Minh Thiên Hạ

Chương 444: Dưỡng Sức. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Trên đời này cái chuyện mà ai ai cũng có lợi thì cơ bản là không có.

Nếu Vân Chiêu có con nối dõi, ắt toàn huyện mở tiệc ăn mừng, bất kể là nông phu, thợ thuyền, sĩ tử hay quan lại đều là chuyện tốt.

Chỉ có Vân Chiêu chẳng lợi gì.

Nếu như Vân thị chỉ là một phú hộ thông thường cũng đành đi, sớm có con thì gia nghiệp càng hưng vượng.

Nhưng mà Vân Chiêu năm nay chỉ có 17 tuổi thôi.

Nếu giờ mà có con nối dõi, 20 năm sau y chưa tới 40, đang độ tráng niên hoàng kim của nam nhân, con y cũng vào tuổi đã có hứng thú với quyền lực.

Như vậy sẽ xuất hiện chuyện một trời có hai mặt trời.

Vân Chiêu hiểu vì sao hoàng đế không thân với con mình rồi, vì đó đều là đối thủ tiềm tàng, nhất là đứa con cả.

Ai cũng muốn Vân Chiêu sớm có con, mẹ thì đơn giản là vì muốn nhìn cảnh con cháu đầy nhà thôi, còn người khác, Vân Chiêu không đánh giá cao tiết tháo của họ chút nào.

Cho dù là Từ tiên sinh xưa nay bản tính nhàn vân dã hạc vô tranh với đời thì cũng thay đổi rất nhiều, từ việc chỉ dạy những đứa trẻ có tư chất, chuyển sang ưu ái con cái nhà có thân phận, nên dù chất lượng đi xuống, thư viện Ngọc Sơn đã thành một học phái, có thể cạnh tranh với bất kỳ môn phái học vấn nào trong thiên hạ.

Vân Chiêu là đại sư huynh của thư viện Ngọc Sơn, nếu trưởng tử của y cũng xuất thân từ nơi này, vậy thì trong tương lai rất xa sau này, thư viện sẽ mở rộng ảnh hưởng theo sự mở rộng của Vân thị.

Từ tiên sinh đang đợi y có con, đứa bé này ra đời, ông ta chắc chắn không để ai tranh mất chức vị tiên sinh của đứa bé đó.

Những người khác đều sẽ tiếp cận đứa bé đó vì lợi ích lâu dài của bản thân và con cháu, lúc đó đương nhiên ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân.

“ Đi nhanh lên. “ Vân Chiêu cưỡi trên mình ngựa thúc giục tên khốn kiếp mau vào thành, cho tay vào sọt của tên bên canh, lấy ra cây ngó sen ném hắn:

Cái tên bị ngó sen ném trúng chẳng thèm để ý, bắn ngay lấy ngó sen, lau qua loa lên người, ngoạm một miếng nhau rau ráu, nhe răng ra cười:” Ngó sen không tệ.”

Cái tên bán rau thì cười híp mắt xòe tay với Vân Chiêu:” Ba đồng.”

Vân Chiêu còn định lấy ngó sen ném tên kia, nhưng không muốn hắn được lợi, móc ra ba đồng ném cho tên bán rau:” Mới sáng sớm sao đã chen chúc vào thành rồi?”

Tên bán rau xốc cái gùi lên:” An nhân mở pháp hội.”

Vân Chiêu nhìn sang Từ Ngũ Tưởng, nhưng hắn lắc đầu.



“ Thủy lục pháp hội có 500 hòa thượng tham gia, chưa từng thấy bao giờ ...”

Vân Chiêu không hứng thú nghe tên bán rau khoe khoang mình tin tức linh thông ra sao, y chỉ muốn nhanh chóng vào thành, mẹ mở pháp hội cầu con cho y chứ sao, khỏi nói cũng biết.

Con ngựa sốt ruột lấy đẩy hai người ra, bị tên bán rau giữ lấy yên ngựa:” Xếp hàng đi, có tiền thì ghê gớm lắm à, gia gia không nhường đường cho ngươi đấy.”

Bây giờ huyện Lam Điền ngày một đông đúc, không như trước người vào thành ai cũng nhận ra Vân Chiêu nữa, Vân Chiêu nhìn cái mặt ngu ngu của hắn, vỗ vỗ đầu chiến mã an ùi, tiếp tục đợi.

Một tiếng lợn kêu cực lớn từ sau đội ngũ truyền tới, người sau Vân Chiêu vội vàng tránh sang bên nhường đường, cái tên bán rau vừa rồi kiên quyết không nhường đường cho Vân Chiêu cũng vậy.

Con bà nó, lão tử giờ chẳng bằng con lợn.

Tên bán rau cưới híp mắt, đợi con lợn rừng mẹ đi qua bên cạnh còn lấy một cái ngó sen ra mời.

Lợn rừng mẹ dừng lại lấy đầu cọ cọ vào chân chiến mã của Vân Chiêu, ngoạm ngó sen dẫn ba con lợn rừng cỡ cái gối vào thành.

Mọi người tránh đường rồi, quân tốt thủ thành nhận ra ngay Vân Chiêu cưỡi ngựa đứng đó, vội vàng chạy tới dẫn đoàn người Vân Chiêu vào thành.

Vân Chiêu chỉ tên bán rau bảo với quân tốt:” Kiểm tra hắn cho kỹ, ta thấy tên này không giống người tốt.”

Sau đó cực kỳ hả hê vào thành trong tiếng la hét kêu oan của tên bán rau.

Vân Chiêu vừa mới từ Đồng Quan trở về.

Nếu Đồng Quan bị công phá, sau đó là bình nguyên Quan Trung bao la không còn gì cản trở, không giống như Hàm Cốc Quan, cho dù bị phá cũng vẫn còn trăm dặm đường núi để chống cự.

Giờ bên ngoài Đồng Quan đã thành địa ngục nhân gian.

Giờ bách tính ngoài Đồng Quan đã tạo thành thói quen chạy nạn tới Quan Trung, từ lúc nhập đông tới giờ, đã có 12 vạn nạn dân tụ tập, đợi quan phủ kiểm dịch xong để vào Quan Trung mưu cầu một con đường sống.

Bọn họ khá hiểu quy củ của Quan Trung, tới ngoài Đồng Quan một cái là dựng lều ở, sau đó tắm rửa sạch sẽ, lấy quần áo sạch, tới cái lán phát cháo cực lớn ngoài quan ải nhận thẻ bài rồi lĩnh cháo húp.

Dựa vào thẻ bài cho thấy mình đã trải qua 15 ngày chờ đợi vẫn khỏe mạnh sẽ được vào Quan Trung, đó là cấm lệnh, không ai được được làm trái.

Vân Chiêu tới Đồng Quan chính là để thị sát công tác phòng dịch , đê dài nghìn dặm hủy bởi tổ kiến, phương diện này không dám lơi lỏng, kẻ địch hung ác còn có thể đánh bại, chứ dịch bệnh chỉ còn biết xem số trời.

Liên tục nhiều năm thiên tai chiến loạn, Trung Nguyên đã không còn phải là vùng đất dân cư trù phú nữa, thay vào đó là Quan Trung, đám Lý Hồng Cơ càng tàn phá Trung Nguyên thì quả ngọt Vân Chiêu thu hoạch càng nhiều.



Về tới nhà thấy Tiền Đa Đa đang chơi xích đu, nàng rất thích trò này, Phùng Anh có vẻ không khỏe, nằm trong phòng xem sách.

Vân Chiêu bế Tiền Đa Đa từ trên xích đu xuống, nhìn nàng sắc mặt hồng hào, trán có chút mồ hôi dính lấy tóc, muôn phần hoạt bát đang yêu, ghé mũi ngửi mùi thơm ở cổ nàng:” Có chuyện gì làm nàng vui thế, trời lạnh thế này vẫn ra chơi xích đu.”

Tiền Đa Đa là người phương nam, dù tới phương bắc từ nhỏ, nàng vẫn sợ cái lạnh nơi này, cho nên chơi xích đu tới chóp mũi đỏ ửng là có nguyên do:” Thiểu Thiểu đồng ý cưới Tiểu Sở rồi.”

Vân Chiêu biết Tiền Thiểu Thiểu đầu hàng từ lâu rồi, chẳng qua vờ vịt giữ thể diện:” Vấn đề là Tiểu Sở có đồng ý không kìa.”

“ Đồng ý rồi, chỉ là đòi sính lễ nhiều một chút.” Tiền Đa Đa che miệng cười gian:” Đòi bao nhiêu chăng nữa thì tương lai chẳng phải đều mang về nhà à?”

“ Ta đoán chừng là nàng không thấy hồi môn của Tiểu Sở đâu.”

“ Tiền thôi mà, chỉ cần nó sinh con cho nhà thiếp, sinh một đứa, thiếp thưởng một vạn lượng.”

Vân Chiêu ngạc nhiên:” Nàng lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“ Thiếp có thể kiếm tiền mà.”

Tiền Đa Đa cười khúc khích, Vân Chiêu đã về, nàng chẳng chịu đi cho tử tế, nằm trong lòng Vân Chiêu, khi đi qua cửa sổ phòng Phùng Anh còn cố ý chào một tiếng thị uy.

Vân Chiêu liền bế luôn Tiền Đa Đa đi vào, vì y thấy một nữ tử cao lớn trong phòng Phùng Anh.

Nữ tử đó thấy Vân Chiêu vào phòng, tay còn bế Tiền Đa Đa thì vội đứng dậy thi lễ với y, cáo từ rời đi.

“ Ta nhìn phụ nhân đó quen mắt lắm.” Vân Chiêu đặt Tiền Đa Đa xuống giường mềm, ngẫm nghĩ mà không nhớ ra từng gặp phụ nhân đó ở đâu:

“ Đó là Lưu Như, một kỳ nữ tử, ba năm trước chàng cho người ta hai lượng bạc bán ngọc mễ nướng, giờ gia sản đã tới vạn lượng bạc rồi đấy.” Phùng Anh giới thiệu:

Vân Chiêu lập tức nhớ ra, nữ tử như vậy trên đời này không nhiều:” Huyện Lam Điền mấy năm qua phát triển mạnh, người làm ăn thuận thời thế kiếm tiền thôi, đứng ở đầu gió làm gì chẳng dễ. Nàng không cần đánh giá quá cao Lưu Như, cô ta đích thực rất có gan. Khi dùng nàng cần phải giám sát chút, bây giờ nhìn cô ta ăn nên làm ra, đó chưa chắc là trình độ thật sự.”

Phùng Anh gật đầu thụ giáo, gọi nhà hoàn vào hầu hạ Vân Chiêu cởi áo ngoài, giày, Vân Chiêu cũng lên giường ngồi.

Tiền Đa Đa lười biếng ngáp một cái:” Cô cần nhân tài thì có thể tới thư viện, ta giới thiệu cho cô vài đứa sư muội, bản lĩnh không tệ, ta cũng định đợi khai xuân tuyển bảy tám đứa giúp ta làm việc.”

Phùng Anh lắc đầu:” Người thư viện để phu quân dùng vào việc lớn, không tùy tiện dùng.”

“ Nhiều nữ hài tử không thích công việc văn thư, phải cho chúng cơ hội chứ.” Tiền Đa Đa phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook