Chương 266: Đốt Cháy Giai Đoạn.
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Vân Chiêu đang xử lý công văn thì thần phụ Thang Nhược Vọng của giáo đường Ngọc Sơn hưng phấn tới tìm, thần bí nói với y, ông ta đã phá giải được thuật chế tạo pha lê.
Đối với chuyện ông ta biết chế tạo pha lê, Vân Chiêu chẳng thèm để ý, cái gì mà phá giải thuật chế tạo pha lê chứ, tám thành là đồng nghiệp của ông ta ở Châu Âu nói cho ông ta mới đúng.
Lịch sử của pha lê dài hơn mọi người dự liệu, vào thời kỳ Solomon trước Công Nguyên đã có rồi, vì khi đó pha lê là loại tài phú rất quý giá, cho nên đám trộm mộ mở kho báu Solomon vô cùng thê thảm.
Bọn họ đã phải mạo hiểm cực lớn, đầu tư vô số tiền bạc công sức để đi tìm kho báu Solomon trong truyền thuyết, cuối cùng tìm được đống pha lê vỡ nát.
Vân Chiêu chẳng biết tâm tình của đám đạo tặc khi đó ra sao, nhưng y biết thời điểm này công nghệ chế tác pha lê đã không che dấu được nữa, nó đã được truyền tới Châu Âu rồi.
Tiếp theo đây pha lê trở thành mắt xích quan trọng nhất của trò lừa đảo lưu hành khắp Châu Á một thời.
Năm xưa đi học bồi dưỡng, giáo viên đã lấy pha lê ra làm ví dụ nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, thân là một phần tử của chính phủ, ngàn vạn lần đừng đem thứ mình không quen thuộc vào trong công tác, nếu không đó là tội ác với nhân dân, sỉ nhục với quan viên.
Bao nhiêu năm qua Vân Chiêu chưa bao giờ keo kiệt việc tài trợ cho mấy người Thang Nhược Vọng, mặc dù ích lợi họ mang lại không xứng đáng số tiền mà y đầu tư, nhưng y không vì thế mà cắt giảm ưu đãi nào.
Vậy mà giờ Thang Nhược Vọng lại hớn hở tới nói với y về pha lê, không những làm Vân Chiêu thất vọng mà cả độ tín nhiệm của y cũng sụt giảm mạnh.
Cảm giác bao năm qua mình nuôi sói vậy, cho chúng ăn, chúng không thân.
“ Thứ này có gì mà kỳ lạ, chỉ cần dùng đá thạch anh, đá vôi, cho vào nung với nhau là nung ra được pha lê thôi, ông nên đặt thêm nhiều tâm tư vào nghiên cứu hỏa pháo đi, ví như làm sao đúc ra được đại pháo gọn nhẹ dễ dùng, làm sao mới tránh việc dùng đồng đúc pháo, đó mới là công tác quan trọng nhất của ông.” Vân Chiêu nhìn gương mặt như bị lừa đạp của Thang Nhược Vọng, nói chuyện mất đi sự khách khí trước kia:” Kỹ thuật chế tạo lưu ly quý gấp pha lê cả ngàn lần cũng được tổ tiên ta phát hiện ra khi đúc đồ đồng, có gì lạ đâu cơ chứ. Ngoài ra nói với những người bạn của ông còn chưa từ Pháp tới, pha lê ở chỗ bọn ta không đáng tiền, đừng có vất vả đi vạn dặm mang đống pha lê tới đây lừa gạt.”
Mặt Thang Nhược Vọng ngày càng trắng, trắng gần bằng với bá tước Dracula, áo choàng đen thì ông ta có sẵn rồi, chỉ thiếu mỗi hai cái răng nanh hút máu nữa thôi, đôi mắt càng lúc càng đỏ cũng giống nốt.
Vân Chiêu đang phê duyệt công văn mất kiên nhẫn nói:” Mảnh đất này không có người cho ông lừa đâu, đi mà lừa người Ấn Độ, lừa người cưỡi lạc đà lưu lãng trên sa mạc ấy, ta nghe nói bọn họ vô cùng giàu có, các ông sẽ có thể dùng mấy thứ đồ pha lê đẹp đẽ đó đi lừa tiền xây giáo đường.”
“ Ta không tin người nơi này đều bác học như ngài.” Hi vọng của Thang Nhược Vọng bị Vân Chiêu bóc trần một cách vô tình, lòng tàn như tro phát ra tiếng rên cuối cùng:
Vân Chiêu đặt bút xuống, bình tĩnh nói:” Nhân dân của bọn ta chỉ có thể bị bọn ta lừa, không cho phép người ngoài tới lừa.”
Thang Nhược Vọng bất đắc dĩ nói:” Được rồi, tướng quân của ta, ngài là người trí tuệ, nếu như bọn ta mở một xưởng pha lê, quản lý do người của ngài chỉ định, ngài thấy sao?”
Vân Chiêu nghĩ một lúc nói:” Như thế rất tốt, ông có thể đi tìm Từ Ngũ Tường, đem bí phương của ông nói với hắn, để khi hắn an bài xưởng đồ sứ cũng mở một xưởng pha lê, chúng ta lừa được ... À không, chúng ta kiếm được hai lượng bạc, sẽ chia cho ông một lượng.”
“ Ông nên biết đây là thỏa hiệp lớn nhất của ta với ông rồi, tương ứng với đó là, ông nhất định phải làm cho ta đại pháo bắn xa hơn, uy lực càng lớn hơn, đi đi, Từ Ngũ Tưởng ở sát vách.”
Đợi Thang Nhược Vọng thất vọng đi rồi, Vân Chiêu đấm đầu mình, sao mà mình lại quên chuyện pha lê nhỉ, nếu có pha lê rồi, vậy thì xưởng xi măng cũng nên xuất hiện chứ nhỉ, rốt cuộc có nên làm không?
Vân Chiêu bất giác nhớ tới ánh mắt thù hận của đám ông chủ xưởng xi măng bị y bắt đóng cửa, giờ y lại tính chuyện mở xưởng xi măng ... Cơ mà công nghệ chế tác xi măng còn đơn giản hơn cả thủy tinh với đồ sứ, mặc dù với trình độ thời này tất nhiên chỉ làm ra được xi măng thô sơ chất lượng thấp dễ vón cục, khó bảo quản, song đem so với đất tam hợp phải trộm cùng rơm và gạo nếp thì rõ ràng tốt hơn hẳn ... Lại còn có không gian cải tiến.
Sau nửa ngày trời cân nhắc, Vân Chiêu ra ngoài, đứng ở cổng đại trạch Vân thị nhìn khói đen bốc lên ở hậu sơn, lòng ưu sầu, nơi đó là xưởng luyện thép, nguồn ô nhiễm lớn nhất trong thành Ngọc Sơn, nếu thêm cái xưởng xi măng nữa ...
Vân Chiêu ngồi xe lừa đi làm lên thư viện Ngọc Sơn, mai là ngày đại hỉ của Từ Nguyên Thọ tiên sinh, y thân là khai sơn đại đệ tử, không đi không được.
Thôi thì đi trước một ngày luôn cho xong.
Vừa mới gặp được tân lang râu tóc cắt tỉa gọn gàng, quần áo là lượt, còn gài cái trâm thanh ngọc, Vân Chiêu liền bị tiên sinh đuổi ra ngoài.
“ Tân lang già xấu hồ đây mà.” Vân Chiêu ngồi trên hàng rào gỗ, lấy cái bánh mỳ cứng từ giỏ của bà nương da trắng eo như cái chum, vừa ăn bánh mỳ vừa nói chuyện với bà nương da trắng:
Bà nương da trắng nói tiếng Hán vẫn rất trúc trắc:” Từ tiên sinh rất đẹp trai.”
Vân Chiêu lại cắn miếng bánh mỳ nữa:” Đúng là đẹp trai, sao không theo đuổi ông ấy?”
Bà nương da trắng cười to:” Thân thể ông ấy không đủ cường tráng.”
Vân Chiêu tán đồng hết sức:” Đó là phong cách của người đọc sách đấy, họ thích gầy trông mới có phong, phong cốt không thấy, mà cốt rõ nhiều.”
Giọng hai người cực lớn, sau đó có cái ấm trà bay vèo từ cửa sổ ra, bà nương da trắng vung cánh tay nần nẫn thịt chộp ngay lấy trước khi rơi trúng đầu Vân Chiêu, sau đó cho ấm trà vào giỏ, chạy biến mất.
Đều là người rất thực tế, chỉ cần là thứ người khác đánh rơi, tức là người ta không cần nữa, ai nhặt được là của người ấy.
“ Tiên sinh, ấm trà của người bị người ta nhặt mất rồi.” Vân Chiêu bắc tay làm loa nói lớn vào trong phòng:
“ Xéo!” Từ tiên sinh trả lời hết sức đơn giản rõ ràng:
“ Nghe nói muội tử của Lao Như Ý bị hôi nách, tiên sinh, trong nhà học sinh có dầu hoa quế do Đa Đa sai người đưa về, thơm lắm, tiên sinh nên sức một ít lên chăn uyên ương.”
“ Xéo!”
“ Tiên sinh trước kia chúng ta ước định tiền học một vạn lượng hình như là hơi nhiều rồi, tiên sinh, người lấy gì để bồi thường học sinh đây?”
“ Xéo!”
“ Nghe nói Từ đại tiên sinh gặp xui xẻo rồi, tiên sinh nên mời ông ấy tới huyện Lam Điền, Từ đại tiên sinh cả đời lang bạt kỳ hồ, an gia ở huyện Lam Điền, huynh đệ tiên sinh cũng được tương phùng, thế chẳng phải tốt lắm à?”
“ Xéo!”
Vân Chiêu thở dài, xem ra Từ Quang Khải không chịu tới huyện Lam Điền, nghĩ cũng phải thôi, trước kia dù sao người ta cũng là lễ bộ thượng thư, Văn Uyên các đại học sĩ, năm Sùng Trinh thứ 6 bị bệnh nặng, thiếu chút nữa không sống nổi, liền cáo lão từ quan, nghe đâu gần đây định về quê nhà phủ Tùng Giang.
Nếu mời được vị tiên sinh yêu thích khoa học này tới Ngọc Sơn thì tốt biên bao, đáng tiếc lão tiên sinh tựa hồ càng thích về quê, có lẽ nhiều tuổi rồi, không thích chạy lung tung nữa.
Đối với chuyện ông ta biết chế tạo pha lê, Vân Chiêu chẳng thèm để ý, cái gì mà phá giải thuật chế tạo pha lê chứ, tám thành là đồng nghiệp của ông ta ở Châu Âu nói cho ông ta mới đúng.
Lịch sử của pha lê dài hơn mọi người dự liệu, vào thời kỳ Solomon trước Công Nguyên đã có rồi, vì khi đó pha lê là loại tài phú rất quý giá, cho nên đám trộm mộ mở kho báu Solomon vô cùng thê thảm.
Bọn họ đã phải mạo hiểm cực lớn, đầu tư vô số tiền bạc công sức để đi tìm kho báu Solomon trong truyền thuyết, cuối cùng tìm được đống pha lê vỡ nát.
Vân Chiêu chẳng biết tâm tình của đám đạo tặc khi đó ra sao, nhưng y biết thời điểm này công nghệ chế tác pha lê đã không che dấu được nữa, nó đã được truyền tới Châu Âu rồi.
Tiếp theo đây pha lê trở thành mắt xích quan trọng nhất của trò lừa đảo lưu hành khắp Châu Á một thời.
Năm xưa đi học bồi dưỡng, giáo viên đã lấy pha lê ra làm ví dụ nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, thân là một phần tử của chính phủ, ngàn vạn lần đừng đem thứ mình không quen thuộc vào trong công tác, nếu không đó là tội ác với nhân dân, sỉ nhục với quan viên.
Bao nhiêu năm qua Vân Chiêu chưa bao giờ keo kiệt việc tài trợ cho mấy người Thang Nhược Vọng, mặc dù ích lợi họ mang lại không xứng đáng số tiền mà y đầu tư, nhưng y không vì thế mà cắt giảm ưu đãi nào.
Vậy mà giờ Thang Nhược Vọng lại hớn hở tới nói với y về pha lê, không những làm Vân Chiêu thất vọng mà cả độ tín nhiệm của y cũng sụt giảm mạnh.
Cảm giác bao năm qua mình nuôi sói vậy, cho chúng ăn, chúng không thân.
“ Thứ này có gì mà kỳ lạ, chỉ cần dùng đá thạch anh, đá vôi, cho vào nung với nhau là nung ra được pha lê thôi, ông nên đặt thêm nhiều tâm tư vào nghiên cứu hỏa pháo đi, ví như làm sao đúc ra được đại pháo gọn nhẹ dễ dùng, làm sao mới tránh việc dùng đồng đúc pháo, đó mới là công tác quan trọng nhất của ông.” Vân Chiêu nhìn gương mặt như bị lừa đạp của Thang Nhược Vọng, nói chuyện mất đi sự khách khí trước kia:” Kỹ thuật chế tạo lưu ly quý gấp pha lê cả ngàn lần cũng được tổ tiên ta phát hiện ra khi đúc đồ đồng, có gì lạ đâu cơ chứ. Ngoài ra nói với những người bạn của ông còn chưa từ Pháp tới, pha lê ở chỗ bọn ta không đáng tiền, đừng có vất vả đi vạn dặm mang đống pha lê tới đây lừa gạt.”
Mặt Thang Nhược Vọng ngày càng trắng, trắng gần bằng với bá tước Dracula, áo choàng đen thì ông ta có sẵn rồi, chỉ thiếu mỗi hai cái răng nanh hút máu nữa thôi, đôi mắt càng lúc càng đỏ cũng giống nốt.
Vân Chiêu đang phê duyệt công văn mất kiên nhẫn nói:” Mảnh đất này không có người cho ông lừa đâu, đi mà lừa người Ấn Độ, lừa người cưỡi lạc đà lưu lãng trên sa mạc ấy, ta nghe nói bọn họ vô cùng giàu có, các ông sẽ có thể dùng mấy thứ đồ pha lê đẹp đẽ đó đi lừa tiền xây giáo đường.”
“ Ta không tin người nơi này đều bác học như ngài.” Hi vọng của Thang Nhược Vọng bị Vân Chiêu bóc trần một cách vô tình, lòng tàn như tro phát ra tiếng rên cuối cùng:
Vân Chiêu đặt bút xuống, bình tĩnh nói:” Nhân dân của bọn ta chỉ có thể bị bọn ta lừa, không cho phép người ngoài tới lừa.”
Thang Nhược Vọng bất đắc dĩ nói:” Được rồi, tướng quân của ta, ngài là người trí tuệ, nếu như bọn ta mở một xưởng pha lê, quản lý do người của ngài chỉ định, ngài thấy sao?”
Vân Chiêu nghĩ một lúc nói:” Như thế rất tốt, ông có thể đi tìm Từ Ngũ Tường, đem bí phương của ông nói với hắn, để khi hắn an bài xưởng đồ sứ cũng mở một xưởng pha lê, chúng ta lừa được ... À không, chúng ta kiếm được hai lượng bạc, sẽ chia cho ông một lượng.”
“ Ông nên biết đây là thỏa hiệp lớn nhất của ta với ông rồi, tương ứng với đó là, ông nhất định phải làm cho ta đại pháo bắn xa hơn, uy lực càng lớn hơn, đi đi, Từ Ngũ Tưởng ở sát vách.”
Đợi Thang Nhược Vọng thất vọng đi rồi, Vân Chiêu đấm đầu mình, sao mà mình lại quên chuyện pha lê nhỉ, nếu có pha lê rồi, vậy thì xưởng xi măng cũng nên xuất hiện chứ nhỉ, rốt cuộc có nên làm không?
Vân Chiêu bất giác nhớ tới ánh mắt thù hận của đám ông chủ xưởng xi măng bị y bắt đóng cửa, giờ y lại tính chuyện mở xưởng xi măng ... Cơ mà công nghệ chế tác xi măng còn đơn giản hơn cả thủy tinh với đồ sứ, mặc dù với trình độ thời này tất nhiên chỉ làm ra được xi măng thô sơ chất lượng thấp dễ vón cục, khó bảo quản, song đem so với đất tam hợp phải trộm cùng rơm và gạo nếp thì rõ ràng tốt hơn hẳn ... Lại còn có không gian cải tiến.
Sau nửa ngày trời cân nhắc, Vân Chiêu ra ngoài, đứng ở cổng đại trạch Vân thị nhìn khói đen bốc lên ở hậu sơn, lòng ưu sầu, nơi đó là xưởng luyện thép, nguồn ô nhiễm lớn nhất trong thành Ngọc Sơn, nếu thêm cái xưởng xi măng nữa ...
Vân Chiêu ngồi xe lừa đi làm lên thư viện Ngọc Sơn, mai là ngày đại hỉ của Từ Nguyên Thọ tiên sinh, y thân là khai sơn đại đệ tử, không đi không được.
Thôi thì đi trước một ngày luôn cho xong.
Vừa mới gặp được tân lang râu tóc cắt tỉa gọn gàng, quần áo là lượt, còn gài cái trâm thanh ngọc, Vân Chiêu liền bị tiên sinh đuổi ra ngoài.
“ Tân lang già xấu hồ đây mà.” Vân Chiêu ngồi trên hàng rào gỗ, lấy cái bánh mỳ cứng từ giỏ của bà nương da trắng eo như cái chum, vừa ăn bánh mỳ vừa nói chuyện với bà nương da trắng:
Bà nương da trắng nói tiếng Hán vẫn rất trúc trắc:” Từ tiên sinh rất đẹp trai.”
Vân Chiêu lại cắn miếng bánh mỳ nữa:” Đúng là đẹp trai, sao không theo đuổi ông ấy?”
Bà nương da trắng cười to:” Thân thể ông ấy không đủ cường tráng.”
Vân Chiêu tán đồng hết sức:” Đó là phong cách của người đọc sách đấy, họ thích gầy trông mới có phong, phong cốt không thấy, mà cốt rõ nhiều.”
Giọng hai người cực lớn, sau đó có cái ấm trà bay vèo từ cửa sổ ra, bà nương da trắng vung cánh tay nần nẫn thịt chộp ngay lấy trước khi rơi trúng đầu Vân Chiêu, sau đó cho ấm trà vào giỏ, chạy biến mất.
Đều là người rất thực tế, chỉ cần là thứ người khác đánh rơi, tức là người ta không cần nữa, ai nhặt được là của người ấy.
“ Tiên sinh, ấm trà của người bị người ta nhặt mất rồi.” Vân Chiêu bắc tay làm loa nói lớn vào trong phòng:
“ Xéo!” Từ tiên sinh trả lời hết sức đơn giản rõ ràng:
“ Nghe nói muội tử của Lao Như Ý bị hôi nách, tiên sinh, trong nhà học sinh có dầu hoa quế do Đa Đa sai người đưa về, thơm lắm, tiên sinh nên sức một ít lên chăn uyên ương.”
“ Xéo!”
“ Tiên sinh trước kia chúng ta ước định tiền học một vạn lượng hình như là hơi nhiều rồi, tiên sinh, người lấy gì để bồi thường học sinh đây?”
“ Xéo!”
“ Nghe nói Từ đại tiên sinh gặp xui xẻo rồi, tiên sinh nên mời ông ấy tới huyện Lam Điền, Từ đại tiên sinh cả đời lang bạt kỳ hồ, an gia ở huyện Lam Điền, huynh đệ tiên sinh cũng được tương phùng, thế chẳng phải tốt lắm à?”
“ Xéo!”
Vân Chiêu thở dài, xem ra Từ Quang Khải không chịu tới huyện Lam Điền, nghĩ cũng phải thôi, trước kia dù sao người ta cũng là lễ bộ thượng thư, Văn Uyên các đại học sĩ, năm Sùng Trinh thứ 6 bị bệnh nặng, thiếu chút nữa không sống nổi, liền cáo lão từ quan, nghe đâu gần đây định về quê nhà phủ Tùng Giang.
Nếu mời được vị tiên sinh yêu thích khoa học này tới Ngọc Sơn thì tốt biên bao, đáng tiếc lão tiên sinh tựa hồ càng thích về quê, có lẽ nhiều tuổi rồi, không thích chạy lung tung nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.