Chương 820: Đồng Song Ơi Là Đồng Song.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Vết máu trên bậc thềm Mộc vương phủ không cách nào rửa sạch được nữa, nhất là giữa khe đá đã biến thành màu đen.
Trên tường có thêm vài vết súng bắn, tường trái cháy xém một mảng, nhìn là biết tàn dư của một vụ nổ.
Trên cửa treo hai cái đèn bão, đung đưa theo gió.
Thành Bắc Kinh vào mùa đông gió khô mà lạnh, thổi lên mặt người đau rát, nếu không bôi ít mỡ lên mặt thì chẳng mấy chốc bị nứt da.
Hạ Hoàn Thuần từ trong xe ngựa đi ra, trước tiên là nhìn những kẻ kỳ quái thập thập thò thò đằng xa, hắn nhe hàm răng trắng cười rạng rỡ với tên thám tử gần mình nhất còn vẫy vẫy tay, như thể thấy người quen vậy.
Tên thám tử đó ngớ ra đang nhớ xem sao vị quý công tử này lại quen mình thì bị một mũi nỏ tiễn đâm thấu ngực, cứ thế mắt trợn trừng trừng ngã thẳng tắp xuống đất, tiếp đó từ trong ngõ ném ra hai cái móc xích, móc lấy thi thể kéo đi.
Trên đường nhanh chóng chẳng còn ai, chỉ có vệt máu dài vô cùng bắt mắt.
Hạ Hoàn Thuần mặc áo choàng lông điêu đen, đầu đội kim quan, trên kim quan có quả bóng nhung đỏ, chân đi giày ống cao bằng da hươu, trời rất lạnh, tay hắn còn ôm một cái lò sưởi bằng gỗ trầm.
Người đi tới đâu để lại mùi thơm tới đó.
Bốn hắc y nhân đi cùng hắn, cho nên khi hắn qua cửa, bốn quân tốt Mộc phủ xếp hàng ngang sau cửa chặn đường, ai nấy vẻ mặt khẩn trương.
Bọn họ nhìn thấy cảnh vừa diễn ra trên phố rồi, biết thiếu niên này không giống đám con cháu huân quý mà họ từng gặp, hẳn là người rất đáng sợ.
“ Nói với Mộc Thiên Đào, đồng song tới bái phỏng.” Hạ Hoàn Thuần dừng bước, nói rõ mục đích rồi hứng thú nhìn ngắm bốn xung quanh, điệu bộ hết sức thong dong nhàn nhã:
Kỳ thực cho dù có là vương phủ đi chăng nữa thì vào mùa đông cũng có cái gì để mà ngắm đâu, người kinh thành chẳng trồng mấy loại cây xanh quanh năm như tùng bách, cho nên chỉ có cái ao sen đóng băng, cây cối trụi lá, mỗi bốn chữ "Phúc thọ duyên niên" bằng vàng trên tường chắn là còn có thể thấy được huy hoàng ngày nào của Mộc vương phủ.
Chốc lát sau Mộc Thiên Đào đi ra, nhìn thấy Hạ Hoàn Thuần, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, có điều hắn vẫn lễ độ đưa tay mời khác vào trung đường.
Lúc này Mộc Thiên Đào vẫn mặc giáp trụ toàn thân, giáp không hề sạch sẽ, xem chừng đây là vật bất ly thân của hắn thời gian qua.
Tới khi thị nữ dâng trà lên xong lui ra, hai người mới có giao lưu đầu tiên.
“ Ngươi thực sự định đại chiến với Lý Hồng Cơ một trận ở kinh thành đấy à?” Hạ Hoàn Thuần chẳng đụng vào trà nước của Mộc vương phủ mà nhận lấy bầu rượu trong tay hắc y nhân, lấy hai chén bạc rót đầy mời:
Mộc Thiên Đào cũng chẳng động vào rượu của Hạ Hoàn Thuần, cầm chén trà lên:” Phải tử chiến.”
“ Ta không hiểu, Mộc vương phủ của ngươi sắp gặp tai ương rồi, Trương Bỉnh Trung rời Giang Tây, tới thẳng Vân Quý, vậy mà ngươi ở đây chơi trò vớ vẩn vô nghĩa này.”
“ Hắn chỉ là chim trong lồng của Lam Điền thôi, đi đâu được chứ. Với lại ta chẳng cần lo, đây là chuyện Vân Mãnh phải lo mới đúng, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Hạ Hoàn Thuần vỗ tay một cái:” Nếu Vân thị đã giúp ngươi một việc, ngươi giúp ta một việc chứ?”
Mộc Thiên Đào cười lạnh:” Xui xẻo của ai thì người đó gánh.”
“ Ngươi có năng lực lắm đấy, có thể gánh vài cái đâu có sao.”
“ Ngươi gánh cũng tốt đấy chứ.”
Hai người lời qua tiếng lại đầy hàm ý mỉa mai châm chích nhau, nghe thế nào cũng chẳng thấy giống đồng song. Sự thực họ là đồng song, thuộc cái loại quan hệ sâu sắc không ưa nhau ngay từ ngày đầu nữa cơ.
Hạ Hoàn Thuần hơi ngả người về phía Mộc Thiên Đào:” Gần đây cục diện thay đổi rồi, sư phụ ta sắp nhất thống thiên hạ, nên thanh danh của người không được vấy bẩn dù chỉ là một chút. Tương tự, ta thân là đại đệ tử của sư phụ, cũng không tiện mang tiếng xấu, tránh người ta nói xấu sư phụ ta.”
Mộc Thiên Đào không đáp lời, nhẹ nhẹ thổi một hơi lên chén trà rồi nhấp khẽ, động tác ưu nhã, không nhìn ra có chút dao động nào trong lòng hắn.
Hạ Hoàn Thuần tiếp tục dụ dỗ:” Mộc vương phủ ngươi tuy hủ bại, nhưng không có tiếng xấu gì rõ ràng, cho nên tương lai ta cầu xin Mãnh thúc xử lý Mộc vương phủ ngươi như hào thân bình thường, ngươi thấy sao?”
“ Mộc vương phủ ta bao năm qua chinh chiến với thổ ti tây nam, thực sự chẳng còn như trước nữa, không kháng cự lại được Trương Bỉnh Trung, cũng chẳng thể chống lại Vân Mãnh, điều đó ta tự biết. Còn ngươi, đang định lấy tính mạng huynh trưởng, đệ muội, mẫu thân ta ra uy hiếp đấy à?”
“ Không sai, ngươi là cường giả cho nên ta uy hiếp ngươi, ta không thích uy hiếp kẻ yếu.”
Mộc Thiên Đào thở dài uống một hơi hết chén trà, đặt mạnh cốc xuống:” Mẹ ta chỉ là nữ tử yếu mềm, huynh trưởng ta thì là người tâm tính bình hòa, thực sự không phải là người có thể đối diện với loạn thế. Dù sao thì ta cũng liều rồi, ngươi nói đi, chuẩn bị để ta gánh tội gì thay nào, giết hoàng đế à?”
Hạ Hoàn Thuần lắc đầu:” Không phải, ta cũng không dám, sư phụ ta rất thích ngươi đấy, biết không?”
“ Bệ hạ đúng là rất ưu ái ta, ta luôn biết ơn người.” Mộc Thiên Đào hướng về phía Lam Điền chắp tay một cái, với thân phận đặc thù của hắn mà vẫn được hưởng giáo dục tốt nhất ở thư viện Ngọc Sơn, không phải chịu chút ngăn cấm nào, hiển nhiên nhờ Vân Chiêu tác động tới:
“ Cho nên ta không thể hại ngươi quá thảm, nếu không sư phụ ta sẽ không vui, thế này đi, ngươi dẫn người bao vây ti thiên giám mười ngày, ta phải làm chút việc.”
“ Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, ngươi đúng là một tên ác tặc.”
Hạ Hoàn Thuần tự rót thêm rượu cho mình, cái chén Mộc Thiên Đào không uống vẫn để nguyên: “ Đừng nói khó nghe, ta đang bảo vệ báu vật của Đại Minh, sao có thể nói là tặc.”
Mộc Thiên Đào chỉ tay ra ngoài: “ Phú hộ trong thành lợi dụng đêm tối bỏ chạy, nhưng luôn gặp phải cường đạo, đừng nói với ta đó không phải là các ngươi.”
Hạ Hoàn Thuần kiên quyết lắc đầu: “ Không phải bọn ta, nghe nói là hoàng đế sai ngươi ra tay mà.”
“ Dám làm không dám nhận à?”
“ Không phải sao lại nhận, đại quân của Lý Định Quốc tướng quân sắp nam hạ, đã chiếm lĩnh Đại Đồng, không lâu nữa sẽ tới Tuyên Phủ, mục đích là cần vương. Vân Dương tướng quân cũng dẫn đại quân rời Khai Phong, gấp rút tới kinh thành cần vương. Ngươi xem, Lam Điền ta chính đại quang minh như thế, sao làm chuyện mờ ám ngươi nói, không có, không có đâu.”
Mộc Thiên Đào cười nhạt: “ Được, vậy thì ta sẽ cố gắng giữ kinh thành, đợi Lý Định Quốc tướng quân và Vân Dương tướng quân tới cần vương.”
“ Phải thế, phải thế, giữ lại cái mạng còn sống ngày tháng tốt đẹp chứ, sư phụ ta nói, chết trước khi bình minh tới là lỗ nhất. Quyết định thế nhé, ngươi dẫn binh bao vây ti thiên giám mười ngày cho ta làm việc. “ Hạ Hoàn Thuần đứng dậy: “ Nếu có người thấy bảo bối của ti thiên giám không còn nữa, ngươi cứ nói với họ là nấu chảy làm quân nhu rồi.”
“ Các ngươi cướp hết của phú hộ, dọn sạch kinh thành, để lại một đám người cùng khổ không nơi nào để đi, mà đám người cùng khổ đó lại hoan nghênh Lý Hồng Cơ tới. Các ngươi rút đi cái xương sống cuối cùng của Đại Minh, bỏ lại đống thịt nhão, các ngươi, các ngươi .... “ Mộc Thiên Đào bi phẫn tới không nói lên lời:
Hạ Hoàn Thuần cầm lò sưởi đi ra ngoài, cười rất tươi: “ Kiếm phải mài mới sắc, mai có lạnh mới thơm, gian nan khốn khó ngươi nhận ngày hôm nay sẽ thành trợ giúp cho thành công của ngươi sau này.”
Mộc Thiên Đào cũng không muốn mất công nói mấy lời thừa thãi với kẻ trơ tráo này, đối phó với loại người này chỉ có một cách:” Được, ngươi muốn bảo bối của ti thiêm giám thì bỏ tiền ra, ngươi trả đủ tiền, ta thậm chí có thể giúp ngươi vận chuyển ra khỏi thành. Không trả tiền, ta chẳng ngại làm như ngươi nói nung chảy ra làm quân nhu, dù sao thì cái ác danh đó ta cũng phải gánh mà.”
Trên tường có thêm vài vết súng bắn, tường trái cháy xém một mảng, nhìn là biết tàn dư của một vụ nổ.
Trên cửa treo hai cái đèn bão, đung đưa theo gió.
Thành Bắc Kinh vào mùa đông gió khô mà lạnh, thổi lên mặt người đau rát, nếu không bôi ít mỡ lên mặt thì chẳng mấy chốc bị nứt da.
Hạ Hoàn Thuần từ trong xe ngựa đi ra, trước tiên là nhìn những kẻ kỳ quái thập thập thò thò đằng xa, hắn nhe hàm răng trắng cười rạng rỡ với tên thám tử gần mình nhất còn vẫy vẫy tay, như thể thấy người quen vậy.
Tên thám tử đó ngớ ra đang nhớ xem sao vị quý công tử này lại quen mình thì bị một mũi nỏ tiễn đâm thấu ngực, cứ thế mắt trợn trừng trừng ngã thẳng tắp xuống đất, tiếp đó từ trong ngõ ném ra hai cái móc xích, móc lấy thi thể kéo đi.
Trên đường nhanh chóng chẳng còn ai, chỉ có vệt máu dài vô cùng bắt mắt.
Hạ Hoàn Thuần mặc áo choàng lông điêu đen, đầu đội kim quan, trên kim quan có quả bóng nhung đỏ, chân đi giày ống cao bằng da hươu, trời rất lạnh, tay hắn còn ôm một cái lò sưởi bằng gỗ trầm.
Người đi tới đâu để lại mùi thơm tới đó.
Bốn hắc y nhân đi cùng hắn, cho nên khi hắn qua cửa, bốn quân tốt Mộc phủ xếp hàng ngang sau cửa chặn đường, ai nấy vẻ mặt khẩn trương.
Bọn họ nhìn thấy cảnh vừa diễn ra trên phố rồi, biết thiếu niên này không giống đám con cháu huân quý mà họ từng gặp, hẳn là người rất đáng sợ.
“ Nói với Mộc Thiên Đào, đồng song tới bái phỏng.” Hạ Hoàn Thuần dừng bước, nói rõ mục đích rồi hứng thú nhìn ngắm bốn xung quanh, điệu bộ hết sức thong dong nhàn nhã:
Kỳ thực cho dù có là vương phủ đi chăng nữa thì vào mùa đông cũng có cái gì để mà ngắm đâu, người kinh thành chẳng trồng mấy loại cây xanh quanh năm như tùng bách, cho nên chỉ có cái ao sen đóng băng, cây cối trụi lá, mỗi bốn chữ "Phúc thọ duyên niên" bằng vàng trên tường chắn là còn có thể thấy được huy hoàng ngày nào của Mộc vương phủ.
Chốc lát sau Mộc Thiên Đào đi ra, nhìn thấy Hạ Hoàn Thuần, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, có điều hắn vẫn lễ độ đưa tay mời khác vào trung đường.
Lúc này Mộc Thiên Đào vẫn mặc giáp trụ toàn thân, giáp không hề sạch sẽ, xem chừng đây là vật bất ly thân của hắn thời gian qua.
Tới khi thị nữ dâng trà lên xong lui ra, hai người mới có giao lưu đầu tiên.
“ Ngươi thực sự định đại chiến với Lý Hồng Cơ một trận ở kinh thành đấy à?” Hạ Hoàn Thuần chẳng đụng vào trà nước của Mộc vương phủ mà nhận lấy bầu rượu trong tay hắc y nhân, lấy hai chén bạc rót đầy mời:
Mộc Thiên Đào cũng chẳng động vào rượu của Hạ Hoàn Thuần, cầm chén trà lên:” Phải tử chiến.”
“ Ta không hiểu, Mộc vương phủ của ngươi sắp gặp tai ương rồi, Trương Bỉnh Trung rời Giang Tây, tới thẳng Vân Quý, vậy mà ngươi ở đây chơi trò vớ vẩn vô nghĩa này.”
“ Hắn chỉ là chim trong lồng của Lam Điền thôi, đi đâu được chứ. Với lại ta chẳng cần lo, đây là chuyện Vân Mãnh phải lo mới đúng, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Hạ Hoàn Thuần vỗ tay một cái:” Nếu Vân thị đã giúp ngươi một việc, ngươi giúp ta một việc chứ?”
Mộc Thiên Đào cười lạnh:” Xui xẻo của ai thì người đó gánh.”
“ Ngươi có năng lực lắm đấy, có thể gánh vài cái đâu có sao.”
“ Ngươi gánh cũng tốt đấy chứ.”
Hai người lời qua tiếng lại đầy hàm ý mỉa mai châm chích nhau, nghe thế nào cũng chẳng thấy giống đồng song. Sự thực họ là đồng song, thuộc cái loại quan hệ sâu sắc không ưa nhau ngay từ ngày đầu nữa cơ.
Hạ Hoàn Thuần hơi ngả người về phía Mộc Thiên Đào:” Gần đây cục diện thay đổi rồi, sư phụ ta sắp nhất thống thiên hạ, nên thanh danh của người không được vấy bẩn dù chỉ là một chút. Tương tự, ta thân là đại đệ tử của sư phụ, cũng không tiện mang tiếng xấu, tránh người ta nói xấu sư phụ ta.”
Mộc Thiên Đào không đáp lời, nhẹ nhẹ thổi một hơi lên chén trà rồi nhấp khẽ, động tác ưu nhã, không nhìn ra có chút dao động nào trong lòng hắn.
Hạ Hoàn Thuần tiếp tục dụ dỗ:” Mộc vương phủ ngươi tuy hủ bại, nhưng không có tiếng xấu gì rõ ràng, cho nên tương lai ta cầu xin Mãnh thúc xử lý Mộc vương phủ ngươi như hào thân bình thường, ngươi thấy sao?”
“ Mộc vương phủ ta bao năm qua chinh chiến với thổ ti tây nam, thực sự chẳng còn như trước nữa, không kháng cự lại được Trương Bỉnh Trung, cũng chẳng thể chống lại Vân Mãnh, điều đó ta tự biết. Còn ngươi, đang định lấy tính mạng huynh trưởng, đệ muội, mẫu thân ta ra uy hiếp đấy à?”
“ Không sai, ngươi là cường giả cho nên ta uy hiếp ngươi, ta không thích uy hiếp kẻ yếu.”
Mộc Thiên Đào thở dài uống một hơi hết chén trà, đặt mạnh cốc xuống:” Mẹ ta chỉ là nữ tử yếu mềm, huynh trưởng ta thì là người tâm tính bình hòa, thực sự không phải là người có thể đối diện với loạn thế. Dù sao thì ta cũng liều rồi, ngươi nói đi, chuẩn bị để ta gánh tội gì thay nào, giết hoàng đế à?”
Hạ Hoàn Thuần lắc đầu:” Không phải, ta cũng không dám, sư phụ ta rất thích ngươi đấy, biết không?”
“ Bệ hạ đúng là rất ưu ái ta, ta luôn biết ơn người.” Mộc Thiên Đào hướng về phía Lam Điền chắp tay một cái, với thân phận đặc thù của hắn mà vẫn được hưởng giáo dục tốt nhất ở thư viện Ngọc Sơn, không phải chịu chút ngăn cấm nào, hiển nhiên nhờ Vân Chiêu tác động tới:
“ Cho nên ta không thể hại ngươi quá thảm, nếu không sư phụ ta sẽ không vui, thế này đi, ngươi dẫn người bao vây ti thiên giám mười ngày, ta phải làm chút việc.”
“ Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, ngươi đúng là một tên ác tặc.”
Hạ Hoàn Thuần tự rót thêm rượu cho mình, cái chén Mộc Thiên Đào không uống vẫn để nguyên: “ Đừng nói khó nghe, ta đang bảo vệ báu vật của Đại Minh, sao có thể nói là tặc.”
Mộc Thiên Đào chỉ tay ra ngoài: “ Phú hộ trong thành lợi dụng đêm tối bỏ chạy, nhưng luôn gặp phải cường đạo, đừng nói với ta đó không phải là các ngươi.”
Hạ Hoàn Thuần kiên quyết lắc đầu: “ Không phải bọn ta, nghe nói là hoàng đế sai ngươi ra tay mà.”
“ Dám làm không dám nhận à?”
“ Không phải sao lại nhận, đại quân của Lý Định Quốc tướng quân sắp nam hạ, đã chiếm lĩnh Đại Đồng, không lâu nữa sẽ tới Tuyên Phủ, mục đích là cần vương. Vân Dương tướng quân cũng dẫn đại quân rời Khai Phong, gấp rút tới kinh thành cần vương. Ngươi xem, Lam Điền ta chính đại quang minh như thế, sao làm chuyện mờ ám ngươi nói, không có, không có đâu.”
Mộc Thiên Đào cười nhạt: “ Được, vậy thì ta sẽ cố gắng giữ kinh thành, đợi Lý Định Quốc tướng quân và Vân Dương tướng quân tới cần vương.”
“ Phải thế, phải thế, giữ lại cái mạng còn sống ngày tháng tốt đẹp chứ, sư phụ ta nói, chết trước khi bình minh tới là lỗ nhất. Quyết định thế nhé, ngươi dẫn binh bao vây ti thiên giám mười ngày cho ta làm việc. “ Hạ Hoàn Thuần đứng dậy: “ Nếu có người thấy bảo bối của ti thiên giám không còn nữa, ngươi cứ nói với họ là nấu chảy làm quân nhu rồi.”
“ Các ngươi cướp hết của phú hộ, dọn sạch kinh thành, để lại một đám người cùng khổ không nơi nào để đi, mà đám người cùng khổ đó lại hoan nghênh Lý Hồng Cơ tới. Các ngươi rút đi cái xương sống cuối cùng của Đại Minh, bỏ lại đống thịt nhão, các ngươi, các ngươi .... “ Mộc Thiên Đào bi phẫn tới không nói lên lời:
Hạ Hoàn Thuần cầm lò sưởi đi ra ngoài, cười rất tươi: “ Kiếm phải mài mới sắc, mai có lạnh mới thơm, gian nan khốn khó ngươi nhận ngày hôm nay sẽ thành trợ giúp cho thành công của ngươi sau này.”
Mộc Thiên Đào cũng không muốn mất công nói mấy lời thừa thãi với kẻ trơ tráo này, đối phó với loại người này chỉ có một cách:” Được, ngươi muốn bảo bối của ti thiêm giám thì bỏ tiền ra, ngươi trả đủ tiền, ta thậm chí có thể giúp ngươi vận chuyển ra khỏi thành. Không trả tiền, ta chẳng ngại làm như ngươi nói nung chảy ra làm quân nhu, dù sao thì cái ác danh đó ta cũng phải gánh mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.