩnh lớn nhất của trẫm đấy.”

Thật ra đóng cửa đánh chó là bản lĩnh cơ sở của toàn bộ quan viên.

Đối với Vân Chiêu mà nói, tôn giáo cần ước thúc, không thể để nó phát triển vô tội vạ, nếu không sớm muộn cũng thành đại họa.



Mà vì nhu cầu tôn giáo, lúc này ai cũng hi vọng được xây chùa điện tốt nhất thiên hạ ở Ngọc Sơn, với họ mà nói, đó là một loại vinh diệu, cũng là một sự khẳng định.

Chỉ là tất cả đều sập bẫy của Vân Chiêu.

Vân Chiêu đích thân tới Chính Giác tự dưới chân núi, nghênh đòn y là phương trượng Tuệ Minh thiền sư.

Từ lần đầu gặp Tuệ Minh thiền sư, Vân Chiêu đã biết đó không phải là người chỉ biết ăn chay niệm phật, đôi mắt của ông ta khiến Vân Chiêu nhìn thấy bóng dáng của Hồng Thừa Trù.

Lão hòa thượng này giống Hồng Thừa Trù, đều là người đã thấu thế sự, mà cũng phải thôi, người được toàn bộ hòa thượng thiên hạ tiến cử ra làm đại sư chủ trì Chính Giác sự thì cao tăng đắc đạo sao làm nổi.

Đắc đạo thì giống quân tử, rất dễ bị ức hiếp.

Nếu là chúa miếu bình thường, cao tăng bị người ta ức hiếp có khi thành câu chuyện đẹp, chùa miếu sẵn sàng gánh tổn thất.

Nhưng Chính Giác tự chẳng phải chỗ bình thường, nơi này cần vị hòa thượng khôn khéo thức thời, vì ở nơi này thua thiệt một chút, hòa thượng toàn thiên hạ sẽ chịu vô số thiệt thòi.

Tấm biển Vân Chiêu tặng được các hòa thượng treo lên trước khi y tới.

Trong lời khen ngợi tấm tắc của Tuệ Minh thiền sư, bốn chữ "Vô Thượng Chính Giác" bị Từ Nguyên Thọ khinh bỉ liền biến thành chữ mà bậc chí tôn

Vân Báo tháp tùng Vân Chiêu nhớ tới những lời Từ Nguyên Thọ nói ở đại thư phòng, rất muốn cười thật to, nhưng bị Bùi Trọng đưa mắt cảnh cáo, hắn phải miễn cưỡng nhịn xuống, đứng ở bên làm hộ vệ.

Tuệ Minh thiền sư tán thưởng hết sức chân thành: “ Nhờ hồng phúc của bệ hạ, nay bức tượng đá đã có linh tính, toàn nhờ bệ hạ ban cho.”

Vân Chiêu bình đạm nói: “ Trẫm tôn sùng Phật giáo chẳng phải vì các loại phép màu thần kỳ, mà vì Phật giáo dạy người ta hướng thiện, đó là công đức, vì công đức này mà Phật mới được vạn người kính ngưỡng. Thiền sư chớ để bị ngoại vật quấy nhiễu làm quên bản ý của Phật.”

Tuệ Minh thiền sư lần nữa thi lễ: “ Bệ hạ nói rất phải ạ, vạn vật vốn hư vô, chỉ cần lòng có thiện niệm, Linh Sơn ở trong gang tấc. Dạy người hướng thiện vốn là Phật căn, chỉ có người lương thiện mới được phúc báo, công đức viên mẫn.”

Vân Chiêu chắp hai tay vào nhau đáp lễ: “ Hi vọng đại sư giữ được lòng này, Chính Giác tự dữ quốc đồng hưu.”

“ A di đà phật, thiên tai, thiện tai. Chính giác tự lấy lấy lan truyền cái thiện làm gốc, tuyệt đối không dung thứ loại tà mà ngoại đạo.” Tuệ Minh thiền sư lấy trong ông tay áo ra bản văn thư:” Đây là đám tà ma ngoại đạo, xin bệ hạ làm hộ pháp Phật môn, diệt trừ tà ma.”

Vân Chiêu chuyển Bùi Trọng:” Giao cho hữu ti xử lý, không được trì hoãn.”

Bùi Trọng cẩn thận cất vào trong túi, sau đó được hộ vệ đưa đi.

Vân Chiêu tiếp tục được Tuệ Minh thiền sư tháp tùng du lãm Chính Giác tự, cuối cùng tới dưới chân đại phật, ngẩng đầu nhìn Phật đà cao lớn, khẽ thở dài, cởi kim quan buộc tóc ra, cung kính đặt lên đài sen.



“ Đại sư, lần này trẫm tới vội vàng, trên người không có gì cả, chỉ có thứ này dâng Phật.”

Tuệ Minh thiền sư vô cùng hài lòng, cười híp mắt: “ Bệ hạ có lòng rồi, cung phụng Phật một nén hương lòng là đủ.”

Dưới sự chứng kiến của đại phật, Vân Chiêu và Tuệ Minh thiền sư hoàn thành giao dịch.

Phật môn giao ra toàn bộ thứ liên quan tới đám tà ma ngoại đạo sinh ra từ Phật môn như Bạch Liên Giáo, Di Lặc Giáo. Vân Chiêu cũng đảm bảo không có hành vi diệt Phật.

Đồng thời còn đồng ý, hoàng đình Lam Điền có thể thanh trừ những chùa miếu hành vi thái quá trong cương vực Đại Minh, bọn họ còn chỉ rõ chùa miếu nào cần thanh trừ.

Trong chuyện này có lẽ có đồng môn không cùng tâm pháp, Vân Chiêu không bận tâm, y không cần biết khác biệt, chỉ cần giảm bớt quy mô Phật giáo.

Thế là mọi người cùng vui.

Đây là giao dịch chính trị viên mãn.

Tâm tình Vân Chiêu rất tốt ngồi dưới chân phật hồi lâu nghe Tuệ Minh thiền sư giảng giải Kim Cương Kinh, cuối cùng còn dùng bữa cơm chay trong chùa, khen một tiếng ngon mới đi.

Y vừa mới rời Chính Giác Tự, vô số tín đồ nóng lòng chờ đợi bên ngoài không được vào lập tức ùa vào chùa, chốc lát lấp đầy chùa.

Vân Chiêu về tới đại thư phòng thì Bùi Trọng tới bẩm báo.

“ Bệ hạ, đám hòa thượng đó thật ác độc.”

“ Không ác độc sao có thể bỏ thất tình lục dục, đạt tới tứ đại giai không?”

Bùi Trọng ngẩn người, cảm thấy đánh giá này của bệ hạ cũng có lý, lại hỏi:” Vậy không cần điều chỉnh sao?”

Vân Chiêu khẽ lắc đầu:” Kỳ thực bất kỳ tôn giáo nào cũng là kẻ địch của chúng ta, chỉ cần bọn họ còn truyền giáo, tức là đang tước đoạt quyền lực của chúng ta, mượn cơ hội diệt trừ là được. Tôn giáo muôn hình muôn vẻ không đáng sợ, chỉ khi nào độc tôn mới là vấn đề.”

Bùi Trọng nghe vậy chút do dự cuối cùng cũng biến mất:” Bệ hạ, nếu thế thần cứ chiếu theo danh sách này để diệt trừ.”

“ Đi đi, phải nhanh gọn.”

“ Nếu vậy thần sẽ vô tình để lộ văn thư này ra ngoài, đương nhiên là sau khi chấp hành.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook