Minh Thiên Hạ

Chương 739: Dưới Bóng Đại Thụ Không Ai Lớn Được.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Ngô Tam Quế vừa ở ngoài thành du chiến trở về, yên tĩnh đứng sau lưng Hồng Thừa Trù, hai người cùng nhìn chiến trường đang dần lắng xuống.

Quân Minh đứng trên hào ngang đang lột giáp trụ trên xác chết, lấy cả y phục vẫn còn mặc được, sau đó ném thi thể trên truồng ra ngoài thành, tất cả những thứ có thể tận dụng đều đem tận dụng hết.

“ Đốc soái hôm qua vội vàng phái Hạ Thành Đức rời Tùng Sơn bảo là vì chuyện gì? “ Ánh mắt Ngô Tam Quế vẫn nhìn binh sĩ nhưng ngữ khí có chút chất vấn:

Hồng Thừa Trù bình thản: “ Nhà cữu cữu ngươi thật hồ đồ, ngươi và hắn từ biệt ở Cẩm Châu e là mãi mãi.”

Ngô Tam Quế giọng quyết liệt: “ Tổ Đại Thọ là Tổ Đại Thọ, mạt tướng là mạt tướng.”

Hồng Thừa Trù lắc đầu: “ Chuyện trên đời này nếu như đều có thể đứng ở một tầm cao nhất định để nhìn xuống thì khả năng sai lầm là rất nhỏ. Vấn đề là, khi mọi người nhìn vấn đề thường chỉ thấy lợi ích trước mắt, khiến cho kết quả xuất hiện sai lệch, không hề giống dự tính trước đó. Cữu cữu ngươi là ví dụ rõ ràng.”

“ Hắn đầu hàng Kiến Nô một lần, sau đó lại phản bội Kiến Nô, triều đình lý giải cho hành vi của hắn, vì đó là chuyện bất đắc dĩ. Bệ hạ càng ra sức biểu dương cữu cữu của ngươi, cữu cữu ngươi ứng phó hoàn toàn không sai, trừ không tiếp nhận chiếu thư về kinh, không có sơ hở gì.”

“ Trường Bá, phải người nói với cữu cữu ngươi, hắn có thể phản bội Kiến Nô lần thứ hai rồi đấy, nếu không Tổ thị e là không có chỗ chôn thây đâu.”

Ngô Tam Quế vẫn nhìn thi thể, không trả lời câu này mà lại hỏi câu khác: “ Vương triều Đại Minh ngày càng tan nát, vậy mà người ở đây chiến đấu lại càng quyết tâm. Đốc soái, có phải là vì câu hảo hán giết nô Liêu Đông là thượng khách Lam Điền không?”

Hồng Thừa Trù cau mày:” Ngươi nghe đâu ra câu đó?”

“ Ha ha, ở Liêu Đông này Ngô gia còn có chút tai mắt, biết vài chuyện. Đốc soái, ngài trả lời mạt tướng câu này được không, chúng ta đang khổ chiến là vì Đại Minh hay vì Lam Điền thế?”

“ Quân mệnh không thể làm trái.”

Ngô Tam Quế thấy Hồng Thừa Trù lảng trách đề tài này, đi tới một bước chắp tay:” Vương Phác không dám quy thuận Kiến Nô, nhưng hắn cũng không dám giết sứ giả.”

Hồng Thừa Trù giật mình quay sang:” Sao ngươi biết chuyện này?”

Ngô Tam Quế tiếp tục đáp bằng câu hỏi:” Bằng vào tai mắt Ngô gia mà tới hôm nay mới biết, nhìn việc đốc soái làm thì có vẻ đã biết từ tối qua rồi, hạ quan phải là người ngạc nhiên vì sao đốc soái biết mới đúng chứ!”

Hồng Thừa Trù không khỏi nhìn lại thanh niên này, hiếm khi nào ông ta lại có cảm giác bị áp đảo như thế:” Ngươi nói Vương Phác có thể tin cậy được?”

“ Mạt tướng chỉ nói, Vương Phác không tới mức đầu hàng Kiến Nô, đốc soái không cần vội phá vây.”

“ Vậy ngươi có muốn đem mạng mình đặt vào tay Vương Phác không?”



Ngô Tam Quế lắc đầu.

Hồng Thừa Trù mặt lạnh tanh nói:” Kế hoạch không đổi.”

Ngô Tam Quế chắp tay một cái rời đi ngay, hiển nhiên có bố trí, điều này làm Hồng Thừa Trù có thiện cảm với viên võ quan trẻ này.

Ánh mắt sắc bén, lại hiểu chừng mực, có trí có dũng, thực sự hiếm có.

Cùng lúc đó Hoàng Thai Cát cũng ngồi trên ghế nhìn Hồng Thừa Trù qua kinh viễn vọng, hình dạng hiện lên khá rõ ràng.

“ Nói như thế hiện giờ chúng ta ngay cả loại người như Vương Phác cũng không lay động được à?”

Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm nói:” Sự tồn tại của Lam Điền đã khiến người Minh có thêm một sự lựa chọn, mà chúng ta không phải là lựa chọn tốt nhất.”

Hoàng Thai Cát thu kính viễn vọng lại:” Vậy thì gây ra thêm khó khăn, khiến hắn không thể quy thuận Lam Điền.”

Đa Nhĩ Cổn khom người:” Đã làm rồi ạ.”

“ Ngươi thấy Hồng Thừa Trù có phá vây không?”

“ Nhất định có, hơn nữa người quyết đoán như ông ta sẽ làm nhanh thôi, vì ông ta sẽ không đặt cược tính mạng vào loại như Vương Phác.”

Hoàng Thai Cát đột nhiên có chút đồng cảm với Hồng Thừa Trù, hắn cũng không tin Đa Nhĩ Cổn giống Hồng Thừa Trù không tin Vương Phác, song dùng thì vẫn phải dùng, không có lựa chọn khác.

Song hắn có nhiều lựa chọn hơn Hồng Thừa Trù, ví như lúc này Đa Nhĩ Cổn đã bị hắn tước đoạt binh quyền.

Đa Nhĩ Cổn làm sao biết được suy nghĩ trong đầu huynh trưởng, mà có biết cũng chẳng bất ngờ: “ Nếu chúng ta không thể đoạt được thêm nhiều hỏa pháo, hỏa thương, nhanh chóng huấn luyện ra binh sĩ biết thao tác, cơ hội của chúng ta sẽ ngày càng ít.”

Hoàng Thai Cát bóp tay vịn ghế:” Cho nên chúng ta mới cần tường cao của Sơn Hải Quan, ngăn đàn sói dữ đó ở ngoài.”

“ E không ngăn được, hoàng huynh, mục đích Vân Chiêu không chỉ vẻn vẹn nằm ở quốc thổ Đại Minh, điều đó có thể thấy rõ qua hành động của y. Một đội quân của y nay đang tiến quân bốn quận Hà Tây, mục tiêu hướng thẳng tới Tây Vực. Một đội quân khác của y thì đang dồn ép Trương Bỉnh Trung, mục tiêu bọn chúng giống nhau , đả thông hải lộ của Phúc Kiến.” Sắc mặt Đa Nhĩ Cổn vô cùng nghiêm trọng trọng:” Hoàng huynh, chúng ta không nên tiêu hao lực lượng trong cuộc chiến với Đại Minh, chúng ta và Lam Điền không có năng chia đất để trị với y đâu. Cho nên lấy được Sơn Hải Quan với chúng ta mà nói cũng vô nghĩa ...”

Hoàng Thai Cát hừ một tiếng, hai dòng máu từ mũi hắn trào ra, nhuộm đỏ vạt áo, hắn vẫn hết sức bình tĩnh nhìn Đa Nhĩ Cổn: “ Gọi tát mãn tới đây.”



Mặt Đa Nhĩ Cổn không có mấy biểu cảm, chỉ nói nhỏ: “ Hay là gọi đại phu xử lý?”

Hoàng Thai Cát dùng tay bóp mũi, muốn nói nhưng máu mũi đã chảy vào miệng, trừng mắt lên.

Đã Nhĩ Cổn hơi khom người, vội vàng rời đi, không lâu sau đưa tát mãn đeo mặt nạ đầu cắm lông vũ tới.

Đám thị vệ như tượng gỗ nhanh chóng bao vây chỗ đó, dùng vải xanh quây lại, tát mãn đốt một nhúm tóc, sau đó lắc chuông đi vòng quanh Hoàng Thai Cát.

Đa Đạc lắng nghe một chút, hỏi Đa Nhĩ Cổn: “ Hắn thực sự cho rằng tát mãn chữa được bệnh chảy máu mũi của hắn sao?”

Đa Nhĩ Cổn khe khẽ lắc đầu: “ Dù sao đại phu người Hán cũng chẳng chữa được, vì sao không chọn tin tát mãn.”

“ Ha ha ha, vì có thể lấy được sự trung thành của dã nhân trong rừng xưa, hắn không bỏ qua cho chính bản thân. “ Đa Đạc cười nhạt:

“ Câm mồm. “ Đa Nhĩ Cổn quát khẽ, đẩy Đa Đạc tới nơi không người mới nói: “ Hắn là hoàng đế của chúng ta, cũng là huynh trưởng của chúng ta, hắn làm thế là vì Đại Thanh. Lần sau mà đệ còn vô lễ, ta sẽ trừng phạt đệ.”

Đa Đạc không chịu:” Hắn đoạt quân quyền của chúng ta.”

“ Đó là vì chúng ta không tiêu diệt được Hồng Thừa Trù, phải chịu trách nhiệm.”

“ Hừ, hắn tới cũng có làm được đâu.”

Đa Nhĩ Cổn ngẩng đầu lên nhìn Tùng Sơn bảo: “ Được đấy!”

Đa Đạc phát ra âm thanh chứa đứng đầy sự mỉa mai: “ Được ư? Được thế nào, mấy ngày qua hắn vây công Tùng Sơn bảo chẳng làm nên trò trống gì, quân Hán của Khổng Hữu Đức sắp chết sạch rồi, tấn công Hạnh Sơn cũng chẳng chiếm lợi thế.”

Đa Nhĩ Cổn suýt nữa đánh đứa đệ đệ ngu xuẩn này: “ Chuẩn bị sẵn sàng đi, Hồng Thừa Trù sắp chạy rồi, đệ nhất định bắt được toàn bộ trọng pháo của quân Minh.”

Hai huynh đệ nói chuyện một hồi nhận ra âm thanh kỳ quái phát ra từ miệng tát mãn đã dừng lại liền quay về.

Quả nhiên Hoàng Thai Cát to béo từ trong màn vải đi ra, khôi phục như thường, rửa tay trong chậu đồng, gọi Khổng Hữu Đức tới: “ Lần này phái dũng sĩ Mông Cổ công thành.”

Khổng Hữu Đức quỳ một gối xuống nhận lệnh, giao quân kỳ màu lam cho Đạt Lỗ Ba, mặc dù hắn lấy làm lạ, dùng quân Mông Cổ công thành là chuyện rất không sáng suốt, nhưng hắn không dám hỏi.

Đạt Lỗ Ba cũng không hiểu gì cả, nhưng nghe thấy Đa Nhĩ Cổn ở bên nói nhỏ "lấp đầy hào ngang", tức thì tỉnh ngộ, cảm kích gật đầu với Đa Nhĩ Cổn, dẫn người đi chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook